Bạn đang đọc Hóa Ra Sư Đệ Phản Diện Yêu Thầm Ta – Chương 3
Editor: Vện
Mạnh Trần và Ân Trì quen biết đã ba năm.
Sau khi Mạnh Trần đột phá Nguyên Anh, xuống núi rèn luyện tiện thể nhặt hắn về, năm đó Ân Trì mười bảy tuổi.
Ân Trì không cha không mẹ, sống lang thang từ nhỏ, nghe nói gặp tiên nhân sẽ được cơm no áo ấm nên hắn đi khắp nơi bái sư cầu tiên.
Song trên đời làm gì có lắm tiên nhân như vậy, hắn gặp toàn lừa đảo, bị bán qua bán lại, vài lần suýt mất mạng.
Rồi hắn tình cờ gặp một “tiên nhân” đích thực, chỉ hiềm tên này là ma tu, ma tu lấy hắn ra thử kịch độc, tra tấn cho thoi thóp rồi bắc chảo định nấu sống hắn.
Mạnh Trần đi ngang bắt gặp thiếu niên mình mẩy tím đen, thất khiếu chảy máu, hấp hối nằm co giật, ánh mắt hắn bắt đầu tan rã nhưng vẫn dốc hơi tàn rút dao găm giấu sau thắt lưng, chầm chậm bò đến ma tu đang quay lưng về phía hắn.
Mạnh Trần đưa hắn về Thái Huyền Tông, Ân Trì trở thành tam đệ tử của Thiên Cực Phong.
Chung Ly Tĩnh quanh năm không thấy bóng, Bùi Ngọc Trạch cũng không thích lo chuyện người khác, thế là Mạnh Trần nhận trách nhiệm chăm sóc sư đệ.
Ân Trì phiêu bạt bao năm, khổ không kể hết, vóc người thấp bé, gầy chỉ còn da bọc xương, mặt mày hốc hác, nói hắn mười ba mười bốn cũng có người tin.
Mạnh Trần thấy hắn đáng thương, hằng ngày đốc thúc hắn ăn cơm đúng bữa, cho hắn đồ bổ, linh đan, giúp hắn củng cố gân mạch, còn dạy hắn bộ quyền thuật nâng cao sức khỏe, mỗi sáng đích thân tập cùng hắn.
Cứ như vậy suốt ba tháng, thể chất Ân Trì dần dần được cải thiện, hơn nữa Thiên Cực Phong dồi dào linh khí, giúp Ân Trì lớn phổng như mầm xuân, chẳng mấy chốc đã cao hơn Mạnh Trần, mặt tỏa hào quang, đôi mắt hoa đào rực rỡ đa tình, âm thầm hút mất hồn không biết bao nhiêu sư tỷ sư muội Thúy Hà Phong.
Có lẽ do được Mạnh Trần bỏ công săn sóc nên Ân Trì vô cùng thân thiết với y, luôn miệng gọi sư huynh, dù đã thành niên mà vẫn như đứa trẻ không chịu lớn, luyện kiếm xước tay tí xíu cũng chạy về làm nũng với y.
Mạnh Trần sinh hoạt cùng hắn, lại không có mối quan hệ nào vướng bận, thân với y nhất chỉ có mỗi sư phụ và sư huynh sư đệ Thiên Cực Phong.
Tuy Ân Trì hay mè nheo nhưng Mạnh Trần không thấy phiền, còn nghĩ hắn ngây thơ đáng yêu nên dung túng hắn, chiều chuộng hắn, coi hắn như em ruột.
Nhưng trớ trêu thay… y chưa bao giờ biết được bộ mặt thật của sư đệ này.
Thấy Mạnh Trần không nói gì, Ân Trì bước đến ôm tay phải của y, thân mật mà lắc, “Sư huynh nghĩ gì thế?”
Mạnh Trần rút tay ra khỏi lồng ngực Ân Trì.
Ân Trì ngơ ngẩn chớp mắt, “Sư huynh?”
“Tay ta dính nhựa chuối, cẩn thận kẻo dây vào áo.” Mạnh Trần cụp mắt, hàng mi dài đổ bóng vòng cung, y đổi siêu nước qua tay phải, tiếp tục tưới cho cây chuối.
“Ồ.” Ân Trì rầu rĩ, nhìn y không chớp mắt.
Nếu là ngày thường, thấy hắn trưng ra vẻ mặt như vậy, Mạnh Trần ắt sẽ bỏ công việc đang làm mà mỉm cười xoa đầu hắn, cưng chiều hỏi hắn bị sao.
Nhưng lần này, Mạnh Trần cứ như không nhìn thấy sự khác thường của hắn, thậm chí không thèm nhìn hắn một cái, làm như cây chuối này còn đáng giá hơn sư đệ là hắn nữa.
