Đọc truyện Hoa Sen Nước Chảy – Chương 9
Thôi Vịnh Hà cúi đầu, cẩn thận quan sát dấu vết trên đường. Màu đỏ đã mờ đi, bị bụi bặm phủ lên chỉ chừa lại một chút dấu vết, nếu muốn tìm kĩ sẽ rất vất vả, nhưng nàng vẫn tìm ra, đi theo vết máu, cuối cùng đến trước Hồng Trần Cư.
Hồng Trần Cư, một cái tên vô cùng lịch sự và tao nhã, cũng là kĩ viện nổi danh nhất kinh thành, Thanh Nhã chính là một mỹ nhân điên đảo chúng sinh của nơi này.
“Đi thôi.” Phía sau nàng truyền đến một thanh âm nhu hòa dịu dàng.
“Vận Nhu, ngươi vẫn luôn biết, đúng không?”
“Cũng không phải vẫn luôn biết, chỉ là suy bụng ta ra bụng người, đoán mò suy nghĩ của hắn.”
“Nhưng, ngươi không nói cho ta biết?”
“Ta vẫn luôn do dự, bởi có lẽ, đây chính là cách để Phúc Tam gia bảo vệ người được an toàn.” Vận Nhu nhẹ nhàng thở dài, “ Nhưng, để bảo vệ người, trong lòng chết lặng, như vậy thì có ích lợi gì? Chỉ là, người cũng không làm ta thất vọng, vẫn luôn dùng chính đôi mắt và trái tim mình để nhìn ra.”
☆☆☆
Thanh Nhã vừa thở dài vừa đánh đàn, nhưng ngay cả tiếng đàn cũng hỗn loạn không chịu nổi, thật làm tổn hại thân phận danh kỹ số một của nàng.
Tài chơi đàn của Thanh Nhã cô nương, không biết có bao nhiêu người muốn thưởng thức, nay lại phải chơi trước mặt một con sâu rượu, sợ rằng chẳng nghe thấy gì hết.
Trong lòng hỗn loạn, tiếng đàn cũng loạn, đột nhiên vang lên một tiếng phựt, dây đàn đứt, cuối cùng, Thanh Nhã không nhịn được nữa, duỗi tay hất chiếc đàn xuống đất, đoạt lấy chén rượu trong tay Phúc Khang An: “Chàng muốn chết vì rượu thì về Tể Tướng phủ của chàng mà chết, đừng ở nơi này phá hư sinh ý của ta.”
Phúc Khang An cười ha ha ngẩng đầu, đôi mắt lờ đờ mông lung nhìn nàng, cũng không đoạt lại chén rượu mà trực tiếp cầm lấy bầu rượu trên bàn để đổ vào miệng.
Thanh Nhã vừa tức vừa vội: “Phúc Tam gia của ta ơi, chàng đã làm loạn đủ chưa? Mọi người đều nói Thanh Nhã ta phúc lớn, sắp được gả vào gia đình hầu môn làm phu nhân, nếu nói chàng mỗi ngày đều ngồi trong phòng ta, một bên uống rượu một bên nhớ đến nữ nhân khác, ai sẽ tin chứ!”
“Không ai tin, không phải tốt sao?” Phúc Khang An vứt bầu rượu đã hết đi, cầm lấy một bầu khác.
Thanh Nhã tức đến khó thở, nổi giận đùng đùng giật lấy bầu rượu trong tay Phúc Khang An, toàn bộ hất lên mặt hắn.
Nhưng, Thanh Nhã bỗng ngẩn ra, lẳng lặng nhìn vào khuôn mặt anh tuấn thê lương của hắn, nàng cảm thấy, hình như, hắn vừa rơi nước mắt.
Sự giật mình kinh ngạc đó chỉ ngắn ngủi trong một cái chớp mắt, Thanh Nhã mắng một tiếng trong lòng, kinh nghiệm phong trần của nàng cho biết nàng không thể mềm lòng, mềm lòng sẽ khiến nam tử đang đau khổ này phát điên mất. Nàng nhẹ nhàng lắc đầu như muốn vứt bỏ thứ phiền não này ra khỏi đầu, có chút tức giận liếc Phúc Khang An một cái, đang muốn mở miệng, chợt nghe bên ngoài có tiếng kêu: “Cô nương, cô nương, ngươi không thể vào.”
“Mau ngăn nàng ta lại!”
“Ta là nữ nhi của học sĩ Thôi Danh Đình, thiên kim của quan lớn triều đình, các ngươi dám ngăn cản ta? Tiến thêm một bước nữa, ta cắt tay các ngươi, cam đoan sẽ khiến các ngươi sống không bằng chết!”
Lời uy hiếp đó rõ ràng rất có hiệu lực, âm thanh tranh cãi ầm ĩ bên ngoài liền dừng lại, chỉ còn lại tiếng bước chân dồn dập đến gần cùng tiếng kêu kinh hoàng của vài nữ nhân khác.
Thanh âm bên ngoài vừa truyền đến, Phúc Khang An đã giật bắn mình đứng dậy khỏi ghế, lật đổ cả bàn rượu, thần sắc kinh hoàng đến cực độ.
Thanh Nhã cười nhẹ một tiếng: “Thiên kim tiểu thư lớn mật, dám chạy đến nơi này của ta để đe dọa.” Vốn chỉ muốn trêu đùa vài câu, nhưng nàng lại thấy Phúc Khang An vẫn đứng yên tại chỗ, thần sắc vừa kinh ngạc vừa buồn khổ, cuối cùng cũng có chút không đành lòng, hiểu rằng nếu ép hắn đối mặt với Thôi Vịnh Hà lúc này sợ rằng sẽ khiến hắn phát điên mất. Vì thế, nàng duỗi tay ra, mở cửa: “Mau tránh đi, ta biết phải ứng phó với Thôi tiểu thư thế nào.”
☆☆☆
Thôi Vịnh Hà một đường vọt vào Hồng Trần Cư. Kĩ viên đương nhiên không thiếu hạ nhân, nhưng thân phận thiên kim tiểu thư của nàng vẫn còn đó, xác thực cũng có chút tác dụng dọa người, khiến đám hạ nhân không dám cưỡng ép nàng, cứ như thế, nam nhân nữ nhân cả kĩ viện đều quay sang nhìn nàng. Hồng Trần Cư là đệ nhất kĩ viện của kinh thành, người lui tới đương nhiên đều là hiển quý quan lớn, trong đó cũng có không ít người từng gặp qua nàng trong thọ yến của Thôi Danh Đình, thấy vậy liền không khỏi bàn luận.
Phúc Khang An mê luyến danh kỹ Thanh Nhã.
Thôi Vịnh Hà xông vào Hồng Trần Cư.
Những người hiểu được đôi chút liền lập tức kết nối các sự kiện lại với nhau, chuyện đồi phong bại tục, tổn hại lễ pháp như vậy đương nhiên sẽ không ai bỏ qua, trong nháy mắt, có ít nhất có mười tám hạ nhân chạy ra khỏi Hồng Trần Cư.
Nhưng Thôi Vịnh Hà không để ý, cũng không thèm để ý.
Nàng lớn tiếng hỏi: “Phòng của Thanh Nhã ở đâu?”
Người của Hồng Trần Cư không đáp, nhưng khách nhân đang bâu lại liền nhanh chóng chỉ phòng cho nàng.
