Đọc truyện Hòa Thân Tân Truyện – Chương 118: Đàm phán hoang đường
Hòa Thân thấy Bạch Thụy hưng phấn đi vào, nên ra lệnh với người hầu: “ Mời ngồi, dâng trà”
Bạch Thụy thong thả, trước hết là khom mình với ba người trước mặt sau đó chắp tay nói: “ Bạch Thụy “Bạch Y sứ giả” Bạch liên giáo khấu kiến ba vị đại nhân” sau đó liền ngồi xuống ghế.
Hòa Thân thầm khâm phục nghĩ: “ Xem ra tên này đúng là có gan” bèn hỏi: “ Bạch liên giáo các ngươi bắt cóc khâm sai triều đình ta, có biết đó là phạm đại tội không?”
Tên Bạch Thụy giả vờ thật đạt nhìn Hòa Thân rồi lại nhìn hai người còn lại cười: “ Xin hỏi trong ba vị, vị nào là Hòa Thân Hòa đại nhân?”
Doãn Kế Thiện thấy sứ giả Bạch liên giáo không biết thân phận của họ nên đáp: “ Ta là tổng đốc Lưỡng Giang Doãn Kế Thiện, người ngồi giữa là “ đại thần tài chính ngự tiền hoàng đế Đại Thanh” Hòa đại nhân, vị này là Huệ quân môn thống lĩnh quân Lục Doanh Nam Kinh”
Doãn Kế Thiện nói đến ai Bạch Thụy liền gật đầu với người đó cũng coi như lễ nghi gặp mặt. Đợi Doãn Kế Thiện giới thiệu xong, hắn đến trước mặt Hòa Thân, sang sảng nói: “ Hòa đại nhân tôi nghe nói ngài lần này được Càn Long phong làm đại diện toàn quyền xử lý chuyện này, nên tôi xin được nói thẳng với Hòa đại nhân: Không biết triều đình định xử lý chuyện này ra sao? Là muốn mấy trăm huynh đệ Bạch liên giáo chúng tôi và khâm sai đại nhân cùng đi vào chỗ chết hay là muốn cứu năng thần trị quốc của triều Đại Thanh, đáp ứng điều kiện của chúng tôi đưa ra, đổi lấy Lưu đại nhân về”
Huệ Hùng nghe thế không hề khách khí quát: “ Vừa rồi Hòa đại nhân không phải hỏi ngươi rồi sao, bắt khâm sai triều đình, các ngươi có biết đó là phạm tội tày trời không?”
Bạch Thụy cười ha ha nói: “ Tội bắt khâm sai không thể hơn đại cờ “phản Thanh phục Minh” của chúng tôi, không thể lớn hơn tội đối kháng đại quân triều đình chứ? Bao nhiêu năm nay, Bạch liên giáo chúng tôi công thành lược địa, giết tham quan chiếm phủ huyện, mấy lần đại bại dưới tay đại quân triều đình, những chuyện đó chúng tôi không sợ lại đi sợ tội danh bắt cóc khâm sai hay sao?”
Huệ Hùng còn định nói nhưng mấy lần mở miệng lại không biết đốp lại thế nào đành ngại ngùng uống trà.
Doãn Kế Thiện thấy Huệ Hùng bị mấy lời của Bạch Thụy khiến cho tắt ngóm, nên cười nói: “ Bạch Liên sứ giả, những gì ngươi vừa nói mặc dù có chút căn cứ, nhưng Lưu đại nhân là khâm sai đại thần, đại diện cho hoàng thượng, các ngươi làm chuyện quốc pháp không dung, nay chịu nhục không chỉ có Lưu đại nhân mà còn là đương kim thiên tử- hoàng đế Càn Long. Nay triều dã chấn động Hoàng thượng vô cùng tức giận, nếu Lưu đại nhân vì chuyện này mà có gì bất trắc thì đối với Bạch liên giáo mà nói không nghi ngờ gì nữa là tai họa ngập đầu. Ngươi nghĩ xem, Triệu Huệ và Hải Lan Sát đã bình định xong phản loạn Tân Cương, Đại Tiểu Kim Xuyên cũng cử sứ giả cầu hòa triều đình, ngoài ra chiến sự ở Junggar và tộc Hồi diễn ra hết sức thuận lợi, còn một chuyện nữa, không biết các ngươi đã nghe chưa, Thập Ngũ Gia Thân Vương đã thắng trậ tại Miến Điện, Miến Vương nay đang nghĩ cách để hòa giải với triều đình, ngươi nghĩ xem, triều đình đã vượt qua nội ưu ngoại họa thì Bạch liên giáo các ngươi còn có thể tự tại được mấy ngày?”
