Bạn đang đọc Hóa Ra Nam Thần Của Trường Là Bố Của Con Tôi – Chương 106
Sau lần đăng bài lên diễn đàn đó, Tưởng Diên chưa từng quấy rầy Giang Nhược Kiều một lần nào.
Suốt mấy ngày qua, anh ta đều sống trong dòng cảm xúc ngơ ngơ ngẩn ngẩn, cứ phiêu du lơ đãng, qua ngày nào thì hay ngày ấy, mãi đến hôm nay được người khác nhắc nhở rồi mới lên diễn đàn xem, anh ta phát hiện chuyện Nhược Kiều bị bôi nhọ ngày trước không phải là ngẫu nhiên.
Tưởng Diên kinh hãi không thôi, tất nhiên là anh ta cũng đã nhìn thấy rất nhiều bình luận phía dưới, hầu hết đều bênh vực kẻ yếu là Nhược Kiều, xen lẫn trong những bình luận ấy cũng có bình luận nói rằng, chuyện xui xẻo nhất Nhược Kiều từng gặp trong đời là từng gặp gỡ anh ta, từng yêu đương với anh ta.
Tưởng Diên chợt nhớ đến ngày đó, tại bệnh viện, cô cũng đã từng nói như vậy, cô nói rằng, Tưởng Diên, anh đừng để tôi cảm thấy gặp được anh là chuyện xui xẻo nhất trong đời tôi.
Anh ta muốn phủ nhận, nhưng nhận ra mình chẳng cách nào bao biện được.
Phải rồi, trong những ngày ở bên anh ta, cô từng có được điều gì rồi sao?
Dường như, cô chẳng có gì cả.
Mẹ anh ta cất giấu lòng riêng, người mà anh ta coi là em gái cũng có suy nghĩ không thể để anh ta biết, mà cô đã nhìn thấu hết tất thảy.
Người bên cạnh đã nhiều lần đưa ra lời nhắc nhở, nhưng anh ta đều bỏ ngoài tai, cho đến khi thật sự mất đi, anh ta cũng chưa từng làm được điều gì.
Đến bây giờ, cũng bởi vì anh ta mà cô phải hứng chịu những lời chỉ trích, thậm chí là tài khoản mà cô dày công quản lý cũng suýt thì không còn.
Anh ta từng mang đến cho cô những gì?
Anh ta chợt bừng tỉnh và hiểu ra.
Dưới ánh mắt đầy ý vị và những lời xì xào bàn tán của một số bạn học, anh ta mang thân thể cứng đờ rời khỏi tòa nhà dạy học, đi về phía cổng trường.
Giữa dòng xe cộ, anh ta ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xám xịt, cuối cùng, anh ta hạ quyết tâm, vẫy một chiếc taxi, ngồi vào ghế sau xe, nói với tài xế rằng: “Làm ơn cho tôi đến danh môn Hoa phủ.”
Nếu mọi chuyện bắt đầu từ anh ta, vậy thì anh ta muốn chính tay mình kết thúc nó.
Từ khi bắt đầu cho tới giờ, cứ bồng bột vô lo vô nghĩ lâu như vậy, đây là lúc… anh ta phải làm một chuyện cho ra dáng.
…
Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành đều không để ý đến Tưởng Diên.
Sau trận đánh nhau ngày đó, Lục Dĩ Thành cũng đã thấy lòng mình thoải mái hơn rất nhiều, anh cảm thấy Tưởng Diên như một người xa lạ vậy, thậm chí, anh ta còn chẳng còn giống người bạn anh từng quen biết thuở ban đầu kia nữa, nên anh cũng không cần thiết phải để tâm đến một người xa lạ làm gì.
Trên mạng, người ta có bài luận sôi nổi như thế nào đi chăng nữa thì Giang Nhược Kiều cũng không còn quan tâm nữa rồi.
Bởi vì, cuộc sống của cô có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.
Ví dụ như… mua vé chẳng hạn.
Giang Nhược Kiều ngồi trên sô pha xem vé, Lục Tư Nghiên ngồi bên cạnh cô thì đang coi phim hoạt hình, còn Lục Dĩ Thành lại đang bận rộn trong phòng bếp.
