Hóa Ra Là Muốn Yêu Đương

Chương 44: Mời Bé Cưng Của Anh


Đọc truyện Hóa Ra Là Muốn Yêu Đương – Chương 44: Mời Bé Cưng Của Anh


Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu
Dịch: Mạc Cao ơi là cao
Dụ Thần muốn rời khỏi chỗ này.

Nhưng cậu vừa quay người lại thì Chu Ngạn tiến lên trước, đóng cửa ban công lại.

Dụ Thần lùi lại một bước, mặt lạnh tanh nhìn Chu Ngạn: “Anh làm gì thế?”
Chu Ngạn ngồi xuống, cầm li rượu lên rót một ít rượu vang vào cái li rỗng trên bàn: “Không làm gì hết.

Đừng sợ, uống với anh trai hai li nào.”
Dụ Thần không quan tâm đến anh ta.

Cậu đưa tay đặt lên tay nắm cửa, nhưng chưa kịp vặn thì cửa đã bị mở ra từ bên kia.

Ngay sau đó, một người đi ra nhanh như một làn gió.

Dụ Thần thấy Phó Chi Dữ đột nhiên xuất hiện trước mắt, lập tức thấy yên tâm.

Nhưng ở ban công chỉ có mỗi hai người họ, cửa lại còn đóng, Dụ Thần sợ Phó Chi Dữ hiểu nhầm, giải thích: “Không phải đâu.”
Không đợi cậu nói hết câu, Phó Chi Dữ tiến lên, ôm lấy eo Dụ Thần: “Lâu rồi không gặp, Chu Ngạn.”
Chu Ngạn ngẩng đầu, nhìn Phó Chi Dữ.

Dáng vẻ đùa cợt ban nãy lập tức bay biến, lúc này đây anh ta cảm thấy có chút hoảng sợ: “Lâu rồi không gặp.”
Phó Chi Dữ nhìn li rượu trên bàn: “Không ngờ đã lâu như vậy rồi, Chu công tử vẫn thích nhung nhớ đồ của người khác.”
Chu Ngạn cười: “Cậu đừng hiểu nhầm, tôi chỉ muốn mời bạn trai cậu uống một li thôi.”
Phó Chi Dữ hỏi Dụ Thần: “Vậy sao?”
Đương nhiên Dụ Thần không nói đỡ cho Chu Ngạn rồi.

Cậu lắc đầu quầy quậy: “Không phải đâu, anh ta chòng ghẹo em.”
Chu Ngạn trợn tròn mắt.

Lần đầu tiên trong đời anh ta thấy người bị chòng ghẹo lại đi cáo trạng thẳng thừng như thế.

Trong giới này, không phải là nên yên lặng cho qua mọi chuyện mới đúng sao?
“Chỉ đùa thôi.” Chu Ngạn hơi nâng li rượu lên, nói: “Ay da, xin lỗi nhé.”
Phó Chi Dữ không để cho Chu Ngạn uống li rượu kia.

Rõ ràng nhìn anh vô cùng dịu dàng, ấy thế mà chỉ một giây sau, anh cướp lấy li rượu của Chu Ngạn, hất lên mặt anh ta, không chút chần chừ.

“Đệt!” Chu Ngạn đứng bật dậy: “Phó Chi Dữ! Cậu làm cái gì thế hả!”
Phó Chi Dữ siết chặt lấy tay Dụ Thần: “Tốt nhất là cậu nên hiểu rõ, không phải thứ gì cũng nhung nhớ được.

Đặc biệt là Dụ Thần.”
Chu Ngạn vội vã rút khăn giấy ra, lau rượu trên người.

Sau đó anh ta hung dữ ngẩng đầu, trừng mắt.

Phó Chi Dữ kéo Dụ Thần ra sau lưng mình, đổi giọng vô cùng khách sáo: “Xin lỗi nhé, tôi cũng chỉ đùa thôi.” Anh nhìn Chu Ngạn, cười: “Tôi còn có việc.

