Bạn đang đọc Hóa Ra Nam Thần Của Trường Là Bố Của Con Tôi – Chương 111
Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành đặt vé xe vào chiều ngày hôm sau.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Lục Dĩ Thành gọi Lục Tư Nghiên sang một bên, ngập ngừng đưa cho cậu nhóc một số tiền.
Mặc dù nơi này là nhà ông bà ngoại của Giang Nhược Kiều, Tư Nghiên cũng đã gọi họ là ông bà cố ngoại nhưng trong lòng Lục Dĩ Thành vẫn có chút áy náy.
Anh muốn đưa tiền cho ông bà nhưng còn chưa kịp đút tay vào túi, bà ngoại như đã biết anh định làm gì và bà sẽ nghiêm túc cản anh lại.
Không còn cách nào khác, Lục Dĩ Thành đành chuyển sự chú ý lên Lục Tư Nghiên.
Sau khi chăm sóc Lục Tư Nghiên cả một học kỳ dài, Lục Dĩ Thành hiểu rằng, người ta dùng hình ảnh thú nuốt vàng để hình dung trẻ con là không hề quá một chút nào cả.
Kem đánh răng của anh chỉ tốn có mười hai tệ một tuýp, trong khi kem đánh răng của Lục Tư Nghiên lên đến hơn năm mươi tệ.
Đồ ăn vặt yêu thích của Lục Tư Nghiên cũng không rẻ gì cả, một túi phô mai que gần hai mươi tệ, trong đó chỉ có bốn đến năm que, còn Lục Tư Nghiên thì có thể ăn hết sạch sẽ trong vòng mười phút.
Trừ những thứ này ra, bộ lego mà Lục Tư Nghiên thích cũng rất đắt đỏ.
Lục Tư Nghiên thích ăn nho mẫu đơn nhất, mà loại này đắt tiền kinh khủng.
Một ký nho gần bằng tiền sinh hoạt trong hai ngày của Lục Dĩ Thành.
Lục Tư Nghiên cũng thích ăn việt quất, nhưng không thèm ăn loại quả nhỏ, nhóc con này chỉ muốn ăn những quả to to, mà loại việt quất này cũng không hề rẻ.
Nhưng Lục Dĩ Thành biết, ăn việt quất rất tốt cho mắt cho nên lần nào anh cũng mua cho Lục Tư Nghiên.
Đứa trẻ anh tự tay nuôi nấng và bây giờ giao lại cho ông bà ngoại của Giang Nhược Kiều, Lục Dĩ Thành chỉ cần nghĩ đến những khoản chi tiêu thường ngày của Lục Tư Nghiên thôi mà đã thấy rất nhức đầu, cũng cảm thấy không được tự nhiên.
Đại đa số người già đều sống rất tiết kiệm.
Phải làm sao đây?
Lục Tư Nghiên nhìn số tiền mà bố mình vừa đưa, ngạc nhiên hỏi: “Bố cho con tiền tiêu vặt ạ?”
Cuối cùng thì nhóc cũng có tiền tiêu vặt rồi sao?
Hơn nữa, trông có vẻ không hề ít đâu, có cả tờ màu đỏ nữa đây này.
Lục Dĩ Thành do dự nói: “Con muốn ăn cái gì thì có thể tự trả tiền.”
Anh vừa nói xong câu này thì Lục Tư Nghiên cũng im lặng, Lục Dĩ Thành không nói gì nữa.
Lục Tư Nghiên năm tuổi đã biết mười tệ khác với một trăm tệ, nhưng thực ra, bảo nhóc tự cầm tiền đi mua đồ vẫn là một thách thức không hề nhỏ.
Lục Tư Nghiên vươn tay ra nhận tiền.
Lục Dĩ Thành nhanh tay lẹ mắt thu tay về.
Lục Tư Nghiên: “?”
“Bố nghĩ lại rồi, cho con quá nhiều thì không an toàn lắm.” Lục Dĩ Thành rút từng tờ về, rút chừng mấy trăm tệ, cuối cùng, không còn một tờ màu đỏ nào trong xấp tiền nhỏ nữa mới ngưng: “Vậy đủ rồi.”
Lục Tư Nghiên nhận tiền, đếm đi đếm lại, bĩu môi: “Không có một trăm tệ luôn.”