Cả đại học và trường mầm non đều sắp bước vào kỳ nghỉ đông, trước đấy cô cũng đã bàn bạc xong xuôi với ông bà ngoại, muốn gửi Tư Nghiên về đó.
Bây giờ phải bắt đầu đặt vé trước.
Trong lúc cô đang do dự, Lục Dĩ Thành đã làm xong bữa ăn, vừa lau tay vừa gọi bọn họ: “Rửa tay đi, vào ăn cơm.”
Giang Nhược Kiều cất điện thoại, dắt Lục Tư Nghiên vào phòng tắm, một lớn một nhỏ trông cực kỳ nghiêm túc cẩn thận rửa tay.
Quay ra phòng bếp, căn nhà cho thuê này rất nhỏ, phòng bếp chỉ có thể kê một cái bàn nhỏ.
Trên bàn bày hai món mặn, một món chay và một tô canh, trông rất đơn giản.
Sau khi ngồi xuống, Giang Nhược Kiều lưỡng lự nói: “Tôi định đặt vé ngày mười ba về thành phố Khê.”
Lục Dĩ Thành ngẩng đầu nhìn cô: “Được, ngày đó tôi rảnh, có thể đưa hai người đến nhà ga.”
“Về bằng đường sắt cao tốc, cũng phải ngồi năm đến sáu tiếng.” Giang Nhược Kiều nhìn sang Lục Tư Nghiên: “Chỉ sợ một người sẽ không thể lo nổi cho cậu nhóc này.”
Lục Tư Nghiên nằm yên cũng trúng đạn, đương nhiên phải khiếu nại và biện hộ cho bản thân: “Hôm qua mẹ còn nói con là cục cưng ngoan nhất, con đâu có quậy đâu mà… Con sẽ không gào thét mở miệng ầm ĩ, sẽ ngoan ngoãn ngồi yên.
Tất nhiên, nếu bố mẹ chuẩn bị nhiều đồ ăn vặt hơn một chút, con sẽ càng ngoan hơn một chút.”
Lục Dĩ Thành bật cười: “Không được ăn nhiều đồ ăn vặt, nhưng yên tâm đi, bố sẽ chuẩn bị.”
Giang Nhược Kiều: “…”
Giang Nhược Kiều ngẫm nghĩ rồi kể thêm: “Hôm qua mục tin tức đề xuất của tôi còn xuất hiện tin tức về bọn buôn người lừa bán trẻ em.
Tôi hay mua đồ trên mạng, trong hộp hàng thường có một tờ rơi nhỏ do chủ shop đặt vào, trong tờ rơi có ghi thông tin của những đứa trẻ bị lạc, thật sự rất đáng sợ.
Mấy kẻ buôn người này, đúng là hết nói nổi, nghe nói đã từng xảy ra chuyện đấy trên tàu hỏa, không biết có thật hay không.”
Khi đã làm mẹ, quả thật là cô không dám đọc những tin tức như vậy nữa, một lần đọc là một lần lo lắng.
Lục Dĩ Thành nhoàm một miếng, mồm miệng nhồm nhoàm thức ăn, nói: “Con biết mà, giờ cũng phải có căn cước mới mua vé soát vé được! Mẹ, con sẽ theo mẹ một bước không rời, người lạ bắt chuyện với con, con sẽ không thèm để ý, nếu có người kéo con đi, con sẽ làm ầm làm ĩ lên cho mọi người biết!”
Giang Nhược Kiều: “…”
Cô buồn bực: “Rồi rồi rồi!”
Lục Dĩ Thành không nghe thấy lời Lục Tư Nghiên nói, trái lại, anh rất nghiêm túc lắng nghe những nỗi lo âu của Giang Nhược Kiều.
Không thể không nói, những gì cô lo lắng là rất đúng.
Năm đến sáu tiếng, chỉ mình cô không thể đảm đương nổi, dù Tư Nghiên vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện, nhưng nhóc cũng chỉ là một đứa trẻ, không thể ngoan ngoãn suốt năm, sáu tiếng liền được.
Lục Dĩ Thành rà soát hết chuyện của bản thân trong đầu một lượt, anh lên tiếng: “Nếu cậu không phiền thì chi bằng để tôi theo hai người về thành phố Khê.”
