Bạn đang đọc Hóa Ra Nam Thần Của Trường Là Bố Của Con Tôi – Chương 109
Lục Dĩ Thành muốn tìm cơ hội để xin lỗi Giang Nhược Kiều, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, chuyện này mà càng giải thích thì có khi anh càng thấy xấu hổ, nên anh đành thôi.
Anh cũng thấy rất bất lực, sao anh lại dám nói ra câu “Lần sau đi ạ” vậy chứ.
Là ai đã cho anh dũng khí vậy?
Năm giờ chiều là vừa hay đến giờ cơm, kỹ năng nấu nướng của ông ngoại Giang Nhược Kiều khá tốt, cả bà ngoại cũng thế, có thêm Lục Dĩ Thành làm trợ thủ nên ba người đã làm xong một bàn đồ ăn đầy đủ cả sắc màu lẫn hương vị rất nhanh chóng.
Trên bàn cơm, ông ngoại gắp một miếng thịt ở phần bụng cá cho Giang Nhược Kiều, hỏi cô: “Vậy Kiều Kiều à, cháu định quay lại thủ đô với Tiểu Lục luôn à?”
Giang Nhược Kiều gật đầu: “Chiều mai bọn cháu sẽ bắt chuyến tàu, buổi tối là đến Bắc Kinh rồi.”
“Vội thế à?”
“Vâng, cháu có việc, cậu ấy cũng bận.”
Giang Nhược Kiều thật sự rất bận rộn, cô cũng muốn ở nhà thêm vài ngày, nhưng xem xét tình hình thực tế, cô chỉ có thể trở về Bắc Kinh càng sớm càng tốt.
Lục Dĩ Thành cũng vướng bận nhiều việc, anh vất vả lắm mới trích được chút thời gian để đến đây, tối nay, sau khi về khách sạn, anh phải tăng ca làm việc.
“Vậy khi nào cháu về ăn Tết?” Bà ngoại hỏi.
Giang Nhược Kiều tính toán thời gian: “Chắc khoảng hai mươi bảy hay hai mươi tám âm lịch gì đó, có khi còn muộn hơn ấy ạ.”
“Muộn vậy sao?” Bà ngoại thở dài: “Vậy còn Tiểu Lục thì sao?”
Lục Dĩ Thành biết, hôm nay anh đã nói sai quá nhiều, cho nên lúc ăn cơm anh im lặng đến lạ.
Anh sợ trong lúc sơ sẩy, anh sẽ lại thốt ra mấy câu không phù hợp.
Đột nhiên bị bà ngoại điểm tên, anh cũng bất giác nhìn sang Giang Nhược Kiều.
Ông ngoại trêu: “Tiểu Lục, cháu sao vậy, bà hỏi cháu cơ mà, cháu nhìn sang Kiều Kiều làm gì.”
Lục Dĩ Thành cũng không biết chuyện gì đang xảy ra với mình nữa.
Lục Tư Nghiên nói: “Ông cố ngoại cứ quen dần là vừa, bố cháu là người như vậy đấy.” Nhóc cố gắng nhớ lại: “Người ngoài nói bố cháu bị vợ quản nghiêm.
Vợ quản nghiêm có nghĩa là gì vậy ạ?”
Giang Nhược Kiều không kịp chuẩn bị nên bị câu nói này làm cho mắc nghẹn, ho khan mấy cái liền.
Ông ngoại cười híp mắt: “Là như ông cố ngoại của cháu vậy.”
Bà ngoại nói móc: “Ông xứng đáng với từ vợ quản nghiêm đó chắc? Ông bị vợ quản nghiêm cái gì, ông bị viêm khí quản [*] thì có!”
[*] Vợ quản nghiêm (妻管严) có cách phát âm là /qī guǎn yán/ hay /qì guǎn yán/, khí quản viêm (气管炎) có cách phát âm là /qìguǎn yán/.
Cách phát âm của hai từ này khá giống nhau.
Viêm khí quản: Viêm khí quản là sự thay đổi viêm của niêm mạc khí quản và phế quản do các yếu tố không nhiễm trùng như nhiễm virus, vi khuẩn hoặc k1ch thích vật lý và hóa học.
“Tôi không phải ư?” Ông ngoại hô to đầy oan uổng: “Tôi với bà bên nhau bao nhiêu năm, nhưng tới tận bây giờ tôi chưa bao giờ dám hút thuốc trước mặt bà.”
“Vĩ đại thật.” Bà ngoại nói: “Có phải tôi nên trao cờ khen thưởng cho ông không, nếu thật sự là bị vợ quản nghiêm thì ông đã cai thuốc từ lâu rồi, ông nhìn thằng nhóc Tiểu Lục này mà xem, không uống rượu cũng không hút thuốc, là một chàng thanh niên tuyệt vời biết bao.”
