Đọc truyện Hóa Ra Là Muốn Yêu Đương – Chương 42: Học Được Rồi
Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu
Dịch: Mạc Cao ơi là cao
Trước giờ Dụ Thần vẫn luôn là người đã nói được làm được, một người có kế hoạch.
Đã đưa ra quyết định rồi thì cứ dũng cảm tiến lên phía trước thôi.
Vì thế, đợi đến khi ba mẹ cho cậu vào trong phòng sách, Dụ Thần kiên quyết nói ra suy nghĩ của mình.
Ba Dụ Thần ngồi nghỉ trên ghế, trợ lí xem tài liệu trên máy tính, mẹ Dụ Thần đang lật xem hợp đồng.
Cả ba người cùng ngẩng đầu lên, nhìn Dụ Thần.
Có lẽ mẹ Dụ Thần đã đánh tiếng trước rồi nên mọi người không hề bất ngờ.
Từ cuộc thảo luận của ba người, bây giờ đã thành cuộc họp bốn người.
Dần dần, Dụ Thần cũng vào cuộc.
Hai tiếng tiếp theo đó, ba người mở một cuộc họp nhỏ cho Dụ Thần.
Dụ Thần cực kì tập trung, giống như đích thân mình trải nghiệm, quan sát, mô tả lại mấy năm phát triển gần đây của công ti.
Quả đúng như Phó Chi Dữ đã nói.
Công ti của ba mẹ đã cũ rồi, không bắt kịp thời đại.
Cũng giống như Phó Chi Dữ nói, trong công ti có rất nhiều chức vị không cần thiết.
Dụ Thần là thiếu gia, có thể nhảy vào quét sạch, thay máu công ti, còn có thể ra mặt tỏ vẻ hiểu chuyện, khách khí rồi loại bỏ đi những người mang tư tưởng cổ hủ không chịu buông.
Có lẽ đây cũng là nguyên nhân mà ba mẹ không ngăn cản Dụ Thần bước chân vào công ti.
Không chỉ thế, họ còn nghiêm túc nói tình hình gần đây của công ti cho Dụ Thần.
Sức khỏe của ba Dụ Thần không có vấn đề gì đáng ngại.
Nhưng dù cho ba Dụ Thần khỏe lại rồi thì cũng không thể dẫn dắt công ti đi được xa nữa nếu cứ duy trì tình trạng này.
“Chúng ta cần thay máu công ti.” Ba vỗ vai Dụ Thần, nói.
“Chuyện này không vội.
Trước hết con phải học, tìm hiểu công ti đã.
Mẹ để Tiểu Hà dẫn dắt con trước nhé.” Mẹ Dụ Thần nắm tay cậu, thở dài đầy lo âu: “Thần Thần à, mẹ yêu con.”
Dụ Thần: “Ài, không cần phải thế đâu ạ.
Cũng đâu phải chuyện gì to tát quá đâu ạ.
Con đã là trưởng thành rồi, chỉ là đổi nghề thôi mà.”
Mẹ Dụ Thần không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ xoa đầu cậu.
Dụ Thần cười: “Nhiếp ảnh gia phong lưu lãng mạn nhoáng cái đã biến thành công tử nhà giàu đời thứ hai.
Ui trời chuyện tốt từ trên trời rơi xuống là đây chứ đâu.
Phen này mà để cho các cao nhân trên mạng viết thành truyện thì mọi người ghen tị chết đi được ấy chứ.”
Cuối cùng mẹ Dụ Thần cũng bị cậu chọc cười.
Từ nhỏ đến giờ, Dụ Thần luôn là một người lạc quan.
Dù gặp phải chuyện gì, cậu vẫn có thể tìm được ánh sáng để tiến lên phía trước.
Khi ba ruột của Dụ Thần mất, mẹ Dụ Thần đã chìm trong đau khổ suốt một thời gian, sau đó, vì nhìn thấy gương mặt tươi cười như mặt trời của bé con Dụ Thần chưa tròn ba tháng tuổi, bà dần dần vực mình đứng dậy.
Những gì đã qua thì không thể lấy lại, bà phải trân trọng hiện tại và tương lai.
Cũng chính vì trải qua những chuyện như vậy, bà đơn giản hóa quan niệm về sự trưởng thành của Dụ Thần và Nhụy Nhụy.
Bà chỉ cần các con vui vẻ, hạnh phúc.
Như thế là đủ.
Sau khi nói chuyện xong với ba mẹ, Dụ Thần về phòng.
Việc đầu tiên cậu làm khi về đến phòng là lấy điện thoại ra.
Mặc dù linh cảm được rằng khi mở điện thoại lên sẽ có tin nhắn của Phó Chi Dữ, nhưng khi thấy có tin nhắn của anh thật, Dụ Thần vẫn vui cực kì.
Trước khi vào phòng sách, cậu không nói với anh thời gian cụ thể.
Vì vậy một tiếng trước, Phó Chi Dữ đã gửi tin nhắn cho cậu rồi.