Như sợ Giang Nhược Kiều sẽ hiểu lầm ý mình, anh lập tức bổ sung thêm một câu: “Yên tâm đi, vừa đến thành phố Khê thì tôi sẽ tự mua vé về ngay.”
Cũng chỉ là đi theo hai người trong chuyến hành trình năm, sáu tiếng này, như thế sẽ giúp cô sẽ nhẹ nhõm và an tâm hơn đôi chút.
Lục Tư Nghiên chợt phúc chí tâm linh [*], bừng tỉnh đại ngộ: “Hóa ra là mẹ muốn bố đi cùng.”
[*] Phúc chí tâm linh (福至心灵): Khi điều tốt lành đến thì đầu óc trở nên nhạy bén.
Giang Nhược Kiều tức giận bịt miệng cậu nhóc này lại: “Mẹ không để lại chân gà cho nhóc ăn nữa, mẹ ăn hết.”
Cô đâu có ý như vậy!
Cũng đâu nói là muốn Lục Dĩ Thành đi theo, cô chỉ lo lắng một mình cô sẽ không lo nổi mà thôi, sao qua miệng thằng bé này lại trở thành “cô nói nhiều thế chỉ để làm nền cho việc cô muốn Lục Dĩ Thành đi cùng”, cô là kiểu người như vậy sao?
“Được chứ?”
Lục Dĩ Thành khẽ giọng hỏi.
Vẻ mặt Giang Nhược Kiều gượng gạo, muốn nói: “Không cần, một mình tôi lo nổi”, nhưng lời đến khóe môi rồi lại nuốt ngược vào trong, lẩm bẩm: “Tôi cũng đâu có đuổi cậu đâu, cậu về quê tôi mà không mời cậu đi ăn một bữa cho ra trò, tôi sẽ bị nhấn chìm trong những lời càm ràm của ông bà mất thôi.”
Trong mắt Lục Dĩ Thành đong đầy ý cười: “Vậy là được rồi, chỉ cần ông bà ngoại không thấy phiền là tốt rồi.”
Ngại ngùng một hồi, Giang Nhược Kiều cũng bình dần bình thường trở lại, cô tràn đầy phấn khởi thảo luận với Lục Dĩ Thành xem nên mua vé thế nào: “Chuyến lúc chín giờ sáng có sớm quá không nhỉ? Dù vậy, tầm ba, bốn giờ chiều là sẽ về đến nhà, nhưng tôi sợ Tư Nghiên không dậy nổi.”
Lục Dĩ Thành nói: “Chín giờ sáng được mà, chỉ dậy sớm một ngày thôi, hẳn là Tư Nghiên sẽ không nằm ì ra đấy đâu, đúng không con?”
Câu sau là để hỏi Lục Tư Nghiên.
Lục Tư Nghiên lắc lắc quả đầu xoăn xoăn của nhóc: “Không đâu ạ, nhất định là hôm đó con sẽ dậy sớm hơn cả gà trống!”
Cũng đâu cần phải đi học, bố mẹ chẳng hiểu trẻ con trong nhà gì cả.
Nếu là đi học thì nhiều thêm một phút trên giường đã là có lời.
Nếu như là một ngày nghỉ để đi chơi, thì thêm một giây trên giường thôi cũng đã là lãng phí.
“Hy vọng con nói được thì sẽ làm được.” Lục Dĩ Thành lại ngoảnh đầu sang nhìn Giang Nhược Kiều: “Cứ đặt vé lúc chín giờ đi, để tôi đặt cho.”
Giang Nhược Kiều: “Là về quê tôi, sao lại để cậu đặt được.”
Cuối cùng, vé thì vẫn là do Giang Nhược Kiều mua, cô nhìn qua, vừa hay là ba vé có số ghế liền nhau, là một dãy ghế, cô không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng, sau khi đặt vé xong, cô chợt nảy ra một suy nghĩ: Đây có được xem như là đang dẫn người về nhà ra mắt không?
Không!
Chuyện gì thế này! Giang Nhược Kiều chợt bừng tỉnh, sao chuyện lại phát triển đến nước này rồi, sao Lục Dĩ Thành lại đi theo hai người họ về thành phố Khê? Sao lại nói với Lục Dĩ Thành là cô muốn mời anh một bữa? Hệt như bất thình lình vội vã dẫn bạn trai về nhà ra mắt bố mẹ vậy.
