Đọc truyện Hóa Ra Tôi Là Kẻ Điên – Chương 42: Muốn hôn em
Chuyện nữ sinh trẻ tuổi muốn theo đuổi người nam sinh mình thích không phải chuyện xấu, ít nhất Trần Thiên Khanh cũng không thấy ghét chuyện này, nhưng trước hết là phải —- không liên quan đến hắn.
Nói ra thì thật buồn cười, thái độ của Trần Thiên Khanh với những người có ý tốt kiểu này với hắn, chỉ cảm thấy —- ghen. Không sai, chính là như ăn dấm chua, hắn ghen tỵ tất cả những người có thể tiếp cận “Trần Thiên Khanh” mà còn thể hiện hảo cảm với hắn, bời vì đây là chuyện chính hắn không thể làm được.
Cho nên khi Lý Phi Duyệt đến yêu cầu hắn tham gia buổi tiếc tối chúc mừng năm mới lần thứ hai, tâm trạng của Trần Thiên Khanh đã xuống dốc không phanh, hắn nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt mình, không chút do dự từ chối thêm lần nữa lời đề nghị này.
Lý Phi Duyệt là lớp trưởng lớp hắn, người lớn lên xinh đẹp, điều kiện gia đình cũng không tệ, hơn nữa còn là cán bộ của hội sinh viên, từ khi lên đại học tới nay cũng không vấp phải cái đinh nào, huống chi năm ngoái chính cô đề nghị Trần Thiên Khanh tham gia biểu diễn bữa tiệc đón năm mới, khi đó Trần Thiên Khanh cũng đồng ý ngay.
Người trẻ tuổi, đa số đều thích làm những chuyện khoe khoang một chút, nếu như là “Trần Thiên Khanh thật sự” bị Lý Phi Duyệt đuổi theo mà yêu cầu như vậy, chắc chắn sẽ có chút dao động thậm chí còn có thể nhận lời, nhưng Trần Thiên Khanh bây giờ đã có chút cảm giác như tảng đá, mặc cho Lý Phi Duyệt nói gì cũng không nhận lời.
Mắt thấy Trần Thiên Khanh kiểu gì cũng không đồng ý, Lý Phi Duyệt có chút tức giận, nói: “Trần Thiên Khanh, cậu đừng cố chấp như vậy được không, đều là bạn học trong một lớp, cần gì phải làm khó tôi như thế?”
Bởi vì Trần Thiên Khanh không về nhà trọ, cho nên Chúc Mậu đi về một mình trước, cả phòng học chỉ còn ba người —- hắn, Lý Phi Duyệt và một nữ sinh không biết tên, nghe thấy câu này của Lý Phi Duyệt, Trần Thiên Khanh giơ cổ tay nhìn đồng hồ: “Tôi sẽ không tham gia, cậu đi nhờ người khác đi, tôi có việc, đi trước.”
“Trần Thiên Khanh!” Lý Phi Duyệt thật sự tức giận, cô ta cố gắng giữ chặt tay Trần Thiên Khanh nói: “Cậu không cho tôi chút mặt mũi nào, thì cũng nên nể mặt Nhạc Di một chút chứ!”
Hùng Nhạc Di nghe thấy vậy, dịu dàng bảo: “Phi Duyệt, nếu không được thì thôi, tớ thấy Thiên Khanh thật sự không muốn đi mà.”
Lý Phi Duyệt hừ một tiếng, vẫn không chịu buông tay: “Cậu ta chỉ giả vờ thôi, Trần Thiên Khanh, tôi hỏi cậu lần cuối cùng, cậu đi hay không đi?”
Trần Thiên Khanh gạt mạnh tay cô ta ra, không quay đầu lại, tay của cậu, những người như thế này có thể kéo sao? Bản thân hắn còn chưa kéo đủ đâu!
Lý Phi Duyệt bị chọc tức không nhẹ, hét lớn phía sau lưng hắn: “Cậu đừng có hối hận đấy!”
