Hóa Ra Là Muốn Yêu Đương

Chương 36: Em Cảm Nhận Được Rồi


Đọc truyện Hóa Ra Là Muốn Yêu Đương – Chương 36: Em Cảm Nhận Được Rồi


Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu
Dịch: Mạc Cao ơi là cao
Lúc Phó Chi Dữ bế Dụ Thần xuống, Dụ Thần đã ngủ say tít rồi.

Đêm hội pháo hoa cũng đã kết thúc, bầu trời chỉ còn lại những vì sao sáng lấp lánh, thêm cả những ánh đèn bên bờ biển khiến cho cả không gian tràn ngập sự ấm áp dịu dàng.

“Biết ngay là anh ấy sẽ ngủ mà.” Nhụy Nhụy thấy Phó Chi Dữ đi đến, cười.

Có lẽ do không còn tay để thu dọn đồ đạc, lúc này, trên người Phó Chi Dữ treo ba cái máy ảnh, một cái ba lô và cả một Dụ Thần đang trùm áo khoác.

Lâm Chấn và Nhụy Nhụy vội chạy ra giúp, lấy áo ở trên người Dụ Thần xuống.

“Giúp tôi cho máy ảnh vào trong ba lô với,” Phó Chi Dữ ôm Dụ Thần, ngồi xuống: “cảm ơn.”
Lâm Chấn đang định làm thì Nhụy Nhụy kéo tay anh ra: “Để em làm.

Mấy cái này sắp xếp không cẩn thận, lúc Dụ Thần tỉnh lại mà thấy thì kiểu gì cũng giận cho xem.”
Phó Chi Dữ nghe thế, hỏi: “Em ấy biết giận sao?”
Nhụy Nhụy cười: “Là người thì ai cũng biết giận mà.”
Phó Chi Dữ nhìn gương mặt say ngủ của Dụ Thần: “Anh chưa thấy em ấy tức giận bao giờ.”
Nhụy Nhụy thở dài: “Thế là bình thường ấy, trước mặt anh thì anh ấy dịu dàng lắm, bạn trai cái là khác hẳn.”
Phó Chi Dữ hoài nghi: “Khi nào thì em ấy sẽ giận?”
Nhụy Nhụy chỉ vào mấy cái máy ảnh: “Nếu mà anh làm rơi mấy cái này thì chắc là chọc tức anh ấy đấy.”
Phó Chi Dữ: “Không dám.”
Lâm Chấn ngồi ở bên cạnh phát biểu: “Thực ra Dụ Thần ít khi tức giận lắm, cậu ấy rất biết ăn nói.

Nhưng có lẽ do hai anh em nhà họ vô tâm vô tư thôi.”
Nhụy Nhụy: “Ủa em nào có vô tâm vô tư đâu, nếu có thì cũng chỉ có Dụ Thần thôi.”
Lâm Chấn cười: “Đôi khi cậu ấy vô tâm vô tư thật.”
Nhụy Nhụy: “Trừ quan hệ bạn bè bình thường, ví dụ như Lâm Chấn chẳng hạn, thì những mối quan hệ khác của anh ấy thì hôm nay Dụ Thần khoác vai xưng anh gọi em, mấy hôm sau mà không liên lạc lại, kiểu gì anh ấy cũng quên luôn anh là ai.”
Lâm Chấn cười, tiếp lời: “Dụ Thần kết bạn đúng là tùy tiện thật.” anh nhún vai: “Dù sao cậu ấy cũng không thiếu.

Anh xem, cậu ấy đẹp trai, tốt tính, rất nhiều người muốn làm quen.”
Nhụy Nhụy cười: “Cũng có nhiều anh đẹp trai theo đuổi lắm.”
Lâm Chấn nhìn vẻ mặt mê trai của Nhụy Nhụy: “Hai người họ được chiều từ bé, chưa từng chịu khổ hay phải lo nghĩ bao giờ.

Căn bản là chẳng có gì làm phiền được họ.” Lâm Chấn cười: “Cơ mà không ai động vào nhưng tính xấu thì nhiều lắm.”
Nhụy Nhụy: “Em làm gì có tính xấu!”
Phó Chi Dữ nhìn hai người họ, cười.