Thôi Vịnh Hà liều mạng thoát khỏi sự ngăn cản của đám hạ nhân, vọt qua định gõ cửa, nhưng vừa đưa tay lên, cửa liền mở ra.
Thanh Nhã một thân hồng y, vẫn xinh đẹp như hôm nào khiến người ta lưu luyến không rời, cười khanh khách: “Thôi tiểu thư đại giá, Thanh Nhã thật lấy làm vinh hạnh.”
Thôi Vịnh Hà vô cùng trấn định, một chút ý nghĩ muốn liều mạng tranh cãi giáo huấn hồ ly tinh này cũng không có, chỉ hơi gật đầu với Thanh Nhã, nhanh chóng đảo mắt, đi vào phòng: “Phúc Khang An đâu?”
“Phúc Tam gia sao, vừa rồi còn ân ái triền miên với ta, nghe được có khách quý đến đây, không muốn dây dưa cùng ai đó nên đi về trước rồi.” Thanh Nhã nhẹ nhàng đóng cửa phòng, có chút u oán nhìn Thôi Vịnh Hà.
“Thế thì, để ta trực tiếp nói với ngươi đi.” Thôi Vịnh Hà đối mặt với Thanh Nhã, nói rõ ràng, “ Ta mặc kệ các ngươi đã làm giao dịch gì, không cần tiếp tục diễn nữa, nói với Phúc Khang An, hắn khinh thị ta, vũ nhục ta như vậy, ta sẽ không tha cho hắn, bút trướng này, một ngày nào đó ta muốn tính toán rõ ràng với hắn.”
Cách một vách tường, Phúc Khang An không biết vì uống nhiều rượu hay vì nghe được câu nói này của nàng mà có chút đứng không vững, mặc cho thân thể của mình trượt xuống góc tường, bàn tay ôm chặt ngực trái, nhắm mắt lại, cố gắng chịu đựng sự co rút đau đớn trong lòng: “Vịnh Hà, nếu hận ta có thể khiến nàng không còn thống khổ, như vậy, hãy vĩnh viễn hận ta đi.”
Thanh Nhã đảo mắt, khuôn mặt mang theo phong tình động lòng người: “Thôi tiểu thư chửi giỏi lắm, xú nam nhân đó thật đáng hận, nhưng mà, Thanh Nhã chỉ là một nữ tử yếu đuối đáng thương, tiểu thư sẽ không làm Thanh Nhã khó xử chứ?”
Thôi Vinh Hà cúi đầu nhìn bàn rượu bị đổ, ánh mắt như vô tình đảo qua chiếc cửa nhỏ phía góc tường đối diện, thản nhiên nói: “Nếu không phải do Thanh Nhã cô nương, ta làm sao có thể biết được tên hỗn đản Phúc Khang An đó lại thích ta đến thế, cần gì phải làm khó cô nương?”
Thanh Nhã ngẩn ra: “Thôi tiểu thư!”
“Nếu không phải do quá thích ta, vì sao lại muốn vì cứu ta mà phí thật nhiều tâm sức như vậy? Vì sao có thể cam tâm tình nguyện chủ động từ hôn? Vì sao có thể tình nguyện bôi xấu bản thân, cả ngày qua lại thanh lâu?” Thôi Vịnh Hà nhìn Thanh Nhã, ánh mắt có hào quang chói mắt bức người khiến Thanh Nhã không dám nhìn thẳng.
Thanh Nhã cười nói: “Thanh Nhã và Phúc Tam gia tình đầu ý hợp, đó chỉ là lời những người không hiểu chuyện nói ra, ta thấy Thôi tiểu thư đã suy nghĩ nhiều rồi.”
Thôi Vịnh Hà mỉm cười tràn đầy tự tin: “Ta cho tới bây giờ cũng không biết Phúc Khang An có thích ta thật hay không, hắn chỉ nói thích ta duy nhất một lần, ta cũng không dám tin đó là sự thật. Trước kia, hắn luôn thích làm ta tức giận, sau đó lại lập tức rất tốt với ta, ta cũng hoài nghi đó chỉ là vì cảm kích tình nghĩa của ta mà thôi. Cho đến tối hôm đó, hắn và ngươi đi cùng một kiệu, khi thấy ta ngay cả kiệu cũng không hạ, nói lời lạnh nhạt, hôm nay vội vội vàng vàng chạy đến nhà ta từ hôn, ta mới dám khẳng định, hắn là vì thực sự yêu thích ta, vì thế mới thà chết cũng không để ta phải chịu nguy hiểm, vì thế mới cam tâm chịu đựng tất cả oan khuất.”
Thanh âm của Thanh Nhã tuy ngạc nhiên nhưng vẫn ổn định: “Tiểu thư, vì sao lại nói vậy?”
“Vì hắn đã quá vội vã.” Thôi Vịnh Hà cười cười, cả người tỏa ra một vầng hào quang chói mắt khiến Thanh Nhã vốn tự nhận mình xinh đẹp cũng không kìm được mà lui về sau từng bước, “ Ngay cả khi hắn chưa từng thích ta, hắn vẫn là một bậc chính nhân quân tử, sẽ không mặc kệ ta một mình run rẩy trong đêm, sẽ không nói những lời nói lãnh khốc vô tình, cũng sẽ không sốt ruột đòi từ hôn mà ngay cả một câu xin lỗi cũng không nói. Hắn không phải loại người như vậy, nhưng lại cố tình làm, nguyên nhân duy nhất, đó chính là hắn đang diễn kịch.”
Phúc Khang An đang ngồi sau vách tường sớm đã bị lời nói của Thôi Vịnh Hà đả kích, toàn thân kịch liệt run rẩy, thiên toàn địa chuyển, vô cùng kích động.
Vịnh Hà, Vịnh Hà, tại sao nàng lại hiểu được? Tại sao nàng lại nhìn ra?
Không ngờ, nàng lại hiểu ta nhiều như vậy, tin ta sâu đậm như vậy.
Có một người hiểu ta như nàng, ta còn mong chờ gì nữa, chỉ là…
Nàng nhìn thấu hết thảy, tất sẽ vô tình đứng mũi chịu sào, gặp phải nguy hiểm. Còn ta, có cách nào có thể bảo vệ nàng đây?
Mừng như điên, lo âu, hân hoan, sầu buồn, trăm loại cảm xúc ngổn ngang trong lòng hắn, khiến hắn khó thể bình phục.
Vịnh Hà, Vịnh Hà…
Thôi Vịnh hà dường như nghe thấy những tiếng gọi cuồng liệt trong lòng hắn, từ từ dời mắt, nhìn về phía cửa nhỏ sát tường, đôi mắt khắc sâu tình cảm: “Tên hỗn đản này, lúc nào cũng tốt với ta, lúc nào cũng thay ta suy nghĩ, nhưng còn chưa hỏi xem ta có nguyện ý hay không, vui vẻ hay không. Hắn giả bộ tuyệt tình làm ta đau lòng, sau đó tự mình đối mặt với tất cả, hắn cho rằng ta là gì? Không thể cùng chịu chung hoạn nạn, chỉ có thể vì phú quý mà bỏ qua tất cả sao? Hắn tự cho mình là anh hùng, nghĩ người trên khắp thiên hạ này chỉ chờ hắn hi sinh, chờ hắn đến cứu sao? Rõ ràng là hắn đang vũ nhục ta…” Nàng vừa nói, những giọt nước chảy dài, nhẹ nhàng xoay người lại cười với Thanh Nhã, “ Ngươi hãy chuyển lời của ta đến hắn, lời nói này, ta tin hắn nhất định sẽ hiểu được.”