Ông ngoại lẩm bẩm: “Là do chưa tới tuổi thôi, chờ thằng nhóc này tới ba mươi tuổi đi rồi hẵng nói.”
Lục Tư Nghiên giơ tay lên: “Bố cháu không hút thuốc cũng không uống rượu, bởi vì mẹ cháu rất ghét mùi khói thuốc!”
Ông ngoại: À, chuyện này…
Tính toán theo thời gian thì có nghĩa là đến năm ba mươi hai tuổi, Lục Dĩ Thành cũng không hút thuốc.
Ông ngoại vẫn “vịt chết còn cứng mỏ”, muốn bảo vệ tôn nghiêm của cái chức người lớn tuổi trong nhà: “Vậy đợi đến năm thằng bé này bốn mươi tuổi rồi hẵng nói.” Ông còn lẩm bẩm thêm câu: “Bốn mươi tuổi à, chắc ông cũng hóa thành tro rồi, thế thì…” Ông ngẩng đầu lên nhìn Lục Dĩ Thành: “Năm cháu bốn mươi tuổi, khi đi cùng với Kiều Kiều đến đốt tiền cho ông, nhớ nói xem năm cháu bốn mươi tuổi cháu có hút hay không đấy.”
Lục Dĩ Thành tỏ vẻ anh chẳng biết trả lời câu này thế nào.
Anh chỉ có thể nhìn sang phía Giang Nhược Kiều một lần nữa.
Giang Nhược Kiều phản bác: “Năm cậu ấy bốn mươi tuổi thì ông cũng mới chín mươi hai tuổi! Ông sẽ sống lâu trăm tuổi!”
“Chín mươi hai tuổi…” Ông ngoại lắc đầu: “Ông không dám nghĩ xa thế.”
“Ông phải mạnh dạn lên ạ.” Giang Nhược Kiều nói: “Đầu tiên là đặt một mục tiêu nhỏ, sống đến một trăm tuổi.”
“Suýt thì bị ba người lừa cho qua chuyện rồi.
Tiểu Lục, cháu dự định ăn Tết thế nào?”
Lục Dĩ Thành thận trọng trả lời: “Chắc chắn là ông bà sẽ rất nhớ Tư Nghiên, nên cháu để Tư Nghiên đón năm mới ở đây.
Cháu sẽ ăn Tết ở Bắc Kinh.”
“Chỉ một mình à?”
Lục Dĩ Thành hơi sửng sốt, anh khẽ gật đầu.
Thật ra anh cũng đã quen rồi.
Tết năm ngoái anh đã tự làm sủi cảo cho mình.
“Nếu không thì về nhà ông bà ăn Tết nhé.”
Đối với bà ngoại, không phải vì có mối quan hệ với Lục Tư Nghiên nên bà mới thân thiết với Lục Dĩ Thành như vậy.
Ở đứa trẻ này, bà nhìn thấy quá nhiều thứ.
Những phẩm chất cao đẹp đó rất dễ khiến người lớn tuổi yêu mến.
Trong con mắt của thế hệ cũ, Tết Âm lịch là ngày lễ quan trọng nhất, nếu phải trải qua khoảng thời gian đó một mình thì thật sự là quá buồn tẻ.
Giang Nhược Kiều thay Lục Dĩ Thành trả lời: “Nói sau đi ạ, còn mười mấy ngày nữa cơ mà.”
Lục Dĩ Thành thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng thuận theo lời cô nói: “Đến lúc đó lại nói ạ.”
Lục Dĩ Thành nhận ra, tiếng nói của Giang Nhược Kiều rất có sức nặng trong nhà, nếu như anh nói “Để sau rồi nói” thì nhất định ông bà ngoại vẫn nhiệt tình mời nữa, nhưng nếu Giang Nhược Kiều nói “Nói sau đi” thì ông bà ngoại sẽ không nói thêm gì nữa.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Lục Dĩ Thành rất tự giác mà đứng dậy giúp thu dọn bát đũa.
Giang Nhược Kiều ngăn anh lại, liếc nhìn anh: “Cậu là khách, sao tôi có thể để cậu rửa bát được.”
Lục Dĩ Thành cũng không dám nhận mình là khách.
Nhưng Giang Nhược Kiều lại ngăn cản anh lại, bà ngoại cũng ngăn anh, anh đành phải thôi, nhưng ngồi trên ghế sô pha, thỉnh thoảng anh sẽ ngó người vào xem phòng bếp.