Tôi đưa Thần Thần đi trước đây.

Nếu cậu thấy có chỗ nào không phải phép thì cứ đến tìm tôi.”
Phó Chi Dữ nhấn mạnh chữ “cứ”.

Chu Ngạn quẫn bách không biết phải làm gì, chỉ có thể uất hận nhìn quần áo của mình.

Phó Chi Dữ vỗ vai Dụ Thần, đưa cậu đi.

Hai người đi thẳng ra cửa lớn, đi theo nhân viên phục vụ, vào thang máy.

Trong thang máy có nhân viên nên hai người không nói gì cả.

Đến khi ra khỏi thang máy, ra ngoài đại sảnh, Phó Chi Dữ đột nhiên xoay người lại, ôm chặt Dụ Thần vào lòng.


Dụ Thần cảm nhận được nụ hôn nhẹ nhàng của Phó Chi Dữ trên trán mình.

“Sao thế anh?” Dụ Thần hỏi nhỏ.

Phó Chi Dữ không trả lời ngay.

Một lát sau, xe của anh được lái đến.

Phó Chi Dữ nhận lấy chìa khóa.

Việc đầu tiên anh làm khi lên xe là nắm lấy tay Dụ Thần.

“Ngoài Chu Ngạn ra thì còn ai nói những lời như thế với em không?” Phó Chi Dữ hỏi.

Dụ Thần lắc đầu: “Không ạ, chỉ có anh ta thôi.”
Phó Chi Dữ day huyệt thái dương một lát, khởi động xe rồi nói: “Em đừng sợ.”
Dụ Thần cười, lắc đầu: “Em đâu có sợ, vì em biết anh ở đó mà.” Dụ Thần hơi dựa về phía Phó Chi Dữ: “Vừa nãy anh đẹp trai dữ dội luôn, đẹp trai quá trời quá đất, oa.”
Lúc này biểu cảm trên gương mặt Phó Chi Dữ mới dịu đi một chút: “Thế à?”
“Ừ đó!” Dụ Thần cảm thấy biểu đạt bằng lời không đủ còn vỗ tay bem bép: “Lúc mà anh hất li rượu kia, em hết hồn luôn á.

Ui trời trời, em cứ tưởng mấy chuyện đấy chỉ có trên phim thôi.

Đỉnh quá trời.

Anh có thấy vẻ mặt của Chu Ngạn không? Mặt đen thui luôn, còn chẳng dám trả đũa.

Ha ha ha ha, buồn cười chết đi được.”
Nghe Dụ Thần nói thế, Phó Chi Dữ cũng từ từ thả lỏng.

Dụ Thần lại hỏi: “Nhưng làm thế thì anh có gặp phiền phức gì không? Dù gì thì ba anh ta cũng là người có tiếng trong giới mà.”
Phó Chi Dữ lạnh lùng hừ một tiếng: “Chỉ mỗi hắn thôi thì làm được gì?”
Dụ Thần sờ sờ cổ.

Sao cậu lại có cảm giác Phó Chi Dữ đối xử với cậu và đối xử với người khác khác nhau một trời một vực thế nhỉ.

Trái tim bé nhỏ của Dụ Thần cứ rung rinh, cậu hỏi Phó Chi Dữ: “Trước đây anh với Chu Ngạn xảy ra chuyện gì à?”
Phó Chi Dữ gật đầu: “Chuyện nhỏ thôi.”
Dụ Thần: “Chuyện gì thế?”
Phó Chi Dữ: “Tranh giành đơn hàng với anh, không giành lại được.

Sau đó còn kêu gọi bè phái vào nhưng vẫn không đọ lại được với anh.

Về sau lần nào gặp hắn thì hắn cũng bày mấy trò vặt vãnh làm anh ngứa mắt.

Anh lười chẳng thèm để ý đến hắn làm gì.”
Nhưng lần này lại dám giở trò với Dụ Thần, Phó Chi Dữ không thể nhịn được nữa.