Nụ cười của nàng đẹp như mộng, Thanh Nhã nhìn mà không nén nổi một tiếng thở dài. Nàng có chút hoảng hốt, khi thanh tỉnh lại đã thấy Thôi Vịnh Hà mở cửa phòng bước ra ngoài, đến rồi đi đột nhiên như một cơn gió.
Khuôn mặt Thanh Nhã hiện lên vẻ khâm phục, tiến đến mở cửa nhỏ bên vách tường ra, nhíu mày: “Chàng còn không đuổi theo nàng!”
Phúc Khang An vẫn ngồi trên chiếu như cũ, ngẩng đầu chăm chú nhìn Thanh Nhã. Hiện tại, hắn nhìn bất kì ai cũng mang theo vẻ mặt vô cùng kích động.
“Mau đi đi, nàng không chỉ yêu chàng, mà còn càng thêm tin chàng. Nữ tử như vậy, chàng sẽ không thể tìm thấy người thứ hai, lạc mất nàng, chàng có dùng cả đời cũng không hết hối hận.” Thanh âm của Thanh Nhã dịu dàng dị thường, không hề có chút phong trần ngả ngớn, “ Ta vốn nghĩ, vô luận Phó gia có xuống dốc thế nào, ít nhất ta cũng có thể đổi đời, ngay cả khi tấm lòng của chàng không đặt lên ta, ta mang thân phận nữ tử thanh lâu, có thể trở thành thê tử được cưới hỏi đàng hoàng cũng không lỗ vốn. Chỉ là…”
Thanh Nhã ngừng lại một chút, bỗng nhiên không muốn nói thêm gì nữa, chỉ thản nhiên cười cười: “Mau đi đi, lời nói của nàng, rõ ràng là nói cho chàng nghe, nếu không đi dỗ nàng, về sau nàng tính sổ với chàng, chàng không chịu nổi đâu.”
Phúc Khang An có nghe rõ lời khuyên của Thanh Nhã hay không, có chuẩn bị đi tìm Thôi Vịnh Hà hay không, không ai biết.
Vì trước khi hắn kịp có thêm động tác gì, một thanh âm sợ hãi đã truyền đến.
“Phúc Tam gia, Phúc Tam gia, cứu mạng, cứu mạng!”
Phúc Khang An nghe được đó là thanh âm của ai, nữ tử đó vẫn luôn ôn nhu trầm tĩnh, chưa từng thất thố kinh hô, mà thanh âm của nàng giờ phút này, lại tràn ngập kinh hoàng và lo lắng.
Sắc mặt Phúc Khang An trong nháy mắt liền trắng bệch, chạy nhanh ra ngoài.
“Vận Nhu!”
Vận Nhu đang kinh hoàng, sau khi nghe thấy thanh âm lo lắng của Phúc Khang An liền không nhịn được nữa, nước mắt tuôn ra như mưa, vừa khóc vừa nói: “Phúc Tam gia, tiểu thư… bị người của Gia Thân Vương phủ… mang đi rồi.”
Phúc Khang An hít thật sâu một hơi, vẻ mặt của hắn tựa hồ cũng không có gì thay đổi, nhưng phàm là người đang đứng trong Hồng Trần Cư đều cảm nhận được, trong giây lát, hắn dường như đã biến thành một người khác, toàn thân toát ra sát khí lạnh lẽo như muốn hủy diệt toàn bộ thế giới.
“Ngươi về trước đi, không cần lo lắng.” Tiếng phân phó của hắn trầm thấp mà bình thản.
Vận Nhu vừa khóc vừa gật đầu: “Được, Phúc Tam gia, người bảo ta về, ta sẽ về, người nói ta không cần lo lắng, ta sẽ không lo lắng, vô luận người làm gì, tiểu thư đều tín nhiệm người, vì thế, ta cũng sẽ tín nghiệm người, ta biết, bất luận là nơi hiểm ác nào, người đều có thể đưa tiểu thư trở về.”
Phúc Khang An thậm chí còn nhàn hạ cười với nàng một cái, sau đó mới ngẩng đầu bước ra khỏi cửa.
“Phúc Tam gia!” Thanh Nhã kêu lớn một tiếng sợ hãi.
Phúc Khang An quay đầu: “Thanh Nhã, là ngươi bảo ta đuổi theo nàng. Ngươi nói đúng, nàng không chỉ yêu ta, nàng còn tin tưởng ta hơn, nữ tử như vậy, chính là trân bảo cả đời của ta. Nàng không chỉ là thê tử tương lai của ta, còn là người hiểu ta nhất trên đời này, vô luận thế nào, ta cũng không có khả năng tìm được nàng thứ hai, vì thế, ta tuyệt không thể mất đi nàng. Ta thật ngốc, luôn làm chuyện ngu xuẩn, phạm sai lầm như vậy. Nhưng hiện tại, ta sẽ sửa lại chúng.”
“Nhưng, đó là Gia Thân Vương…” Khuôn mặt Thanh Nhã viết rõ hai chữ lo lắng, người đến Hồng Trần Cư đều là quan viên trong triều, vì vậy, phàm là người của Hồng Trần Cư đều hiểu, vô luận Phúc Khang An cường đại cỡ nào, bối cảnh hùng hậu cỡ nào, hắn cũng không thể chống đỡ được bậc đế vương tương lai.
“Hơn một tháng nay, ngày của ta thật khó trôi qua.” Nụ cười của Phúc Khang An thậm chí còn trở nên vô cùng ôn nhu, “ So với tình trạng kiệt sức chém giết trên chiến trường, đối mặt với vô số quân địch, bên người không còn một người bằng hữu còn khó chịu hơn. Nhưng, ta vẫn cố gắng nhẫn nại, chỉ cần… điều này có thể bảo hộ Phó gia, cũng như tất cả những người cùng vui cùng buồn với Phó gia.” Hắn nâng mắt, nhìn mỗi quan viên đang ngồi trong Hồng Trần Cư tìm thú vui, “ Nhưng, Vịnh Hà là một người đặc biệt, ta sẽ không cho phép nàng phải chịu bất kì thương tổn nào, không còn nàng, tất cả mọi thứ ta đang sở hữu đều không còn ý nghĩa, không cần nói Vĩnh Diễm có thể trở thành Hoàng Thượng, cho dù hiện tại hắn đã là Hoàng Thượng, ta cũng tuyệt không để hắn tùy ý động vào Vịnh Hà.”
Hẳn là vì cực độ phẫn nộ, lời nói của hắn vô cùng quyết tâm, thậm chí còn không để ý đến quốc lễ, gọi thẳng họ tên Gia Thân Vương, nhưng, ánh mắt của hắn, vẻ mặt của hắn, nụ cười của hắn, thậm chí là âm điệu của hắn, vẫn vô cùng ôn nhu và chan chứa tình cảm.
Dường như chỉ cần nói đến Vịnh Hà, cả người hắn cũng có thể biến thành một làn gió ôn nhu, dòng nước mềm mại, mãi không thay đổi.