Không, không đúng, Lục Dĩ Thành đã gặp ông bà ngoại từ lâu lắm rồi, ông ngoại cũng từng ở chung với anh một thời gian nữa chứ.
Tại sao cô lại có cảm giác “Dù chưa yêu đương gì cả nhưng đã làm hết những việc cần làm sau khi yêu đương và kết hôn” vậy hả trời?
Chuyện quái gì thế này Chúa ơi!
…
Ở một nơi khác, Tưởng Diên tới khu danh môn Hoa phủ, chợt, có một cảm giác như thấy cảnh còn người mất, từ rất lâu rồi, anh ta đã không còn tới đây.
Sao ngày trước anh ta lại có thể thấy và xem nhà họ Lâm như là một bến cảng vậy nhỉ?
Anh ta nhấn chuông cửa, quản gia thấy người đến là anh ta, cũng không mở cửa ngay mà đi vào báo một tiếng, ông Lâm gật đầu rồi mới ra mở cửa.
Bây giờ nhà họ Lâm còn náo nhiệt hơn cả ngày Tết.
Chuyện mà trước đây bà Lâm đã cố gắng hết sức để giấu giếm, cuối cùng cũng chẳng cách nào che giấu được nữa.
Rồi ông Lâm mới hay, vào lúc ông ấy không nhìn thấy, không quan tâm đến, vậy mà đã xảy ra nhiều chuyện đến vậy, ví dụ như chuyện con gái mình thích Tưởng Diên, hay chuyện kế hoạch đầy toan tính của mẹ Tưởng, và cả chuyện vợ ông nhiều lần giấu giếm ông để cố dàn xếp ổn thỏa.
Sau khi Tưởng Diên bước vào, anh ta không đến gặp bà Lâm và Lâm Khả Tinh mà được quản gia dẫn vào thư phòng của ông Lâm.
Chẳng ai biết hai người họ đã nói những gì với nhau, chỉ biết rằng, hơn nửa tiếng sau, lúc Tưởng Diên bước ra, trên mặt anh ta có một vết thương khá rõ, là do bị người khác đánh mà thành.
Tưởng Diên chịu đựng hết mọi thứ.
Anh ta thỉnh cầu một chuyện, anh ta muốn gặp Lâm Khả Tinh một lần nữa.
Ông Lâm cũng đã biết đến những hành động dại dột như bị ma nhập của con gái mình, mặc dù lửa giận ngút trời, nhưng ông ấy vẫn đồng ý.
Mấy ngày nay, tinh thần của Lâm Khả Tinh như đang bên bờ vực sụp đổ, may là trước đó bà Lâm đã mời bác sĩ tâm lý, nhà họ Lâm cũng đã cắt đứt mọi liên lạc của cô ta với thế giới bên ngoài.
Nhưng, dù có là vậy, thì chỉ cần Lâm Khả Tinh nghĩ đến việc cư dân mạng sẽ xì xào bàn tán về cô ta như thế nào, cô ta sẽ thấy sợ đến mức buổi tối chẳng thể ngủ ngon giấc một mình.
Trong vườn hoa của khu danh môn Hoa phủ, Lâm Khả Tinh được bà Lâm dẫn ra gặp Tưởng Diên.
Tâm trạng của bà Lâm rất phức tạp, bà ấy rất hối hận, buộc bản thân không nghĩ đến những chuyện kia nữa, bà ấy rời khỏi vườn hoa với đôi mắt hoe đỏ, để lại không gian riêng cho Tưởng Diên và con gái mình.
Bà ấy tin rằng, lần này con gái mình sẽ thật sự hết hy vọng, hết hy vọng với Tưởng Diên.
Khi Lâm Khả Tinh nhìn thấy Tưởng Diên, nhìn thấy vết thương in hằn trên gương mặt anh ta, cô ta còn gì không hiểu đâu chứ, cô ta khóc thút thít và không ngừng nói ra lời xin lỗi, cứ xin lỗi mãi thôi.
Tưởng Diên chỉ còn lại gương mặt chết lặng.