Phó Chi Dữ nói, mặt vẫn giữ nguyên một biểu cảm, làm Dụ Thần bật cười.

Dụ Thần ngồi bên cạnh nhiệt liệt vỗ tay khen ngợi Phó Chi Dữ.

Phó Chi Dữ nói tiếp: “Sau này mà gặp những chuyện như thế, em phải nói ngay với anh.”
Dụ Thần gật đầu: “Đương nhiên rồi.

Không nói với anh thì em biết nói với ai.

Em chỉ là tay mơ trong nghề thôi, cần phải được bảo vệ đó.”
Phó Chi Dữ khẽ xoa mặt Dụ Thần: “Anh bảo vệ em.”
“Thôi kệ anh ta đi.” Dụ Thần cười: “Tối nay thu hoạch được nhiều lắm nhé, em gặp được bao nhiêu là người mà em muốn gặp.”
Phó Chi Dữ nghe xong, “ừ” một tiếng.

Một lát sau, Phó Chi Dữ hỏi: “Anh có phải là người mà em muốn gặp không?”

Dụ Thần gật liền tù tì ba cái: “Đương nhiên rồi.

Anh với họ khác nhau.

Anh là người em muốn gặp, còn họ chỉ là người em muốn gặp thôi.”
Phó Chi Dữ hoài nghi.

Ba giây sau.

Phó Chi Dữ: “Có gì khác nhau?”
Dụ Thần: “Ha ha ha ha ha ha ha, dù gì thì cũng có điểm khác nhau.”
Phó Chi Dữ là đồ đại ngố.

Xe chầm chậm đi trên đường, không biết đang đi về đâu.

Một lát sau, Dụ Thần hỏi: “Anh định đưa em đi đâu thế?”
Phó Chi Dữ: “Anh không biết.”
“Đi hóng gió à.” Dụ Thần ngẫm nghĩ: “Hay mình đến trung tâm mua sắm Vạn Hạp đi.”
Phó Chi Dữ: “Được.”
Dụ Thần: “Anh không hỏi em đến đấy làm gì à?”
Phó Chi Dữ ngẫm nghĩ một chút: “Đến đó làm gì?”
Dụ Thần ngồi cười toe toét mà Phó Chi Dữ không biết cậu đang cười cái gì.

Dụ Thần đang cười cái gì, thực ra cậu cũng không biết nữa.

Chỉ là cậu đột nhiên có một cảm giác thật kì lạ.

Cậu cảm thấy Phó Chi Dữ cực kì ngoan, nghe lời Dụ Thần, bảo gì nghe nấy, Dụ Thần nói gì anh cũng gật đầu, còn bảo vệ cậu nữa.

Vừa ngoan, vừa đáng yêu, vừa nam tính, vừa nhiều ham muốn, lại còn có biết bao nhiêu là tính từ để miêu tả nữa chứ.

Không biết cụm “làm thế nào để yêu đương” của Phó Chi Dữ có những gì nhỉ, anh học giỏi quá trời luôn.

“Lát nữa là anh biết ngay.” Dụ Thần trả lời câu hỏi của anh.

Phó Chi Dữ: “Ừ.”
Phó Chi Dữ vừa dứt lời, Dụ Thần lại cúi đầu, bật cười.

Phó Chi Dữ nghe thấy tiếng cười của Dụ Thần, tâm trạng tốt hẳn lên: “Sao thế? Em cứ cười mãi thôi.”
“Anh ơi,” Dụ Thần vừa cười vừa gọi: “Anh lớn nhường này rồi, có ai từng thích anh chưa?” Không đợi Phó Chi Dữ trả lời, Dụ Thần đã nói trước: “Chắc chắn là có rồi, mà còn nhiều ơi là nhiều nữa.

