Bạn đang đọc Hóa Ra Nam Thần Của Trường Là Bố Của Con Tôi – Chương 25
Đối với bạn gái và bạn thân của mình, Tưởng Diên đều hiểu rất rõ.
Hai người đó có thể đang bận rộn cho nên anh ta không tiếp tục gọi điện thoại nữa mà đổi thành gửi tin nhắn WeChat.
Sau đó Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành đều nhận được tin nhắn của Tưởng Diên.
Nội dung tin nhắn gần như giống hệt nhau, nói là anh ta đã thay đổi lịch trình, có thể trong chiều nay sẽ trở lại, muốn hẹn hai người đi ăn cơm, nhân tiện hỏi thăm chuyện gia đình.
Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành nhìn nhau rồi lại vội vã nhìn sang chỗ khác.
Thật không may là cả hai người đều không có thời gian để hẹn ăn một bữa cơm với anh ta.
Từ giờ đến ngày khai giảng cũng không còn bao nhiêu ngày, trong hôm nay, hai người nhất định phải giải quyết xong chuyện trường mầm non, tối đến lại còn cuộc hẹn xem nhà với chủ nhà.
Làm gì còn có thời gian rảnh rỗi đi ăn cơm? Không phải ngày nào chủ nhà thuê cũng có thời gian, mà thời gian báo danh của trường mầm non cũng không còn nhiều, thế nên Giang Nhược Kiều cân nhắc một lát rồi nhắn lại cho Tưởng Diên: [Hôm nay em có việc bận, không có thời gian ăn cơm.]
Nếu như Tưởng Diên lật mở lịch sử trò chuyện từ trước tới nay, chắc hẳn anh ta sẽ phảt hiện thái độ nói chuyện của Giang Nhược Kiều mấy hôm nay vô cùng miễn cưỡng.
Cô đang từ từ phân rõ ranh giới với Tưởng Diên.
Vốn dĩ kế hoạch của cô là chờ sau khi Tưởng Diên trở về sẽ chuẩn bị chia tay.
Cô không phải kiểu người có thói quen chia tay qua WeChat.
Huống hồ chi người này lại là Tưởng Diên – người luôn mang ánh hào quang của nam chính, cho nên, chuyện chia tay nên cẩn thận một chút vẫn hơn.
Có thể chia tay trong êm đẹp hiển nhiên là tốt nhất, cho dù không thể hảo tụ hảo tán [*] nhưng cô vẫn hy vọng kết quả có lợi nhất cho bản thân mình.
[*] Hảo tụ hảo tán: Dễ đến dễ đi, vui vẻ yêu nhau thì chia tay cũng vui vẻ.
Tưởng Diên nhanh chóng trả lời: [Được rồi, nhớ em nhiều nhiều, đừng để bản thân quá mệt mỏi.]
Giang Nhược Kiều không trả lời.
Bên này Lục Dĩ Thành cũng hồi âm cho Tưởng Diên: [Ngại thật, hôm nay tớ nhiều việc quá nên không có thời gian ra ngoài ăn cơm.]
Tưởng Diên: […]
Tưởng Diên: [… Được lắm, một người rồi một người, ai cũng bận hết.]
Lục Dĩ Thành cũng không nhắn lại nữa.
Nhân viên trong nhà hàng đang đưa đồ ăn lên, Lục Tư Nghiên sáng mắt nhìn chằm chằm vào mấy món ăn đó, hoàn toàn không để ý thấy sự bối rối giữa bố mẹ.
Cả hai người họ đều cảm thấy không thoải mái cho lắm.
Giang Nhược Kiều cảm thấy nội dung của kịch bản này quá mức kịch tính rồi.
Vấn đề ở đây là không có cách nào giải quyết được, nếu Tưởng Diên không phải là bạn thân của Lục Dĩ Thành và cô không mơ thấy nội dung của cuốn tiểu thuyết kia thì chắc chắn cô đã lựa chọn nói rõ ràng chuyện của Lục Tư Nghiên cho bạn trai mình biết.
