Bạn đang đọc Hóa Ra Nam Thần Của Trường Là Bố Của Con Tôi – Chương 127: Ngoại Truyện 5
Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành đều thành công được giữ lại làm nghiên cứu sinh.
Mục tiêu của hai người giống nhau, tính tình hợp nhau, diện mạo hay khí chất thì phải nói, là một đôi trời sinh, nhưng, thực ra, trong mắt đàn em, đôi tình nhân như thần tiên quyến lữ này cũng thường xảy ra tranh chấp, cả hai người đều có tính cách độc lập, hai tính cách chạm nhau thì đương nhiên sẽ tạo ra tia lửa, tuy vậy, đời sống tình cảm thì vẫn cần phải có ma sát, thấu hiểu nhau nhiều hơn, mà giai đoạn này thì lại… không hề “hồng phấn“ như những gì được miêu tả trong phim ảnh.
Bây giờ Lục Dĩ Thành vẫn đang làm trong công ty của Hạ Lễ.
Thậm chí Hạ Lễ còn có mưu đồ dùng cổ phần của công ty để giữ chân Lục Dĩ Thành lại làm việc cho công ty, nhưng Lục Dĩ Thành lại không đồng ý, anh tính sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh thì sẽ tới doanh nghiệp lớn.
Hạ Lễ líu ra líu rít: “Em thấy chướng mắt công ty nhỏ xíu của anh chứ gì!”
Lục Dĩ Thành bất đắc dĩ, giải thích với anh ấy rằng: “Không phải thế, em chỉ muốn rèn luyện nhiều hơn, cứ mãi ở yên một chỗ thì con người sẽ ù lì đi, em muốn trải nghiệm nhiều thứ hơn.”
Thật ra thì Hạ Lễ khá khiêm tốn, công ty của anh ấy không được xem là nhỏ, dẫu sao thì cũng có công ty của bậc cha chú vững như bàn thạch đứng sau chống lưng cơ mà, nhưng người như Lục Dĩ Thành luôn biết rất rõ mục tiêu của mình là gì, anh chia sẻ cách nghĩ của mình cho thầy và Giang Nhược Kiều nghe, hai người cũng rất tán thành cách nghĩ của anh, nên bước ra ngắm nhìn thế giới rộng lớn hơn.
Cuối cùng thì Lục Dĩ Thành vẫn đi trên con đường mà anh đã chọn.
Bình thường và thản nhiên như thế đấy.
Mặc dù Hạ Lễ là một ông chủ thấu tình đạt lý, nhưng nói đi thì phải nói lại, anh ấy vẫn là người làm ăn, anh ấy hạ quyết tâm rằng, trong khoảng thời gian ba năm học nghiên cứu sinh của Lục Dĩ Thành, anh ấy nhất định phải “bóc lột” anh cho tới cùng mới được! Thế nên, thỉnh thoảng Lục Dĩ Thành cũng bị Hạ Lễ dắt đi công tác.
Và thế là, Lục Dĩ Thành không thông báo trước với Giang Nhược Kiều mà đã mua cho cô một cái túi xách.
Giang Nhược Kiều thấy Lục Dĩ Thành cầm túi về thì rơi vào trầm tư.
Cái anh bạn trai này, cô có nên đá không nhỉ?
Bấy giờ, Lục Dĩ Thành còn đang tràn đầy phấn khởi mà giới thiệu với cô: “Anh Du mua cho vợ một cái, anh cũng mua, nghe nói cái túi này rất tiện dụng, đựng được nhiều đồ, em đem đi học rất tiện, đựng được nhiều sách.
Anh thấy cái màu này cũng rất đẹp, không bị bẩn.”
Giang Nhược Kiều: “?”
Phải chăng là do bấy lâu nay cô không thể hiện nên bây giờ anh đã dám vượt mặt cô rồi chăng?
“Lục Dĩ Thành.” Cô ngồi trên ghế sô pha, gọi tên anh.
Mới một giây trước thôi, trông anh còn đang dạt dào hứng thú, vừa mới quay đầu lại thì đã phát hiện có điều bất thường, nụ cười trên mặt anh nhanh chóng tắt ngúm.
“Cái túi này bao nhiêu vậy anh?” Giang Nhược Kiều hỏi.
Lục Dĩ Thành thành thật trả lời: “Hơn một vạn [*].”
[*] Đơn vị đo lường được sử dụng ở Trung Quốc.
1 vạn tương đương 10 nghìn (1 vạn = 10000)
Giang Nhược Kiều: “Hơn là hơn bao nhiêu, một vạn mốt cũng là hơn một vạn, một vạn chín cũng là hơn một vạn.”
Lục Dĩ Thành nhỏ giọng nói: “Một vạn sáu.”
Giang Nhược Kiều hít một hơi thật sâu: “Lục Dĩ Thành.”