Những lời này của Doãn Kế Thiện là muốn một đao đánh trúng tim đen sứ giả Bạch liên giáo, Bạch Thụy sao không biết sự lợi hại đó, nhưng nay đối diện quan viên triều đình hắn không thể làm vẻ khiếp nhược nghe xong lời của Doãn Kế Thiện bèn cười: “ Đã thế, triều đình muốn xử lý chuyện này thế nào?”
Doãn Kế Thiện nhìn Hòa Thân ý là “ Đến phiên ngài nói” Hòa Thân mặc dù trong lòng vui mừng nhưng mặt lại tỏ vẻ trang trọng nói: ‘ Triều đình đương nhiên muốn Lưu đại nhân bình an thoát hiểm”
“ Nói thế tức triều đình sẽ đáp ứng yêu cầu chúng tôi đưa ra?” Bạch Thụy hỏi.
Doãn Kế Thiện đáp: “ Đáp ứng hay không, ngươi phải nói ra đã, chúng ta mới biết có thể đáp ứng hay không?”
Bạch Thụy đáp: “Vậy được, tôi sẽ nói điều kiện của chúng tôi. Chúng tôi đương nhiên biết thân phận của Lưu Dung, ông ta cũng không phải Vương gia, Aka gì, chúng tôi cũng không hi vọng dùng ông ta có thể cùng triều đình từ thù thành bạn, chúng tôi chỉ có một điều kiện: triều đình ngay lập tức hạ lệnh cho tổng đốc Hồ QUảng Trương Thế Côn và đề đốc Lục Doanh Tứ Xuyên Cát Cáp yêu cầu họ lui binh khỏi núi Thái Biệt. Điều kiện tôi đưa ra là giới hạn cuối không có chỗ để ra giá hay mặc cả gì nữa. Đáp ứng, chúng tôi sẽ thả Lưu Dung, hoặc đưa ông ta bình an trở về Nam Kinh, không đáp ứng chúng ta không cần nói nữa, chúng tôi dứt khoát chờ cá chết phá lưới”
Hòa Thân vừa nghe vừa thầm cười đáp: “ Tốt, cứ thế đi, triều đình e rằng nhất thời không có thời gian chi khí với ta nữa, lần này Lưu Dung thật sự có thể thoát hiểm, e rằng sau khi ra khỏi đó việc đầu tiên là đến Bắc Kinh tạ tội với Càn Long, còn có tự tin giao đấu với ta ư” Nghĩ đến đây hắn nhìn Doãn Kế Thiện và Huệ Hùng, sau đó nói: “ Bạch Thụy điều kiện vừa rồi ngươi nêu ra vì liên quan đến đại sự quân quốc, chúng ta không thể làm chủ, làm sao trả lời ngươi, chúng ta phải thỉnh chỉ triều đình, đợi thánh chỉ của hoàng thượng đến, chúng ta mới có thể cho ngươi câu trả lời chính thức, thế nào?”
“Thế được, nếu các vị không làm chủ được thì tôi quay về đợi câu trả lời chính thức của triều đình” Nói xong đứng dậy bỏ đi.
“Khoan đã” Doãn Kế Thiện vội đứng dậy, “ Ta còn có mấy câu muốn nói”
“Ồ” Bạch Thụy quay lai cười: “ Không biết tổng đốc đại nhân có gì sai bảo?”
“Chúng ta hi vọng trước khi chuyện này có kết quả chính thức, các ngươi không ngược đãi khâm sai đại nhân, nhất thiết bảo đảm sự an toàn cho ông ta” Doãn Kế Thiện nói.
“Đương nhiên rồi, chúng tôi sẽ chăm sóc Lưu đại nhân tử tế không để ông ta chịu ấm ức xin ba vị cứ yên tâm” nói xong bước đi luôn.
Hòa Thân có chút khó chịu, vừa rồi Huệ Hùng bị Bạch Thụy vỗ mặt, khiến cho đỏ hết mặt sao có thể chịu được chứ, đáng ra hắn nên sớm đứng dậy la hét rồi, sao bây giờ lại ngoan ngoãn như mèo con vậy, đúng là cổ quái.
“Hòa đại nhân, chúng tam au dâng chỉ lên hoàng thượng” Doãn Kế Thiện nói.
“Cũng đành thế, điều kiện này chúng ta không thể đáp ứng hơn nữa chúng ta không làm chủ được, chuyện này chỉ có thể do hoàng thượng quyết đinh” Hòa Thân đáp
Huệ Hùng thấy Doãn Kế Thiện ngồi bên cạnh đang viết tấu chương lên hoàng thượng, đột nhiên đến trước án, nói: “ Doãn đại nhân, đừng vội, hãy từ từ nói?”