“Cậu ấy chụp đã nghiền chưa?” Lâm Chấn lại hỏi.

Phó Chi Dữ gật đầu: “Chắc là đã rồi, em ấy chụp lâu lắm.”
“Thế là được rồi,” Lâm Chấn chợt hoài nghi: “Nhưng mà sao cậu ấy lại ngủ thế?”
Phó Chi Dữ bất lực: “Nhân lúc tôi không để ý, em ấy uống sạch chỗ rượu tôi đem lên.”
Nhụy Nhụy: “……”
Lâm Chấn: “……”
Nhụy Nhụy cười, kéo khóa ba lô lên: “Được rồi.

Anh đeo ba lô đi Lâm Chấn.”
Lâm Chấn gật đầu, mới đưa tay ra thì bị Phó Chi Dữ cản lại: “Để tôi đeo cho.”
Lâm Chấn: “Anh vẫn phải bế cậu ấy mà.”
Phó Chi Dữ: “Không sao, em ấy nhẹ lắm.”
Lâm Chấn và Nhụy Nhụy trao đổi ánh mắt, lập tức hiểu ý Phó Chi Dữ.


Dụ Thần không cho ai đụng vào ba lô của mình, có lẽ Phó Chi Dữ sợ Dụ Thần dậy mà thấy thì không vui.

Xe đã đợi ở bên dưới, họ cùng nhau rời khỏi nhà hàng, lên xe về khách sạn.

Dụ Thần một khi đã ngủ thì ngủ rất sâu, không bị tiếng ồn bên ngoài làm ảnh hưởng, giống hệt như lần trước vậy.

Dụ Thần ngoan ngoãn gối đầu lên đùi Phó Chi Dữ, ngủ ngon lành.

Nhưng lần này hơi khác, Dụ Thần không sờ Phó Chi Dữ.

Ngồi trên xe bao lâu thì Phó Chi Dữ nhìn Dụ Thần bấy lâu.

Đèn đường bên ngoài chiếu rọi vào xe, lúc tối lúc sáng.

Da Dụ Thần mịn màng trắng trẻo, lúc này đây làn da cậu như thể đang phát sáng.

Ngón cái Phó Chi Dữ nhẹ nhàng vuốt ve từ gò má cậu, dừng lại ở cằm rồi xoa mấy cái.

Lúc xe dừng đèn đỏ, Phó Chi Dữ đột nhiên cầm tay Dụ Thần lên.

Anh còn túm lấy mép áo của mình.

Tay Dụ Thần hơi cong lên.

Phó Chi Dữ nhìn tay Dụ Thần một hồi rồi mới quyết định, chầm chậm cho tay Dụ Thần vào trong áo mình.

Khoảnh khắc ngón tay Dụ Thần chạm vào áo anh, đèn chuyển sang màu xanh, xe chuyển động.

Phó Chi Dữ nhẹ nhàng thở ra.

Thôi thì vẫn lấy tay Dụ Thần ra, nắm chặt lấy tay cậu.

Chẳng mấy chốc xe chở mọi người về đến khách sạn.

Bây giờ mới khoảng mười giờ tối, đèn đóm ở khách sạn sáng trưng.

Vì thế sau khi xuống xe, Nhụy Nhụy đi đến, lấy tay áo khoác khoác trên người Dụ Thần che mắt cậu.

Nhân viên lễ tân định mở lời chào mừng thì Phó Chi Dữ liếc mắt ra hiệu không phải chào.

Mấy người yên lặng lên tầng, đưa Phó Chi Dữ lên tận cửa phòng, giúp anh mở cửa.

“Cảm ơn.” Phó Chi Dữ vào phòng rồi nói với Lâm Chấn và Nhụy Nhụy.

Lâm Chấn cười, thì thầm: “Không cần khách sáo, người nhà cả mà.”
Nhụy Nhụy gật đầu: “Anh nghỉ ngơi sớm nhé.”
Phó Chi Dữ: “Ừ, hai người cũng nghỉ sớm nhé.”
Lần này Dụ Thần ngủ say thật, Phó Chi Dữ bế cậu lên giường rồi mà cậu vẫn chẳng phản ứng gì.