Lục Dĩ Thành ngồi cạnh cô chợt vội vã: “Đừng tức giận mà, chỉ lần này thôi, hơn nữa, nó cũng không đắt lắm mà, đợi sau khi kết thúc hạng mục này thì anh sẽ có tiền thưởng hậu hĩnh.
Với lại, tại vì anh thấy em thích…”
Giang Nhược Kiều: “Nhưng chúng ta còn rất nhiều việc phải làm, cần dùng tiền vào rất nhiều việc.”
Lời này vừa thốt ra, cả Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành đều sửng sốt.
Lục Tư Nghiên ở cạnh họ tám tháng.
Tám tháng đó đã khiến họ hình thành nên nhiều thói quen, cho tới bây giờ, mỗi tháng Giang Nhược Kiều đều cố ý để riêng ra năm nghìn.
Lục Dĩ Thành cũng thế.
Họ luôn cảm thấy, Lục Tư Nghiên vẫn còn ở đây, họ vẫn phải nai lưng ra nuôi dưỡng thằng nhóc tốn bạc tốn gạo kia.
Nhưng, Lục Tư Nghiên đã trở về thế giới thực của nhóc.
Giang Nhược Kiều cúi thấp đầu, im lặng không nói năng gì.
Thật ra, có đôi khi, hai người họ sẽ cảm thấy buồn bã khổ sở, dù đã qua một thời gian rất dài, nhưng làm gì có người làm bố làm mẹ nào quên được con mình cơ chứ?
Lục Dĩ Thành ôm lấy cô, cô cũng nương theo đó mà tựa vào lòng anh, mùi hương độc nhất của anh bao bọc lấy cô.
“Xin lỗi.” Giang Nhược Kiều chủ động nói lời xin lỗi, giọng nói mang theo vẻ mệt mỏi rã rời: “Em cũng không biết mình bị sao nữa.
Cảm ơn quà của anh, em thực sự rất thích.”
Lục Dĩ Thành bật cười: “Dù Tư Nghiên có còn ở đây, nên mua thì vẫn phải mua.
Thằng bé không có đây, anh mua, thằng bé có đây, anh cũng sẽ mua.”
Giang Nhược Kiều không biết rằng, ở thế giới bên kia, Lục Dĩ Thành là một người cuồng mua túi xách.
Ở thế giới này… Anh cũng đã bắt đầu có dấu hiệu của một người cuồng mua sắm túi xách rồi.
Những ngày Lục Tư Nghiên không có đây, Giang Nhược Kiều luôn cố gắng học tập làm việc, đương nhiên là, Lục Dĩ Thành cũng thế.
Bây giờ thu nhập của Giang Nhược Kiều ngày càng ổn định.
Lục Dĩ Thành cũng thế.
Hai người bị bạn cùng phòng của mình trêu ghẹo, gọi là cặp đôi kiếm tiền.
Vì nhớ nhung Lục Tư Nghiên, đôi lúc Giang Nhược Kiều sẽ nói với Lục Dĩ Thành, đôi lúc lại tự chịu đựng một mình, vào những lúc Lục Dĩ Thành không hay không biết, một người mang danh phá nhà bếp như Giang Nhược Kiều lại vì con trai mà học được cách làm cánh gà chiên Coca và sườn chua ngọt, đúng thật là cảm động thấu tận trời xanh.
Giang Nhược Kiều còn đắc ý nói: “Quả nhiên là mình có thiên phú nấu nướng, ôi chao, mùi vị cũng tạm được, không cắt trúng tay mà cũng không bị dầu bắn vào người, mình đúng là một thiên tài mà!”
Lục Dĩ Thành: “…”
“Con trai không ở đây, hời cho anh rồi đấy.” Giang Nhược Kiều nói: “Anh thay thằng bé thử món này đi!”
Lục Dĩ Thành: “?”
“Anh có nghe một lời đồn.” Lục Dĩ Thành bình tĩnh nói.
Giang Nhược Kiều vẫn đang cầm điện thoại, đổi hết góc này đến góc khác, chụp lại thành quả lao động của mình, đầu cũng không ngẩng mà nói hùa theo: “Tin đồn gì cơ?”
Lục Dĩ Thành nói: “Em nói anh là phụ bằng tử quý [*].”
[*] Phụ bằng tử quý: Cha quý nhờ con, mượn ý từ câu gốc “mẫu bằng tử quý” để chỉ hoàn cảnh của những gia đình đế vương ngày xưa, con trai vinh hiển thì mẹ cũng được thơm lây.
Giang Nhược Kiều: “À, việc này…”
Lục Dĩ Thành: “Nghĩa là sao?”
Chỉ là một lần nói hơi quá đà mà thôi.
Cái con bé Vân Giai lắm chuyện này!
