Đọc truyện Hòa Thân Tân Truyện – Chương 6: Ngoại giao á phiện
Hòa Thân nhớ cái lúc hắn còn là Quách Tam Đức, có quen một người bạn đại học tên Lâm Đào, tên Lâm Đào này, tướng mạo đường hoàng, thành tích học tập cũng khá, nhưng không hiểu tại sao lại dính vào heroin. Lúc đó Lâm Đào có quen cô bạn gái, đã được 3 năm rồi, chỉ là chưa ăn phải trái cấm. Ngày tốt nghiệp càng gần kề, mắt nhìn hai người sắp xa nhau, thậm chí có thể không có cơ hội gặp lại nhau nữa, Lâm Đào quả thật không cam tâm. Liền vào cái hôm trước ngày tốt nghiệp, lúc hai người họ đi ăn bữa cơm chia tay, Lâm Đào khó khăn lắm mới chuốc cho cô bạn gái say bí tỉ, vốn định đưa về cùng qua đêm lành, nhưng không ngờ lúc hắn bế bạn gái vào đến căn nhà nhỏ thuê ở ngoài trường, thì cơn nghiện thuốc lại đến.
Lúc này cô bạn gái vừa đẹp vừa gợi cảm đang nằm trên giường, chỉ chờ hắn đến mây mưa hưởng thụ, nhưng cơn nghiện thực sự khiến hắn không cách nào chống cự được (Con người nếu chỉ bằng nghị lực mà có thể chống chọi với thứ đó, thì đâu gọi là thuốc gây nghiện nữa). Cũng không biết tình địch của Lâm Đào là Lưu Trí Đạt làm thế nào biết được chuyện này, lúc này gã đã cầm một gói heroin chờ Lâm Đào ở trước cửa, ra điều kiện là: Lâm Đào hưởng thụ heroin, Lưu Trí Đạt thì hưởng thụ bạn gái của Lâm Đào. Thường nói một khắc xuân tiêu, đang giá ngàn vàng, cái mùi vị ăn trái cấm sợ là còn đáng tiền hơn cả mổ khắc xuân tiêu nữa, nhưng Lâm Đào lại vì một gói heroin, mà đổi luôn đêm đầu tiên của bạn gái mình.
Lúc này Hòa Thân đương nhiên không kể câu chuyện trên cho Vương Thủ Thành, nhưng điều này cũng đủ chứng minh, uy lực của thuốc phiện là vô đối, không kém gì so với heroin, chỉ cần đến lúc gã kia phát cơn nghiện, lại không có tiền mua, cho gã một ít tiền, chắc là sẽ hàm hồ đồng ý đổi tờ hôn ước ngay thôi. Nhưng cần phải làm rõ, tên Vương Tam Nhi đó đến lúc nào mới rơi vào cảnh khốn tiền mua thuốc, và khi nào thì gã phát cơn nghiện. Điều này cần phải điều tra rồi mới phán đoán được.
Hòa Thân nghĩ đến đây, bèn cười nói với Vương Thủ Thành: “Vương đại nhân, không biết lúc xưa khi định hôn ước có bao nhiêu người biết vậy?”
Vương Thủ Thành không ngờ Hòa Thân lại hỏi chuyện này, nhớ lại một lúc nói: “Năm xưa vì tránh hiềm nghi trong triều, ngoài người nhà hai họ ra, những người biết cũng không nhiều, chỉ là tên Vương Tam Nhi thường khoe khoang bên ngoài, thiết nghĩ cũng có nhiều người nghe rồi.”
“Không cần lo đến tên Vương Tam Nhi đó!” Hòa Thân nói, “Nếu đã vậy, trong lòng ta đã có kế, xin phép ta lui về cân nhắc thêm, rồi sẽ cho Vương đại nhân câu trả lời thỏa đáng!” Nói xong đứng dậy cáo từ.
Lúc Vương Thủ Thành tiễn Hòa Thân ra cửa, cứ luôn miệng đa tạ, còn nhắc nhở Hòa Thân, mùng 6 tháng 5 chính là hôn kỳ mà ông đã định với Vương Triệu Trung năm xưa, đã sắp gần kề rồi, xin Hòa công tử nhất định phải nghĩ ra cách.