[Một tiếng trước]
Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi:
[30 phút trước]
Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi:
[20 phút trước]
Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi:
[10 phút trước]
Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi:
[5 phút trước]
Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi:
[1 phút trước]
Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi:
Dụ Thần:
Dụ Thần:
Phó Chi Dữ lập tức trả lời.
Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi:
Dụ Thần:
Dụ Thần:
Dụ Thần:
Dụ Thần:
Dụ Thần:
Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi:
Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi:
Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi:
Dụ Thần đọc xong tin nhắn này, đang uống nước thì tí nữa là phun ra ngoài.
Dụ Thần:
Gửi tin nhắn xong, Dụ Thần cảm thấy không thích hợp lắm, thu hồi tin nhắn lại.
Cậu định đổi cách nói khác nhưng Phó Chi Dữ lại nhanh tay hơn cậu nhiều.
Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi:
Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi:
Dụ Thần cầm điện thoại, cười khanh khách.
Sao cậu lại có cảm giác Phó Chi Dữ trưng ra gương mặt cực kì nghiêm túc mà nói mấy lời dâm đãng nhở.
Dụ Thần:
Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi:
Dụ Thần:
Phó Chi Dữ thực sự cực kì tốt.
Chỗ nào cũng tốt, điểm nào cũng tốt.
Lần nào nói chuyện với Phó Chi Dữ xong, Dụ Thần cũng cảm thấy tâm tình thả lỏng hơn nhiều lắm.
Cậu rất ít khi có cảm giác như vậy, tựa như tự dưng có một chỗ dựa, dù xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì cũng có người ở bên, nắm lấy tay cậu.
Buổi tối, ăn cơm xong, Dụ Thần tự nhốt mình ở trong phòng.
Cậu đã liên lạc với Tiểu Hà rồi.
Tiểu Hà gửi cho cậu rất nhiều tài liệu và bảng biểu, thống kê.
Dụ Thần sắp xếp qua chỗ tài liệu bảng biểu đó một chút rồi lập thời gian biểu cho mình.
Giống như hồi thi đại học, để có thể được mẹ mua cho cái máy ảnh kia, cậu cũng lập cho mình một thời gian biểu.
Nhưng điều khác biệt là hồi cấp ba, mục thời gian nghỉ của cậu đều ghi là “chơi bóng rổ hoặc xem phim hoặc chơi game”.
Mà trong thời gian biểu lần này, thời gian nghỉ của cậu ghi “Phó Chi Dữ”.
Chỉ ghi mỗi tên anh thôi.
8 giờ tối, chuông báo giờ nghỉ giải lao đầu tiên của Dụ Thần vang lên.
Cậu ngẩng đầu, vươn vai rồi cầm ngay điện thoại lên.
Điều làm lòng người ta vui vẻ hạnh phúc khôn nguôi chính là trên màn hình đã có sẵn tin nhắn của Phó Chi Dữ.
Dụ Thần cười, mở khóa điện thoại, bấm vào tin nhắn Wechat với Phó Chi Dữ.
Một tiếng trước, Phó Chi Dữ đã thắc mắc về thời gian biểu mà Dụ Thần gửi cho anh.
Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi:
Dụ Thần định gõ chữ, những tự nhiên thấy lười động tay, thế là cậu ấn gửi tin nhắn thoại.
Dụ Thần: “Ý là sẽ làm những chuyện liên quan đến anh nè, có thể gọi điện cho anh, nói chuyện với anh, cũng có thể sửa ảnh của anh, vân vân vân vân.”
Viu, tin nhắn đã được gửi.
Nhắc đến ảnh, Dụ Thần nhân lúc Phó Chi Dữ chưa trả lời, cậu đăng ảnh lên vòng bên bè trên Wechat.
Cậu đã sửa xong ảnh rồi.
Ảnh của Phó Chi Dữ vốn chẳng cần phải sửa gì cả, chỉnh tí màu là được.
Dụ Thần mở Weibo ra, kèm tiêu đề “Anh người yêu của ai đây ta? Úi, hóa ra là của mình.” Cậu đăng chín tấm ảnh, đẹp hơn chỗ ảnh mờ tịt quay cuồng trong mơ hồ trên Wechat.
Nhưng tấm ảnh ở chính giữ vẫn là bức ảnh hai người chụp với nhau, đổi thành tấm chụp ở rạp chiếu phim.
Chọn.
Đăng.
Phó Chi Dữ cũng gửi tin nhắn trả lời.
Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi:
Vốn dĩ đang vui tươi hớn hở, ấy thế mà chỉ vì chữ “Ừ” của Phó Chi Dữ, Dụ Thần xụ mặt tức thì.
Cậu lại gửi tin nhắn thoại: “Em gửi anh tin nhắn thoại mà, anh cũng phải gửi tin nhắn thoại cho em.
Em muốn nghe giọng của anh cơ.”
Lần này Phó Chi Dữ trả lời rất nhanh.
Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi: “Em muốn nghe gì?”
A~
Dụ Thần nằm dạng chân dạng tay ra giường.
Giọng của Phó Chi Dữ hay chết đi được.