Hồi ăn tiệc chia tay ở ký túc xá, các cô ai cũng uống chút rượu, Vân Giai hỏi vì sao chấp nhận sự theo đuổi của Lục Dĩ Thành.
Lục Dĩ Thành rất quan tâm và chăm sóc cô, nhưng trước tới nay không thiếu người ân cần với cô như thế.
Sao lại chọn Lục Dĩ Thành cơ chứ?
Từ trước tới nay, ba người bạn cùng ký túc xá của Giang Nhược Kiều đều ủng hộ vô điều kiện với mọi quyết định của cô, nhưng thú thật thì họ cũng khó tránh khỏi việc sẽ thầm thấy buồn bực trong lòng, mọi người đã quen biết nhau lâu thế rồi, coi như là cũng hiểu phần nào tính cách của Giang Nhược Kiều, lẽ nào Giang Nhược Kiều không biết là nếu cô chọn ở cùng Lục Dĩ Thành thì cô sẽ gặp phải rất nhiều phiền phức sao? Có ai không biết quan hệ giữa Lục Dĩ Thành và Tưởng Diên đâu, theo lý mà nói, dù Giang Nhược Kiều chọn ai đi chăng nữa thì cũng sẽ không thể chọn Lục Dĩ Thành được, rốt cuộc là vì sao lại thành ra thế này?
Đúng là khiến người khác đầu đau nhức óc nhưng vẫn nghĩ mãi không ra!!
“Vì sao?” Vân Giai nói: “Tớ không hiểu, là do đẹp trai, do thành tích tốt, nhân phẩm cũng tốt, nhưng cậu ấy có rào cản.”
Đó chính là, anh đã từng là bạn thân của bạn trai cũ của Giang Nhược Kiểu, đã từng.
Rào cản rất lớn, không phải sao?
Giang Nhược Kiều cười, vì có men rượu nên mặt cô hồng hồng một mảng, hai mắt lấp lánh ánh nước, dường như nhớ tới điều gì đó, cô dịu dàng nói: “Nhưng anh ấy có một ưu thế rất lớn, còn lớn hơn nhiều so với cái rào cản kia.”
“Là gì?”
“Phụ bằng tử quý.”
Vân Giai: “?”
Lạc Văn: “Ha ha ha, thật là, con mẹ nó, phụ bằng tử quý!”
Cao Tĩnh Tĩnh lẳng lặng đẩy mắt kính: “Con… chẳng lẽ nào là con cá vàng kia?”
Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành rất đặc biệt.
Họ không nuôi mèo hay nuôi chó mà lại nuôi mấy con cá vàng.
Giang Nhược Kiều: “Ha ha ha ha!”
Tất nhiên là Giang Nhược Kiều cũng nhớ tới chuyện này: “Đỗ Vũ nói?”
Cái con bé Vân Giai trọng sắc khinh bạn này!!
Lục Dĩ Thành không gật đầu mà cũng không lắc đầu, anh không định bán đứng bạn cùng phòng của mình, mặc dù đáp án đã rõ mười mươi ra đó rồi.
Giang Nhược Kiều vươn tay, làm nũng chui tọt vào lòng anh, cô vòng tay ôm lấy eo anh, cọ cọ lên vai anh: “Giận rồi à? Em nói đùa thôi mà.”
Lục Dĩ Thành xụ mặt nói: “Anh lại thấy đó là lời thật lòng.
Vì Tư Nghiên nên em mới ở cùng anh.”
Giang Nhược Kiều chơi xấu, thắng thắn nói một câu như thể là muốn “chọc tức” anh: “Nếu anh nghĩ thế thì em cũng chẳng còn cách nào khác.”
Sau khi nói xong, cô cũng không nhịn được mà bật cười.
Lục Dĩ Thành cũng không nhịn được mà cười.
“Anh chấp nhận.” Anh hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô: “Trong tất cả các lý do, anh chấp nhận lý do này.”
Sau đó Giang Nhược Kiều để lại một mẩu giấy nhắn cho Lục Dĩ thành.
[Thực sự vì “con” nên mới chú ý tới “bố”, nhưng em là một người mẹ đạt chín mươi sáu điểm]
[Người mẹ chín mươi sáu điểm này không muốn vì con mà làm điều mình không thích.]
[Giang Nhược Kiều một trăm điểm chọn “bố”, là vì thích.]
Lại một năm nữa qua đi, số hoa hồng giấy Lục Dĩ Thành gấp cũng sắp được chín trăm đoá rồi.
Bây giờ thì anh lại rơi vào thế khó.
Hồi đầu, khi mới gấp hoa hồng giấy, anh nghĩ là, đợi đến khi nào đủ chín trăm chín mươi chín đóa hồng thì anh sẽ tỏ tình.