“A” Doãn Kế Thiện cười “ Huệ quân môn có lương sách gì?”
“Khi tên Bạch Thụy kia ra khỏi cửa, tôi đã cho người bám theo, chỉ cần hắn quay về chúng ta sẽ biết chúng giam Lưu đại nhân ở đâu, đợi sau khi người của ta về, đêm nay ta đích thân dẫn người đi giải cứu Lưu đại nhân, đợi Lưu đại nhân được cứu ra rồi, chúng ta dẫn binh bình định ổ tò vò củ chúng đến lúc đó chúng ta hãy dâng tấu lên hoàng thượng, thế có hơn không?”
Lời của Huệ Hùng khiến Doãn Kế Thiện đơ ra, không biết nên nói gì với Hòa Thân nữa. Hòa Thân cũng thấy ngạc nhiên: Tên này chỉ là lão thô lỗ nhưng không ngờ còn nghĩ được thế
“Ta nói Huệ quân môn, sao ban đầu ngài không thương lượng với chúng tôi? Chuyện này nếu có chút bất trắc chúng ta khó mà ăn nói với triều đình” Doãn Kế Thiện nói.
Hòa Thân bắt đầu thầm mắng Huệ Hùng: “ Nếu đêm nay ngươi thật sự cứu được Lưu Dung, thì không phải là toi công rồi sao?”
Khi ba người đang đứng đó ai suy nghĩ người nấy thì đột nhiên có người báo: “Đại nhân…đại nhân không hay rồi… tên kia.. tên kia quay lại” nói xong đã thấy Bạch Thụy đến trước cửa.
Ba người cùng nhìn, phút chốc cùng thất sắc hóa ra Bạch Thụy không quay lại một mình, mà tay còn xách theo hai tên nữa.
Hòa Thân ngạc nhiên nhưng trong lòng vô cùng vui mừng, có chút vui sướng nhìn vẻ đau khổ của Huệ Hùng, thầm nghĩ: “ Đúng là nói khoác không phải đóng thuế, vừa rồi ngươi khẳng định thế nào, thế nào, vui mừng sớm quá đấy, cứ loạn nữa đi càng loạn càng tốt”
Thấy Bạch Thụy dùng lực vung một cái hai tên trong tay như hoa bông ngã nhào ra, hai tên không biết bị hắn dùng mánh khóe gì, mà nhẹ nhàng rơi xuống đất.
“Ngươi… ngươi to gan” Huệ Hùng lúc này đã hiểu, chỉ Bạch Thụy hét
“Ta to gan? Ta thấy các ngươi mới to gan, đường đường mệnh quan triều đình, lại nuốt lời thế, cử chỉ của tiểu nhân vô sỉ” Bạch Thụy quát.
Trong phòng vừa rat ay thì binh linh bên ngoài đã vây lại, mây tên cầm súng lao vào phòng, mấy họng súng đen ngòm đều nhằm vào Bạch Thụy, chỉ cần hắn có hành động vô lẽ e rằng đều bị bắn cho nát tươm.
Doãn Kế Thiện thấy đây không phải là làm loạn hay sao nên vội quát đuổi bọn binh lính bước qua cười: “Bạch sứ giả, nhất định là hiểu lầm thôi, hai người này dù có hành động vô sỉ, thì đã bị ngươi tóm được, ngươi cũng đã dạy dỗ chúng ra trò rồi, nghe Doãn Kế Thiện ta đi, chuyện này hãy chấm dứt tại đây đợi sau khi ngươi đi rồi, chúng ta sẽ hỏi lõ xem xem ai mà to gan thế, phải điều tra ra, phạt nặng”
Hòa Thân nói với Bạch Thụy: “Doãn đại nhân nói có lí, ngươi hãy mau quay về, sua khi quay về đợi câu trả lời của triều đình, ngoài ra chúng ta hi vọng hai bên không có gì phiền phức phát sinh nữa”
Bạch Thụy nhìn sắc mặt Hòa Thân mà hành sự, nhìn thấy Hòa Thân nói thế cũng đành làm theo, hắn đoán chuyện này nhất định là do tên cẩu quân môn kia làm, nên chắp tay với Hòa Thân và Doãn Kế Thiên, trừng mắt với Huệ Hùng, quay người bước đi.
conem_bendoianh
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
—–oo0oo—–
Tác Giả: Độc Cô Hắc Mã