Cho dù đối phương tiếp nhận hay từ chối, muốn tiếp tục yêu đương hay là chia tay, đây cũng là chuyện của anh ta.
Trong chuyện tình cảm, cô muốn nhận được sự chân thật tuyệt đối.
Nhưng mà, Tưởng Diên thì… cô thật sự không muốn nói.
Cô không muốn mọi chuyện trở nên rắc rối, nhất là trong lúc cô đang chuẩn bị chia tay với anh ta.
Lục Dĩ Thàng cũng không muốn nói.
Suy nghĩ của hai người đều giống nhau, chuyện này không thể nào giấu giếm mọi người mãi được nhưng lúc này có thể nói ra được hay sao? Vẫn còn vô số việc mà hai người họ cần phải giải quyết, bấy nhiêu việc đó đã đủ rắc rối, đủ phiền phức rồi, vậy thì còn tự tạo thêm rắc rối cho bản thân để làm gì? Hơn nữa, nếu như muốn nói chuyện này ra thì cũng phải nói với người mà họ cực kỳ tin tưởng.
Hiện tại, với mối quan hệ rối rắm như mớ bòng bong này, liệu rằng Tưởng Diên có xứng đáng là người có thể tin tưởng hay không?
Huống chi, nếu nói cho Tưởng Diên biết thì đối với hai người bọn họ, có gì tốt hơn sao?
Tưởng Diên có thể giúp đỡ hai người họ cùng nhau nuôi dưỡng đứa bé, hay có thể đưa ra giải pháp hay là có thể quyên góp chút ít tiền cho hai con người túi tiền rỗng tuếch này đây?
Rõ ràng là không thể nào.
Anh ta chỉ mang tới thêm rắc rối mà thôi, mà đã như vậy thì tốt nhất là không để anh ta biết, tạm thời là ở thời điểm này.
Trong chuyện này, cả Lục Dĩ Thành lẫn Giang Nhược Kiều đều rất thực tế.
Trừ phi người đó có thể giúp đỡ cho họ nếu không… Nói ra thì được ích lợi gì?
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, vì chuyện đứa con mà hai người phải ở bên cạnh nhau cũng dần trở nên ăn ý, thậm chí, ngay cả từng bước đi, từng mục đích đều thống nhất với nhau, cũng chính bởi vậy mà không cần ai phải chủ động nói thẳng vào trọng tâm vấn đề.
Lục Dĩ Thành tráng chén ăn của mình và con trai.
Bữa cơm hôm nay vẫn là mua từ gói mua nhóm của Lục Dĩ Thành, gồm có hai món mặn, một món chay và một phần rau trộn.
Ba người đều đói đến rã cả ruột, lúc ăn cơm, không ai nói với ai câu nào mà chỉ lẳng lặng vùi đầu quét sạch một bàn thức ăn.
Bữa cơm này do Lục Dĩ Thành đặt thật sự rất ngon, không thừa mà cũng không thiếu, rất vừa miệng.
Cơm nước xong xuôi, hai người phải tiếp tục bàn bạc chuyện trường mầm non, tuy là cả hai đều vừa ý trường “Đại Phong Xa” nhưng vẫn mang tâm thế “đến thì cũng đã đến rồi” nên buổi chiều vẫn muốn xem thêm hai trường mầm non khác nữa.
Giang Nhược Kiều phát huy sở trường cải trang của mình.
Lục Dĩ Thành thì không để tâm đến mấy cái tia tử ngoại, một thân một mình đi ở phía trước.
Giang Nhược Kiều nắm tay Lục Tư Nghiên – cậu nhóc với đôi mắt sắp díp chặt lại, cùng nhau che ô đi ở đằng sau.
“Lục Dĩ Thành.” Giang Nhược Kiều đột nhiên gọi tên anh.
Lục Dĩ Thành lập tức quay đầu.
Giang Nhược Kiều chỉ vào Lục Tư Nghiên với hai mí mắt đang vật lộn với nhau, nói: “Hình như thằng bé buồn ngủ lắm rồi, hay là chúng ta tìm một chỗ cho nó ngủ một lát?”
