Đọc truyện Hòa Thân Tân Truyện – Chương 153: Càn Long muốn đi
Những việc liên quan đến chuyện Càn Long hồi kinh đều do tổng đốc Lưỡng Giang Doãn Kế Thiện phụ trách. Ý của Càn Long là dẫn theo mấy người cải trang lên đường, nhanh chóng về Bắc Kinh, nhưng Doãn Kế Thiện sống chết không nghe, nguyên nhân rất đơn giản, một khi Dung Tinh đã có chuẩn bị mưu phản, thì hắn đã có sự bố trí trên đường từ Nam Kinh về Bắc Kinh, một khi Càn Long xuất hiện, nhất định sẽ gặp phiền phức to.
Hơn nữa, đi bộ trong thời đại này là chuyện vô cùng nguy hiểm, đường bộ có sơn tặc và những điểm đen, đường thủy có thủy tặc và nguy cơ lật thuyền, nghĩ đi nghĩ lại sau cùng quyết đoán, cứ lén lút như thế chi bằng dương cờ gõ trốn đi qua các châu huyện là hoàng thượng đang về Kinh
Theo sự bố trí của Doãn Kế Thiện, trước hết quân Lục Doanh ỏa Na Kinh và quân Bát Kì chia nhau cử ra hai vạn người, nhận trách nhiệm hộ giá dọc đường, từ khi ra khỏi Nam Kinh men theo sông đến thẳng thành Sơn Đông Liêu, thông báo trước cho tuần phủ Sơn Đông Huệ Linh, để ông ta làm tốt công tác quan phòng những nơi nghỉ ngơi ở Sơn Đông của hoàng đế, vì từ Liêu Thành đến Đức Châu là nơi Bạch liên giáo hoạt động hung hãn nhất, lại qua dải đan chéo giữa hai tỉnh Sơn Đông và Trực Lệ, cho nên thánh giá khi đến Liêu Thành, lập tức thông báo tổng đốc Trực Lệ Nhạc Chung Kì và tuần phủ Hà Nam Nhã Nhi Đồ, lệnh cho bọn họ lập tức điều chuyển quân Lục Doanh, sau đó cùng quân đội Nam Kinh hộ giá hồi kinh. Cứ thế đến Bắc Kinh, quân tùy giá ít nhất có 10 vạn đại quân lại thêm quân ở Phong đài đại doanh và Tây Sơn nhuệ kiện doanh đều do thân tín của Càn Long nắm binh quyền, như thế sẽ không lo có sự gì nữa.
Bố trí xong, Doãn Kế Thiện cười nói với Hòa Thân: “ Hòa đại nhân thánh giá một khi khởi động, là chuyện rất quan trọng không thể coi nhẹ, hơn nữa lần này tùy giá hồi kinh còn có 10 vạn nhân mã, thường nói, nhân mã chưa động, lương thảo tiên hành, lần này nếu không có sự tương trợ của Hòa đại nhân, ta e là công toi cả…”
Hòa Thân nghe xong hiểu ngay lập tức. Doãn Kế Thiên đang muốn vòi tiền mình nên chưa đợi hắn nói xong bèn đáp: “ Doãn đại nhân, ngài yên tâm đi, ặc dù ta nắm nha môn tài chính Đại Thanh, cũng coi như là thay hoàng thượng trông nhà, lần này tất cả chi phí thánh giá hồi kinh ta đã điều động xong, thế này, ngài hãy đi sắp xếp mọi việc, ta sẽ cho người của nha môn tài chính mang tiền đến phủ tổng đốc sau, 200 vạn đủ không?”
“Đủ rồi, tốt” Doãn Kế Thiện chắp tay với Hòa Thân: “ Hòa đại nhân thật thoáng quá, lần này hoàng thượng thuận lợi hồi kinh Hòa đại nhân sẽ la đại công thần số một” Doãn Kế Thiện cáo biệt Hòa Thân và Càn Long về phủ chuẩn bị.
