Đọc truyện Hóa Ra Là Muốn Yêu Đương – Chương 61: Phiên Ngoại 1
Dịch: Maccaoo
Nguyên văn: 岛屿上唯一的晨曦, tia nắng ban mai duy nhất trên đảo.
Trong đó 岛屿 là hòn đảo, âm Hán Việt là “đảo dữ”, cả hai chữ đều có nghĩa là hòn đảo. 屿 có phiên âm Hán Việt là “dữ” trong tên của Phó Chi Dữ (傅之屿). 晨曦 là tia nắng ban mai, âm Hán Việt là “thần hi”, chữ 晨 đồng âm với Thần trong tên của Dụ Thần (喻辰), đều đọc là /chén/.
Chú thích: Tên nhân vật trong tác phẩm Phó Chi Dữ được đổi thành Phó Tri Dữ (傅知屿) và Dụ Thần (喻晨) thay vì Phó Chi Dữ (傅之屿) và Dụ Thần (喻辰).
Đồng âm, khác chữ.
——————————————————–
Tia nắng ban mai duy nhất trên đảo, phần 1
Tác giả: Duy Thần
Tâm trạng của các học sinh trường trung học thành phố A tựa như thời tiết ngoài kia vậy, âm u, não nề.
Sao trời lại đổ mưa chứ? Lại còn đột ngột như vậy.
Phó Tri Dữ nhìn đồng hồ trên tay rồi lại nhìn bầu trời lúc mưa lúc đừng, anh có chút nóng ruột.
Chuông báo vào giờ sắp reo rồi.
Tiết học đầu tiên là tiếng Anh, nếu như đến muộn phần nghe trước giờ, chắc chắn điểm trên lớp sẽ không đạt.
Phó Tri Dữ đang định cứ thế chạy ra thì có ai đó vỗ vào ba lô của anh.
Phó Tri Dữ quay đầu lại nhìn và thấy một gương mặt vô vùng quen thuộc.
Dụ Thần, bé hoàng tử con lai lớp 10 mới vào đã làm cả trường chấn động.
Cậu có mái tóc xoăn tự nhiên, đôi mắt to tròn đáng yêu, đôi mắt màu xanh thẫm.
Cậu chính là đối tượng trong mộng của biết bao nam thanh nữ tú.
Phó Tri Dữ không ngờ sẽ gặp cậu vào lúc này.
“Cậu ơi,” Dụ Thần mở chiếc ô trong tay ra: “Cậu không mang ô thì đi với tớ một đoạn đi.”
Phó Tri Dữ gật đầu: “Được, cảm ơn.”
Phó Tri Dữ cao hơn Dụ Thần rất nhiều.
Mới đi được hai bước, Phó Tri Dữ đã cầm lấy ô của Dụ Thần luôn.
Dụ Thần miệng vận ngậm kẹo, nhích lại gần Phó Tri Dữ hơn một chút.
Phó Tri Dữ có thể ngửi thấy mùi kẹo mút vị dưa hấu Dụ Thần đang đang ăn.
Trên người cậu tràn đầy hơi thở của thanh xuân.
Cậu sải những bước thật dài, đương nhiên có thể là do sắp vào giờ học rồi nên cậu mới đi vội như thế.
Trái tim Phó Tri Dữ bắt đầu đập loạn nhịp.
Hàng sa số các tế bào đang nói với anh, anh muốn kết bạn với Dụ Thần.
Vậy hãy bắt đầu bằng cách nói chuyện đi.
“Em lớp dưới,” Trên đường, Phó Tri Dữ cẩn thận hỏi: “em tên là gì?”
Dụ Thần nói: “Dụ Thần, Dụ trong gia dụ hộ hiểu, Thần trong thần hi.”
(*) 晨曦 là tia nắng ban mai, âm Hán Việt là “thần hi”, chữ 晨 đồng âm với Thần trong tên của Dụ Thần (喻辰)
(*) Gia dụ hộ hiểu 家喻户晓: Nhà nhà đều biết, người người đều hay.
Phó Tri Dữ giả vờ không hiểu, đưa tay ra.
Dụ Thần hiểu ý, cúi đầu viết tên mình lên lòng bàn tay anh.
Phó Tri Dữ: “Anh tên là Phó Tri Dữ.”
Dụ Thần: “Ồ, chào học trưởng Phó ạ.”
Phó Tri Dữ cười: “Em không đưa tay cho anh à? Để anh viết cho em xem.”