Mọi người xếp thành hàng để theo đuổi anh ấy chứ.”
Phó Chi Dữ không phủ nhận: “Sao thế?”
Mắt Dụ Thần cong cong như vầng trăng khuyết: “Bọn họ có mắt nhìn thật đấy.”
Phó Chi Dữ hơi ngây người, anh nuốt nước bọt: “Em thì sao?”
Dụ Thần: “Em cũng có mắt nhìn lắm luôn.”
Bàn tay cầm vô lăng của Phó Chi Dữ siết chặt lại.

Từng tế bào thần kinh bắt đầu cảm thấy phấn chấn.

Hình như anh hiểu ý của Dụ Thần, nhưng anh lại cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi.

Hay là hỏi nhỉ?
Hỏi thế nào?
Em đã thích anh chưa?
Có phải là em thích anh rồi không?
Nếu như Dụ Thần không có ý đó thì sao?
Nếu như anh tự mình đa tình thì sao?
Nói xong Dụ Thần có bị dọa không? Liệu cậu có không để ý đến anh nữa không?
Phó Chi Dữ cảm thấy loạn như mớ bòng bong.


Gặp Dụ Thần là đầu óc Phó Chi Dữ rất dễ bị gỉ sét, không thể tư duy theo lối bình thường được.

“Đến nơi rồi đến nơi rồi!” Dụ Thần hô lên: “Sao anh vẫn tăng tốc thế? Phải rẽ rồi kìa.”
Phó Chi Dữ “ừ” một tiếng trầm thấp rồi mới đạp phanh, rẽ sang.

“Anh dừng ở kia là được, em chỉ vào một chút thôi, mười phút,” Dụ Thần bắt đầu cởi dây an toàn ra: “à năm phút thôi là em ra ngay.”
Phó Chi Dữ vừa dừng xe lại, Dụ Thần mở cửa xe luôn.

Anh nhìn Dụ Thần lon ton vui vẻ chạy về phía trung tâm mua sắm cho đến khi khuất bóng.

Hai tay anh đặt trên vô lăng.

Phó Chi Dữ cúi đầu, chầm chậm thở dài.

Cứ từ từ thôi.

Không vội.

Như thế này đã là đủ rồi.

Nghĩ thế, Phó Chi Dữ bật cười.

Nói là năm phút những chỉ ba phút sau, Dụ Thần đã chạy ra rồi.

Trên tay cậu cầm mấy cái túi liền, vừa lên xe là cậu đưa cho Phó Chi Dữ luôn.

Phó Chi Dữ: “Gì thế?”
Dụ Thần le lưỡi, cười: “Quà tặng anh đấy.

Em nhận được tiền lương của đơn đặt hàng trước rồi.”
Vừa nhận được tiền lương cái là cậu trả nốt tiền luôn, nhưng vẫn không đủ, cậu còn phải thêm rất nhiều, gần như tiêu hết cả tiền tiết kiệm luôn.

“Lần đầu tiên mua quà cho anh, em đã nghĩ rất lâu đấy.

Em cảm thấy anh chẳng thiếu cái gì cả, vì vậy em chọn cho anh món đồ thường ngày hay dùng được.” Dụ Thần vỗ vỗ vào mấy cái túi: “Vest với áo sơ mi đặt may đó.

Do nhà thiết kế em thích làm.

Có lần được nhận giải, em mặc bộ quần áo của anh ấy làm đấy.

Chắc chắn anh mặc lên đẹp cực kì.”
Nói đến đây, Dụ Thần cười: “Hi hi, từ đầu đến chân.” Cậu thì thầm: “Quần lót cũng có.”
Lúc Dụ Thần nói, Phó Chi Dữ chỉ nhìn cậu thôi.

Rõ ràng người nhận được quà là Phó Chi Dữ, vậy mà nhìn Dụ Thần còn vui hơn cả anh.

“Em đưa ảnh của anh cho anh ấy xem, anh ấy còn khen anh hết lời cơ.”
“Bạn trai em ưu tú quá trời, đến đâu cũng có người khen.”
…!
Dụ Thần phấn khích nói một tràng, thấy Phó Chi Dữ chẳng nói gì, cậu dừng lại: “Sao anh không nói gì thế?”
“Anh muốn hôn em.” Đột nhiên Phó Chi Dữ nói.

