Hoa Sẽ Nở, Chỉ Cần Em Vẫn Tin

Chương 8: Nghi vấn


Đọc truyện Hoa Sẽ Nở, Chỉ Cần Em Vẫn Tin – Chương 8: Nghi vấn

Mấy ngày chạy đi làm việc cùng với Lâm Bách khiến Hải Lam mệt bở hơi tai, nhưng cũng không kém phần thích thú. Lần đầu tiên thoát khỏi công việc bàn giấy, cô giống như cánh chim mới được sổ lồng, tha hồ tiếp cận những thứ mới lạ.

Quá trình điều tra của phía cơ quan điều tra càng đến gần với phân đoạn cuối cùng thì trên võ đài của cánh báo chí, những loạt tít thu hút càng được cập nhật liên tục mỗi giờ, thậm chí là mỗi phút. Vụ việc hy hữu xảy ra với tập đoàn lớn như Phúc Châu giống như một mảnh đất màu mỡ để cánh săn tin tức tha hồ cày xới, tin nội bộ rò rỉ theo con đường nào đó ngay lập tức bị xào nấu, lên bài theo nhiều chiều hướng khác nhau, nhưng đa phần toàn là thổi phồng sự thật quá đáng.

Tất cả những gì cô kịp tìm hiểu về Phúc Châu trước khi bị đống thông tin lùm xùm trên mạng làm cho bội thực, đó là một tập đoàn kinh tế đa ngành quy mô lớn, là công ty mẹ của công ty Thiên An sở hữu chuỗi các khách sạn sang trọng và khu nghỉ dưỡng cao cấp tại những điểm du lịch đẹp nhất cả nước. Trước khi xảy ra vụ việc gây rúng động vài tuần trước, Phúc Châu làm ăn khá kín đáo, những thông tin trên mạng về tập đoàn này mà Hải Lam tìm thấy chủ yếu chỉ xoay quanh giá cổ phiếu, tình hình chứng khoán. Khó khăn lắm cô mới moi ra được một tấm ảnh chân dung của chủ tịch Phúc Châu – Hồ Ân Phúc, một người đàn ông khoảng hơn sáu mươi tuổi, song cũng chẳng có gì đặc biệt.

Bị can duy nhất trong vụ án cưỡng hiếp và giết người ở khách sạn Thiên An quận Bắc Thành Đô bị cơ quan điều tra tạm giữ ngay trong buổi sáng ngày hôm đó, chỉ vài giờ sau khi thi thể của Kim Anh – nữ nhân viên xấu số được phát hiện. Tên của hắn là Trần Khải, là một tên bảo vệ trông xe mới được khách sạn nhận vào làm hai tuần trước khi xảy ra vụ án mạng. Theo lời khai ban đầu của hắn ta, hắn đã để ý Kim Anh từ một vài ngày trước, đợi đến buổi tối hôm đó phát hiện ra cô đi vào nhà kho vốn vắng vẻ của khách sạn, hắn liền nổi thú tính hãm hiếp, nhưng không ngờ trong lúc hành sự lại phấn khích tới độ lỡ tay bóp cổ cô gái trẻ đến chết.

Trần Khải rất bình tĩnh giấu xác Kim Anh vào chiếc xe đẩy dọn phòng đựng chăn màn bẩn của khách sạn, rồi thản nhiên đổi ca trực với một người đồng nghiệp như không có chuyện gì xảy ra. Sáng hôm sau khi bị cơ quan điều tra bắt giữ, hắn ta vẫn ung dung ngồi ăn sáng tại một quán nhỏ trên vỉa hè gần nơi làm việc.

Vụ án mạng xảy ra đã làm lộ tẩy khâu quản lý an ninh cực kỳ lỏng lẻo ở một khách sạn tưởng chừng rất an toàn như Thiên An.

Tuy nhiên, mọi thứ diễn biến nhanh đến mức Hải Lam cảm thấy có phần thật… dễ dàng.


Lâm Bách không nén nổi nụ cười khi nghe cô lí nhí bày tỏ nỗi băn khoăn của mình.

– Tôi nghĩ em đọc quá nhiều truyện trinh thám rồi đấy!

Nét cười vừa biến mất khỏi khóe môi cong cong, gương mặt của Lâm Bách lại rơi vào trầm tư. Theo chân anh đi làm việc mấy ngày nay, Hải Lam cũng đã dần quen với dáng vẻ này của anh, nó không tỏa ra sự khó gần hay đáng ghét như những ngày đầu gặp nhau ở Bách Việt mà lại có chút gì đó rất… cuốn hút.

– Có những vụ án ở ngoài đời hết sức ngớ ngẩn, chẳng cần động cơ gì sâu xa, thủ phạm trong một phút nổi thú tính là giết chết mấy mạng người. Thủ đoạn cũng đơn giản, thô sơ, không moi ruột mổ bụng, phanh thây, nhưng nỗi đau do chúng gây ra mới là thứ có thật và không từ ngữ nào có thể lột tả hết được.

Hải Lam nhìn thoáng qua đôi mắt chất chứa nhiều ưu tư của người ngồi kế bên, chợt hiểu ra tại sao năng lực của anh được rất nhiều người đánh giá cao đến vậy. Lâm Bách là kiểu người hết mực nặng lòng với nghề nghiệp mình đang theo đuổi.

– Vì thế nên anh mới không nhận làm luật sư bào chữa cho Trần Khải, phải không ạ?


