Đọc truyện Hóa Ra Là Muốn Yêu Đương – Chương 39: Gã Trai Thảo Mai
Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu
Dịch: Mạc Cao ơi là cao
Dụ Thần không hiểu Ngụy Phong bị làm sao nữa.
Rõ ràng chỉ cần nói chuyện với nhau hai ba câu là tạm biệt được rồi, thế mà cậu ta cứ thích nói sâu nói xa.
Lại còn đem theo cả một bé con nữa chứ.
Bé con ấy đang chơi nghịch cát với Nhụy Nhụy.
“Đây là con trai của thầy tôi.
Hôm qua là sinh nhật thằng bé nên nó đi cùng thầy tới đây luôn.” Ngụy Phong nói.
Dụ Thần và Lâm Chấn trao đổi ánh mắt, đồng thanh: “Ồ.”
Mặc dù bây giờ Ngụy Phong và Dụ Thần không còn quan hệ gì nữa, nhưng một tiếng trước Dụ Thần vừa kể chuyện về cậu ta với Phó Chi Dữ xong, bây giờ tự dưng người ta nhảy ra ngồi trước mặt.
Hình như có gì đó sai sai? Hơn nữa Phó Chi Dữ vẫn đang ở trong khách sạn nhìn ra đây.
Lúc này, Dụ Thần chỉ mải nghĩ, liệu Phó Chi Dữ nhìn thấy có hiểu lầm không, có khi nào anh lại không vui không? Nhưng trong bầu không khí này thì làm thế nào uyển chuyển duyên dáng bảo với Ngụy Phong là mình có bạn trai rồi?
Ngụy Phong, cậu xem bầu trời xanh ghê luôn á.
Sao giống anh người yêu tôi mới rước về mấy hôm trước thế.
Trước hết phải gợi mở đề tài đã.
“Chắc là cậu sắp tốt nghiệp nghiên cứu sinh rồi nhỉ?” Dụ Thần hỏi.
Ngụy Phong cười: “Đã tốt nghiệp được mấy năm rồi.”
Dụ Thần: “Bây giờ cậu đang học ở đâu thế?”
Ngụy Phong: “Thành phố B.”
Dụ Thần gật đầu: “Nghe ổn đấy.”
Ngụy Phong cười: “Cậu thì sao? Tôi thấy cậu đăng trên weibo, bây giờ cậu chuyên về nhiếp ảnh à?”
Dụ Thần: “Ừ.”
Đột nhiên Ngụy Phong nói: “Vốn dĩ chúng ta là bạn bè.”
Dụ Thần lập tức thấy khó xử, vội vã chuyển đề tài: “Bạn nhỏ này bao nhiêu tuổi vậy?”
Ngụy Phong: “Vừa lên cấp hai(*).”
(*) Hệ thống giáo dục của Trung Quốc theo mô hình 6 năm tiểu học, 3 năm trung học cơ sở, 3 năm trung học phổ thông.
Nên lớp của bạn nhỏ này là lớp 7 ở Việt Nam.
Dụ Thần gật gù, hỏi: “Ồ, sao thằng bé lại đi theo cậu thế.”
Ngụy Phong tỏ vẻ bất lực: “Thằng bé bám tôi lắm, rất thích chơi với tôi.”
Dụ Thần cười khan hai tiếng, khen: “Chứng tỏ là cậu tốt tính, có duyên với trẻ con.”
Vừa dứt lời, có một bóng người phủ lên người Dụ Thần, cậu quay đầu lại nhìn.
“Phó Chi Dữ!” Dụ Thần lập tức vui vẻ vô bờ: “Anh bận xong rồi à!”
Phó Chi Dữ chỉ “Ừ”.
May quá, không cần phải đi đường vòng nữa rồi.
Dụ Thần vội vã đứng dậy, đứng bên cạnh Phó Chi Dữ, nắm tay anh, giới thiệu với Phó Chi Dữ: “Đây là Ngụy Phong.”
Mặt Phó Chi Dữ không hề tỏ vẻ kinh ngạc gì hết: “Xin chào.”
Tầm mắt Ngụy Phong rơi vào hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau, cười: “Chào anh.”
Dụ Thần lại giới thiệu với Ngụy Phong: “Đây là…”
Mới nói đến đây, Phó Chi Dữ đưa tay phải ra: “Bạn trai của em ấy.”
Ngụy Phong cũng đưa tay ra, bắt tay một cái với Phó Chi Dữ: “Tôi đã nhìn thấy rồi, chúc mừng anh nhé.”
Phó Chi Dữ: “Cảm ơn.”
Hai người ngoài mặt thì mỉm cười lịch thiệp, trong lòng thì âm thầm đánh giá đối phương.
Không khí thù địch nồng đậm đến mức Nhụy Nhụy ngồi nghịch cát ở một bên cũng cảm nhận được.