Trần Thiên Khanh không phản ứng gì —- đời này ngoại trừ “Trần Thiên Khanh” ra, không có chuyện khiến hắn hối hận.
Lúc đi tới cổng trường, xe Lục Chính Phi phái tới đón đã chờ ở đấy, kỳ thật vẫn có người đi theo Trần Thiên Khanh, nhưng không lộ liễu quá, bình thường nếu hắn không để ý thì rất khó nhìn thấy, hắn vào xe thì thấy Lục Chính Phi ngồi ở trong.
Hiện tại đã là tháng mười một, thời tiết trở lạnh, Lục Chính Phi khoác một chiếc áo gió mỏng bên ngoài, nhìn thấy Trần Thiên Khanh chui vào xe mới nói: “Sao hôm nay chậm vậy?”
Trần Thiên Khanh sao không nhìn ra gã đã biết rõ còn cố hỏi, nói: “Gặp một số chuyện làm chậm trễ.”
Ánh mắt Lục Chính Phi chuyển hai vòng trên người hắn, lại dời đi, nói: “Vào dịp Tết âm lịch, đi ra ngoài chơi với anh cho khuây khỏa nhé?”
Trần Thiên Khanh có chút nghi ngờ: “Không phải anh muốn về nhà công khai hay sao?”
Trần Thiên Khanh nhắc tới chuyện này khiến Lục Chính Phi có chút xấu hổ, lúc trước gã thề son sắt nói ra ý định đó với Trần Thiên Khanh, bây giờ lại đổi ý, chắc chắn sẽ khiến người khác cảm thấy gã lùi bước, nhưng Trần Thiên Khanh đã hỏi vậy, gã đành nói: “Anh thấy nói lúc này thì quá sớm, sợ bọn họ phản ứng quá lớn.”
Trần Thiên Khanh nghe xong câu này, sắc mặt liền khó coi, Lục Chính Phi không về nhà come out, có nghĩa là gã sẽ không bị nhốt lại, vậy ba năm sau đó hắn sẽ phải tiếp tục dây dưa với Lục Chính Phi hay sao?
Lục Chính Phi thấy sắc mặt khác thường của hắn, cũng không ngu ngốc cho rằng hắn đang lo lắng về chuyện không thể công khai quan hệ của hai người, gã hỏi: “Thiên Khanh, có người nào nói gì đó với em sao?” Gã nghĩ là Nguyễn Ôn Hoành đã nói gì đó với Trần Thiên Khanh.
Trần Thiên Khanh trả lời: “Không có.”
Sau đó cả hai cùng trầm mặc, hiển nhiên Trần Thiên Khanh cực kỳ bất mãn với tin Lục Chính Phi sẽ không công khai quan hệ nữa, nhưng dù sao hắn cũng cố gắng che giấu sự không thoải mái này: “Anh thật sự không muốn come out nữa?”
Lục Chính Phi chăm chú nhìn hắn: “Thiên Khanh, em rất muốn anh nói với người nhà sao?”
Trần Thiên Khanh không đáp.
Lục Chính Phi hỏi tiếp: “Có nghĩa là em muốn người nhà anh đến giúp đỡ tách hai chúng ta ra phải không?”
Dẫu bị tình yêu làm mê muội đầu óc cũng không Lục Chính Phi cũng không phải là kẻ ngốc, lúc bị Nguyễn Ôn Hoành nhắc nhở, hơn nữa Trần Thiên Khanh thể hiện cũng có chút rõ ràng, ngay lập tức gã hiểu được suy nghĩ của Trần Thiên Khanh, liền nói: “Trần Thiên Khanh, em nên hiểu rõ, đời này em là của anh, em vĩnh viễn đừng nghĩ tới việc rời khỏi anh.”
Lục Chính Phi vươn tay giữ lấy đầu Trần Thiên Khanh, thô bạo xoay mặt hắn lại gần mình: “Em nghe thấy anh nói gì chưa?”
Ánh mắt Trần Thiên Khanh lạnh lùng, hắn nhìn Lục Chính Phi, giống như đang xem một chuyện cười, thấp giọng nói: “Vậy nếu cái chết thì sao?”