☆☆☆
“Gần đây, mỗi ngày đều có người nói bên tai ta về thiên kim tiểu thư của Thôi đại học sĩ, vị thê tử tương lai của Phúc Khang An, hóa ra cũng chỉ thế này mà thôi.” Gia Thân Vương Vĩnh Diễm thân mặc long bào, khuôn mặt tuấn tú, khí chất vương giả mở lời, thanh âm lạnh như băng, tràn đầy ý vị chế giễu.
Thôi Vịnh Hà cũng không hoảng loạn, tự mình tìm một cái ghế dựa thoải mái rồi ngồi xuống, tùy tay cầm một chén trà trên bàn lên, chậm rãi nhấp một ngụm.
Thẳng đến khi biểu tình chế giễu của Vĩnh Diễm biến thành phẫn nộ, nàng mới dùng khẩu khí lạnh lùng tương tự, nói: “Gần đây, mỗi ngày cũng đều có người nói bên tai ta về Gia Thân Vương, người có khả năng trở thành tân quân, hóa ra cũng chỉ thế này mà thôi.”
Ngữ khí của Thôi Vịnh Hà chẳng những hết sức trào phúng, mà ánh mắt thậm chí còn chưa lúc nào đặt lên nam nhân rất nhanh nữa sẽ trở thành chí tôn thiên tử trước mặt này.
“Thật lớn mật.” Ô Nhân Thái đứng bên cạnh tiến lên vài bước, vung tay lên định giáo huấn nàng.
Thôi Vịnh Hà khoát tay, chén trà nóng hắt thẳng lên mặt hắn: “Ngươi dám làm càn?”
Rõ ràng đang ở trong Gia Thân Vương phủ, nhưng đôi mắt đang nén giận của Thôi Vịnh Hà lại khiến Ô Nhân Thái nhớ lại sự sỉ nhục ngày đó trong rạp hát, bị nữ tử này trách mắng mà hoàn toàn vô sức phản kháng, trong lúc nhất thời trong lòng cả kinh, hoảng hốt sợ lịch sử tái diễn, chân không tự giác lui về phía sau vài bước.
Vĩnh Diễm từ khi ra đời đến nay chưa từng nhận được sự khinh thị nào như thế, vốn đã buồn bực mười phần, lại thấy Ô Nhân Thái yếu thế lùi xuống liền cảm thấy mất mặt vô cùng, hừ lạnh một tiếng.
Ô Nhân Thái lập tức lấy lại tinh thần, tiếp tục muốn ra oai lần nữa.
Thôi Vịnh Hà ngồi bất động: “Chủ tử của ngươi cũng không dám động đến ta đâu, ngươi lại muốn xằng bậy? Nếu ngươi không sợ sẽ hại chủ tử của ngươi, cứ việc đánh thử xem.”
Ô Nhân Thái ngẩn ra, Vĩnh Diễm bắt đầu cười lạnh: “Hóa ra Thôi tiểu thư có thể phá hư khí thế bách quan triều đình, trước mặt mọi người sỉ nhục Tể Tướng cũng chỉ là một nữ nhân chỉ biết phô trương thanh thế mà thôi.”
Thôi Vịnh Hà không lùi bước, mỉa mai đáp lại: “Hóa ra Gia Thân Vương điện hạ, nhi tử mà Hoàng Thượng coi trọng nhất, có khả năng kế thừa thiên hạ nhất cũng chỉ là một tiểu tử không biết điều, mới ra oai được một chút đã đắc ý vênh váo, lòng dạ hẹp hòi, vì báo tư oán mà không tiếc phá hủy chi thần trụ cột của quốc gia mà thôi.”
“Ngươi…” Vĩnh Diễm chưa bao giờ bị người khác sỉ nhục như vậy, theo bản năng tiến lên trước vài bước, muốn bắt lấy tay Thôi Vịnh Hà.
Thôi Vịnh Hà biến sắc, cầm chén trà trong tay ném Vĩnh Diễm: “Ta là người của Phúc Khang An, nếu ngài không mong ngôi vị hoàng đế tương lai khó giữ được, tốt nhất là không nên đụng vào ta.”
Vĩnh Diễm một tay bắt được chén trà, giận quá hóa cười: “Chết tiệt, ngươi dám uy hiếp ta?”
“Vì sao không dám? Ta từ trước đến giờ nói chuyện chưa từng đuối lý, có gì phải sợ? Có gì ta không dám làm?” Thôi Vịnh Hà hoàn toàn không đổi sắc nhìn hắn, “ Ta là nữ nhi của Thôi đại học sĩ, tương lai là con dâu của Phó Tể Tướng, không phải người bình thường có thể mặc ngài tùy ý khi dễ.”
Vĩnh Diễm cười to: “Ngươi có vẻ đã quên, ta là con trai thứ mười lăm của Thánh Thượng, đương kim Gia Thân Vương…”
“Còn nghe nói sẽ là quốc quân tương lai đúng không?” Thôi Vịnh Hà lạnh lùng ngắt lời hắn, “ Chỉ tiếc, chỉ là nghe nói mà thôi, ngài cũng chưa lên ngôi Hoàng Đế đâu.”
“Ngươi…” Sắc mặt Vĩnh Diễm cuối cùng thay đổi.
Thôi Vịnh Hà cười cười: “Chỉ cần Phúc Khang An đánh tới đây, xuất huyết án tại Gia Thân Vương phủ của ngài, mang sự tình ra ngoài ánh sáng, đường đường chỉ là một Gia Thân Vương nhưng lại tự cho mình là Hoàng Đế nên tùy ý làm bậy, đe dọa nữ nhi của đại thần, không chuyện gì không dám làm, không để ý đến thiên lý quốc pháp, không biết còn xứng làm Hoàng Đế nữa không? Không biết đương kim Thánh Thượng biết chuyện ngài đã làm có lo lắng ngài còn chưa lên ngôi đã hoành hành vô kỵ như vậy, nếu lên ngôi rồi sẽ có thể làm ra chuyện gì hay không? Nhóm hoàng huynh hoàng đệ của ngài có phải cũng sẽ thuận tiện suy nghĩ về thù riêng huynh đệ giữa họ và ngài, rồi cho rằng ngài không đủ tư cách làm Hoàng Đế trên đầu họ hay không?”
Khuôn mặt Vĩnh Diễm xanh mét, cười lớn một tiếng, nhưng tiếng cười vô cùng khó nghe như tiếng hai hàm răng nghiến chặt vào nhau: “Phúc Khang An vứt bỏ ngươi đi tìm tình yêu khác, ngươi còn trông cậy hắn đến đây cứu ngươi? Hơn một tháng nay, hắn phải nhận hết các lời lẽ không đâu cũng không dám phát tác, yếu đuối như vậy, ngươi cho rằng, hắn lại dám vì ngươi mà đắc tội bổn vương?”
“Đương nhiên chàng dám.” Dường như chỉ cần nhắc tới Phúc Khang An, tâm tình của Thôi Vịnh Hà liền tốt hơn rất nhiều, thậm chí còn vui vẻ nở một nụ cười thật tươi đầy tự tin, “ Vận Nhu chỉ cần nói với chàng một câu, chàng sẽ lập tức đến, tuyệt đối sẽ không vứt bỏ ta. Đừng nói ngài là Vương gia, cho dù ngài là Hoàng Đế, chàng cũng nhất định sẽ đến cứu ta.” Thanh âm của nàng thanh thúy kiên định, không hề mang theo chút do dự.
