Bạn đang đọc Hóa Ra Nam Thần Của Trường Là Bố Của Con Tôi – Chương 34
Hành động này của Lục Dĩ Thành còn thú vị hơn cả việc Tưởng Diên uống rượu thay cho Lâm Khả Tinh.
Đỗ Vũ gào khóc: “Trời đất trời đất ơi, sếp Lục, anh có tình yêu khi nào đấy? Em dùng đầu của mình để cá rằng người khác giới cuối cùng mà anh liên lạc là một nữ sinh!”
Vương Kiếm Phong giễu cợt: “Xem ra là cậu hơi hơi có bệnh rồi đấy, khác giới, khác giới thì chắc chắn là nữ sinh rồi, còn cần cậu cá cược nữa sao?”
“Không đúng, không đúng! Ý em không phải là vậy, mẹ kiếp, anh có hiểu không thế?” Đỗ Vũ nói: “Ý em là, đó không phải giáo viên, cũng không phải phụ huynh học sinh, càng không phải con gái của cô, đó là nữ sinh có thể tiến xa với anh ấy đó, sếp Lục, thẳng thắn sẽ được khoan hồng!”
Lục Dĩ Thành mặt không đổi sắc uống hết một chai bia, giọng nói hờ hững: “Lời thật lòng, chỉ được hỏi một câu.”
Đây cũng chẳng phải là hiện trường ép cung.
Mọi người không thể làm gì khác hơn ngoài việc kìm nén bản tính tò mò nhiều chuyện của mình lại.
Đỗ Vũ tiếp tục xoay chai, lẩm bà lẩm bẩm y như thật: “Phù hộ phù hộ xoay đến chỗ sếp Lục đi, phù hộ.”
Kết quả là…
Cái chai xoay đến chỗ Tưởng Diên.
Đỗ Vũ: “…”
Chuyện gì vậy, đang tò mò chuyện của Lục Dĩ Thành có mà.
Tưởng Diên chọn nói lời thật lòng hay mạo hiểm cũng bình thường thôi, không có gì lạ cả, không có ai để tâm.
Nhưng vẫn phải tiếp tục trò chơi này.
Đỗ Vũ hắng giọng một cái: “Nói thật hay mạo hiểm?”
Tưởng Diên thuận miệng đáp: “Mạo hiểm đi.”
Lúc nói ra câu này, anh ta nhìn về phía Giang Nhược Kiều.
Trong lòng hơi bực bội, không phải anh ta không phát hiện ra.
Tưởng Diên hơi chậm chạp nhưng lúc này cũng nhận thấy Nhược Kiều hơi lãnh đạm với mình.
Anh ta không hiểu, chỉ hơn một tháng không gặp nhau, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Đỗ Vũ biết Tưởng Diên thấy buồn bực, cậu ấy nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Vậy anh chọn một người trong số chúng ta rồi hôn một cái đi.”
Người anh em, em tạo cơ hội cho anh rồi đấy.
Nhưng nắm chặt được cơ hội này hay không thì phải dựa vào bản thân anh rồi.
Trái tim Tưởng Diên hẫng đi một nhịp.
Anh ta nhìn sang Giang Nhược Kiều, ánh mắt chan chứa niềm mong mỏi, giờ phút này, anh ta không thấy được ai cả, chỉ nhìn thấy mỗi bóng hình cô.
Giang Nhược Kiều nhìn sang chỗ khác, rõ ràng là cô không muốn phối hợp.
Cô và Tưởng Diên đã yêu nhau được mấy tháng, từng nắm tay, ôm nhau, cũng đã hôn nhau rồi.
Nhưng đó là trước kia, bây giờ sắp chia tay rồi, hà tất gì phải dính lấy nhau như vậy, huống chi nhóc con nhà cô vẫn còn đang ở đây nữa.
Những ưu điểm khác của Tưởng Diên tạm thời không đáng nhắc tới bởi vì hành động của anh ta.
Nhưng mắt nhìn người của anh ta rất tốt, anh ta cũng rất tôn trọng Giang Nhược Kiều.
Lúc trước Giang Nhược Kiều thật sự thích anh ta.
Nhưng cái thích ít ỏi này, cùng với sự xuất hiện của Tư Nghiên, cùng với nhận thức về cốt truyện, dần dần trở nên phức tạp hơn, mãi cho đến khi… Ngay cả cô cũng không cách nào đối xử với người này giống như trước đây nữa rồi.