Lục Dĩ Thành lắc đầu: “Không cần đâu.”
Giang Nhược Kiều: “…”
Lục Dĩ Thành rảo bước về phía hai mẹ con, đưa tay ôm Lục Tư Nghiên lên: “Để tôi bế thằng bé, cứ để nó ngủ như vậy là được rồi.
Chúng ta đi thôi, kẻo lại lỡ mất thời gian.”
Giang Nhược Kiều: Một chữ thôi, tuyệt!
Lục Tư Nghiên là một cậu nhóc năm tuổi lại còn có thân hình hơi bụ bẫm hơn so với những đứa trẻ bằng tuổi, nói gì thì nói, chính cô cũng không bế nổi thằng bé.
Lục Dĩ Thành đúng là một người đàn ông mạnh mẽ, cứ ôm một cậu nhóc bụ bẫm như thế đi dưới ánh nắng chói chang nhưng lại có thể thoải mái như vậy.
Giang Nhược Kiều thấy cảnh này thì rất thức thời mà chạy theo, tay cầm ô đưa lên cao giúp anh che khuất ánh mặt trời.
Lục Dĩ Thành nghiêng người nhìn cô.
Thật ra thì, ở bên cạnh anh một thời gian, Giang Nhược Kiều phát hiện ra Lục Dĩ Thành cũng không hề ôn hòa, hiền lành như những lời đồn đại của mọi người.
Trái lại là khuôn mặt của anh lúc không nở nụ cười có phần hơi dọa người.
Mà cái sự dọa người này không phải là vì ánh mắt hay là biểu cảm đáng sợ.
Mà dọa người vì nghiêm túc thái quá, làm cho những người ở bên cạnh cũng có cảm giác muốn ngừng thở và thấy căng thẳng hơn.
“Tôi sợ thằng bé nóng thôi.” Giang Nhược Kiều giải thích với anh.
Lục Dĩ Thành không nhìn cô nữa, tiếp tục ôm Lục Tư Nghiên đi về phía trước nhưng tốc độ bước đi của anh vô thức chậm lại, rất phù hợp với bước chân của Giang Nhược Kiều.
Đúng là Lục Tư Nghiên mệt chết đi được.
Được bố bế lên chưa bao lâu thì đã tựa đầu vào vai Lục Dĩ Thành ngủ ngon lành.
Cậu nhóc ngủ rất ngon, giấc ngủ cực kỳ sâu.
Tuy là bố còn rất trẻ tuổi nhưng bờ vai của bố đối với một đứa trẻ lúc nào cũng mang đến cảm giác vững vàng, an tâm.
Giang Nhược Kiều nhìn mặt Lục Dĩ Thành cũng biết được anh cũng đang nóng, chẳng qua là cánh tay của anh ôm Lục Tư Nghiên còn rất tốt, lâu như thế mà vẫn không run rẩy nên ánh mắt của cô cũng dời xuống rồi dừng lại trên cánh tay của anh.
Rõ ràng là trông rất gầy gò nhưng anh lại mang đến cho người ta một cảm giác cực kỳ đáng tin cậy, đôi tay này của anh đủ sức để chống đỡ được rất nhiều, rất nhiều chuyện.
Hiếm có người con trai hai mươi tuổi nào có thể được như Lục Dĩ Thành.
…
Sở dĩ Tưởng Diên thay đổi lịch trình trở về là vì muốn cùng bạn bè, còn có cả Giang Nhược Kiều ăn một bữa cơm.
Mà bây giờ cả bạn gái và Lục Dĩ Thành đều không có thời gian rảnh, bữa tiệc này cũng không nhất thiết phải hẹn nên đã khiến anh ta cảm thấy hơi thất vọng, nhưng anh ta cũng không nói gì.
Anh ta biết Nhược Kiều trở lại Bắc Kinh sớm hơn dự kiến là vì công việc quay chụp, cũng biết Lục Dĩ Thành đang làm gia sư, hai người họ đều bận rộn, anh ta không thể bắt họ phải gác lại công việc đang làm để đi ăn cơm được.