Thời điểm nói đến Phúc Khang An, khuôn mặt của nàng nhất thời bừng sáng đến lóa mắt, khiến Vĩnh Diễm bỗng cảm thấy nao nao, hô hấp đột nhiên có chút dồn dập.
“Ngươi quá ngây thơ rồi, ngươi dựa vào đâu mà xác định Phúc Khang An nhất định sẽ đến cứu ngươi? Ngươi dựa vào đâu?” Không biết vì sao, khẩu khí ép hỏi của Vĩnh Diễm dường như có chút vội vàng.
Thôi Vịnh Hà nhìn Vĩnh Diễm, biểu tình đột nhiên có chút cổ quái, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không, là ngài rất ngu xuẩn, cũng rất đáng thương.”
“Ngươi dám nói bổn vương đáng thương?” Vĩnh Diễm có thể cảm thấy có một loại cảm xúc quái dị chưa từng có đang ảnh hưởng đến mình, cho dù giận dữ quát hỏi, thanh âm cũng trở nên thập phần kì lạ.
“Cả đời này của ngài, trừ bỏ quyền lợi, cái gì cũng không có, trừ bỏ quyền lợi, thứ gì cũng chưa từng theo đuổi qua. Ngài đã từng thật tình đối diện với người khác bao giờ chưa? Đã từng có người nào thật tình đối diện với ngài? Ngay cả khi cả thiên hạ đến lấy lòng ngài, nhưng, một khi ngài gặp chuyện, có thể tìm được một người tuyệt đối không rời bỏ, vĩnh viễn đi theo ngài không?” Thôi Vịnh Hà kiêu ngạo nhìn hắn, “ Ta có thể chết vì Phúc Khang An, chàng cũng có thể chết vì ta, ngài có khả năng vì người khác mà trả giá hết thảy hay không? Có người nào có thể làm thế vì ngài không? Ngài như vậy, sao có thể hiểu được ta và Phúc Khang An? Ngài sao có thể hiểu được thứ gì gọi là sinh tử tướng hứa, cùng chung hoạn nạn? Ngay cả khi ngài có cả thiên hạ, ngài lại không có được một chút thật tình, như thế mà còn không gọi là đáng thương sao?”
Vĩnh Diễm nhìn nàng chằm chằm, ngay cả khi bị phụ hoàng quát lớn không lâu trước đây, hắn cũng chưa từng phải chịu đả kích nào lớn như vậy. Nữ nhân này, nữ nhân này, nàng chẳng qua chỉ là một nữ tử trẻ tuổi, sao có thể mạnh mẽ đến thế, lớn mật đến thế, thậm chí mỗi một câu chống đối, mỗi một phần biểu tình… đều có thể xinh đẹp chết người như thế! Một ý niệm kì lạ bỗng nhiên xuất hiện trong đầu hắn, cuối cùng cũng bị hắn cố gắng bỏ qua.
“Cho dù tạm thời ta không muốn gây chuyện, thả ngươi ra ngoài thì sao? Chỉ cần ta lên ngôi Hoàng Đế, ta sẽ có thể làm mọi chuyện, muốn giết Phúc Khang An còn phải khách khí? Hủy diệt Phó gia còn phải khách khí?” Vĩnh Diễm nhìn Thôi Vịnh Hà, ánh mắt kì dị, “ Nhưng, cũng không phải không thể buông tha cho hắn, chỉ cần ngươi…”
“Không có khả năng.” Thôi Vịnh Hà có bản năng của nữ tử, hoàn toàn hiểu được hết ý tứ của Vĩnh Diễm, thậm chí còn không kinh ngạc, cũng không suy nghĩ gì, lập tức từ chối, “ Ngài lên ngôi Hoàng Đế, muốn làm gì đều là chuyện của ngài, nhưng ta tuyệt đối không đáp ứng chuyện bán đứng chính mình.”
Vĩnh Diễm cười lạnh: “Hóa ra cái gọi là có thể chết vì Phúc Khang An của ngươi đều là nói dối, ngươi căn bản không muốn hi sinh vì hắn, mặc hắn trong hoạn nạn…” Trong một khoảng thời gian ngắn, tâm tình của hắn cực kì phức tạp, không biết là vì Thôi Vịnh Hà không chịu hi sinh vì Phúc Khang An mà trấn an, hay vì Thôi Vịnh Hà cự tuyệt hắn mà thất vọng.
Thôi Vịnh Hà nhìn hắn bằng ánh mắt thương hại: “Ngài vẫn không hiểu, người như ngài làm sao có thể hiểu. Ngài chỉ biết ti bỉ vô sỉ, chỉ biết dùng cường quyền ép người. Người như ngài, làm sao có thể hiểu được thế nào mới là nam tử hán thật sự? Bị đoạt thê tử, đối với một nam nhân mà nói chính là đại vũ nhục. Bất luận là kẻ nào, chỉ cần có cốt khí, sẽ thà chết cũng không chấp nhận loại chuyện này. Huống chi, chàng còn là Phúc Khang An. Nếu ta tự cho mình là đúng mà đáp ứng ngài, tự cho rằng mình đã cứu chàng, đó mới chính là sự nhục nhã lớn nhất đối với chàng. Nếu ta tự cho rằng mình vĩ đại, dùng thân thể này thay chàng chắn bão, căn bản chính là không hiểu chàng, hoàn toàn không có tư cách trở thành thê tử của chàng.”
Từ đầu tới cuối, nàng trấn định dị thường, vô cùng dũng cảm, chưa từng có nửa điểm lùi bước, không chịu thỏa hiệp. Hào quang sáng lạn khác thường ánh trên lên khuôn mặt nàng, chiếu sáng toàn bộ trời đất, như một ngọn lửa thiêu đốt toàn bộ ý chí chiến đấu của nam nhân trước mặt.
Vĩnh Diễm có chút thất thần ngắm nhìn nụ cười của nàng, chợt thấy có một sự phẫn nộ không gì sánh nổi nảy lên trong lòng: “Được, ngươi cứ việc quật cường, chỉ sợ Phúc Khang An không có suy nghĩ như ngươi, đến lúc đó, ta sẽ khiến hắn một lần nữa vứt bỏ ngươi.”
Thôi Vịnh Hà như một vị đại nhân khoan dung đối diện với một tiểu hài tử bốc đồng, cười như có như không: “Vô dụng, bất luận ngài uy hiếp thế nào cũng không thành. Ta hiểu chàng hơn cả hiểu bản thân ta, chàng nhất định sẽ bảo vệ ta, sẽ không để kẻ nào làm tổn hại của ta một sợi tóc.” Trong mắt nàng đều là ý cười, hoàn toàn mặc kệ địch ý nồng đậm trong Gia Thân Vương phủ, khi nghĩ đến Phúc Khang An, nàng không có chút nào lo lắng.
Trong lòng của nàng có một nam tử, nàng đối với hắn toàn tâm toàn ý, không hề nề nà tín nhiệm. Nàng tin rằng, hắn vì nàng, ngay cả làm đảo loạn nhật nguyệt, nghịch chuyển sông núi, hắn cũng đều có thể làm được.
Điều này khiến lửa giận trong lòng Vĩnh Diễm càng tăng lên.
Thôi Vịnh Hà từ từ mở miệng: “Vương gia, chúng ta không ngại cùng nhau chết đâu.”