Tưởng Diên trầm mặc.
Đương nhiên anh ta cảm nhận được sự kháng cự của Giang Nhược Kiều.
Tâm trạng của anh ta càng thêm buồn bực phiền não, nhưng những người ở đây, ngoài cô ra thì anh ta còn hôn ai được nữa đây, cũng muốn hôn ai đâu? Anh ta lập tức đứng dậy, lại mở một chai bia nữa.
Lần này mọi người ở đây cũng nhận ra rắc rối giữa Tưởng Diên và Giang Nhược Kiều.
Hai người đã cãi nhau sao?
Nhưng chẳng ai cảm thấy bất ngờ cả, Lục Dĩ Thành biết Giang Nhược Kiều có ý muốn chia tay, những người khác thì cảm thấy việc Tưởng Diên dẫn em gái Lâm Khả Tinh đến đã chọc giận Giang Nhược Kiều.
Nói chung, chẳng một ai thấy bất ngờ, ai cũng hiểu được.
Mấy lần sau đó, Tưởng Diên lại uống rượu, không uống vì mình thì cũng uống vì Lâm Khả Tinh.
Đỗ Vũ hỏi hiện tại Lâm Khả Tinh có đang thích nam sinh nào không.
Lâm Khả Tinh không muốn trả lời.
Tưởng Diên chắn rượu cho cô ấy tiếp.
Vài chai bia vào bụng, Tưởng Diên thấy hơi đau đầu, trò chơi này thật sự chẳng hay ho gì.
Anh ta chủ động đứng dậy, nói muốn về phòng nghỉ ngơi.
Những người khác cũng không ngăn cản, chỉ có Lâm Khả Tinh cứ lo lắng không thôi.
Cô ấy không ngờ mọi chuyện sẽ thành ra như thế này… Rõ ràng là lúc đến, anh Tưởng Diên vẫn đang rất vui vẻ, sao bây giờ anh ấy lại khó chịu như thế?
Anh ấy khó chịu vì cái gì cơ chứ?
Giữa anh ấy và Giang Nhược Kiều có mâu thuẫn hat cãi vã gì sao?
Những người khác muốn chơi tiếp, Lâm Khả Tinh cắn m0i dưới, cuối cùng, sự quan tâm dành cho Tưởng Diên chiếm thế thượng phong, cô ấy bèn lặng lẽ đứng dậy.
Ngoại trừ Giang Nhược Kiều, không một ai để ý việc cô ấy đã rời sân.
Lâm Khả Tinh vừa đi được mấy bước thì đèn điện cả sân vườn đều vụt tắt.
Ông chủ vội vàng ra giải thích, bảo điện áp bên này không ổn định, ông ấy sẽ lập tức đi sửa lại ngay, không lâu lắm đâu, cùng lắm là nửa tiếng thôi, hy vọng bọn họ có thể thông cảm.
Giang Nhược Kiều thấy thời gian cũng không dài lắm, bèn nói với đám Vân Giai: “Tưởng Diên đang ở một mình trong phòng, tớ đi xem anh ấy một chút.”
Đỗ Vũ nghe vậy bèn cảm thán, nói: “Có bạn gái đúng là tốt quá đi.”
Có bạn gái tốt thật đấy.
Uống nhiều thấy không thoải mái còn có bạn gái lo cho.
Haiz, khi nào cậu ấy mới có thể thoát khỏi cảnh cô đơn này đây? Sếp Lục cũng có đối tượng luôn rồi kia kìa!
Được rồi, để hỏi sếp Lục một chút vậy…
Hả?
“Nhóc con, sếp Lục đi đâu rồi?” Đỗ Vũ quay đầu, phát hiện chỉ có Lục Tư Nghiên, không thấy bóng dáng của Lục Dĩ Thành đâu nữa.
Vẻ mặt của Lục Tư Nghiên rất vô tội, nhóc đáp: “Đi vệ sinh rồi ạ.”
Cậu nhóc không nói cho họ biết bố đã đi theo mẹ đâu.
Bố đã nói với nhóc rồi.
Lục Dĩ Thành để ý thấy Lâm Khả Tinh rời đi, cũng nhìn thấy Giang Nhược Kiều đi theo.