Dụ Thần ấn tin nhắn thoại: “Gọi em là cục cưng đi.”
Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi trả lời ngay tức thì: “Cục cưng.”
Hi hi ha ha ha ha.
Dụ Thần lăn lộn, quỳ sấp trên giường.
Tiêu rồi, cậu muốn làm mấy trò dâm đãng.
Dụ Thần chưa kịp nghĩ xem phải trả lời thế nào thì Phó Chi Dữ đã gửi tin nhắn thoại đến rồi.
Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi: “Cục cưng của anh đừng mệt quá nhé.
Xem tài liệu lâu rồi thì phải để cho mắt với cơ thể nghỉ ngơi, thả lỏng.”
Giọng nói cực kì dịu dàng.
Dụ Thần nghe một lần không đủ, nghe đi nghe lại năm lần.
Hay quá trời quá đất.
Sau đó cậu mới trả lời Phó Chi Dữ: “Âu kê.”
Nói rồi, Dụ Thần lên Weibo để dẫn đường dẫn bài đăng vừa rồi.
Lúc cậu quay về Wechat, định gửi cho Phó Chi Dữ thì anh đã gửi tin nhắn cho cậu.
Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi:
Dụ Thần cười:
Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi:
Dụ Thần:
Tinh tinh tinh.
Báo thức của Dụ Thần reo lên, đến giờ học hành rồi.
Cậu tắt báo thức đi.
Cậu không để ý bên Phó Chi Dữ hiển thị chữ “đang nhập”, cậu gõ luôn:
Dụ Thần:
Sau đó cậu để điện thoại sang một bên.
Quả thực là Phó Chi Dữ giúp cậu thả lỏng tâm tình tức thì.
Nhưng có lẽ là vì thả lỏng quá đà nên Dụ Thần cầm bút lên tính toán, tính hoài, tính mãi, đột nhiên bật cười.
Bình tĩnh, bình tĩnh.
Học hành, học hành.
Đúng 9 giờ chuông báo giờ nghỉ tiếp theo vang lên.
Chuông điện thoại vừa reo, Dụ Thần vừa hay đọc xong dòng cuối cùng, lập tức nhào lên giường, cầm điện thoại lên.
Vẫn hệt như lúc nãy, Phó Chi Dữ gửi cho cậu rất nhiều tin nhắn.
Tổng cộng 6 tin nhắn, tất cả đều là tin nhắn thoại, dài một giây.
Dụ Thần tò mò.
Phó Chi Dữ nói gì nhỉ, tất cả đều là một giây.
Đến lúc bấm mở ra…!
“Cục cưng.”
“Cục cưng.”
“Cục cưng.”
…!
Không phải gửi hàng loạt, mà cứ cách mấy phút là anh lại gửi một tin nhắn.
Mỗi một tin nhắn dường như Dụ Thần thấy cả tấm chân tình trong đó.
Dụ Thần nghe xong thấy cả người tê rần luôn.
Cậu nhắm mắt lại, cười lăn lộn trên giường, mãi một lúc sau mới cầm điện thoại lên.
Dụ Thần:
Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi trả lời tức thì:
Dụ Thần thấy dòng tin nhắn Phó Chi Dữ gửi đến, bật cười thành tiếng.
Chuyện gì thế này hử!
Đáng yêu quá thể đáng!
Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi:
Dụ Thần:
Dụ Thần:
Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi:
Dụ Thần:
Dụ Thần:
Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi:
Dụ Thần:
Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi:
(*) Nguyên văn là唯辰, 唯 là duy, chỉ, riêng chỉ.
Có thể hiểu là chỉ mình Dụ Thần mà thôi.
Dụ Thần: >
Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi:
Trái tim Dụ Thần nhảy loạn lên, nhìn giờ sắp nhảy sang số 41 rồi, cuống quít xỏ giày, mở cửa, chạy ù xuống.
Không phải chứ không phải chứ không phải chứ?
Không phải chứ không phải chứ không phải chứ!
Dụ Thần kích động vô cùng, không thèm ngó mắt mèo, xuống nhà cái lập tức mở cửa ra.
A!
Quả nhiên Phó Chi Dữ đứng ở bên ngoài.
Trên tay anh còn cầm một bó hoa.
Hai người đứng cách nhau một khoảng, nhìn nhau.
Dưới ánh đèn hành lang, Phó Chi Dữ cười dịu dàng vô cùng.
Anh đưa bó hoa cho cậu: “Lần này anh học được rồi.
Hoa là phải tự tay tặng cho em.”
Trái tim Dụ Thần nhảy nhót điên cuồng trong lồng ngực, cả người nhũn như chi chi.
Cậu vội vàng đi tới, nhận lấy bó hoa.
“Sao anh, sao anh lại đến đây thế?” Dụ Thần nói, chữ nào chữ nấy đều thấm đẫm hạnh phúc.
Phó Chi Dữ nói: “Vì 9 giờ 40 phút em làm việc xong, nên 9 giờ 41 phút anh đến gặp em, đến để nghe giọng em.”.