Đọc truyện Hóa Ra Vượt Thời Gian Là Để Yêu Anh – Chương 12
Bảy ngày sau, ngày lành tháng tốt, tuyên bố với toàn
dân thiên hạ: Sắc phong Tiêu Thị Vũ Phi là hoàng hậu Xích Nhật quốc, để mừng
đại lễ này, miễn giảm thuế một năm, để tỏ sự khoan hồng, khâm thử. (đọc điểm
mực Trung văn cung cấp>.
“Chúng thần tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn
tuế vạn tuế vạn vạn tuế, tham kiến hoàng hậu, hoàn hậu thiên tuế thiên tuế
thiên thiên tuế. Chúc hoàng thượng, hoàng hậu mãi mãi hòa hợp, chúc nước Xích
Nhật thiên thu vạn đại, thọ cùng thiên tề.”
“Sứ giả nước Thánh Nguyệt dâng lễ vật!”
“Sứ giả nước Tinh Thần dâng lễ vật!”
“Sứ thần nước Đông Doanh (Nhật Bản) dâng lễ vật!”
“Sứ giả Tỉ Lợi Thời ( nước Bỉ) dâng lễ vật!”
“Sứ giả Sa Hoàng dâng lễ vật!”
Trung Thổ lấy nước Xích Nhật làm thủ lĩnh, nước Thánh
Nguyệt và nước Tinh Thần phò tá. Nhưng Thạnh Hạo rất hiểu ngoại giao, đem tơ
lụa, lá trà ra ngoại quốc, đồng thời duy trì quan hệ tốt đẹp. Thời nước Thánh
Nguyệt và nước Tinh Thần quân vương đều phục tùng nước Xích Nhật, một là quy
tắc tổ tiên để lại, hai là thực lực kinh tế và thực lực quân sự nước Xích Nhật
đều vượt xa hai nước kia, nhưng đối với họ thì vẫn rất tôn trọng, nên giữa ba
nước cũng không có vấn đề gì, bách tính ba nước cũng tự do qua lại. Nếu có
ngoại địch xâm nhập, ba nước sẽ cùng chống lại kẻ thù chung!
Trong bữa tiệc chiêu đãi vào buổi tối, phi tần các
cung lần lượt đến chúc mừng, thăm hỏi.
Yên Nhiên nương nương mặc một bộ voan tụ sắc, đi đến
phía trước: “Thần thiếp chúc hoàng thượng, hoàng hậu mãi mãi hòa hợp. Xin tha
lỗi cho thần thiếp vô ý, cũng mặc bộ tụ sắc vốn yêu thích nhất.”
Rõ ràng là cố ý để khiến ta xấu hổ, còn nói cái gì mà
vô ý.Vốn chẳng muốn đôi co với cô, không ngờ cô lại khiêu khích trước, không
lấy màu sắc ra, sau này làm sao có thể đứng vững được. Thế là nhàn nhạt nói:
“Em Yên Nhiên đừng bận tâm, cho dù đồng và vàng cũng đều là màu vàng, nhưng
chất lượng thì khác biệt, ánh sáng của đồng cản đượng hào quang của vàng.” Liếc
về phía Thạnh Hạo, rồi lại quét một lượt về phía các phi tần khác bên cạnh.
Thạnh Hạo nhịn cười, các phi tần khác ngồi bên cạnh
cười Yên Nhiên tự rước họa vào mình, đồng thời cũng hiểu rằng: Vị hoàng hậu này
ăn chay, tốt nhất là không nên động vào.
Yên Nhiên lung túng liền lui xuống phía dưới điện, rồi
lườm a hoàn bên cạnh, nói nhỏ: “Đều là chủ ý thối tha của ngươi.”
Những phi tử khác nhất nhất chúc mừng, các cơ trên mặt
Vũ Phi đều tê cứng, một hoàng hậu đoan trang thật khó làm a!
“Honorable empress, you are extremely beautiful in
fact today!”
“Thưa hoàng hậu, hôm nay Người thực sự rất đẹp!” Sứ
thần Tỉ Lợi Thời cung kính nói.
“HonorableBelgiumemissary, praising for thanking you!
Also welcome you arrving in here!”
“Thưa sứ giả Tỉ Lợi Thời, cảm ơn sự khen ngợi của
ngài, hoan nghênh ngày đến đây!” Vũ Phi khách khí đáp lại.
Tiếp đó lại dùng tiếng Nhật, tiếng Nga lịch sự hàn
huyên với các sứ giả khác mấy câu.
Việc này làm cho mỗi người có mặt trong điện kinh
ngạc, vị hoàng hậu này không những đẹp như tiên trên trời, mà còn tài hoa không
ai bì kịp, không những biết ngôn ngữ của ba nước, mà còn nói lưu loát như thế,
không chỉ trong lòng đều thấy vô cùng khâm phục!
Vốn dĩ còn cười nàng thân thế không rõ ràng, là người
xuất thân hèn kém cũng không dám xem thường vị hoàng hậu mới sắc phong này nữa.
Ngay cả Thạnh Hạo cũng ngạc nhiên, Phi Nhi tinh quái này, rốt cuộc là còn bao
nhiêu điều ta không biết, không hiểu nữa, yêu nàng chết đi được, nàng chính là
tiên nữ mà trời ban cho ta, ta nhất định sẽ yêu thương nàng, bảo vệ nàng.