☆☆☆
Phúc Khang An đã chuẩn bị tốt tinh thần đánh một đường vào Gia Thân Vương phủ, nhưng trên thực tế, Ô Nhân Thái đã chờ hắn trước cửa từ sớm, không chút gây khó dễ đưa hắn vào trong.
Phúc Khang An nhìn thẳng vào Vĩnh Diễm đang ngồi đó, thậm chí ngay cả lễ nghĩa cũng bỏ qua: “Vương gia, xin hãy trả lại thê tử của ta cho ta.”
Hai chữ “thê tử” của hắn khiến Vĩnh Diễm cảm thấy lòng nhói lên như bị kim châm, có chút hung ác trừng mắt nhìn hắn một cái: “Thôi Vịnh Hà hiện tại còn chưa phải thê tử của ngươi.”
“Rất nhanh sẽ phải, vì thế nàng không thích hợp ở lại vương phủ, mong Vương gia hãy để ta đem nàng về.”
Vĩnh Diễm không trực tiếp đáp lại, chỉ khoát tay áo: “Mời ngồi.”
“Vương gia!”
“Yên tâm, Thôi tiểu thư là tiểu thư khuê các, bổn vương sẽ không làm nàng tổn thương.”
Phúc Khang An nhìn Vĩnh Diễm, thấy hắn thản nhiên nhìn lại mới yên tâm ngồi xuống.
“Dâng trà.”
Ô Nhân Thái tự mình mang lên loại trà tốt nhất.
Phúc Khang An không có tâm tình thưởng trà, chỉ nhìn vị hoàng tử từ xưa đến nay chưa từng nhìn mình với sắc mặt hòa hoãn, nay lại đột nhiên khách khí nói chuyện.
“Phúc Khang An, chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, ta còn nhớ phụ hoàng đã nói qua, tương lai ngươi tất sẽ là chi thần trụ cột, cố ý dặn dò huynh đệ chúng ta phải yêu quý ngươi, đúng không?” Thần sắc của Vĩnh Diễm thản nhiên, nhớ lại chuyện cũ.
Phúc Khang An hơi khom người: “Đều là vì Hoàng Thượng thương yêu.”
“Có muốn biết vì sao, trước đây chúng ta đều thích khi dễ ngươi như vậy không?” Vĩnh Diễm cười có chút tối tăm, “ Đó là bởi phụ hoàng đối với ngươi thật sự quá tốt. Ngươi thuộc sách, người cười vui vẻ hơn so với bất kì ai khác, ngươi cưỡi ngựa bắn tên tốt, người lại càng không tiếc lời khen ngươi, mỗi lần thấy ngươi sẽ luôn thưởng ngươi này nọ, luôn nhớ kí công lao của ngươi, tuy chúng ta là nhi tử thân sinh cũng chưa từng được chú ý như vậy. Từ nhỏ, chúng ta mỗi ngày đều vất vả đọc sách tập võ, học đạo thống trị thiên hạ, mỗi lần phạm sai lầm đều phải rước lấy quở trách trừng phạt. Lo lắng hết lòng, thật vất vả mới làm tốt được hết thảy, phụ hoàng nhiều nhất cũng chỉ ‘Ừ’ một tiếng, ngay cả khen ngợi cũng không nói một câu. Phúc Khang An, ngươi vĩnh viễn cũng không thể hiểu, huynh đệ chúng ta lúc đó ghét ngươi cỡ nào.”
Phúc Khang An có chút khiếp sợ nhìn Vĩnh Diễm, hắn đương nhiên vạn lần không thể ngờ, vị hoàng tử tôn quý nhất thiên hạ, đối với mình lại có sự hâm mộ và đố kỵ đến thế.
“Chúng ta không có lí do không chán ghét ngươi, vì thế liền cố ý gây khó dễ cho ngươi, sai sử ngươi như nô tài. Nhưng, cũng vô dụng, ngươi thế nhưng lại chưa bao giờ từng để ý tới. Ta còn nhớ khi chúng ta tỷ thí kiếm pháp, thập thất đệ cố ý muốn ngươi thua, ngươi lại khiến nó phải bại. Nó tức giận đến đá ngươi một cước, ngươi thế mà lại không chút lưu tình cho nó một quyền. Vài huynh đệ khác bùng nổ đứng lên hợp lực đánh ngươi, lại đều bị ngươi đánh cho mặt mũi bầm dập. Sau đó, Phó Tể Tướng đánh ngươi, bắt ngươi đến kim điện quỳ gối chịu tội. Nhưng, phụ hoàng ta chẳng những không trách ngươi, ngược lại còn cười ha ha, nói ngươi tính tình ngay thẳng, không sợ quyền thế, không bao giờ lùi bước, tương lai chắc chắn sẽ là trọng thần quốc gia, an ủi ngươi rất nhiều, còn phạt huynh đệ chúng ta quỳ đến ba canh giờ. Phụ hoàng nói đúng, có thể không sợ quyền thế quân vương, dám nghịch long lân, đúng là trọng thần khó gặp. Nhưng một người, ngay cả sự kính sợ cơ bản đối với quân quyền cũng không có, hắn chính là nghịch thần, huống chi, trong tay nghịch thần, còn nắm giữ quân quyền khổng lồ cường đại.” Thần sắc Vĩnh Diễm âm lãnh, “ Ngươi năm mười ba tuổi đã là thị vệ vẻ vang, mười bốn tuổi đã lãnh binh đánh giặc, tay nắm giữ quyền lớn, đối với hoàng tử chúng ta thẳng đến mười tám tuổi mới có thể bắt tay làm việc, đương nhiên là hơn rất nhiều. Ngay cả khi chúng ta thành công cũng không thể đạt được vinh quang như của ngươi. Chức vị của ngươi đi lên nhanh chóng, các quan viên triển vọng đều bị ngươi chiếm mất, cho dù chúng ta là hoàng tử, cũng không hề được ai chú ý đến. Phúc Khang An, có người nào mang trong mình sự khó chịu như vậy, mà chuyện gì cũng chưa từng làm hay không? Phúc Khang An, không phải lòng dạ ta hẹp hòi, mà là bất kì vị huynh đệ nào của ta cũng thế, nếu có thể đăng cơ, cũng sẽ không thể quên những đả kích và nhục nhã mà ngươi đã từng gây ra cho chúng ta.”
Phúc Khang An im lặng đứng dậy, thi lễ thật sâu với Vĩnh Diễm: “Vi thần khi còn trẻ không hiểu chuyện, mạo phạm các hoàng tử, nguyện chịu tất cả trách phạt của Vương gia.”
Vĩnh Diễm thống khoái cười to: “Phúc Khang An, cuối cùng ngươi cũng xưng thần với ta, Phúc Tam gia lúc trước to gan lớn mật, dám đánh cả hoàng tử, hóa ra cũng có giờ khắc cúi đầu thế này.”
Phúc Khang An vẫn duy trì tư thế thi lễ: “Vô luận Vương gia trách phạt thế nào, vi thần đều nguyện ý tiếp nhận, chỉ là, mong Vương gia hãy trả lại thê tử cho ta.”
Vĩnh Diễm âm lãnh nở một nụ cười: “Phó Tể Tướng làm lụng vất vả nhiều năm vì quốc gia như vậy, cố Hiếu Hiền Hoàng Hậu cũng là mẫu thân của các hoàng tử, ngươi đã nhận sai, ta cũng không ép ngươi quá. Theo ta được biết, ngươi đã từ hôn với Thôi gia, vì thế không cần đón Thôi tiểu thư về, ta sẽ giữ tiểu thư ở đây làm khách, xong chuyện sẽ giao nàng cho Thôi học sĩ.”