“Những chuyện đó không phải là do em làm.” Lâm Khả Tinh nghẹn ngào nói: “Thật sự không phải là do em làm, ngay cả anh cũng không tin em ư? Anh Tưởng Diên.”
Tưởng Diên không gật đầu, cũng chẳng lắc đầu, anh ta chỉ đứng đó và nhìn Lâm Khả Tinh.
Chung sống với nhau mấy năm qua, anh ta đều chân thành đối đãi, tình nghĩa cũng là thật tâm thật tình, nhưng, cuối cùng thì mọi thứ vẫn đã hoàn toàn đổi thay.
Anh ta bình tĩnh hỏi: “Vậy em trả lời tôi, tại sao gã ta lại muốn bôi nhọ Nhược Kiều, gã ta chẳng quen biết Nhược Kiều, tại sao gã lại làm như vậy?”
Lâm Khả Tinh nhìn anh ta đầy kinh ngạc, nước mắt lăn dài trên gương mặt, cô ta ấp a ấp úng: “Em… em không biết.”
“Em biết.” Tưởng Diên nói: “Em biết tại sao gã muốn hắt nước bẩn vào Nhược Kiều, em cũng biết tại sao gã lại bắt cóc bạn học của em.
Khả Tinh, cho tới tận bây giờ, chúng ta chưa bao giờ là người đi trên cùng một con đường.
Hy vọng em có thể nhớ thật kỹ, tôi cũng vậy, bạn học của em cũng thế, chúng tôi chỉ là người bình thường, cho nên, lời nói của chúng tôi không hề quan trọng.
Em thì khác, chỉ bằng một câu nói, một lời phàn nàn của em, thì cũng đã đủ để hủy hoại cuộc sống của người khác.
Sau này, em đừng như vậy nữa.”
“Mà tôi cũng là kẻ tệ hại.” Tưởng Diên nói: “Nếu như tôi có thể hiểu ra sớm hơn, hẳn lf em sẽ không thay đổi thành ra như bây giờ, Nhược Kiều cũng sẽ không gặp nhiều phiền phức vì tôi, tất cả mọi chuyện sẽ không xảy ra, mọi chuyện đều bắt đầu từ sự mù quáng của tôi.
Bây giờ nên để tôi kết thúc mọi thứ đi thôi, xin em, xin em sau này đừng vì tôi mà làm tổn thương đến người khác nữa.
Tôi sẽ cảm thấy bản thân mình đúng thật là ôn thần trong miệng người khác, bởi lẽ, ngoài việc mang đến phiền phức và tai nạn cho người khác ra thì tôi chẳng có ích gì.”
Mọi chuyện xảy ra, hết thảy đều là lỗi của anh ta.
Nếu không có anh ta, rất nhiều chuyện đã chẳng xảy ra.
Lâm Khả Tinh lắc đầu nguầy nguậy: “Không phải, không phải!”
“Tôi nghĩ…” Tưởng Diên ngửa đầu lên nhìn bầu trời đêm: “Khả Tinh, đời này chúng ta không nên gặp lại nhau nữa, dù có một ngày tình cờ nhìn thấy nhau trên đường, cũng hãy coi nhau là người xa lạ đi thôi.”
Nói rồi, anh ta xoay người rời đi, bóng lưng tiêu điều đơn côi.
Trái tim đớn đau như bị khoét rỗng một mảng.
Cô ta muốn nói do cô ta sai, cô ta đã sai thật rồi.
Giọng cô ta khàn khàn, cô ta hét lên từng tiếng: “Tưởng Diên!”
Bước chân Tưởng Diên hơi khựng lại, nhưng anh ta không quay đầu nhìn lại, vẫn tiếp tục đi về phía trước mà chẳng hề do dự một chút nào.
Lần đầu tiên, lần đầu tiên trong đời mình, Lâm Khả Tinh không còn kìm nén được nữa, cô ta bật khóc thành tiếng.
Tình yêu thầm kín mà cô ta cất giấu nhiều năm nay qua, cuối cùng, cuối cùng chẳng thể nào che giấu được nữa, ấy thế mà, nó lại kết thúc theo cách thức này.
Nơi vườn hoa nhà họ Lâm, tiếng khóc vang vọng từng hồi..