Sao tên Ngụy Phong này đầy mùi trà thế nhỉ, trước đây anh ta cũng thế này sao? Thôi kệ đi, Nhụy Nhụy cũng không biết trước đây Ngụy Phong là người thế nào, cô chỉ biết Ngụy Phong rất đẹp trai mà thôi.
Nhưng bây giờ đứng cạnh Phó Chi Dữ.
Hợ, nhạt thếch vô vị.
Phó Chi Dữ cúi đầu nhìn đứa bé ngồi trên cát, hỏi: “Đứa bé này là?”
Dụ Thần: “Là con trai của thầy cậu ấy.
Lần này cậu ấy đến đây để làm dự án.”
Phó Chi Dữ gật đầu, cười hết sức lịch thiệp: “Không ngờ hai người bao nhiêu lâu nay không liên lạc, vừa mới gặp lại mà Ngụy tiên sinh đã tỏ vẻ quen thân như bạn thân lâu năm, chẳng trách Thần Thần nói cậu tốt tính.”
Phó Chi Dữ vừa dứt lời, Nhụy Nhụy ngồi cách đó vài bước chân kinh ngạc đến mức mồm há hốc.
Vị này là Phó Chi Dữ ngốc nghếch mình quen á hả?
Cái đệt!
Ngầu đét!
Ngụy Phong cười: “Dù sao thì cũng quen nhau nhiều năm rồi.
Trước đây khi còn học ở trường, chúng tôi hay cùng nhau đi học nên cũng rất ăn ý với nhau.”
Phó Chi Dữ gật đầu, quay sang nhìn Dụ Thần: “Em có người bạn tốt như thế này, sao chưa bao giờ kể về cậu ấy cho anh?”
Nhụy Nhụy nghe thế đột nhiên há miệng.
Nếu như tên ngốc Dụ Thần dám nói rằng rõ ràng đã từng kể rồi thì cô sẽ phi cái xẻng trên tay vào đầu cậu ngay.
“Chúng mình hay đi học với nhau à? Tôi cũng không nhớ lắm,” Dụ Thần cười với Phó Chi Dữ: “Bạn em nhiều như thế, làm sao anh nhớ hết được hả.”
Nhụy Nhụy thở phào một hơi.
Phó Chi Dữ xoa đầu Dụ Thần, ánh mắt đong đầy chiều chuộng yêu thương: “Thế là lỗi của anh à?”
Dụ Thần gật đầu: “Lỗi của anh.”
Tình địch vừa đến, level vọt lên cấp tối đa luôn.
Nhụy Nhụy ngồi một bên xem kịch hay, cười như đứa ngốc.
Phó Chi Dữ quay sang nói với Ngụy Phong: “Không ngờ tôi mới rời khỏi Thần Thần một lát thôi mà cậu đã đến rồi.
Bãi cát rộng lớn như vậy, ấy thế mà gặp nhau trên mảnh đất nhỏ này, quả là trùng hợp quá.”
Ngụy Phong cảm thấy cười không nổi: “Cũng bình thường thôi.
Tiểu Thần khá nổi bật, nhìn cái là nhận ra ngay.”
Phó Chi Dữ gật đầu đồng ý: “Đúng thế, tôi cũng hay nói vậy.”
Ngụy Phong: “Tôi không biết cậu ấy đã có người yêu rồi.
Hai người mới hẹn hò sao?”
Phó Chi Dữ hơi ngạc nhiên: “Em ấy đăng trong vòng bạn bè rồi, cậu không thấy sao?”
Dụ Thần thì thầm, chen vào một câu: “Em chặn cậu ấy rồi.”
Phó Chi Dữ: “À.” Rồi anh cười đầy lịch sự: “Ngại quá, em ấy hơi bướng bỉnh, cậu đừng để ý nhé.”
Mặt Ngụy Phong đen thui: “Không sao.”
Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy tâm trạng Ngụy Phong lúc này tồi tệ đến nhường nào, cậu ta cúi đầu gọi: “Hoằng Nghệ.”
Bé Hoằng Nghệ ngẩng đầu lên: “Dạ anh.”
Ngụy Phong: “Mình đi thôi nào.”
Hoằng Nghệ ngoan ngoãn đứng dậy.
Sau khi Ngụy Phong đi rồi, trái tim treo lơ lửng của Phó Chi Dữ lập tức hạ xuống.
Anh quay đầu lại, định giải thích với Dụ Thần, nhưng cậu đã cướp lời.
“Đỉnh quá anh ơi!”
Dụ Thần còn giơ ngón cái cho anh: “Em còn đang nghĩ không biết làm sao để đuổi khéo cậu ấy cơ.
Tự dưng dắt theo một cậu nhóc đến làm em khó xử muốn chết đi được.”
Phó Chi Dữ cười, hỏi: “Tại sao em lại chặn cậu ta?”