Lục Dĩ Thành: “Tiền tiêu vặt hồi cấp hai của bố cũng không có một trăm tệ đâu.”
Lục Tư Nghiên: “Được thôi ạ.”
“Vẫn là câu nói kia.” Lục Dĩ Thành dặn đi dặn lại lần nữa: “Con muốn ăn gì thì gọi điện cho bố, bố sẽ lên mạng mua cho con.”
Lục Tư Nghiên: “Con là đứa bé không hiểu chuyện đến vậy sao bố? Con biết rồi mà, muốn ăn cái gì, muốn mua cái gì thì nói với bố, nói với mẹ, không được vòi vĩnh ông bà cố!”
Lục Dĩ Thành hài lòng.
“Nhưng mà, nếu như ông bà cố cứ nhất quyết phải mua cho con thì sao ạ?” Lục Tư Nghiên hỏi.
Mặt Lục Dĩ Thành không chút cảm xúc: “Nếu con không ám chỉ thì chẳng ai nhất quyết phải mua gì cho con cả.”
Lục Tư Nghiên: “…”
Xế chiều, Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành chuẩn bị đến nhà ga, hai người vừa đi vừa ngoảnh đầu nhìn lại [*].
Bọn họ không yên tâm về Lục Tư Nghiên, nhưng lúc này Lục Tư Nghiên đang ngủ trưa ngon lành, cho nên cho dù bọn họ quay đầu lại thì cũng không thấy được gì.
[*] Nguyên văn là Nhất bộ tam hồi đầu [一步三回头]: nghĩa là đi một bước ngoái đầu lại ba lần.
Sau khi đã ngồi vào chỗ của mình trong toa tàu cao tốc, Giang Nhược Kiều mới nói với Lục Dĩ Thành: “Tôi cảm thấy chúng ta hơi hơi giống các bậc cha mẹ đi làm sau tết rồi để con cái ở nhà rồi đó.”
Lục Dĩ Thành thấy buồn cười với cách miêu tả của cô: “Hơi giống nhỉ.”
“Chỉ khác ở chỗ là đứa bé này không đuổi theo khóc lóc.” Giang Nhược Kiều thở dài.
Vừa mới xa cách mà cô đã thấy hơi nhớ nhớ thằng bé rồi.
Lục Dĩ Thành cũng hiểu được tâm trạng của cô lúc này, an ủi: “Một ngày nào đó thằng bé lớn lên rồi nó cũng sẽ rời xa chúng ta.”
Lúc hai người đến Bắc Kinh thì trời đã tối.
Lục Dĩ Thành đưa Giang Nhược Kiều tới cửa lầu trên, sau khi cô đi vào, anh mới xuống lầu trở về, mở cửa ra, là một gian phòng tối đen.
Vào giờ phút này, anh như sinh ra ảo giác thính giác, cứ như vừa nghe thấy Lục Tư Nghiên vui vẻ hét lên “Bố về rồi”.
Nhưng sau khi mở đèn lên thì trong phòng chỉ có mình anh.
Rõ ràng là anh đã quen với cái quạnh quẽ yên tĩnh, nhưng vào lúc này đây, nó lại khiến anh thấy hết sức khó chịu.
Anh đặt ba lô xuống, theo thói quen mà đi vào phòng sách, không có trẻ con ở đây, thời gian của anh nhiều hơn hẳn, không cần phải tắm rửa nhanh như đánh giặc, anh có rất nhiều thời gian để ngẩn người.
Chính anh cũng không biết mình đã ngồi trong phòng sách bao lâu nữa rồi.
Chợt, anh nghe thấy có tiếng động, ngẩng đầu nhìn trần nhà, là tiếng động từ lầu trên truyền xuống.
Cùng lúc đó, Giang Nhược Kiều đã tắm xong, cô đang sấy tóc, rồi chợt nghĩ đến Lục Dĩ Thành ở lầu dưới, cô nhảy nhảy như muốn đùa dai.
Cách âm của nhà cũ không tốt lắm, nếu bây giờ anh đang ở trong phòng sách, chắc hẳn là anh có thể nghe thấy tiếng cô đang chào hỏi anh nhỉ?
Đúng như dự đoán…
Điện thoại của Giang Nhược Kiều rung lên, là tin nhắn Lục Dĩ Thành gửi tới.