Dụ Thần cười, chìa tay mình ra cho anh.
Phó Tri Dữ nhìn con đường còn dài phía trước, cố ý bước chậm lại, viết lên lòng bàn tay Dụ Thần từng nét từng nét một.
Dụ Thần: “Phó Tri Dữ.”
Phó Tri Dữ: “Đúng rồi.”
Phó Tri Dữ lại nói: “Anh học lớp 3 khối 12.”
Dụ Thần gật đầu: “Em đoán được rồi.
Anh cao như thế, chắc chắn là học lớp 12.”
Phó Tri Dữ gật đầu: “Em thì sao?”
Dụ Thần: “Em học lớp 2, khối 10.
Sắp đến dãy nhà học của em rồi.”
Đúng thế, sắp đến dãy nhà học của Dụ Thần rồi.
Mà cũng chỉ một phút nữa thôi là chuông báo vào tiết sẽ reo lên.
Đến dãy nhà học của khối 10, Phó Tri Dữ thu ô lại, đưa cho Dụ Thần.
Cậu lắc đầu, đẩy lại cho anh: “Anh cầm đi, anh còn phải đi một đoạn nữa mà.” Dụ Thần cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết: “Anh nhanh đi đi, sắp vào giờ rồi.”
Phó Tri Dữ nhìn cái ô trong tay, ngây người một chút.
Đúng lúc này chuôn vào giờ vang lên.
Thấy Dụ Thần sắp đi rồi, Phó Tri Dữ túm lấy tay cậu.
Không biết tại sao hai người lại ngầm hiểu ý nhau, chỉ nhìn đối phương mà không nói gì cả.
Đến khi tiếng chuông kết thúc, Phó Tri Dữ nhìn Dụ Thần, cười: “Em lớp dưới, nhớ đến lấy ô ở chỗ anh nhé.”
Dụ Thần cười, gật đầu: “Vâng ạ.
Đợi trời nắng, nhất định em sẽ đến tìm anh.”
Đợi trời nắng.
Nhất định sẽ tới tìm anh.
Những giây cuối của tiết tiếng Anh, Phó Tri Dữ thất thần, trên tờ ghi đáp án của anh chi chít câu nói ấy.
Khi anh nhận ra mình viết gì thì tổ trưởng đã đến thu bài rồi.
Phó Tri Dữ không kịp điền đáp án đúng, đành phải xóa mấy câu kia đi.
Đương nhiên, anh cũng đâu biết đáp án đúng là gì.
Trong tiết tiếng Anh này, nửa đầu anh không nghe, nửa sau thì trong đầu toàn là nụ cười của người kia.
Trời nắng.
Phó Tri Dữ nhìn bầu trời âm u ngoài kia.
Khi nào trời mới nắng đây.
____Chưa hết, còn tiếp___
ID Tiểu Tiểu Tiểu Thiếu Niên:
Chủ nhà trả lời:
Tiểu Tiểu Tiểu Thiếu Niên trả lời chủ nhà:
Chủ nhà trả lời:
ID Tiểu Tiểu Tiểu Thiếu Niên:
Chủ nhà trả lời:
ID Tiểu Tiểu Tiểu Thiếu Niên:
ID Tui Phải Giành Hạng Nhất Thi Hết Năm:
ID Không Gì Có Thể Đọ Được Với Mì Que Mi Mi:
Tui Phải Giành Hạng Nhất Thi Hết Năm trả lời Không Gì Có Thể Đọ Được Với Mì Que Mi Mi:
ID Ăn Cơm Kèm Canh:
…
Dụ Thần cười như được mùa, đập bàn ầm ầm.
Đọc xong chương đầu tiên chỉ vỏn vẹn hơn 1000 chữ của Phó Chi Dữ, Dụ Thần cười chảy hết cả nước mắt.
“Bé hoàng tử con lai, ha ha ha ha ha ha ha ha ha.” Dụ Thần dựa vào lòng Phó Chi Dữ: “Buồn cười chết mất.
Em thật sự ha ha ha ha.”
Dụ Thần hồi tưởng lại cảm giác vừa rồi.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện cái này là do Phó Chi Dữ viết.
Đúng là vừa thấy bối rối khó xử, vừa muốn đọc tiếp phần sau.
Mỗi một chữ, thậm chí mỗi một dấu câu đều khiến cho Dụ Thần xoắn quẩy thành căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách luôn rồi.
Phó Chi Dữ, anh kiên nhẫn ghê á!.