“Không được!” Phúc Khang An đã đứng thẳng người, thần sắc không có vẻ quá kích động nhưng câu trả lời lại kiên định tuyệt đối.
“Phúc Khang An, ngươi chớ quên, Phó gia…”
“Vương gia! Phó gia vì nước tận trung nhiều năm, cũng không để ý đến chuyện hi sinh vì nước, lại càng không vì một nữ tử mà trở mặt.” Phúc Khang An không hề yếu thế, trước mặt người sắp trở thành Hoàng Đế này, hắn ngưng lập như núi, phong nghi như tùng, tràn ngập một loại khôi lực có thể làm bất cứ nữ tử nào vừa nhìn tâm liền động, càng làm Vĩnh Diễm ghen ghét sâu sắc.
“Vậy ngươi sẽ không để ý đến tính mạng và an nguy của Thôi tiểu thư sao?”
Phúc Khang An hơi nhướn mày, có một loại kiêu ngạo và cao quý không nói nên lời: “Đương nhiên ta phải để ý đến Vịnh Hà, thà rằng ta chết cũng sẽ không để nàng phải chịu bất kì thương tổn nào. Nhưng, ta càng hiểu hơn, nàng thà chết cũng không mong nhìn thấy ta vì nàng mà đồng ý với những thỏa hiệp ngu xuẩn. Nếu ta vì cứu tính mạng của nàng mà thỏa hiệp với ngài, ta chẳng khác nào đang đẩy nàng vào địa ngục, khiến nàng sống không bằng chết. Sai lầm như vậy, ta đã phạm phải một lần, tuyệt đối sẽ không tái phạm.”
Sắc mặt của Vĩnh Diễm khó coi dị thường, cười gượng một tiếng: “Vậy mà ngươi còn nói ngươi yêu nàng sao? Cho dù điều này không làm nàng thất vọng?”
Phúc Khang An khẽ lắc đầu, không biết có phải vì đang nhớ đến Thôi Vịnh Hà hay không, giờ khắc này, thần sắc của hắn ôn nhu đến cực điểm: “Vương gia, ngài có hiểu được thế nào là vợ chồng không? Đó là cả đời làm bạn, vô luận mưa gió đều cùng nhau đối mặt, cùng nhau gánh vác, vô luận chuyện gì phát sinh cũng không khiến đối phương lo lắng liên lụy, vì đã sớm tuy hai mà một, hai người là một người. Vì thế, Vương gia, ngài có thể giết chúng ta, nhưng không thể chia rẽ chúng ta.”
Vĩnh Diễm chưa từng có cảm giác vô lực như hiện tại, ngay cả khi hắn là hoàng tử, ngay cả khi hắn sẽ rất nhanh trở thành thiên địa chí tôn, nhưng vô luận thế nào, hắn đều không thể làm hai người họ khuất phục.
Nàng trảm đinh tiệt thiết nói: “Không có khả năng.”
Hắn hoàn toàn không hề do dự nói: “Không được!”
Cưỡng bức lợi dụ, thậm chí lấy tính mạng lẫn nhau ra áp chế, nhưng cũng hoàn toàn vô dụng.
Tuyệt đối kiên định, hoàn toàn tín nhiệm như vậy, khiến Vĩnh Diễm ngay cả khí lực nói chuyện cũng như đã biến mất hết.
Một tiếng kêu vui vẻ vang lên, sau tiếng kêu là tiếng bước chân dồn dập.
Phúc Khang An ngẩn người vài giây, ánh mắt bỗng sáng bừng. Thân hình hắn đột nhiên xoay lại, còn chưa nhìn thấy người chạy tới đã đưa hai tay ra.
Thôi Vịnh Hà không chút kiềm nén nào nhào vào lòng hắn, lớn tiếng cười: “Ta chỉ biết, ta chỉ biết, chàng nhất định sẽ đến, cũng nhất định không đáp ứng hắn.”
Phúc Khang An ôm nàng thật chặt, thân thể mềm mại mà ấm áp này không phải hư ảo, nàng đang vô cùng chân thật vùi đầu trong ngực hắn, trong thế giới của hắn, mà hắn, vậy mà lại ngu xuẩn thiếu chút nữa đã làm mất nàng. Vui mừng cực độ khiến hắn không nói thành lời, chỉ có thể dùng toàn lực ôm lấy nàng thật chặt.
Tiểu thư khuê các sẽ không làm loại hành vi làm càn như vậy, Tam gia danh môn cũng sẽ không thể không để ý lễ nghĩa quy củ trước mặt người khác như vậy.
Nhưng hắn và nàng, đã không cần gì nữa.
Sắc mặt Vĩnh Diễm sớm đã đại biến, tức giận đến mức ánh mắt cũng bắt đầu đỏ lên: “Các ngươi nghĩ đây là nơi nào?”
Phúc Khang An vẫn gắt gao ôm Thôi Vịnh Hà, căn bản không nghe thấy lời hắn nói.
Thôi Vịnh Hà nghe thấy, nhưng cũng không có ý định rời khỏi vòng ôm của Phúc Khang An, chỉ khẽ nâng đầu nhìn hắn: “Vô luận đây là nơi nào, Vương gia, cá cược này, ngài đã thua rồi, theo ước định, chúng ta có thể đi.”
Phúc Khang An hoàn toàn không để ý đến chuyện họ đang nói gì, chỉ nghe được câu cuối cùng của nàng, mỉm cười: “Được, chúng ta đi.” Cho dù có xoay người đi, hắn vẫn gắt gao ôm chặt lấy Thôi Vịnh Hà.
Vĩnh Diễm giận dữ quát to một tiếng:“ Đứng lại.” Theo tiếng quát của hắn, một chén trà rơi xuống đất vỡ tan, đồng thời, bên ngoài đại sảnh, không biết có bao nhiêu người đang đứng.
Ánh mắt của Thôi Vịnh Hà dính chặt vào Phúc Khang An, cũng không nhìn ra bên ngoài một chút.
Phúc Khang An tùy ý liếc qua, cười nói với Thôi Vịnh Hà: “Nắm chặt tay ta, không phải sợ.”
“Ta không sợ.” Thôi Vịnh Hà có chút tiếc nuối, “ Đáng tiếc nơi này không có trống, nếu không ta sẽ có thể đánh trống trợ uy cho chàng.”
Hai người vậy mà vẫn có thể nói cười, sắc mặt Vĩnh Diễm ngày càng khó coi: “Phúc Khang An, ngươi cho rằng ngươi đã thật sự bách chiến bách thắng sao? Ngươi cũng chỉ là một tên bại tướng mà thôi.”
“Bại tướng.” Phúc Khang An cười một tiếng nhẹ nhàng, xoay người nhìn hắn, “ Vương gia, ngài cũng chỉ vì ta thua trận mà cao hứng, cho tới bây giờ lại vẫn không nghiên cứu cẩn thận xem, trận vừa rồi ta bại thế nào sao?”
Vĩnh Diễm ngẩn ra.
“Vương gia, ngài đã tính qua hay chưa, sau trận bại chiến này, quân đội trên tay ta tổn thất bao nhiêu người?”