Lục Dĩ Thành: [Sao vậy?]
Giang Nhược Kiều vừa sấy tóc vừa trả lời tin nhắn, đây là một động tác rất khó khăn.
Cô không ngờ cũng có ngày cô sẽ như thế này.
Trước khi gặp Lục Dĩ Thành, cô cảm thấy mình rất trưởng thành và sáng suốt.
Giờ đây, cô nhận ra mình cũng khá ấu trĩ.
Giang Nhược Kiều: [Cậu muốn phàn nàn tôi quấy rầy hàng xóm sao?]
Giọng điệu rất phách lối, lời lẽ cũng đầy đắc ý.
Lục Dĩ Thành ngồi trên ghế, anh khẽ cười, nghiêm túc trả lời tin nhắn của cô: [Không phải, tôi tưởng cậu đã xảy ra chuyện gì.]
Giang Nhược Kiều: [.]
Lục Dĩ Thành nghĩ thầm, anh lại nói sai nữa rồi.
Anh đọc kỹ lại lần nữa, phát hiện ra, đúng là lời anh vừa nói không được may mắn cho lắm.
Lục Dĩ Thành vẫn đang soạn tin nhắn.
Tin nhắn mới của Giang Nhược Kiều lại đến: [Rất xin lỗi.]
Giang Nhược Kiều: [Cậu đang định nhắn ba chữ này đúng không? Tôi nhắn thay cậu rồi đấy.]
Lục Dĩ Thành: [/cười toe toét/ /cười toe toét/]
…
Vẫn còn sớm, Lục Tư Nghiên dùng điện thoại di động của bà ngoại gửi lời mời gọi video.
Không lâu sau, một nhà ba người tụ lại gọi video với nhau.
Giang Nhược Kiều tinh mắt phát hiện Lục Tư Nghiên đang mặc một bộ quần áo, cô nhíu mày hỏi: “Lục Tư Nghiên, con đang mặc cái gì vậy?”
Lục Tư Nghiên lớn tiếng hỏi: “Bà cố ơi, mẹ con hỏi con đang mặc gì đấy ạ?”
Hỏi xong thì Lục Tư Nghiên nói với Giang Nhược Kiều trong video: “Lúc con ngủ dậy thì bà cố dẫn con ra ngoài mua đó.”
Phía sau truyền đến âm thanh vang dội của bà ngoại: “Áo khoác [*], áo khoác!”
[*] Gốc là tráo y (罩衣) ý chỉ loại áo choàng/ áo khoác mặc bên ngoài để bảo vệ quần áo bên trong, chủ yếu được sử dụng cho công việc nội trợ và nhiều người mặc khi giặt giũ, nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa.
Giang Nhược Kiều: “?”
Cô còn tưởng là cô đã nhìn nhầm rồi cơ.
Có chuyện gì vậy, cậu con trai đẹp trai đáng yêu của cô chỉ mới xa cô có mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi mà sao bỗng dưng lại biến thành dáng vẻ này rồi?
“Bà ngoại!” Giang Nhược Kiều cũng tăng âm lượng: “Sao bà lại để Tư Nghiên mặc loại quần áo này, quê chết đi được! Mau cởi ra đi!”
Bà ngoại đi tới, chen vào bên cạnh Lục Tư Nghiên: “Cháu thì biết cái gì, thằng nhóc này ở trong sân chơi với đám con nít, trèo cây nghịch cát, quần áo cháu mua cho nó bẩn kinh khủng, ngày nào cũng y như vậy, mặc loại áo khoác này mới tốt! Lại còn ấm áp nữa chứ!”
Giang Nhược Kiều: “Bẩn thì giặt đi là được mà.”
Bà ngoại cười lạnh một tiếng: “Giặt ra không? Cháu đã từng giặt chưa? Tiểu Lục, cháu tới phân xử công bằng đi!”
Bà ngoại còn nói: “Cháu đúng là không biết cách chi tiêu cho cuộc sống, Tiểu Lục thì biết, để cho thằng bé nói xem có nên mặc loại áo khoác này hay không.”
Lục Dĩ Thành thì đang cười cười, bỗng dưng bị bà ngoại chỉ mặt gọi tên, anh lập tức thu nụ cười trên mặt lại, vô thức đứng thẳng lưng.