– Sếp tổng… ngày hôm đó, anh ấy đã đưa ra chủ ý này, cũng không có gì là không đúng cả. Vụ Thiên An là một vụ việc có tiếng vang, nếu nhận thì Bách Việt có cơ hội được chú ý nhiều hơn nữa. – Lâm Bách lắc đầu cười khổ. – Bị can cũng có quyền của bị can, luật sư bào chữa sinh ra không phải để giúp bọn họ đổi trắng thay đen, mà là để bảo đảm các quyền của họ không bị tước đoạt một cách vô cớ. Đây mới chính là “công lý” mà một người luật sư nên hướng tới. Có điều… tôi không thích làm việc vì danh lợi lắm. Danh lợi… dễ có nhưng cũng dễ mất, mà khi đã mất đi rồi thì trong tay cũng chẳng còn lại gì cả.

Với một người mới vào nghề như Hải Lam, những lời nói này của Lâm Bách cô chỉ mơ mơ hồ hồ mà hiểu. Cho đến mãi sau đó, khi những sự thật tàn nhẫn bị phanh phui, cô mới triệt để thấy rõ thế nào là một khi đã mất đi danh lợi, cũng sẽ chẳng còn gì trong tay.

– — —— —— —— ———

Gia đình của cô gái xấu số – Kim Anh nằm ở một vùng quê nghèo nàn, gia cảnh cũng chẳng lấy gì làm khá giả. Bố Kim Anh bị tai nạn lao động liệt nửa người từ năm năm nay, dưới Kim Anh vẫn còn hai đứa em, toàn bộ gánh nặng dồn lên đôi vai nhỏ bé của người mẹ. Theo lời kể của mẹ cô ấy, khoảng hai năm nay Kim Anh bỏ học giữa chừng để lên thành phố làm thuê, hàng tháng vẫn gửi tiền đều đặn về cho gia đình, không ngờ lại xảy ra việc đau lòng như vậy.

Kim Anh bị sát hại khiến gia đình nhỏ vừa mất đi một người thân vừa mất đi một chỗ dựa trụ cột về kinh tế. Nhận rõ nét tang thương già nua trên gương mặt lam lũ của người mẹ, Hải Lam hiểu sâu sắc thế nào là nỗi đau mà Lâm Bách nói với cô. Khi đã đối diện với nỗi đau ấy, cô càng cảm thấy lựa chọn của anh là đúng đắn.

Đang trao đổi với bác gái về quyết định của phía cơ quan điều tra, đột nhiên Lâm Bách bất ngờ hỏi:


– Từ khi vụ việc bị phát giác tới giờ, bên phía Phúc Châu có liên lạc với gia đình mình lần nào không?

Mẹ Kim Anh suy nghĩ một hồi rồi đáp:

– Cũng chỉ một lần lúc mới xảy ra việc, có một người đàn ông đến đưa cho nhà tôi năm mươi triệu.

– Chỉ vậy thôi ạ? Người đàn ông đó có nói thêm gì không ạ? – Lâm Bách cố gắng dò hỏi thêm.

– Không. Chỉ có vậy thôi.

Khi vừa bước ra khỏi nhà Kim Anh, Lâm Bách quay đầu nhìn căn nhà lụp xụp một lần nữa rồi khẽ nói với cô bằng vẻ mặt lưỡng lự:

– Tôi cảm thấy có gì đó trong vụ việc này. Một điều gì đó mà tất cả chúng ta đã bỏ qua…

Câu nói bất ngờ của anh khiến Hải Lam chợt nhớ tới cảm giác không đúng lắm của mình vào lần đầu tiên đọc bài báo viết về vụ án mạng ở khách sạn Thiên An. Sau mấy ngày liên tục cắm đầu đọc những tin mạng, cuối cùng Hải Lam mới phát hiện ra việc không đúng lắm kia nằm ở đâu.


– Em thấy Phúc Châu là một tập đoàn lớn, vụ án mạng này lại xảy ra trong một khách sạn của Thiên An, trực thuộc Phúc Châu. Theo lẽ thông thường, Phúc Châu sẽ phải chi mạnh tay để dập những luồng tin tức không mấy tích cực về vụ việc lần này. Nhưng dường như bọn họ có vẻ rất tự tin, mặc kệ cánh nhà báo muốn viết gì cũng được.

Lâm Bách gật đầu tỏ ý đồng tình với suy nghĩ của Hải Lam.

– Mặc dù lỗi lớn nhất vẫn thuộc về tên sát nhân, nhưng chắc chắn quản lý của Thiên An cũng không thể chối bỏ trách nhiệm liên đới. Về lý về tình, Phúc Châu đều phải sốt sắng quan tâm tới người nhà nạn nhân để giảm thiểu ảnh hưởng xấu về danh tiếng. Nhưng đằng này… năm mươi triệu là một con số quá ít đối với một tập đoàn tầm cỡ Phúc Châu…

Lâm Bách bỏ dở câu nói rồi chìm vào suy tư. Những điều anh vừa đưa ra chỉ càng củng cố thêm lập luận: tập đoàn Phúc Châu này có vấn đề!

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại của Lâm Bách vang lên trong bầu không khí yên tĩnh khiến cho cả anh và Hải Lam đều bất giác giật mình.

Nhận cuộc điện thoại ấy xong, Lâm Bách thở ra một hơi nặng nhọc rồi quay sang nhìn Hải Lam, anh chậm chạp đưa ra một thông tin bất ngờ:

– Bên phía cơ quan điều tra vừa phát hiện ra một tình tiết mới của vụ án.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.