Vĩnh Diễm như nhớ ra chuyện gì, sắc mặt đại biến, thất thanh nói: “Không có khả năng!”
“Không có tổn thất. Tướng quân bại chiến là ta, các quan binh dưới trướng không có tổn thương gì lớn.” Ánh mắt của Phúc Khang An trở nên sắc bén, “ Vương gia, ngài rất hận ta, rất muốn ta thất bại, một khi ta thất bại, ngài liền mừng rỡ, căn bản ngay cả vấn đề dễ hiểu nhất cũng không nghiên cứu kĩ càng. Mà điểm này, sợ rằng Hoàng Thượng sớm đã nhìn ra, vì thế, vị Hoàng Thượng luôn yêu thương ta của ta, mới có thể vì một trận đánh nhỏ mà hạ ba đạo chiếu thư nghiêm khắc quở trách.”
Vĩnh Diễm run run đưa tay lên, chỉ vào Phúc Khang An: “Ngươi… ngươi dùng tự ô, mà phụ thân lại giúp ngươi…”
Tự ô, đó chính là một phương pháp tự bảo vệ mình của các quyền thần có trí tuệ khi có nhiều quyền lực trong tay, quân chủ ghen ghét đố kị sử dụng. Đầu tiên là phạm một sai lầm rõ ràng nhưng không rước tội quá lớn, từ đó chịu phạt, tự nhiên sẽ phải giao quyền vị ra. Dùng sai sót nhỏ hôm nay để bảo vệ bản thân khỏi khả năng về sau sẽ bị áp đặt tội lớn, bảo toàn tính mạng. Một loại thủ đoạn cực kì tinh vi. Chẳng qua, ngựa nhớ chuồng cũ, người quyền thế trong triều đình trước đây sử dụng tự ô quá ít, vì thế rất ít người nghĩ đến trường hợp này.
Không ai nghĩ đến chuyện Phúc Khang An có con đường làm quan rộng mở lại sử dụng tự ô, lại không ai nghĩ đến chuyện, đằng sau chiếu thư trách cứ nghiêm khắc của Hoàng Đế, lại ẩn chứa sự bảo vệ chu toàn.
Vĩnh Diễm vô cùng khiếp sợ.
“Ta thậm chí còn cố ý để môn hạ tướng quân của Vương gia lập công lớn, cũng coi như trả lại cho Vương gia một nhân tình. Ta biết Vương gia không thích ta, vì thế ta nguyện ý buông bỏ quyền vị trước khi tân quân đăng cơ, không cản trở tầm mắt của Vương gia nữa. Hoàng Thượng cũng biết lòng ta, hạ chiếu mắng ta cũng chỉ vì hi vọng rằng cứ như như vậy, uất ức trong lòng Vương gia sẽ có thể biến mất, tương lai sẽ không khiến ta khó xử. Huống chi, Phó gia ta không có quyền lực sẽ không dễ dính vào chuyện thị phi, ngay cả khi Vương gia đăng cơ lên ngôi cũng sẽ khó có thể vô cớ định tội, chỉ là…” Ánh mắt của Phúc Khang An lãnh duệ như đao, “ Nếu Vương gia vẫn còn canh cánh trong lòng, không định buông tha cho Phó gia của ta, hừ, ta không ngại đối đầu với Vương gia đâu. Thiên hạ lúc này loạn lạc, tai họa chiến tranh, biến cố xảy ra liên tục, mà quân binh triều đình, đại đa số đều là người mà Phó gia huấn luyện, trọng thần triều đình, đều là do Phó gia ta đề bạt. Nếu Vương gia ngài muốn diệt trừ phụ tử ta, kết quả như ý nguyện, thì ngay cả khi Phó gia tiêu vong, chiến sự Tây Tạng, Hồi Bộ, Miêu Cương, Mông Cổ vẫn sẽ chưa dứt, Bạch Liên tà giáo trong nước nhiều lần sinh sự, không biết Vương gia có thể dùng kế sách thần kì gì để ứng phó. Nếu Vương gia trở thành hôn quân đầu tiên khiến nước mất nhà tan từ khi triều đại nhà Thanh thành lập, ta cũng không thể nói gì hơn.”
“Ngươi…” Vĩnh Diễm tức giận đến toàn thân phát run, nhưng kinh nghiệm từ nhỏ đã cho hắn biết, Phúc Khang An tuyệt đối không chỉ giương cung lên để dọa người, bất giác kinh hồn táng đảm, cực độ kinh sợ không nói nên lời.
Phúc Khang An nói xong cũng không nhìn hắn nữa, ôm Thôi Vịnh Hà sải bước ra ngoài.
Thôi Vịnh Hà ghé sát vào tai hắn, nhẹ nhàng hỏi: “Những người này hình như rất lợi hại, chúng ta có thể ra ngoài nếu bị họ ngăn cản không?”
“Không thể.” Thanh âm của Phúc Khang An cực kì ổn định và bình tĩnh.
Thôi Vịnh Hà cười cười, càng dùng sức ôm chặt hắn: “Một mình chàng có thể lao ra, nhưng thêm ta vào sẽ không thể, đúng không?”
Phúc Khang An cúi đầu nhìn nàng thản nhiên đùa cợt, nhịn không được cũng mỉm cười: “Đúng.”
Thôi Vịnh Hà vui vẻ vô cùng, càng thêm xinh đẹp động lòng người. Nghe câu trả lời như vậy của hắn, nàng chẳng những không tức giận, thậm chí còn không buông lỏng cánh tay đang ôm hắn ra chút nào, lớn tiếng nói như muốn cho cả thế giới nghe thấy: “Thật tốt, chàng có thể nói với ta như thế mà không hề do dự, cũng không giấu diếm, ta thật cao hứng, hóa ra chàng thật sự nguyện ý muốn ta trở thành thê tử đồng sinh cộng tử của chàng.”
Hai người đã đi tới tận ngoài đại môn, thị vệ Gia Thân Vương phủ đang cầm đao kiếm mang theo sát khí. Ánh mắt của hắn có chút lưu luyến Thôi Vịnh Hà, lành lạnh quét qua đám cao thủ trước mặt, ngữ khí lại ôn hòa như gió xuân: “Ta muốn kéo nàng cùng chết với ta, nhưng sẽ không nói xin lỗi.”
Đôi mắt của Thôi Vịnh Hà lóe sáng: “Không thể đồng nguyệt đồng nhất sinh, nhưng có thể đồng nguyệt đồng nhất tử, ta cũng rất vui.”
Phúc Khang An nhịn không được cười lớn: “Nữ nhân lớn mật, không biết sống chết này!” Vừa nói, hắn vừa cầm tay nàng ra ngoài.
Đám thị vệ xung quanh vẫn đang chờ mệnh lệnh, nhưng Vĩnh Diễm đã tức giận đến mức mặt không còn chút máu, một chữ cũng không thốt ra.
Phúc Khang An ôm Thôi Vịnh Hà, không hề gặp trở ngại bước ra khỏi Gia Thân Vương phủ.
Vĩnh Diễm cứ như vậy dùng ánh mắt phẫn hận nhìn theo, đến khi thân ảnh hai người biến mất, hắn mới chán nản ngồi thụp xuống ghế, bên tai không ngừng vang lên thanh âm mang theo sự khinh thường mà thương hại của Thôi Vịnh Hà –
“Ngay cả khi ngài có cả thiên hạ, ngài lại không có được một chút thật tình.”