Lời này… anh không dám nói gì đâu.
Giang Nhược Kiều dùng giọng điệu uy hiếp nói: “Lục Dĩ Thành, cậu nói đi, cậu xem con trai cậu “phèn” thành dạng gì rồi đây này!”
Lục Dĩ Thành: “… Cũng đâu có phèn lắm đâu.”
Giang Nhược Kiều: “?”
“Lục Dĩ Thành!”
Bà ngoại đã đạt được mục đích, đắc ý nói: “Cháu đang ở Bắc Kinh, đứa bé thì vẫn còn ở đây với bà, không cần cháu xen vào, yên tâm đi, chắc chắn là bà chăm thằng bé sẽ tốt hơn mấy đứa nhiều!”
Giang Nhược Kiều: “…”
Đúng là cô… không xen vào được.
Trừ phi cô có thể bay về thành phố Khê ngay bây giờ.
“Cháu còn chê phèn gì nữa, khi cháu còn bé cũng như thế này thôi.” Bà ngoại nói: “Hay là bà gửi hình khi còn bé của cháu lên nhóm cho Tiểu Lục xem nhé?”
Giang Nhược Kiều dứt khoát buông bỏ vẻ kiêu ngạo, thành thật xin lỗi: “Cháu xin lỗi bà ngoại, cháu sai rồi.
Cháu không nên nghi ngờ bà.”
Bà ngoại hài lòng: “Yên tâm đi, cháu cứ ở yên ở Bắc Kinh đi, không cần lo cho thằng bé, bà sẽ không để nó bị đói rét rồi sinh bệnh đâu, bà cũng không phải bà cố kế mà.”
Lục Dĩ Thành cảm thấy tiếc nuối.
Anh thực sự rất muốn xem Giang Nhược Kiều lúc bé trông như thế nào.
Bà ngoại đi vào nhà bếp.
Giang Nhược Kiều nhìn Lục Tư Nghiên trong video, cuối cùng cũng nhận ra sự khác biệt giữa bố mẹ chăm con và ông bà chăm cháu, đúng là cư dân mạng không hề phóng đại một chút nào.
Cô nói: “Lục Tư Nghiên, con mà mặc cái áo khoác này thì đừng gọi mẹ là mẹ nữa.”
Con trai của cô đẹp trai đáng yêu, có thể miểu sát [*] những cậu bé trên Instagram luôn đó!
[*] Miểu sát (秒杀), có thể hiểu theo chữ nghĩa là thanh toán đối thủ trong thời gian cực ngắn, là ra tay hành động nhanh ngoài dự tính của đối phương, khiến đối phương không thể ngờ được, vừa ra tay đã hoàn toàn áp đảo làm đối phương không kịp đỡ.
Lục Tư Nghiên: “Em hiểu rồi chị dâu.”
“Anh trai, chị dâu.” Sau khi mặc áo khoác vào, Lục Tư Nghiên thật thà hơn rất nhiều, nhóc vẫy vẫy tay về phía màn hình: “Tạm biệt nhé, em đi ngủ đây, hai người phải cố gắng làm việc để kiếm tiền mua lego cho em đó.”
…
Sau khi trở về Bắc Kinh, Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành đều tiến vào trạng thái bận rộn.
Hầu như không có thời gian để nghỉ ngơi.
Hai người họ đúng là con người của công việc.
Hôm nay, Giang Nhược Kiều theo tiền bối tham gia công tác phiên dịch của một hội nghị kinh doanh, sau khi kết thúc, đối phương mời bọn họ đi dự tiệc tối.
Tiền bối rất thích Giang Nhược Kiều, còn cố ý chọn một bộ lễ phục mình chưa từng mặc từ phòng quần áo của mình rồi đưa nó cho cô.
Vóc dáng hai người tương đương nhau, cho nên Giang Nhược Kiều mặc vào trông cũng rất hợp.
Tiệc tối được tổ chức trong sảnh tiệc của một khách sạn năm sao ở Bắc Kinh, sảnh tiệc rất lớn, thậm chí Giang Nhược Kiều còn chưa được tính là tay mơ nữa ấy chứ, vậy nên cô đành thành thật đi theo sau tiền bối.