Hòa Thân trên đường đi cùng Lưu Toàn thỏa thuận xong khẩu cung, rồi mới về nhà nhận lỗi với mẫu thân, nói hôm nay đọc sách trong thư phòng đến nhức cả đầu, vốn định đi dạo cho thoải mái, không ngờ gặp lại bạn đồng môn ở Hàm An cung thuộc Tây Hoa môn, bèn cùng rủ nhau đến Quốc Tử Giám gặp Phổ đại nhân đàm luận văn thơ, còn hẹn ngày mai gặp mặt, nên cố tình đến xin phép mẫu thân.
Bà Diệp Hách Nạp La Thị kia cũng không nói nhiều, chỉ tùy tiện hỏi vài câu, lại căn dặn hắn đừng ham chơi bên ngoài, lúc nào cũng phải nhớ đỗ đạt công danh, làm rạng danh gia môn, rồi cho Hòa Thân đi ăn cơm tối. Hòa Thân lúc đầu còn cảm thấy Diệp Hách Nạp La Thị này cũng dễ dụ, nhưng chớp mắt nghĩ lại, điều này có thể cũng là do cái tục ‘Tam Tòng Tứ Đức’ của thời xưa, tuy nói người Mãn không mấy chú trọng tập tục của người Hán, nhưng dù sao họ cũng đã bị người Hán đồng hóa biết bao nhiêu năm rồi. Diệp Hách Nạp La Thị này e là cũng đã được dạy dỗ theo lễ giáo phong kiến, ‘tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử’ rồi!
Ăn tối xong, vì bôn bả cả ngày bên ngoài, Hòa Thân đã thấy rất mệt, ngồi trong vườn cũng Lưu Toàn vạch kế hoạch cho hành động ngày mai xong bèn lên giường. Nhưng vừa nhắm mắt, khuôn mặt xinh xắn của Vương Vũ Châu như đang ở bên cạnh hắn, khiến hắn ngất ngây tâm hồn. Nghĩ về Vương Vũ Châu một hồi, tinh thần hắn lại lên cao, trằn trọc không ngủ được, bèn bắt đầu suy nghĩ đường rút sau này của mình. Con đường làm quan sau này của mình, nếu làm không tốt, e là lại dẫm vào vết xe đổ của Hòa Thân trước đây nữa.
“Nếu đã không làm quan được, thì làm kinh thương đi. Chính sách của triều Thanh với thương nhân cũng không kì thị như triều Minh, cứ có tiền là muốn làm gì cũng được! Ý nghĩ của mình là muốn mở một công ty kiểu kiểu như Microsoft, giờ vào triều Thanh rồi phải làm một cái công ty cỡ đa quốc gia mới được, lại kiến tạo một đội thuyền kinh doanh khổng lồ mậu dịch viễn dương, sau đó mở mấy cái ngân hàng vân vân… có điều, muốn làm buôn bán lớn như vậy, không có bối cảnh chính trị thì không được.”
Như là những người buôn muối ở Giang Nam, có ai là không có quan hệ chằng chịt với triều đình? Xem ra làm quan dù không thể khuynh đảo triều chính, lại dễ dẫn đến họa sát thân, nhưng mà có thể che chở cho việc buôn bán của mình là được.
Nhưng mà hiện giờ hắn ngay cả đọc sách cũng không hiểu, lại không muốn đi đổ bô cho A Quế, vậy thì làm quan kiểu gì?
Nghĩ một hồi mới mơ mơ màng màng đi ngủ…
Hôm sau trời nắng, Hòa Thân ăn sáng xong, theo thường lệ tới chào hỏi Diệp Hách Na Lạp Thị, sau đó dẫn theo Lưu Toàn đi tìm địa chỉ của Vương Tam Nhi đã được Vương Thủ Thành cho ngày hôm qua.
Hòa Thân vốn nghĩ cha của Vương Tam Nhi dù gì cũng đã từng là hộ bộ thị lang, là quan to trong triều, tuy rằng gia sự nát bét, nhưng mà nhà cửa vẫn phải có khí thế, phong phạm ngày xưa cũng phải còn lưu lại vài phần. Nhưng tới nơi rồi mới thấy hóa ra Vương Tam Nhi lại ở một cái lều ở bên cạnh Vương phủ, mà phủ đệ của hộ bộ thị lang khi xưa đã sớm bị gã bán mất.