Sau khi đặt Dụ Thần nằm xuống, Phó Chi Dữ kéo chăn lên, nhẹ nhàng đắp chăn cho cậu rồi đi đun nước.

Sau khi làm xong xuôi, Phó Chi Dữ kéo ghế, ngồi bên cạnh giường Dụ Thần.


Anh không làm gì hết, chỉ nhìn Dụ Thần mà thôi.

Dụ Thần không thích bật đèn lúc ngủ, vì thế Phó Chi Dữ không bật đèn.

Trong ánh sáng tối mờ ấy, dường như vẻ đẹp của Dụ Thần đã chuyển sang một tầng khác.

Ngắm cậu một lát, Phó Chi Dữ lấy điện thoại ra, mở máy ảnh.

Anh vừa đưa điện thoại ra định bấm chụp, nhưng ngẫm nghĩ một lát, lại khóa màn hình điện thoại.

Anh nghĩ, liệu Dụ Thần có không vui khi biết anh chụp trộm không.

Bình đun nước siêu tốc kêu “tách” một cái báo nước đã sôi.

Phó Chi Dữ đang định đứng lên thì điện thoại trong túi áo anh đổ chuông.

Đột nhiên có tiếng chuông reo, người nằm trên giường lập tức cựa mình, Phó Chi Dữ vội vã lấy điện thoại ra tắt tiếng, nhẹ nhàng vỗ về.

Mắt Dụ Thần hơi chuyển động một chút nhưng có lẽ là được Phó Chi Dữ an ủi nên cũng không động nữa.

Đến khi Dụ Thần ngủ tiếp, Phó Chi Dữ mới đứng dậy, đi ra ban công, nhận điện thoại.

“Ba.”
Ba Phó Chi Dữ ở đầu bên kia trả lời: “Ừ, ba vừa thấy ảnh ở trên vòng bạn bè của con.

Là thật à?”
Phó Chi Dữ cúi đầu, bật cười: “Thật ạ.”
“Ha ha,” Ông cười sảng khoái: “Chúc mừng con trai nhé.”
Phó Chi Dữ: “Cảm ơn ba.”
Giọng ba Phó Chi Dữ mang mang theo sự yên tâm vui vẻ khó che giấu: “Cuối cùng con cũng theo đuổi được người ta rồi.

Ba vừa thấy còn không dám tin, bấm vào rồi phóng to mấy lần liền.

Sao con không nói với ba tiếng nào thế hả?”
Phó Chi Dữ: “Con muốn ổn định vững vàng một chút rồi hẵng nói với ba.”
Ba Phó: “Là sao? Vẫn còn chưa ổn à?”
Giọng Phó Chi Dữ hơi trầm xuống: “Con không biết nữa.”
Ba Phó thở dài: “Mấy năm nay ấy mà, hầy.

Hôm qua ba còn thảo luận với ông Trần, định tổ chức sự kiện, mời hết các cậu con cháu trong thành phố A đến tham dự, xem xem có dụ được Dụ Thần đến không.”
Phó Chi Dữ: “Khiến ba phải phiền lòng rồi.”
Ba Phó: “Ba phiền lòng đấy mà.

Bao nhiêu năm về trước, con đã nói với ba là con thích người ta rồi.

Ba cứ tưởng là con thẳng thắn thế chắc chẳng mấy chốc đã dắt người ta về nhà.” Ông cười: “Ba đợi hết năm này đến năm khác, đợi mòn đợi mỏi.”
Phó Chi Dữ cũng cười: “Đâu đến mức năm nào ba cũng phải nói mát con đâu.”
Ba Phó: “Ha ha ha ha con còn biết ba nói mát cơ à.


Nhưng cũng phải nói, các con bên nhau được bao lâu rồi?”
Phó Chi Dữ: “Chưa được lâu ạ, mới mấy ngày thôi.”
Ba Phó: “Phải đối xử với con nhà người ta thật tốt vào đấy.

Ba nghe nói là môi trường sống của thằng bé tốt lắm, ba mẹ nhà đó cực kì yêu thương hai đứa con của họ.

Tính con cứ hung bạo thế, rồi thì hờ hững lạnh nhạt với người khác, đừng để Dụ Thần thấy con tẻ nhạt vô vị, không thèm con nữa nhé.”
Phó Chi Dữ: “Con biết rồi ạ.