Dụ Thần còn định giới thiệu tiếp, nghe Phó Chi Dữ nói vậy, cậu “ồ” một tiếng, tiến về phía Phó Chi Dữ.

“Nào, đến đây.” Dụ Thần chu môi, phát ra tiếng chụt chụt muốn hôn.

Phó Chi Dữ không khách sáo, giữ lấy gáy Dụ Thần, trao cho cậu một nụ hôn sâu.

“Còn cả cái này nữa.” Hôn xong, Dụ Thần lập tức chào hàng như thể sợ Phó Chi Dữ bỏ lỡ: “Trong túi này còn có chữ kí kèm ảnh thần tượng nhỏ của anh đấy.”
Phó Chi Dữ ngây người: “Thần tượng nhỏ của anh? Ai cơ?”
Dụ Thần cười: “Ngô Gia Hy ấy.”
Phó Chi Dữ cố gắng tìm cái tên ấy trong đầu.

Lúc này anh mới nhớ ra người này là thần tượng mà anh nhận bừa lúc đi xem phim với Dụ Thần.

Lúc Phó Chi Dữ đang nghiền ngẫm, Dụ Thần đã lấy ảnh kèm chữ kí của Ngô Gia Hy ra: “Cậu ấy đẹp trai thật đấy, cảm giác như cún con vậy.

Cậu ấy còn là ca sĩ nữa cơ, hát hay cực.”
Dụ Thần tưởng mình khen thần tượng của Phó Chi Dữ thì anh sẽ vui.

Nhưng không ngờ Phó Chi Dữ lại nhíu mày: “Cậu ta tốt như vậy à?”
Dụ Thần gật đầu: “Tốt lắm cơ ý.


Anh xem này, tóc cậu ấy cũng xoăn tự nhiên, mắt cậu ấy vừa to vừa tròn, đáng yêu dữ dội.

Nhìn trong ảnh đã đẹp trai thế này rồi, chắc chắn ngoài đời còn đẹp trai hơn nữa.” Dụ Thần thốt lên: “À, đúng rồi, bạn nhiếp ảnh gia lấy tấm hình này giúp em cũng bảo là cậu ấy đẹp trai hơn trong ảnh nhiều.”
Phó Chi Dữ cầm lấy tấm ảnh, chẳng có chút gì là nâng niu trân trọng ảnh của thần tượng cả, cứ thế nhét vào trong túi áo.

Trong xe không tiện xem quần áo, Phó Chi Dữ để chúng ra ghế sau.

Túi nào có quần áo là anh để cẩn thận, túi nào là đồ về Ngô Gia Hy, anh tiện tay ném bừa ra sau.

Lúc về lại ghế lái, Phó Chi Dữ thấy Dụ Thần đang nhíu mày xem điện thoại.

Phó Chi Dữ hỏi: “Sao thế?”
Dụ Thần nhìn điện thoại: “Trợ lí gửi cho em mấy chuyện ở công ti.” Dụ Thần bĩu môi: “Mấy hôm nữa phải mở cuộc họp, em phải ra mặt để tước quyền của vài người.

Bây giờ không biết đến lúc đấy làm thế nào để giải quyết gọn ghẽ hội nghị đó đây.”
Phó Chi Dữ nghĩ: “Em tra công việc trong cơ quan một tháng nay của mấy người đó,…”
Phó Chi Dữ nghiêm túc nêu ý kiến.

Dụ Thần nghiêm túc lắng nghe, vừa nghe vừa gật đầu, vừa ghi chép lại.

Tính chất công việc của cậu và Phó Chi Dữ khác nhau, không phải cái nào cũng có tác dụng, nhưng đa số có thể áp dụng được.

Tư duy của Phó Chi Dữ rành mạch, Dụ Thần nghe là hiểu, trong đầu tự vạch ra đường lối rõ ràng, đến lúc ấy cần phải làm gì, nói gì.