Tưởng Diên không có kế hoạch đi đâu nên trở về nhà nhỏ của nhà họ Lâm.
Biệt thự có diện tích lớn nhất trong khu danh môn Hoa Phủ chính là biệt thự của nhà họ Lâm.
Biệt thự này được chia thành nhà lớn và nhà nhỏ.
Nhà lớn là nơi ở của hai vợ chồng họ Lâm và Lâm Khả Tinh.
Hai anh trai của Lâm Khả Tinh đều đã có gia đình, theo lý thì sẽ không về lại nhà lớn ở nhưng vẫn giữ lại hai căn phòng của họ.
Nhà nhỏ còn lại dùng làm nơi ở cho dì đầu bếp của nhà họ Lâm.
Mẹ Tưởng đã từng sống ở nhà họ Lâm mười năm, lại có mối quan hệ thân thiết với bà Lâm, thế nên, trong ngôi nhà này, bà có đặc quyền hơn người khác, ít nhất là tại nhà nhỏ này.
Mẹ Tưởng có một căn phòng của riêng mình và Tưởng Diên cũng có một căn phòng riêng của anh ta.
Có lẽ cuộc sống của Tưởng Diên từ sau năm mười tuổi đã trải qua biến cố rất lớn, nhưng dưới sự thu xếp của mẹ, Tưởng Diên vẫn có cuộc sống sung túc hơn so với những đứa trẻ xuất thân từ những gia đình khá giả.
Thân là một người mẹ, đây vốn dĩ là trách nhiệm của bà.
Lâm Khả Tinh lúc nào cũng thích chạy sang nhà nhỏ.
Lần này cô ấy mượn cớ muốn đến lấy đồ để chạy qua nhà nhỏ.
Nhìn thấy Tưởng Diên đang ngồi buồn chán trong phòng, cô ấy vô cùng vui mừng, nhẹ nhàng bước tới hỏi anh ta: “Anh không ra ngoài sao?”
Từ lúc Tưởng Diên đổi lịch trở về, cô ấy cũng kiếm cớ có việc gấp theo anh ta đi về.
Cô ấy còn tưởng là anh ta gấp gáp quay về là vì muốn gặp Giang Nhược Kiều, ai ngờ được, tới giờ này mà anh ta còn chưa đi ra ngoài.
Tưởng Diên nghịch nghịch móc khoá, lạnh nhạt trả lời: “Bận cả rồi.”
Lâm Khả Tinh hiểu nhưng vẫn không nhịn được mà nói một câu: “Hai người không gặp nhau lâu vậy rồi mà còn không chịu dính lại với nhau để ngược cẩu [*].”
[*] Ngược cẩu: Ý chỉ hành động tình tứ, khoe tình cảm của những cặp đôi trước mặt những người độc thân.
Cẩu ở đây là chỉ “cẩu độc thân” – những con người ế mòn ể mỏi mà vẫn chưa thoát ế.
Cô ấy thật sự rất ngạc nhiên.
Tính toán thời gian một chút, Giang Nhược Kiều và Tưởng Diên đã có một khoảng thời gian không gặp mặt, không phải hai người họ đang ở trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt hay sao? Tưởng Diên về rồi, Giang Nhược Kiều không vui hay sao, chẳng phải cô nên lập tức đến tìm anh ta hay sao?
Tưởng Diên bật cười: “Em không hiểu đâu, Nhược Kiều bận rộn nhiều việc, lúc nào cũng là anh dành thời gian cho cô ấy.”
Anh ta cảm nhận được sự nỗ lực mưu sinh của Giang Nhược Kiều và rất trân trọng điều đó.
Anh ta có khát vọng của riêng mình, cô cũng vậy, cả hai người đều nỗ lực vì cuộc sống này.
Mà loại cảm giác này, những người muốn gì được đó sẽ hoàn toàn không thể cảm nhận được.
Tưởng Diên coi Lâm Khả Tinh như em gái là sự thật, anh ta có thể quan tâm cô ấy, có thể chăm sóc cô ấy nhưng anh ta không thể nói quá nhiều về những chuyện có liên quan đến đời tư của anh ta được.