Nhưng khi tỏ tình thì anh còn chưa gấp được chín mươi chín đóa, đương nhiên là không thể đem đi tặng được rồi.
Chỉ có điều, sau khi chính thức trở thành bạn trai của Giang Nhược Kiều, Lục Dĩ Thành không dừng lại mà vẫn duy trì thói quen này, mỗi ngày gấp một đoá.
Thời gian dần trôi, đến nay đã được hơn chín trăm đoá rồi.
Tư Nghiên rời xa họ cũng sắp được tám trăm ngày rồi.
Hai năm rồi.
Giang Nhược Kiều cũng đã qua sinh nhật tuổi hai mươi hai, sinh nhật tuổi hai mươi hai của Lục Dĩ Thành cũng đã qua.
Sau khi gấp được chín trăm chín mươi chín đoá hoa hồng thì sao?
Lục Dĩ Thành cũng không dám cầu hôn.
Anh biết, cô sẽ không đồng ý.
Ở đại học, một tay nhận bằng tốt nghiệp, một tay cầm giấy kết hôn cũng không phải điều gì hiếm lạ.
Tình cảm giữa Lục Dĩ Thành và Giang Nhược Kiều cũng rất ổn định, ổn định tới mức Vân Giai đã đổi tên nhóm chat ký túc xá lại thành “Hôm nay Lục Dĩ Thành đã cầu hôn Giang Nhược Kiều chưa vậy nhỉ”.
Giang Nhược Kiều: “…”
Chị hai à, năm nay em chỉ mới có hai mươi hai thôi đấy.
Không muốn kết hôn sớm đâu! Cô còn muốn đi chinh phục năm châu bốn bể nữa cơ!
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là, cô đã hứa với một người rằng, nếu cô muốn cùng ai đó kết hôn thì nhất định là cô sẽ hỏi ý kiến của người đó.
Người đó không có ở đây thì sao cô đồng ý lời cầu hôn của bạn trai được đây?
Dẫu sao thì người đó hơi nhỏ mọn, hồi trước cô lỡ miệng khen bé trai nhà người ta dễ thương, người đó còn không vui nữa kìa.
Hai năm rồi, Giang Nhược Kiều đã trưởng thành hơn, mà Lục Dĩ Thành cũng thế.
Giang Nhược Kiều vẫn luôn nghĩ rằng, nếu bây giờ Lục Tư Nghiên tới đây, cô đã có khả năng cho nhóc một cuộc sống tốt hơn.
Nhưng, đó cũng chỉ là nghĩ mà thôi.
Một ngày chờ, rồi lại một ngày, hai năm… tám trăm ngày.
Trời mùa hè nắng chang chang, có một cậu nhóc lóc cóc đi trên đường, cuối cùng cũng tìm được một tiệm bán báo gần như đã sắp bị thành phố này đào thải tới nơi rồi.
Cậu nhóc có mái tóc xoăn, ngũ quan tinh xảo, trông vừa xinh trai vừa đáng yêu.
Ông chủ tiệm bán báo đang ngủ gật.
Cậu nhóc đó lên tiếng gọi: “Chú ơi, có thể cho cháu gọi nhờ điện thoại được không ạ?”
Ông chủ tiệm báo cười nói: “Cậu bạn nhỏ, không mang tiền à?”
Cậu nhóc lắc đầu, móc túi ra, túi của nhóc so ra còn sạch hơn mặt cậu nhóc bây giờ.
Nhóc nào biết được đâu, nào biết tại sao sau khi ngủ dậy thì sẽ xuất hiện ngay trên đường cái cơ chứ!
Bây giờ nhóc còn đang mặc đồ ngủ đây này, trong túi áo ngủ chẳng có gì cả, nhóc cũng không mang theo đồng hồ thông minh, ôi, muốn khóc quá đi mất.
Ông chủ tiệm báo là một người đàn ông trung niên thật thà: “Được rồi, cháu gọi đi, cháu nhớ số chứ?”
“Nhớ ạ!”
Số điện thoại của bố mẹ, nhóc không dám quên.
Mỗi ngày đều lẩm nhẩm cho nhớ.
Tư Nghiên cầm ống nghe, đầu tiên là ấn số của mẹ, nhưng không ai bắt máy… Mẹ đang bận sao?
Chẳng còn cách nào khác, nhóc chỉ đành bấm số của bố.
Cùng lúc đó, Lục Dĩ Thành đang bận rộn làm việc ở công ty, điện thoại di động bỗng đổ chuông, anh liếc mắt nhìn, là một dãy số lạ, anh bắt máy nhưng mắt vẫn nhìn màn hình máy tính, còn chưa kịp lịch sự nói một tiếng xin chào, giọng nói lảnh lót từ đầu dây bên kia đã truyền tới: “Bố ơi!”.