Ân Trì nhíu mày, lạnh lùng liếc cây chuối, rốt cuộc không kiềm chế được phải lên tiếng, “Sư huynh, đệ nghe nói hôm nay huynh nhận một đệ tử mới hả?”
Bấy giờ Mạnh Trần mới đặt siêu nước xuống, qua rửa tay trong chậu nước cạnh bờ ao.
“Ừ.” Y lạnh nhạt đáp, “Rồi sao?”
Ân Trì máy móc bước theo, nhìn thấy nước chảy dọc đôi bàn tay trắng muốt, ngón tay thuôn dài, hệt như tượng ngọc chạm khắc phủ hơi nước lấp lánh, đẹp đến mức không thể rời mắt.
Ân Trì nhìn chòng chọc bàn tay kia, hầu kết dịch chuyển, hắn cố nén bức bối và lửa giận, hỏi như lơ đãng, “Đệ tử kia lợi hại lắm à? Đệ nghe nói sư huynh đích thân dẫn hắn vào Thiên Cực Phong, chưa có đệ tử nào nhận được vinh hạnh nhường ấy đâu.”
“Vậy mà gọi là vinh hạnh à?” Mạnh Trần làm như nghe chuyện gì rất thú vị, khóe môi nhếch nụ cười châm chọc, chẳng biết cười hắn hay cười bản thân, “Thế mấy năm qua ta luyện kiếm cùng đệ mỗi ngày thì sao?”
Ân Trì không nhận ra thái độ y khác thường, nghe vậy thì cười toe.
Hắn vốn thanh tú, cười một cái càng khiến người ta chao đảo, rực rỡ như hải đường nở rộ, “Đệ tử mới làm sao bì được với đệ chứ? Sư huynh dĩ nhiên thương đệ nhất.”
Hắn cười thỏa rồi mới nói, “Đệ vừa mới qua ngó sư đệ, hắn tên Tiết Lãng phải không? Tư chất cũng ổn, chỉ không biết tính nết ra sao.
Thiên Cực Phong đâu phải dễ vào, đệ bắt hắn đến thác Hàn Thiên ngồi thiền một canh giờ rồi, chịu không nổi thì gom quần áo cút về đi thôi.”
Gương mặt không gợn sóng của Mạnh Trần rốt cuộc cũng lay động, y giương mắt nhìn hắn, “Thác Hàn Thiên?”
Chẳng biết vì sao, ánh mắt y dường như ẩn chứa sát khí mơ hồ, nhìn cho Ân Trì rùng mình.
Hắn âm thầm siết nắm đấm, môi vẫn đeo nụ cười vô tâm, “Đúng, sao vậy?”
Mạnh Trần không nhiều lời, biến mất ngay lập tức.
Ân Trì nhìn khoảnh sân trống không, nụ cười dần dần méo mó, độ ấm trong mắt tụt giảm cực nhanh.
Chợt nghe một tiếng “rắc”, cây chuối phía sau hắn bị chém gãy, đổ ập xuống bùn.
—o0o—
Thác Hàn Thiên là một trong những thắng cảnh của Thiên Cực Phong, cũng là thánh địa tu luyện của các đệ tử.
Thác nước nghìn năm lạnh lẽo, có thể trui rèn thể chất, cực kỳ có lợi với tu sĩ, nhưng không phải ai cũng có thể sử dụng.
Người thường chạm vào thì thịt xương tan rã, tu sĩ cấp thấp thì thân xác không chịu đựng nổi cái lạnh của linh thủy nghìn năm.
Muốn tu luyện dưới thác Hàn Thiên, tu vi ít nhất cũng phải đạt cảnh Kim Đan.
Thái Huyền Tông đông đảo người tài, có không ít đệ tử cảnh Kim Đan nhưng chẳng mấy ai dám đến thử uy lực của thác Hàn Thiên, vì trải nghiệm thực sự rất tệ.
Nước lạnh thấu xương như dao cắt lên da thịt, càng đừng nói đến việc để nước ập xuống từ trên đầu, dù thể xác gánh được nhưng ý chí chịu không nổi.
Nhìn khắp Thái Huyền Tông, ngoại trừ các trưởng lão thì cũng chỉ có đệ tử Thiên Cực Phong dám tu luyện dưới thác Hàn Thiên, đây cũng là nguyên nhân những đệ tử khác khâm phục họ.
Tiết Lãng đến dưới thác Hàn Thiên không một bóng người, chỉ thấy dòng thác từ trên đổ xuống hệt như tuyết lở, hết sức hùng vĩ, dấy lên vô vàn cơn sóng gợn, nhìn từ xa đã muốn lùi bước.
Nhưng hắn không từ bỏ, Tiết Lãng cởi áo, nhảy lên một tảng đá đen dưới thác.