Thứ nhất là vì tuổi của cô ấy còn nhỏ, hơn kém nhau hai tuổi nhìn thì có vẻ là không lớn lắm nhưng thực tế lại có khoảng cách khá xa.
Giống như bây giờ vậy, cô ấy vẫn đang học trung học mà anh ta đã vào đại học, chờ tới khi cô ấy lên năm hai đại học thì anh ta đã bước vào đời, từng giai đoạn vĩnh viễn không ăn khớp với nhau, vậy nên có rất nhiều chuyện không thể nào nói với nhau được.
Thứ hai, Lâm Khả Tinh chính là người “muốn gì được nấy”, chỉ cần cô ấy thích thì bố mẹ đều chiều theo cô ấy.
Cuộc sống của cô ấy luôn thuận buồm xuôi gió, vô tư vô lo, không gặp trắc trở gì cả.
Nói lý tưởng với một cô công chúa nhỏ như cô ấy, nói về những khó khăn trong cuộc sống của mình khiến cho Tưởng Diên có cảm giác mình thật lắm lời.
Lâm Khả Tinh gật đầu, cô ấy nói: “Thì ra là vậy, gia đình của chị ấy khó khăn lắm sao?”
Rốt cuộc Tưởng Diên cũng bị hỏi tới vấn đề này.
Chợt, anh ta phát giác chính bản thân mình cũng không hiểu rõ hoàn cảnh gia đình của Giang Nhược Kiều.
Hai người ở bên nhau mấy tháng, anh ta không nói gì về chuyện gia đình bởi vì anh ta không muốn nhắc tới người bố đã qua đời của mình.
Về phần Giang Nhược Kiều, hoàn cảnh của gia đình cô ra sao? Dường như từ trước tới giờ anh ta chưa từng nghe cô kể về gia đình.
Anh ta chỉ biết được cô là người Quý Khê.
Cũng biết được rằng, thỉnh thoảng ông bà ngoại của cô sẽ gửi cho cô một vài món như củ cải bào sợi hay là mấy quả táo giòn ngọt.
Vậy còn bố mẹ của cô đâu?
Lâm Khả Tinh thấy Tưởng Diên không nói câu nào còn tưởng rằng bản thân mình đã lỡ lời nói sai gì đó, vội vã lên tiếng xin lỗi: “Là tại em thích đoán bừa, chắc hẳn bạn gái anh là một người biết nỗ lực, em cũng thích chị ấy lắm luôn.
Ôi trời, lần này em rất muốn ra ngoài để trải nghiệm cuộc sống nhưng mẹ em lại không cho.”
Tưởng Diên nghe vậy thì bật cười: “Em ấy, thôi bỏ qua đi.”
Công chúa nhỏ như cô ấy còn muốn ra ngoài làm thêm để trải nghiệm cuộc sống?
Sao lại có cái ý nghĩ điên rồ thế vậy nhỉ?
Với tính tình này của Lâm Khả Tinh, khó trách mẹ anh ta và bà Lâm suốt ngày cứ lo lắng, vừa đơn giản lại vừa ngây ngô, kiểu gì cũng bị người ta lừa gạt còn giúp người ta kiếm tiền.
“Anh đây là xem thường người ta quá rồi.” Lâm Khả Tinh không phục: “Em lên đại học rồi cũng muốn đi làm để kiếm tiền, bạn gái của anh làm được thì em cũng làm được.”
“Hai người không giống nhau.” Tưởng Diên nói.
Lâm Khả Tinh cố nhịn lại không hỏi ra câu “Bọn em không giống nhau chỗ nào?”
Không giống chỗ nào đây?
Tưởng Diên mở điện thoại của mình lên, trên màn hình là ảnh chụp của Giang Nhược Kiều.
Nhìn nụ cười vui vẻ của cô đã đủ khiến tâm trạng thất vọng của anh ta phai nhạt đi ít nhiều.
Vậy thì không giống ở chỗ nào?
Nghĩa là, so với tất cả những nữ sinh khác, Nhược Kiều hoàn toàn khác biệt..