Buổi chiều, thường thì Lục Dĩ Thành phải đến công ty, mà hôm nay cấp trên kiêm đàn anh của anh – anh Lễ lại kéo anh đi “lao động khổ sai”, bảo là muốn anh cùng tham gia một tiệc tối thương nghiệp.
Lục Dĩ Thành không có hứng thú với loại tiệc tối này, phản ứng đầu tiên của anh là từ chối.
Hạ Lễ nói đến mỏi hết cả miệng: “Lẽ ra là nhóc Du [*] đi với anh, không ngờ nó lại đi hẹn hò với bạn gái rồi cho anh leo cây.
Lục à, cậu theo anh đến dự một lát đi.”
[*] Bản gốc là “Du lão tam” nhưng đặt vào ngữ cảnh câu giao tiếp thì mình xin đổi lại một chút nhé.
Tuy không giữ được ý “lão tam” nhưng theo mình thì để thế này nghe sẽ thuận tai hơn.
Có thay đổi gì trong cách gọi mình sẽ chú thích thêm.
Cuối cùng, Hạ Lễ và Lục Dĩ Thành đến tiệc tối.
“Nói cho cậu biết này, cậu đến đây không thiệt thòi chút nào đâu.
Dù sao thì cậu cũng chỉ có một mình thôi mà, có cần ở bên bạn gái như nhóc Du đâu.”
Lục Dĩ Thành: “…”
Tiệc tối có rất nhiều người, sau khi Lục Dĩ Thành đi theo Hạ Lễ vào sảnh tiệc thì cảm thấy khát nước nên anh đi thẳng đến khu vực đồ uống, anh vừa mới cầm một ly soda lên, còn chưa kịp uống thì đã nhìn thấy Giang Nhược Kiều đang đứng cách đó không xa.
Giang Nhược Kiều mặc một bộ lễ phục màu trắng ngọc trai, làn váy mềm mại duyên dáng.
Da cô trắng nõn, trông cô như đang tỏa sáng, cô đứng trong đám đông, tựa một tinh linh tuyết trắng vậy.
Thật ra, do Giang Nhược Kiều vẫn còn là sinh viên nên cô chưa quen với những dịp như thế này cho lắm.
Tiền bối vô cùng quan tâm cô, không cho cô uống rượu, còn khẽ dặn cô chỉ cần uống chút nước trái cây là được.
Trong lúc cô đang thở phào nhẹ nhõm, cô chợt cảm nhận được một ánh mắt, Giang Nhược Kiều ngước mắt nhìn sang thì cách một đoàn người tới lui, cô nhìn thấy Lục Dĩ Thành.
Bốn mắt nhìn nhau, Giang Nhược Kiều còn tưởng cô đã bị hoa mắt.
Nhắm mắt lại, rồi mở ra, Lục Dĩ Thành vẫn còn ở đó.
Lục Dĩ Thành cũng thấy rất bất ngờ.
Anh biết tối nay Giang Nhược Kiều sẽ tham gia yến tiệc, nhưng khi anh Lễ đưa anh đến đây, anh chưa bao giờ ngờ là họ lại cùng tham gia một bữa tiệc.
Hai người bọn họ đều là sinh viên, là tay mơ trong những tay mơ.
Thú thật thì trông bọn họ hơi không được tự nhiên, dù gì thì đây không phải là trường hợp bọn họ tiếp xúc, vừa hay lúc này nhìn thấy đối phương, hai người đều nở nụ cười.
Cô mặc lễ phục.
Anh mặc tây trang.
Họ cứ như thể là hai người lén la lén lút ra ngoài để trải nghiệm cuộc sống xã hội, nhưng lại vô tình bắt gặp nhau.
Tình cờ như thế.
Tựa như số phận đã sắp đặt.
Cô không đi tới chào hỏi, mà anh cũng thế.
Hạ Lễ chào hỏi mọi người xong, tìm được Lục Dĩ Thành, khoác một tay lên vai anh, chợt nhìn thấy nụ cười chưa kịp che giấu của Lục Dĩ Thành.
Hạ Lễ nghi ngờ hỏi: “Cậu sao vậy? Nhặt được tiền à?”
Lục Dĩ Thành: “Cái gì?”
“Tự dưng cười tươi phơi phới thế.”.