Trong phòng bếp, Giang Nhược Kiều đang mặc tạp dề rửa bát.
Bà ngoại cao giọng dặn cô: “Kiều Kiều nhớ mang găng tay rửa bát đấy.”
Giang Nhược Kiều dùng tiếng địa phương của thành phố Khê đáp lại: “Cháu biết mà.”
Lục Dĩ Thành nhấp nhổm không yên.
Anh luôn cảm thấy anh ngồi đây xem tivi, còn cô thì phải đứng rửa bát trong phòng bếp là một chuyện rất sai trái.
Điều này khiến anh như đang ngồi trên bàn chông.
Bà ngoại nhìn thấy dáng vẻ gò bó của anh, cười khoát tay: “Được rồi Tiểu Lục à, cháu vào giúp Giang Nhược Kiều đi.
Không để cháu qua giúp thì chắc ghế sô pha nhà bà sẽ bị cháu ngồi đến nỗi sập mất thôi.”
Lục Dĩ Thành như được ân đại xá.
Anh nhanh chóng đứng dậy, nhường ghế cho bà ngoại, vội vã vào phòng bếp.
Phòng chung cư cũ thường được thiết kế kiểu phòng khách nhỏ hẹp nhưng phòng bếp lại rộng rãi hơn.
Lục Dĩ Thành bước vào ngay lúc Giang Nhược Kiều đang bóp nước rửa bát nhỏ trên miếng bọt biển, cô liếc thấy anh, anh vội giải thích: “Là bà ngoại bảo tôi vào giúp cậu.”
Giang Nhược Kiều “ồ” một tiếng.
Nhìn thì có vẻ là cô đang tập trung rửa bát, nhưng sao có thể thật sự tâm vô bàng vụ [*] được.
[*] Tâm vô bàng vụ (心无旁骛): không bị phân tâm, tập trung làm một chuyện nào đó.
Đứng bên cạnh cô là một người sống sờ sờ vẫn còn đang hô hấp, người này lại là Lục Dĩ Thành nữa chứ.
Cô không để ý nên phần ống tay áo xắn lên sắp tuột xuống.
Thấy nó sắp dính nước, Lục Dĩ Thành lên tiếng nhắc: “Cẩn thận tay áo.”
Giang Nhược Kiều đeo găng tay, trên găng tay cũng dính đầy bọt từ nước rửa bát, khó mà xắn tay áo lên được.
Cô cụp mắt xuống, cảm nhận được hơi thở và ánh mắt của Lục Dĩ Thành đang đứng bên cạnh, cố tỏ vẻ bình tĩnh mà nói: “Cậu giúp tôi xắn tay áo lên đi.”
Lục Dĩ Thành đề nghị chân thành: “Không cần phiền thế đâu, để tôi rửa là được rồi.”
Giang Nhược Kiều: “?”
Được lắm.
Hoàng đế không vội… Không, không đúng.
Dù sao thì cậu ấy cũng không vội thật.
Cậu ấy cũng không biết mình vừa bỏ lỡ điều gì, Giang Nhược Kiều, mày phải tha thứ cho cậu ấy, cậu ấy chỉ là một tên ngốc mà thôi.
“Được.” Giang Nhược Kiều nhanh chóng tháo găng tay ra: “Cậu muốn rửa thì rửa đi.”
Lục Dĩ Thành không có thói quen đeo găng tay khi rửa bát.
Anh đứng bên bồn rửa bát, động tác nhanh gọn trông rất dứt khoát và lưu loát mà rửa sạch bát đũa trong bồn.
Giang Nhược Kiều cũng không ra khỏi phòng bếp, cô vẫn đứng bên cạnh nhìn anh rửa.
Nước rửa bát do bà ngoại mua có hương bưởi.
Không biết có phải cô đã bị loạn khứu giác không, nhưng cô bỗng ngửi thấy một mùi hương bưởi vấn vít quanh đầu mũi.
Sau khi Lục Dĩ Thành rửa hết bát đũa xong, anh dùng khăn lau bếp ga và máy hút mùi một lần.
Khi anh làm việc, khuôn mặt anh toát lên vẻ vừa tập trung vừa nghiêm túc, chẳng bị hoàn cảnh xung quanh ảnh hưởng.
Khi dời tầm mắt xuống, Giang Nhược Kiều để ý thấy vết sẹo trên cổ tay do bị dầu nóng làm bỏng mà lúc trước anh từng nói, một vết sẹo rất rất nhỏ, nếu không quan sát kỹ càng thì gần như sẽ không thể nhìn ra.