Có điều Hòa Thân cũng hiểu được, nếu ngươi đã lên cơn nghiện thì khó mà dứt ra được, nhưng không có tiền thì ai cho ngươi hút hả? Bán nhà bán cửa toàn là có lí do chính đáng cả. Nghĩ vậy, Hòa Thân một mặt cảm thán tội ác của thuốc phiện, lại vừa âm thầm hoan hỉ: Vương Tam Nhi này đã tới bước đường cùng rồi, trừng trị lại càng thêm dễ dàng.
Lưu Toàn lên gõ cửa, bên trong chẳng có ai trả lời, Hòa Thân chợt nghĩ có khi Vương Tam Nhi lại chết rồi, như vậy thì bớt việc, cứ vào trong tìm cái tờ hôn ước là xong. Hắn vừa định tiến lên đá văng cửa, chợt thấy trong nhà có động tĩnh, một lát sau, cánh cửa khẽ mở ra, lộ ra một khuôn mặt gầy gò, chuẩn không cần chỉnh chính là Vương Tam Nhi.
Vương Tam Nhi kia nhìn thấy bên ngoài là một vị công tử ngọc thụ lâm phong, liền dụi dụi mắt, nhìn kĩ lại, còn tưởng là hắn đến để đòi nợ, lập tức quắc mắt, gằn giọng nói: “Ngươi tìm ai? Ở đâu tới? Ta sao lại không quen biết ngươi?”
Hòa Thân thấy tiểu tử này đã te tua như vậy mà vẫn còn kiêu ngạo, trong lòng thấy không thoải mái, thầm nghĩ hôm nay nếu không vì tới để tính kế với ngươi, dù có cho ta cả chồng ngân phiếu ta cũng chẳng thèm giao tiếp; có điều giờ chưa phải là lúc trở mặt, còn phải gần gũi với gã nữa, vì thế liền đè cơn giận xuống, chắp tay cười nói: “Sĩ Lâm huynh, không nhận ra ta sao? Ta thì lại nhớ rõ huynh! Hồi nhỏ chúng ta còn cùng tới sông Vĩnh Định bắt rùa đó, huynh còn bắt được nhiều hơn ta! Như thế nào, dạo này có khỏe không?”
Vương Tam Nhi đã vài năm nay bị người coi rẻ, không có bằng hữu, hiện giờ chỉ muốn xem ở đâu có tiền mua thuốc, nào có nghĩ tới hồi nhỏ nghịch cái gì nữa. Hiện giờ thấy có công tử nhà giàu khách khí với mình vậy, còn thân thiết gọi tên mình ra, trong lòng lập tức có hảo cảm. Gã đưa bàn tay dơ dáy của mình ra lắc lắc tay Hòa Thân, cười khổ nói: “Hóa ra là bạn ấu thơ, nhiều năm không gặp, đã không nhận ra rồi… vào nhà ngồi đi.”
Trong nhà Vương Tam Nhi rất tối, Hòa Thân cố lắm mới thấy ở góc phòng có một chiếc giường, ngoài ra không thấy thứ gì có khả năng đổi ra thành tiền mua thuốc được nữa. Lại nhìn Vương Tam Nhi, trừ bỏ khuôn mặt còn có chút bộ dáng, còn cả người đã bị thuốc phiện làm cho trơ xương. Hiện giờ đã tới tháng tư, hôm nay cũng đã ấm rồi, mà Vương Tam Nhi vẫn còn mặc một chiếc áo bông, cũng không biết là do thuốc phiện làm nhiệt độ cơ thể hạ xuống, hay là trong nhà cũng chỉ còn có chiếc áo bông này thôi.
Lâu ngày gặp mặt, hẳn là nên hàn huyên vài câu, nhưng Vương Tam Nhi lại nhìn thấy trong tay Lưu Toàn cầm một tẩu thuốc phiện, tay Hòa Thân lại cầm một gói thuốc phiện, gã đã không nhịn nổi nữa, hai con mắt sáng rực lên, nhìn chằm chằm vào đó.
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
—–oo0oo—–