Dụ Thần ngẫm nghĩ một hồi: “Từ lâu lắm rồi.
Lúc đó cậu ấy toàn mượn mấy cái ảnh em đăng trên vòng bạn bè làm cớ để nói chuyện với em, mà em lại không muốn nói chuyện nên chặn luôn.”
Phó Chi Dữ hoài nghi: “Em không thích người khác nói chuyện về những bài em đăng trên vòng bạn bè à?”
Dụ Thần lắc đầu: “Không, còn tùy trường hợp nữa.” Dụ Thần nhìn Phó Chi Dữ: “Nhưng mà anh thì được.
Anh muốn nói chuyện gì cũng được hết.”
“Úi dồi ôi,” Nhụy Nhụy ngồi ở một bên cuối cùng cũng lên tiếng, cười: “Em muốn anh~~ nhìn~~”
Dụ Thần ném giấy: “Câm miệng.”
Nhụy Nhụy đứng dậy: “Vừa nãy anh phối hợp ghê á Dụ Thần.”
Dụ Thần vỗ vai Phó Chi Dữ: “Đương nhiên là đứng về phe anh người yêu rồi.”
Nhụy Nhụy gật đầu: “Hóa ra cũng không ngốc.”
Dụ Thần: “Em mới là đồ ngốc.”
Nhụy Nhụy: “Anh là đồ đần.”
Dụ Thần: “Em là chúa ngố.”
Nhụy Nhụy: “Anh là đồ não phẳng.”
Dụ Thần: “Em là đồ ấu trĩ.”
Hai người đằng này đấu võ mồm, Phó Chi Dữ đứng một bên lắc đầu, cười.
Mọi người cứ tưởng rằng chỉ là màn quảng cáo giữa giờ ngắn ngủi, nhưng không ngờ lúc ăn cơm tối, lại gặp lại Ngụy Phong.
Không biết cái đảo này bị làm sao, nhà hàng Nhụy Nhụy đặt lại không có phòng riêng.
Bốn người đang chuyện trò cười nói vui vẻ, lúc Ngụy Phong cầm li rượu trên tay xuất hiện, bầu không khí của cả bàn lập tức trùng xuống thấy rõ.
Nhụy Nhụy cười, nhưng cười thì cười, nói chuyện lại không khách khí: “Anh lại muốn làm gì thế?”
Ngụy Phong rất lịch sự: “Anh muốn đến uống với mọi người một li.”
Dụ Thần lịch sự trả lời: “Ngại quá, tôi không uống rượu.”
Ngụy Phong cười: “Cậu uống rượu xong uống một cốc sữa là không có vấn đề gì mà.
Không sao, chỉ một li thôi.”
Phó Chi Dữ không ngẩng đầu lên, mở lời: “Hình như Ngụy tiên sinh nghe không hiểu tiếng người.”
Ngụy Phong ngây người, sau đó cười: “Lẽ nào bạn trai cậu không biết cậu uống rượu xong uống sữa sẽ không có vấn đề gì?”
Bạn trai Phó Chi Dữ nói: “Em ấy đã hứa với tôi là không uống rượu với người ngoài, việc này không liên quan đến uống sữa.” Cuối cùng Phó Chi Dữ cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng: “Cậu còn có việc gì không?”
Ngụy Phong phẩy tay: “Không có việc gì nữa.”
Sau đó cậu ta lại lủi thủi rời đi.
Nhụy Nhụy cảm thấy vô cùng khó hiểu: “Ủa cái gì vậy trời? Một lần rước nhục chưa đủ mà còn thêm lần nữa hả?”
Dụ Thần: “Trước đây cậu ấy không như thế đâu.
Hôm nay cậu ấy cứ là lạ làm sao ấy, nói câu nào cũng khó nghe.
Kệ cậu ấy đi.”
Phó Chi Dữ hỏi: “Em hiểu cậu ta thế cơ à?”
Dụ Thần: “À, thực ra cũng chẳng phải hiểu lắm đâu.
Ngày xưa em chỉ chơi bóng rổ với ăn cơm cùng cậu ấy, cũng không biết tác phong làm việc của cậu ấy thế nào.”
Phó Chi Dữ: “Ồ.”
Bầu không khí chẳng mấy chốc được Nhụy Nhụy hâm nóng lên.
Ăn xơm xong, mọi người cùng nhau đi dạo phố rồi về khách sạn.
Về đến phòng, Dụ Thần hỏi Phó Chi Dữ: “Máy tính anh có photoshop không?”
Phó Chi Dữ gật đầu: “Có.”
Dụ Thần: “Anh có tiện không? Cho em mượn một chút, có khách hàng muốn em sửa ảnh.”
Phó Chi Dữ: “Được.”