Khi Phó Chi Dữ không nói nữa, Dụ Thần còn đang mải mê gõ ghi chú.

Gõ được một lúc lại nghĩ một hồi, hiểu rồi lại gõ chữ tiếp.

Chìm đắm vào thế giới của riêng mình một hồi lâu, đến khi Dụ Thần ngẩng đầu lên, cậu mới phát hiện ra họ vẫn đang ở ngoài cửa hàng.

Dụ Thần cười, cất điện thoại đi: “Hi hi.”
Phó Chi Dữ dịu dàng nhìn Dụ Thần, cười.

Dụ Thần chống cằm, quang đầu nhìn vào mắt Phó Chi Dữ: “Sao anh lại giỏi thế?”
Dụ Thần khen anh cực kì nghiêm túc, nghiêm túc tới mức Phó Chi Dữ ngây người, không biết phải cười thế nào nữa.

Phó Chi Dữ: “Chỉ giỏi thường thôi.”
Dụ Thần cười rộ lên: “Anh nghe ba em kể vài chuyện về anh.

Một mình anh gây dựng nên công ti lớn như vậy, nhất định là mệt lắm.”
Phó Chi Dữ: “Thi thoảng cũng cảm thấy mệt.”
Dụ Thần gật đầu.

Sau đó hai người, anh nhìn em, em nhìn anh.

Mắt Dụ Thần cong cong như vầng trăng: “Sao anh lại nhìn em như thế? Anh đang nghĩ gì thế?”
Yết hầu Phó Chi Dữ cuộn lên: “Anh đang nghĩ, bây giờ phải lấy cớ gì để em đến nhà anh.”
Dụ Thần “à” một tiếng thật dài: “Đến nhà anh làm gì? Uống cà phê à?”
Phó Chi Dữ gật đầu: “Ừ, được.”
Dụ Thần: “Còn gì nữa? Không làm chuyện gì khác à?”
Phó Chi Dữ nuốt nước bọt: “Cũng được.”
Dụ Thần nhẹ nhàng “ừ” một tiếng: “Thế anh mời em đi nè.”
Phó Chi Dữ gật đầu: “Vậy mời em đến nhà anh uống cà phê.”
Dụ Thần không hài lòng lắm: “Chúng ta đã ba ngày chưa gặp nhau rồi, chỉ uống cà phê thôi hả anh?” Dụ Thần nghiêng đầu, nghe như thể đang lừa gạt ai vậy: “Anh bổ sung thêm một câu đi.”
Giọng nói Dụ Thần nhẹ nhàng tựa lông hồng, chỉ giọng nói cậu thôi cũng làm trái tim Phó Chi Dữ ngứa ngáy vô cùng.

Phó Chi Dữ: “Thêm câu gì?”
Dụ Thần: “Để em dạy anh.”
Phó Chi Dữ: “Ừ, em dạy anh đi.”
Dụ Thần cười, giọng nói càng nhẹ hơn nữa: “Anh học theo em nhé, em nói gì thì anh nói nấy.”
Phó Chi Dữ: “Ừ.”
Dụ Thần cười, ánh mắt cũng thay đổi: “Mời bé cưng của anh…” Dụ Thần tựa sát anh hơn một chút, nói một câu bên tai Phó Chi Dữ.

Bàn tay Phó Chi Dữ siết lại thành quyền.

Dụ Thần lùi lại, mắt cong cong, còn mang theo chút sắc thái nào đó, nhìn Phó Chi Dữ: “Anh nói đi, nhanh lên.”
Não bộ Phó Chi Dữ hỗn loạn vô cùng, bị chòng ghẹo đến không thể chịu nổi.

Anh dùng giọng nói vô cùng trầm, lặp lại một lần nữa câu nói Dụ Thần vừa nói bên tai.

“Mời bé cưng Thần Thần của anh, tối nay ở lại nhà anh, anh muốn chịch em.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.