Trên mặt của Lục Chính Phi hiện rõ sự tức giận.
Trần Thiên Khanh nhìn đôi mắt sáng ngời còn mang theo lửa giận Lục Chính Phi trẻ tuổi kia, thản nhiên nói: “Nếu cái chết có thể tách tôi ra khỏi anh thì sao?”
Trả lời câu hỏi của hắn là một nụ hôn không thể từ chối, trên thực tế, áp lực mà Lục Chính Phi phải gánh cũng không nhỏ hơn Trần Thiên Khanh là mấy, gã phải xử lí rất nhiều chuyện, Nguyễn Ôn Hoành cũng gây áp lực cho gã, nhưng gã vẫn chấp nhận rút ra thời gian bầu bạn với Trần Thiên Khanh, bởi vì chỉ khi gã nhìn thấy người này, thì khóe miệng sẽ muốn nhếch lên.
Trần Thiên Khanh không động đậy, để Lục Chính Phi tùy ý mở miệng hắn ra, tiến đầu lưỡi vào, chu du khắp khoang miệng.
Lục Chính Phi rất tức giận, gã nhìn ra Trần Thiên Khanh không phải đang hù dọa gã, mà chỉ lãnh đạm nói cho gã một sự thật, người trước mặt này, quả thật so với Trần Thiên Khanh mà gã biết kia hệt như là hai người, nếu không phải Lục Chính Phi luôn ở bên cạnh hắn, chỉ sợ sẽ nghi ngờ có người đã đổi Trần Thiên Khanh đi rồi.
Trần Thiên Khanh vốn phải là người luôn tràn ngập sức sống, nhưng người gã đang hôn này, lại giống như một pho tượng được tạc từ băng, hắn không chống cự cũng không tiếp nhận, chỉ là vẻ mặt im lặng, giống như người chết.
Lục Chính Phi bỗng nhiên thấy đau lòng, buông Trần Thiên Khanh ra: “Thiên Khanh, cho dù em trở thành người như thế nào, anh cũng vẫn yêu em.”
Trần Thiên Khanh: “Cho dù tôi không phải Trần Thiên Khanh đi chăng nữa?”
Lục Chính Phi đáp: “Nếu em không phải Trần Thiên Khanh, thì Trần Thiên Khanh đâu?”
Vấn đề này như đánh thẳng vào linh hồn hắn, hắn cười nói: “Đúng vậy, nếu tôi không phải Trần Thiên Khanh thì ai là Trần Thiên Khanh cơ chứ?”
Lục Chính Phi kia, ngay từ giây phút dùng súng bắn vào đầu mình, thì đã chết rồi.
Lục Chính Phi ôm hắn vào ngực, nhẹ nhàng hôn lên trán hắn: “Thiên Khanh, em chấp nhận anh có được không?”
Trần Thiên Khanh chỉ cười, không nói gì —- đáp án đã rất rõ ràng.
Về đến nhà, hai người cùng ăn cơm.
Cơm chiều do Lục Chính Phi nấu, toàn bộ đều theo khẩu vị của Trần Thiên Khanh, cho nên thực chất —- món ăn đối với hai người họ đều không phải món ăn ưa thích.
Sau khi ăn uống xong, Lục Chính Phi thay thuốc cho Trần Thiên Khanh theo lời căn dặn của bác sĩ, sau đó đi vào nhà vệ sinh lấy một chậu nước ấm bưng lên trước mặt hắn.
Trần Thiên Khanh nhìn gã nói:” Anh làm gì vậy?”
Lục Chính Phi trả lời: “Không phải tay em không được chạm nước hay sao, để anh rửa mặt cho em.”
Trần Thiên Khanh nói: “Anh lấy cho tôi cái túi bọc tay lại là được rồi mà…”
Lục Chính Phi: “Trong nhà không có thứ đó!”
Trần Thiên Khanh: “…..Túi ni lông cũng được?”