Anh chần chừ một lúc lâu rồi mới quyết định đi cùng, chủ yếu là do anh lo sẽ xảy ra chuyện.
Giang Nhược Kiều cau mày, lần mò đi lên tầng rồi đến phòng của Tưởng Diên.
Nghĩ đến số phận của mình trong nguyên tác, Giang Nhược Kiều hận không thể biến bánh ngọt nhỏ thành cảnh báo thù ngược đám cặn bã.
Nhưng mà, Tưởng Diên cũng vậy, Lâm Khả Tinh cũng thế, cả hai đều không đáng để cô phải phiền lòng.
Trong nguyên tác, lần đi du lịch nông trại là một cảnh rất quan trọng.
Cũng là cảnh mà vô số độc giả gào khóc gọi là “bánh ngọt nhỏ” [*].
[*] Bánh ngọt nhỏ: Dùng để mô tả câu chuyện tình yêu ngọt ngào.
Lúc tối, bọn họ cũng đã uống chút rượu, nam chính cảm thấy không thoải mái nên quay về phòng, trùng hợp thay, thời điểm này đang bị cúp điện, Lâm Khả Tinh – người mà trong lòng chỉ toàn là nam chính, đã lặng lẽ đi đến phòng ngủ của nam chính.
Nam chính đã ngà ngà say, trong phòng lại cúp điện nên anh ta nhầm lẫn Lâm Khả Tinh với bạn gái của mình.
Trong phút chốc ngắn ngủi, tình cảm chợt dâng trào mãnh liệt, anh ta đã hôn môi Lâm Khả Tinh.
Chuyện này, nếu Lâm Khả Tinh không nói thì nam chính cũng chẳng biết mình đã nhận lầm người.
Lâm Khả Tinh đã len lén hạnh phúc một mình.
Rất lâu về sau, khi hai người ở bên nhau, lúc chơi trò nói thật hay mạo hiểm với bạn bè, khi nhắc đến nụ hôn đầu tiên giữa hai người, Lâm Khả Tinh mới tiết lộ chuyện này, nam chính kinh ngạc không thôi.
Giang Nhược Kiều: “?”
Tưởng Diên đúng là rau cải úa mà!!
Ai cũng có nỗi ưu tư cả, Giang Nhược Kiều cũng chẳng rộng lượng đến nỗi hoàn toàn không để ý đến nguyên tác.
Nghĩ lại mà xem, nếu như cô không phản kích, há chẳng phải cô sẽ bị hai người kia đánh trả trực tiếp hoặc gián tiếp đến mức không ngóc đầu lên được hay sao? Không sao, cô vốn đã là nữ phụ ác độc xấu xa, đương nhiên phải ác một chút… Nếu không thì sẽ hỏng vai nữ phụ mất thôi, nhỉ?
Vốn dĩ mọi chuyện đã được sắp xếp hết rồi.
Dù sao thì cô cũng không khống chế mắt miệng của Tưởng Diên, khiến anh ta nhận lầm người rồi hôn nhầm người.
Cô cũng không khống chế chân của Lâm Khả Tinh, bắt cô ta phải vào phòng của người đã có bạn gái vào buổi tối khi đang cúp điện.
Lúc này, trong hai người, chỉ cần một người hơi tỉnh táo một chút thì mọi chuyện cũng sẽ không đi đến nông nỗi này.
Giang Nhược Kiều nhớ lại tất cả mọi chuyện, có thể là do vấn đề góc độ, cô thấy nhân vật nữ chính này thật đáng buồn nôn.
Cô thật sự không nghĩ ra, rốt cuộc bản thân đã làm sai điều gì mà lại dẫn đến kết cục như thế này?
Ba người bạn trai, Tưởng Diên là người khiến Giang Nhược Kiều thấy chán ghét nhất.
Về việc Tưởng Diên và Lâm Khả Tinh, cô tôn trọng và chúc phúc, nghĩ kỹ lại thì hai người kia là nhân vật cao quý, luôn muốn được ở bên cạnh nhau, chẳng qua cô chỉ là một công cụ giúp đỡ nhỏ bé mà thôi.
…
Giang Nhược Kiều vịn lấy cầu thang để lần mò lên tầng hai.
Cô từng bước từng bước đi lên tầng, tâm trạng ngày một bình tĩnh hơn.