Doãn Kế Thiện đã lăn lộn trong quan trường Đại Thanh 30 năm, dải đất Giang Nam càng đúng như là cá gặp nước, cụ thể nên bố trí Càn Long hồi kinh thế nào ông ta đã có một loạt biện pháp, không cần Hòa Thân phải lo nghĩ, cho nên Hòa Thân thấy Doãn Kế Thiện đi rồi, cũng đứng dậy cáo từ Càn Long về thư phòng của mình, bắt đầu nghĩ phải phá Doãn Kế Thiện và Càn Long như thế nào.
Hòa Thân sớm đã nghĩ xong, Càn Long không thể chết, trước đây hắn từng nghĩ đến việc giết Càn Long thay thời đại nhưng như thế thật vô đạo lý, nay ặc dù nói là Càn Long thịnh thế, nhưng giang sơn Đại Thanh vẫn còn nguy hiểm.
Mãn Thanh hiện nay quả thực còn chưa đến lúc táng tận nhân tâm, khi tội danh giết quân vương đội lên đầu, không muốn tạo phản cũng không được rồi, dưới tay mình chỉ có hơn 2 nghìn người, nếu muốn dùng để đối phó đại quân mấy trăm vạn của triều đình đúng là lấy trứng chọi đá, đến lúc đó triều đình Mãn Thanh dốc sức đánh mình, thì hoàn cảnh của mình cũng không hơn tên hoàng đế chỉ nắm ngôi được 83 ngày Viên Đại Đầu là mấy.
Huống hồ nay triều đình đã nội ưu ngoại họa, biên cương không ổn tham quan đầy rẫy, nếu mình ngồi lên ngai vàng của lão tửn Càn Long, sau này chắc không có ngày thư thái, đến lúc đó mỗi ngày đều bận tối mắt tối mũi, sau cùng rất có khả năng chẳng thành sự gì, nói không chừng còn vong mạng.
Giết không giết được, nhưng lại không thể để lão ta bình an hồi kinh, chuyện này xem ra rất khó, nhưng khi Càn Long và Doãn Kế Thiện vừa bàn tính xong chuyện sẽ hồi kinh như thế nào, Hòa Thân đã nghĩ xong cách.
Thời đại này, không có điện báo, không có điện thoại càng đừng nói đến di động, cho dù anh có sắp xếp kín kẽ thế nào, không phải anh cũng phải cử người đi truyền mật chỉ của hoàng đế hay sao? Hòa Thân nghĩ: “ Ta thứ nhất không hoảng, thứ hai không bận, từ nay trở đi, đều bịt kín những con đường lớn nhỏ từ Nam Kinh đi các vùng, tòi tên nào ra ta bắt tên đó, ta không tin tin tức của ông không gửi đi được, cho dù Càn Long ông có thánh tâm độc vận, thủ đoạn có cao thế nào, ta xem ông sẽ xử lý như thế nào”
Hòa Thân đồ rằng hai mật chỉ Tào Tích Bảo và Doãn Kế Thiện chuẩn bị cũng xong rồi nên gọi Lưu Toàn vào sai bảo: “ Nay Càn Long có hai mật chỉ gửi đi từ Nam Kinh cần có người của tổng đốc Lưỡng giang gửi gấp đi, ngươi hãy cử người chúng ta có thể cử đi, đợi hai mật chỉ kia ra khỏi Nam Kinh lập tức nghĩ cách giữ chúng lại”
Lưu Toàn đáp một tiếng rồi đi ra đến cửa, lại quay lại, cười nói với Hòa Thân: “ Lão gia, Càn Long không phải còn một thánh chỉ nữa sao, nói tấn phong lão gia làm “ rường cột quốc gia, công thần Đại Thanh, còn có gì mà nhất đẳng công…. Thánh chỉ đó có được gửi gấp đi không, nếu chúng ta giữ lại hết, có làm ảnh hưởng đến chuyện tốt sau này của lão gia không”
Hòa Thân cười ha ha vỗ vai Lưu Toàn: “ Tầm mắt của tiểu tử ngươi thật không nhỏ, đó là minh chiếu triều đình không cần gấp, Tào Tích Bảo sớm đã lấy danh nghĩa sở quân cơ, qua các trạm của Nam Kinh phát đi rồi, nay chúng ta cần cản lại chính là mật chỉ Càn Long gửi đi Bắc Kinh hiểu chưa?”