Lục Chính Phi: “Đều dùng cả rồi, để mai anh bảo dì Triệu mua.”
Trần Thiên Khanh nghi ngờ nhìn gã, im lặng nửa ngày, vẫn phải đồng ý với đề nghị của Lục Chính Phi —- hắn không thể không rửa mặt được.
Lục Chính Phi thử nước ấm nhúng khăn mặt vào, ngâm một lúc mới từng chút lau mặt cho Trần Thiên Khanh, động tác của gã vừa nhẹ nhàng lại vừa dè chừng, giống như sợ làm đau Trần Thiên Khanh.
Trần Thiên Khanh nhìn bộ dạng cẩn thận này của gã, nói không nên lời, trong lòng cũng không thể miêu tả được là cảm giác gì.
Đáng thương? Đáng giận? Hay vẫn thấy buồn cười? Một Lục Chính Phi vì yêu mà hèn mọn, nhưng những chuyện gã đã làm, không ai có thể đồng tình với gã.
Lau mặt xong, Lục Chính Phi lại bưng nước rửa chân, Trần Thiên Khanh nhanh chóng bỏ dép ra thả chân vào chậu nước.
Chân của Trần Thiên Khanh rất đẹp, từ nhỏ không phải làm việc nặng nhọc gì, cũng không đi bộ nhiều, làn da trắng nõn mơ hồ nhìn thấy cả đường gân màu xanh, ngón chân mượt mà, móng chân màu hồng nhạt, đều như từng vỏ sỏ trên bờ biển.
Trần Thiên Khanh rửa chân, Lục Chính Phi ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm, nhìn nhìn nhìn một hồi, cơ thể gã liền có phản ứng.
Khi Trần Thiên Khanh nhận ra bộ phận nào đó trên người gã đang hiên ngang “đứng lên”, thì cảm thấy tức cười, hận không thể đạp Lục Chính Phi một phát: “Lục Chính Phi, anh có thể có tiền đồ hơn được không?”
Lục Chính Phi cũng thực bất đắc dĩ, gần một tháng gã vẫn chưa giải quyết, bất cứ lúc nào nhìn thấy Trần Thiên Khanh cũng động dục, gã cũng không muốn đâu a.
Trần Thiên Khanh nghiến răng nghiến lợi: “Anh không thể tự mình giải quyết hay sao? Hả?”
Lục Chính Phi bày ra vẻ mặt vô tội: “Thiên Khanh à, em không biết việc tự an ủi đối với anh mà nói thì chẳng khác nào đi lăng nhăng hay sao? Em chưa từng đi bên ngoài đúng không?”
Trần Thiên Khanh: “……” Hắn đời trước từng nói những lời này hay sao? Không, hắn tuyệt đối không thừa nhận hắn từng là một người không biết xấu hổ như thế này!
Lục Chính Phi ưỡn ngực nói: “Thiên Khanh, em đừng tức giận, đây không phải vì em quá đẹp nên anh mới không nhịn được hay sao?”
Trần Thiên Khanh: “Nhưng con mẹ nó anh mới nhìn chân của tôi thôi mà!”
Lục Chính Phi: “Chân em cũng rất đẹp!”
Trần Thiên Khanh: “…..”
Lục Chính Phi nói tiếp: “Nếu không thì em xắn cao quần lên, cho anh nhìn cả chân đi!”
Trần Thiên Khanh: “Lục Chính Phi, tôi thấy anh không chỉ muốn chơi đùa đâu nhỉ?”
Thấy hắn không giống như nói đùa, Lục Chính Phi bất đắc dĩ thở dài, đưa khăn cho hắn: “Vậy em nhanh đi tất vào, anh sợ mình cầm lòng không được.”
Trần Thiên Khanh: “Còn không nhanh cút đi!” Vừa nói vừa nhấc chân lên lau sạch. nhanh chóng đi tất vào.
Lục Chính Phi nhìn chăm chú một lát, mới buồn bã nói: “Thiên Khanh, em đi tất rồi anh cũng thích.”
Trần Thiên Khanh: “?!….”