Trong phòng, Lâm Khả Tinh mở cửa ra.
Do cúp điện nên bốn phía chỉ toàn một màu đen.
Xuyên qua màn đêm, cô ấy nhìn thấy có người đang khom lưng nằm trên giường.
Trông có vẻ rất cô đơn.
Trong lòng cô ấy thấy vừa lo lắng vừa khó chịu.
Giang Nhược Kiều của bây giờ chưa từng thấy Tưởng Diên lúc anh ta còn nhỏ, nếu như cô thấy rồi thì liệu cô còn cam lòng đối xử với anh ta như thế này không?
Cô ấy đi đến, trong phòng có trải thảm, không tạo ra chút âm thanh nào cả.
Cô ấy đi đến trước giường, cúi người xuống, sau đó đưa tay vỗ vỗ cánh tay của Tưởng Diên.
Cô ấy còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy giọng nói mông lung xen lẫn chút ngạc nhiên, mừng rỡ của Tưởng Diên: “Nhược Kiều?”
Tưởng Diên uống nhiều rồi.
Tửu lượng của anh ta vốn không tốt lắm, ngày thường rất ít khi uống bia rượu, uống vài chai bia thôi cũng đã khó chịu lắm rồi.
Nhìn từ góc độ của anh ta, đây là một cô gái tóc dài, đương nhiên là anh ta tự cho rằng đây là bạn gái Giang Nhược Kiều của mình.
Đầu Tưởng Diên đau nhức, nhưng cũng rất vui.
Vui vì cô đến tìm anh ta.
Lâm Khả Tinh nuốt lại lời định nói.
Cô ấy không biết mình muốn nói gì, nói rằng cô ấy không phải sao?
Sự im lặng đó khiến Tưởng Diên hiểu lầm rằng cô ấy đã ngầm thừa nhận.
Tưởng Diên kéo tay cô ấy, giọng nói đầy cuốn hút: “Nhược Kiều, em đừng làm lơ anh, em đừng lơ anh mà…”
Khóe mắt Lâm Khả Tinh hơi nóng lên.
Sống mũi cô ấy chua xót, nước mắt lập tức rơi xuống, chạm vào mu bàn tay của Tưởng Diên.
Không có khoảnh khắc nào rõ ràng hơn lúc này, so với lúc này, rõ ràng hơn bao giờ hết, cả đời này, sẽ chẳng lần nào có lại nữa, cho dù Giang Nhược Kiều có rời đi, Tưởng Diên cũng sẽ không bao giờ yêu một ai khác như cô được nữa.
Anh ta phải làm gì đây?
Nếu Giang Nhược Kiều chia tay anh ta, anh ta phải làm sao đây?
Lâm Khả Tinh muốn nói cho anh ta biết, nói rằng anh ta nhận lầm người rồi, nhưng, một giây sau, Tưởng Diên đột nhiên kéo cô ấy vào trong lòng.
Cô ấy chưa kịp phản ứng gì thì đã cảm nhận được bờ môi ấm áp.
Lâm Khả Tinh chợt mở to hai mắt… không tài nào tin nổi!!
Tưởng Diên cho rằng Giang Nhược Kiều đang khóc.
Anh ta nửa say nửa tỉnh.
Anh ta chẳng bao giờ dám chọc giận cô cả, lúc này đây, cô lại khóc khiến lòng anh ta cực kỳ khó chịu.
Đây là người anh ta nâng niu trong lòng, sao mà đành lòng cho cam.
Đôi môi triền miên, Lâm Khả Tinh có cơ hội đẩy anh ta ra nhưng cô ta không đẩy ra được.
Tưởng Diên là người cô ta đã thầm thương trộm nhớ nhiều năm trời.
Cô ta đã đắm chìm trong mối tình vô vọng này quá lâu, lâu đến nỗi cô ta cố chấp nghĩ rằng, trên đời này, ngoại trừ anh ta ra, cô ta sẽ chẳng yêu ai khác được nữa.
Bây giờ, Tưởng Diên đang ở ngay trước mặt cô ta, anh ta ôm đang ôm lấy cô ta.
Cô ta chỉ có thể nhắm mắt lại, cho phép bản thân mình mê muội một lần.