Lưu Toàn cười ha ha, nói: “ Nô tài ngu ngốc, đa tạ lão gia chỉ rõ, nay nô tài hiểu rồi, nô tài đi làm ngay đây” nói xong lặn luôn
Hòa Thân ngồi trong phòng nhấp từng ngụm trà, tưởng tượng đến cảnh tín sai của Càn Long bị Lưu Toàn bắt lại, trong lòng than: “ May đây không phải thời đại thông tin” nghĩ lung tung khồng biết tự bao giờ lại ngủ thiếp đi mất.
“Hòa đại ca, Hòa đại ca” cũng không biết đã đến lúc nào, Hòa Thân đột nhiên cảm thấy có người bên cạnh khẽ gọi mình.
Hòa Thân mở to mắt thì ra là Nhất Thanh, trong tay còn cầm một thanh kiếm dài, đôi măt còn mang sự lạnh lùng.
“Nhất Thanh, đến đây ngồi xuống” Hòa Thân chỉ ghế bên cạnh cho Nhất Thanh, cười nói.
Nhất Thanh xem ra vĩnh viễn trung thành với Hòa Thân như thé, từ khi Hòa Thân trừng trị quan tham ở Nam Kinh, dạy dỗ bọn Tây, tiêu hủy nha phiên, đối chọi Càn Long, trong lòng Nhất Thanh đã vĩnh viễn coi Hòa Thân như anh hùng thực sự. Đã rời khỏi nước Anh về nước hơn một năm, bất luận là ban đêm hay ngày, phong sương mưa tuyết, cô luôn bảo vệ bên cạnh Hòa Thân, lúc ẩn lúc hiện bảo vệ hắn, mỗi lần đến lúc hiểm nguy nhất, đều mĩ nữ này xuất hiện.
Hòa Thân nhìn vào đôi mắt trong sáng của Nhất Thanh, đột nhiên có cảm giác gì đó không nói nên lời, khiến hắn động lòng đúng là “ hữu chí bất tại niên cao, mạo mĩ bất tại niên thiểu”
“Muội không ngồi đâu, Hòa đại ca Bạch Thụy sứ giả Bạch liên giáo đến gặp huynh” Nhất Thanh nói.
“A” Hòa Thân định thần lại, vội đảo mắt lại, hỏi: “ Bạch Thụy nào?”
Nhất Thanh đã đến tuổi dậy thì, nhìn thấy ánh mắt Hòa Thân nhìn mình và vẻ mặt khó đoán đột nhiên đỏ ửng mặt, thấy Hòa Thân lúc này tâm trí đâu đâu, nói nhẹ: “ Là Bạch Thụy chúng ta bắt làm tù binh khi thu dọn chiến trường hôm đó, sao Hòa đại ca quên rồi ư?”
Tâm tư Hòa Thân đã ổn định lại nên cười: “ Vết thương của hắn khỏi chưa?”
“Theo sự sai bảo của Hòa đại ca, mấy hôm nay đã kiếm đại phu giỏi nhất Nma Kinh trị thương cho hắn, hắn trúng mấy phát súng nhưng không tổn thương đến chỗ nguy hiểm, xương cốt cũng không có vấn đề gì, nay cơ bản đã khỏi rồi”
“Vậy tốt, chúng ta đi gặp hắn luôn” Hòa Thân đáp.
Nhất Thanh nhìn Hòa Thân, ánh mắt đầy quan tâm, cười nói: “ Hòa đại ca, Mùi thuốc ở Bạch Thụy ghê lắm lại thêm mùi ở vết thương trên người hắn tỏa ra cũng khó ngửi lắm, muội thấy nên là muội đi dặn dò, để hắn ta lau dọn tí, thay áo mới, rồi đến gặp huynh”
Hòa Thân thấy Nhất Thanh tỉ mỉ thế, cười nói: “ Thế tùy muội”
Nhất Thanh bước đến sau khi rót thêm trà cho Hòa Thân, khom mình cười nói: “ Vậy xin Hòa đại nhân chờ thêm chốc lát, muội lập tức đi chuẩn bị, để Bạch Thụy đến gặp huynh” Nói xong, bước vội đi
Goncopius
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
—–oo0oo—–