Phó Chi Dữ mở laptop ra, nhập mật khẩu là sinh nhật Dụ Thần vào, đang định đứng lên để nhường chỗ cho Dụ Thần, không ngờ cậu lại ngồi luôn lên đùi anh.
Dụ Thần: “Em làm nhanh lắm.”
Phó Chi Dữ: “Không sao, cứ dùng thoải mái.”
Dụ Thần cười, sờ chuột: “Em có nặng không?”
Phó Chi Dữ: “Không nặng.”
Dụ Thần nhìn hình nền máy tính, thốt lên: “Ơ, lại là em này.”
Phó Chi Dữ cười: “Ừ.”
Dụ Thần: “Anh có nhiều ảnh của em thật đấy.”
Phó Chi Dữ: “Không nhiều, nhiêu đó vẫn chưa đủ.”
Dụ Thần cười: “Sao anh giỏi làm người yêu thế không biết?” Sau đó cậu lại nói: “Bạn trai tốt thật đấy.” Phó Chi Dữ chưa kịp nói gì, Dụ Thần đã tự trả lời: “Thế thôi đã là tốt à?” Cậu tự tiếp lời mình: “Cực kì tốt luôn.”
Phó Chi Dữ ôm chặt lấy eo cậu, cười rộ lên: “Sao em lại đáng yêu thế không biết?”
Dụ Thần vẫn trả lời y hệt như ngày trước: “Chỉ đáng yêu một tí thôi.”
Dụ Thần bắt tay vào sửa ảnh.
Căn phòng trở nên yên tĩnh.
Trong phòng chỉ còn tiếng bấm chuột.
Tích tích tích.
Phó Chi Dữ nhìn con trỏ chuột trên màn hình, bắt đầu suy nghĩ miên man.
Dường như anh chợt nhận thức được rằng, sau này sẽ còn có rất nhiều người theo đuổi Dụ Thần, cũng sẽ có rất nhiều người giống như Ngụy Phong.
Thậm chí, có những người dù biết rằng Dụ Thần có bạn trai cũng không hề hấn gì, biết rồi thì vẫn cứ muốn cướp Dụ Thần đi.
Dụ Thần tốt như vậy, đơn giản đến nhường này, ngây thơ đến thế, ai mà chẳng thích.
Phó Chi Dữ càng nghĩ càng thấy lo lắng, càng ôm Dụ Thần chặt hơn nữa.
Anh thích Dụ Thần lắm.
Anh được voi đòi tiên, muốn nhiều hơn nữa.
Anh muốn kết hôn với Dụ Thần.
Anh muốn ở bên Dụ Thần cả đời.
Anh còn muốn khiến Dụ Thần cũng thích mình.
“Á á á,” Dụ Thần đột nhiên kêu lên: “Anh siết bụng em rồi.”
Phó Chi Dữ hơi thả lỏng tay ra, anh tựa đầu vào lưng Dụ Thần, thì thầm gọi nhỏ: “Cục cưng ơi.”
Nghe Phó Chi Dữ gọi vậy, Dụ Thần chợt thấy người mình tê rần.
Cơn tê chạy từ trong tim, lan đến tận đầu ngón tay.
Đây là lần đầu tiên Phó Chi Dữ gọi cậu như thế khi cả hai đang trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo.
Cả người Dụ Thần mềm nhũn: “Hửm? Sao thế anh?”
Giọng Phó Chi Dữ khàn khàn mang theo chút ấm ức khó thấy: “Không sao.”
Phó Chi Dữ bảo không sao, Dụ Thần tưởng không sao thật, tiếp tục sửa ảnh.
Nhưng được một lát, bụng cậu lại bị ôm siết lại.
Dụ Thần cười khổ: “Phó Chi Dữ.”
Phó Chi Dữ cọ mũi vào Dụ Thần: “Đừng gọi tên.”
Dụ Thần sửa miệng: “Anh ơi.”
Phó Chi Dữ: “Đừng gọi là anh.”
Dụ Thần nuốt nước bọt.
Bây giờ không chỉ đầu ngón tay mà cả người cậu đều tê rần cả rồi.
Vừa tê vừa mềm nhũn.
Cậu gọi nhỏ: “Ông xã.”
Cuối cùng Phó Chi Dữ cũng hài lòng, đáp lời: “Ơi em.”
Dụ Thần vỗ nhẹ lên mu bàn tay Phó Chi Dữ, bất giác cảm thấy có chỗ nào đó không đúng: “Anh sao thế? Anh thấy khó chịu trong lòng à?”
Phó Chi Dữ thừa nhận: “Ừ.”
Dụ Thần nhớ lần trước lúc anh thấy khó chịu đã nói rằng muốn nghe giọng của cậu.
Dụ Thần: “Anh muốn nghe gì? Em nói cho anh nghe.”
Phó Chi Dữ lại ôm Dụ Thần thật chặt.
Em hãy nói em yêu anh đi..