Sau đó… cô ta nhất định sẽ trở lại vị trí an toàn, nhất định sẽ chúc phúc cho anh ta và Giang Nhược Kiều.
Dù sao, trên thế giới này, người hy vọng anh ta được hạnh phúc và vui vẻ nhất chính là cô ta [*].
[*] Từ đây, mình xin đổi ngôi ba của Lâm Khả Tinh sang “cô ta” nhé.
Dường như hai người đang dần chìm đắm vào thế giới của riêng mình.
Mãi cho đến khi có một tia sáng chiếu vào bọn họ.
Lâm Khả Tinh bỗng nhiên tỉnh ra, cô ta vô thức đẩy Tưởng Diên ra rồi quay đầu lại, người đứng ở trước cửa là… Giang Nhược Kiều.
Giang Nhược Kiều mở đèn pin trên điện thoại, mặt không đổi sắc mà nhìn bọn họ.
Nhất thời, tay chân Lâm Khả Tinh luống cuống hết cả lên.
Tưởng Diên vốn đang choáng váng, lúc này anh ta híp mắt một cái, muốn nhìn rõ người mới đến.
Ánh sáng rất chói chang, bấy giờ anh ta mới nhìn thấy rõ người trước cửa chính là Nhược Kiều!
Vậy mới vừa rồi, anh ta đã hôn ai?
Ánh mắt của Tưởng Diên như đông cứng lại.
Giang Nhược Kiều đi qua một bên, cầm lấy chai nước suối trên bàn.
Cô lướt qua Lâm Khả Tinh, mở nắp chai nước ra rồi đổ xuống đầu Tưởng Diên.
Lâm Khả Tinh ngơ ngẩn như bị sét đánh.
Giang Nhược Kiều ném cái chai rỗng đi, lẳng lặng nhìn Tưởng Diên rồi cất tiếng hỏi, giọng nói của cô nhẹ tênh: “Tỉnh chưa? Thấy rõ người anh vừa hôn là ai chưa?”
Cùng lúc đó, Lục Dĩ Thành cũng đi theo, trùng hợp nhìn thấy cảnh này.
Anh dừng bước, đứng trước cửa, do dự không tiến vào.
Tưởng Diên uống rượu say, giờ đây lại bị dội nước lạnh lạnh đến thấu tim, đầu đau nhức như sắp vỡ ra, thế nhưng, anh ta vẫn biết mình đã phạm phải sai lầm tày trời.
Anh ta vô thức muốn nắm lấy tay cô nhưng cô đã tránh được.
Giang Nhược Kiều liếc mắt nhìn Lâm Khả Tinh đang ngây người bên cạnh, giễu cợt nói với Tưởng Diên: “Bây giờ còn nói là em gái nữa không?”
Sau khi nói xong, Giang Nhược Kiều không muốn ở lại chỗ này nữa.
Cô xoay người muốn rời đi, không muốn nhìn thấy Lâm Khả Tinh, cũng không muốn nhìn thấy Tưởng Diên nữa.
Kết cục chia tay đã được định sẵn.
Giang Nhược Kiều đi tới cửa mới phát hiện ra Lục Dĩ Thành đã ở đây.
Cô hơi nghi hoặc nhưng cũng chỉ dừng lại một chút rồi đi ra khỏi phòng.
Lục Dĩ Thành chần chừ trong chốc lát rồi vẫn xoay người đuổi theo bước chân của cô.
Từ căn phòng đến cửa cầu thang có một hành lang rất dài.
Giang Nhược Kiều nghe thấy tiếng bước chân của Lục Dĩ Thành, cô ngừng lại, quay đầu, đúng lúc này, đèn sáng lên, đèn trên trần nhà phát ra âm thanh tanh tách.
Một giây sau, hành lang cực kỳ sáng sủa, ánh đèn sáng chói chiếu rọi vào người cô.
Ban đầu.
Lục Dĩ Thành đã quen với bóng tối khi cúp điện, bây giờ, điện sáng lại khiến mắt anh không chịu nổi ánh sáng đột ngột đến này, anh vô thức híp mắt lại.
Cô nở nụ cười với Lục Dĩ Thành.
Nụ cười kia không giống như xưa.
Cô chính là nguồn sáng.
Lục Dĩ Thành im lặng không lên tiếng, anh không nói gì cả, chỉ đứng đó và nhìn cô..