Dòng nước vô tình ập xuống đỉnh đầu, nặng tựa nghìn cân khiến tầm mắt thiếu niên tối sầm.
Tiết Lãng bị văng xuống đầm, cuống họng tanh nồng phun một ngụm máu.
Tuy thiên phú của hắn cao nhưng vẫn chưa kết đan, một tu sĩ Trúc Cơ làm sao chịu nổi uy lực của thác Hàn Thiên.
Tiết Lãng nằm ngửa trên mặt nước, cảm giác xương cốt như bị nghiền nát, da thịt đau như nghìn cây kim cùng châm chích.
Hắn nuốt máu, chùi khóe miệng, nghiến răng khua cánh tay, muốn bơi về dưới thác.
Nếu có người ở đây ắt sẽ cho là hắn chán sống, nhưng Tiết Lãng không do dự, hắn thật sự bơi về dưới thác Hàn Thiên, ngồi xếp bằng trên đá.
Không biết đã qua bao lâu, lúc hắn tưởng mình sắp tan xương nát thịt, không chịu nổi nữa thì một bóng người nhảy vào dòng thác, kéo hắn ra ngoài.
Dung nhan Mạnh Trần như phủ sương, y vừa vơ lấy ngoại bào bọc thiếu niên lại, vừa điểm mấy huyệt vị của hắn.
Thiếu niên bị cóng xanh mặt, răng va lập cập, mất một lúc lâu mới mở mắt.
“Huynh… huynh…” Thấy rõ người trước mắt, Tiết Lãng kinh ngạc, run rẩy bật ra được hai tiếng thì bị Mạnh Trần ngắt lời.
“Đừng nói chuyện.” Mạnh Trần lấy bình sứ, đổ ra một viên đan dược màu đỏ đưa đến bên môi thiếu niên.
Hắn không phản ứng, chỉ nhìn đăm đăm gương mặt y, cứ như bị cóng đần người.
“Hé miệng.” Mạnh Trần đành phải lên tiếng nhắc, thấy thiếu niên vẫn bất động bèn bóp má hắn, cứng rắn nhét viên đan dược vào.
Hiệu lực của Sí Dương Đan nhanh chóng phát huy, Mạnh Trần cảm giác cơ thể trong lòng từ từ ấm lên.
Lát sau, Tiết Lãng hoàn hồn, phát hiện tư thế của hai người, hắn hốt hoảng trợn to mắt, lăn ra khỏi vòng tay y.
Mạnh Trần thấy hắn cử động linh hoạt thì thả lỏng, hỏi, “Còn lạnh không?”
Tiết Lãng kéo ngoại bào, mặt đỏ như gấc, đến lỗ tai cũng đỏ, đứng tuốt đằng xa nhìn y chằm chặp.
Vầy thì chắc là hết lạnh rồi, Mạnh Trần mừng thầm, trẻ trung sức khỏe tốt thật.
“Ai mượn huynh lo chuyện bao đồng!” Tiết Lãng đột nhiên bùng nổ, rống giận hệt như con chó dữ xù lông sủa bậy, “Ta đang tu luyện, mắc gì huynh cắt ngang? Á à, ta biết rồi, huynh sợ ta vượt qua huynh nên cố ý kéo chân ta! Đúng là thâm độc!”
Mạnh Trần im lặng nhìn con chó nhỏ phát cuồng.
Kiếp trước, lòng tốt của y luôn bị Tiết Lãng xuyên tạc, ghét bỏ.
Dần dần, y cũng nản lòng, không tiếp tục lo việc không đâu nữa.
Nhưng hôm nay đã biết rõ chân tướng, thấy chó nhỏ gào rú mà y không giận chút nào, chỉ thấy thiếu niên đang phô trương thanh thế, cái dáng cau có xù lông này thế mà… dễ thương ra phết.
“Tu luyện phải theo tuần tự từng bước một.” Y bình tĩnh nói, “Đệ chưa kết đan, miễn cưỡng chỉ gây phản tác dụng thôi.”
“Kệ ta!” Thiếu niên cứng đầu cứng cổ, hung hăng cãi, “Sư phụ của ta là Chung Ly tiên tôn, ta chỉ nghe lời sư phụ, không mượn huynh lo!”
“Lo chứ.” Mạnh Trần thản nhiên nói, “Nếu để ta phát hiện đệ lén đến thác Hàn Thiên tu luyện…”
Tiết Lãng lén nhìn y, vừa cười khẩy trưng bản mặt “huynh làm gì được ta”, vừa dỏng tai lên nghe.
“Ta sẽ bắt đệ vào Tê Tuyết Cư ở cùng ta, giám sát hằng ngày.”
Tiết Lãng ngớ người, nháy mắt sau, không chỉ mặt với tai, ngay cả cổ cũng đỏ ửng..