Đọc truyện Hoa Tàn Hoa Khai – Chương 90
( Gió: Chương này bị xuống dòng lộn xộn, các bằng hữu đọc tạm tối về t sẽ sửa sau. Đa tạ:))))
Raph: Ta sửa qua điện thoại. Hi vọng là đc:v)
Vân Cô Nhạn chưa nói xong, Tư Đồ Thanh Lăng mặt đã tái mét chặn lời y: “ Thế ngươi còn đứng đây nói lời vô nghĩa làm gì? Mau đi tìm Sở Mộ Hiên và Cầm Nhi! Cẩn thận suy nghĩ lại Cẩm Nhi có thể chạy tới đâu, y đi theo ngươi đã lâu, chắc hẳn ngươi sẽ đoán ra?”
Vân Cô Nhạn bất đắc dĩ lắc đầu: “ Thần thật sự không biết, Cầm Nhi là cô nhi, thân nhân đều không còn trên đời, Sở Mộ Hiên cũng vậy, xem ra hiện tại bon họ là phiêu bạt không nơi nương tựa”.
“ Cái gì? Phiêu bạt không nơi nương tựa? Với thân mình của Sở Mộ Hiên hiện tại làm sao y chịu được?”
Tư Đồ Thanh Lăng nuốt một ngụm khí lạnh rồi lập tức trầm ngâm. Một lát sau, hắn gọi Vân Cô Hồng cùng vài tâm phúc tới trịnh trọng phân phó: “ Các ngươi lập tức xuất phát đi tìm Sở Mộ Hiên, dù thế nào cũng phải tìm được hắn! Nghe rõ chưa?”
“ Rõ” Vân Cô Hồng trảm đinh tiệt thiết đáp. ( “trảm đinh tiệt thiết” = chém đinh chặt sắt ý nói khẳng định chắc chắn)
“ Bệ hạ thần cũng cùng Vân Cô Hồng đi tìm. Dù sao chuyện của Sở Mộ Hiên không nên để nhiều người biết, càng không thể gióng trống khua chiêng tìm kiếm, cho nên thêm thần là thêm một phần hi vọng tìm thấy y”.
“ Được, trẫm đáp ứng ngươi. Các ngươi mau đi! Càng nhanh càng tốt! Nhất định phải tìm được Sở Mộ Hiên”.
Sau khi mọi người lui xuống, Tư Đồ Lăng Thanh thả mình chìm vào hồi ức ngọt ngào ở Ánh Nguyệt cung: “Đáng chết! Sở Mộ Hiên à Sở Mộ Hiên, sao ngươi nói đi là đi? Chẳng lẽ ngươi không biết toàn bộ đều là lời nói trong lúc tức giận? Trẫm…trẫm thật sự…thật sự yêu thương ngươi! Nếu không phải vì quốc sự bận rộn không dứt ra được, trẫm sẽ lập tức tìm ngươi cùng con trở về! Sở Mộ Hiên ngươi có nghe được lời trẫm nói không?” Tư Đồ Lăng Thanh nói không ngừng, lệ rơi đầy mặt.
Mà Sở Mộ Hiên hiện tại thế nào? Từ sau khi được Cầm Nhi hỗ trợ trốn ra khỏi hoàng cung, sợ bị Tư Đồ Lăng Thanh tìm thấy, y suốt đường đi trốn trốn tránh tránh, không dám đi đường lớn mà chỉ men theo các tiểu lộ, ban ngày trốn ban đêm đi khiến cho đêm đều không được nghỉ ngơi tốt. Sở Mộ Hiên đã có thai bốn tháng làm sao chịu được cuộc sống như vậy, thế là một loạt phản ứng không tốt liền nối gót nhau tới.
Đầu tiên là cảm giác buồn nôn trong thời gian mang thai, theo lý thuyết chỉ xảy ra trong thời kỳ đầu, đến tháng thứ tư thì gần như không còn. Nhưng Sở Mộ Hiên thì ngược lại, lúc đầu mang thai y được tĩnh dưỡng tốt, tâm tình thư thái nên phản ứng mang thai không mãnh liệt. Còn lúc này, như muốn bù đắp cho khoảng thời gian trước, cơ hồ y ăn cái gì là nôn ra cái đấy. Chuyện này làm Cầm Nhi phiền lòng không thôi, vì muốn Sở Mộ Hiên năng ăn một chút, Cầm Nhi dùng mọi biện pháp, biến tấu đa dạng các món ăn nhưng vẫn không có hiệu quả. Sở Mộ Hiên kỳ thật cũng hiểu vì hài tử trong bụng y phải ăn phải uống. Tuy rằng biết rõ sau khi ăn không lâu sẽ ói ra nhưng y luôn bắt ép chính mình ăn, vì muốn hài tử hấp thụ thêm dinh dưỡng. Mỗi khi thấy bộ dáng Sở Mộ Hiên kiên cường ép mình nuốt xuống, Cầm Nhi liền tránh ở một bên vụng trộm gạt nước mắt.
Tiếp theo, không biết vì cái gì, bản thân Sở Mộ Hiên thì từ từ gầy yếu còn bụng lại nhanh chóng phát tướng ngoài dự đoán, vài ngày ngắn ngủn đã muốn lớn hơn một vòng. Mới bốn tháng, bụng thoạt nhìn thật giống phụ nhân bình thường mang thai năm sáu tháng. Từ khi bụng lớn, Sở Mộ Hiên hành động khó khăn hơn, xương cột sống thắt lưng đau là chuyện thường, hơn nữa còn ngẫu nhiên xuất hiện đau bụng, tất cả đều làm Cầm Nhi lo lắng không thôi.