Thật ra, bất kể là quá khứ hay hiện tại, Lục Dĩ Thành chưa bao giờ là mẫu người Giang Nhược Kiều thích.
Quá điềm đạm, cũng quá mức chững chạc, nếu không biết rõ về con người anh, thì cô sẽ chỉ thấy đây là một người đàn ông buồn tẻ.
Thậm chí, cô còn thấy rằng, đối với cô, Lục Dĩ Thành chỉ là một bất ngờ ngoài ý muốn.
Ngoài Lục Dĩ Thành ra, cô sẽ chẳng bao giờ có thiện cảm với người nào thuộc mẫu người như vậy nữa.
Anh là điều không đoán trước được, cũng là một ngoại lệ rất đỗi đặc biệt.
Không, hay nói chính xác hơn thì phải là, chỉ có một Lục Dĩ Thành, cũng chỉ có duy nhất một Lục Dĩ Thành mà thôi.
Anh rất tốt, tốt đến mức cô có thể vứt bỏ hết những tính toán, những tâm tư khác để dẫn anh về thành phố Khê, dẫn anh về nhà cô.
Cô cảm thấy, đời này sẽ chẳng còn có người nào khiến cô tùy hứng như vậy được nữa.
Tâm trạng này kéo dài đến tận khi Giang Nhược Kiều tiễn Lục Dĩ Thành về.
Lục Tư Nghiên thì ở nhà.
Ông bà ngoại kiên quyết bắt Giang Nhược Kiều đưa Lục Dĩ Thành về khách sạn.
Vào mùa đông, trời thường tối sớm, chưa đến sáu giờ rưỡi mà hoàng hôn đã bao trùm cả thành phố.
Khi sắp tới cửa khách sạn, đi qua một trạm xe buýt, Giang Nhược Kiều chợt dừng chân, Lục Dĩ Thành cũng đứng lại, Giang Nhược Kiều chì vào biển hiệu xe buýt, cô cười nói: “Đây là lần đầu cậu tới thành phố Khê nhỉ, cậu có muốn đi dạo chơi một chút không?”
Lục Dĩ Thành cười gật đầu: “Nếu cậu không phiền, thì tất nhiên là có.”
Giang Nhược Kiều hơi nghiêng đầu: “Có gì mà phiền đâu, ừm, đi đâu đây nhỉ? Nếu không thì xem chuyến xe buýt tiếp theo là chuyến nào đi nhỉ?”
Lục Dĩ Thành: “Được đấy, đầy tính ngẫu nhiên, cũng ngập tràn bất ngờ vui vẻ.”
Thành phố Khê không thể so với Bắc Kinh.
Vào giờ này, không có quá nhiều người đứng ở trạm xe buýt.
Hai người đứng sang một bên, Giang Nhược Kiều nhớ tới cô bạn thân từng “đút” cho cô một bát cẩu lương [*].
[*] Cẩu lương: ý ám chỉ những hành động thân mật, hình ảnh ngọt ngào mà các cặp đôi yêu nhau thể hiện trước mặt những người độc thân.
Cô bạn thân đó nói rằng, cô ấy từng cá cược với người bạn trai mối tình đầu của cô ấy ở trạm xe buýt này.
Nếu như đứng đây chờ chuyến xe buýt tiếp theo mà đúng là chuyến xe buýt đó, thì họ sẽ ở bên nhau.
Lúc Giang Nhược Kiều nghe được câu chuyện này, cô thấy rất khó hiểu: “Hai người là người Trái Đất thật hả?”
Tại sao lại ngây thơ thế? Sao có thể buồn cười đến vậy được?
Bây giờ cô chợt nhớ đến câu chuyện đó, thậm chí trong đầu cũng đã nảy sinh suy nghĩ ngây thơ: Nếu như, nếu như chuyến xe buýt tiếp theo là chuyến xe buýt đó, vậy thì…
Cô còn chưa kịp nghĩ xong nội dung sau chữ “vậy” thì đằng xa xa có một chiếc xe buýt đang đến.
Cô nhìn kỹ, vậy mà đúng là chuyến xe buýt cô đang nghĩ tới, cô vui mừng khôn xiết, nói với Lục Dĩ Thành: “Thật sự là chuyến xe buýt này, là thật đó!”
Dáng vẻ cô ngạc nhiên thích thú tựa như một cô bé con vừa nhận được món đồ chơi mà cô đã mơ ước đã lâu.
Niềm hạnh phúc đó trông hệt như một cô gái nhỏ.
Mặc dù Lục Dĩ Thành không hiểu tại sao cô lại ngạc nhiên đến vậy, nhưng anh vẫn cười đầy dịu dàng: “Vậy thì tốt quá rồi.”.