Con sẽ cố gắng.”
Ba Phó cười: “Thế thì nói như nào nhỉ? Khi nào con dẫn thằng bé về nhà?”
Phó Chi Dữ: “Đợi khi nào ổn định đã ạ.”
Ba Phó: “À, ừ ừ.”
Phó Chi Dữ có thể nghe thấy được sự vui vẻ trong giọng nói của ba mình, tâm trạng giống hệt như vào đêm Dụ Thần đồng ý làm bạn trai của anh.

Đã bao nhiêu năm như vậy rồi, niềm vui ấy vẫn vẹn nguyên.

Nhưng so với ba mình, chắc chắn là Phó Chi Dữ vui hơn một chút.

Hơn khoảng một trăm lần.

Dụ Thần vẫn đang ngủ, vì thế sau khi cúp điện thoại, Phó Chi Dữ quay lại vào trong.

Dụ Thần vẫn giữ nguyên tư thế nằm như lúc anh đi ra.

Phó Chi Dữ sắp xếp các thứ ở bên giường một lúc, thử độ ấm của nước, hôn lên trán Dụ Thần rồi mới vào tắm.

Không ngờ, lúc anh ra khỏi phòng tắm, Dụ Thần vẫn nằm nguyên tư thế đó.

Rõ ràng không phải là chuyện thần kì gì cả, nhưng Phó Chi Dữ cứ cảm thấy sao mà Dụ Thần đáng yêu thế.

Đã hơn mười một giờ, hôm qua ngủ muộn, sáng nay lại dậy sớm, cộng thêm chiều nay lăn lộn lâu như thế nữa, Phó Chi Dữ cũng dần dần cảm thấy mi mắt trĩu nặng.

Anh lên giường, nằm sát lại gần Dụ Thần, nắm chặt lấy bàn tay Dụ Thần đang để lên bụng.

Dụ Thần ngủ rất lâu.

Khi cậu tỉnh lại, cả căn phòng vô cùng yên tĩnh, nhìn bên ngoài cũng có vẻ như đã đêm muộn rồi.

Điện thoại trên đầu giường, bên cạnh còn để một cốc nước.

Dụ Thần cứ nằm như vậy một lúc lâu rồi mới lề mề cử động.

Lúc động đậy cậu cảm thấy trên tay mình có thứ gì đó.

Cậu bóp bóp một chút mới biết đó là tay của Phó Chi Dữ.

Phó Chi Dữ thở đều, ngủ say yên bình bên cạnh Dụ Thần.

Mắt Dụ Thần lập tức tràn ngập sự dịu dàng.

Cậu cười tít cả mắt, chầm chậm nhích sang, hôn lên áo ngủ của anh.

Cậu uống một ngụm nước, lấy điện thoại.

Lúc này Dụ Thần phát hiện bây giờ mới bốn giờ sáng.

Sau đó cậu bắt đầu nghĩ, đã xảy ra chuyện gì trước khi mình ngủ nhỉ? Cậu nhớ là mình chụp nhiều ảnh của Phó Chi Dữ lắm, cũng chụp bao nhiêu là ảnh pháo hoa nữa, còn đăng cả ảnh Phó Chi Dữ lên vòng bạn bè.

Sau đó…!
Thì sao?
Quên rồi.


Nghĩ thế, Dụ Thần mở vòng bạn bè ra.

Lúc lướt đến bài đăng tối qua, hàng lông mày của Dụ Thần lập tức nhíu lại.

Cái này…!
Trong tám tấm chụp Phó Chi Dữ thì có bốn tấm căn sai góc, hai tấm chưa lấy nét, hai tấm thì chụp đổ nghiêng đổ ngửa, có duy nhất một tấm nhìn ổn là tấm hai người chụp chung với nhau.

Dụ Thần vỗ trán.

May mà Phó Chi Dữ đẹp trai, người bình thường mà chụp thế này thì xấu điên lên được ấy.

Cậu bấm mở thư viện ảnh của mình ra.

Quả nhiên, ảnh chụp loạn cào cào cả lên.

Cái quần què gì đây?
Cậu càng nhíu chặt mày hơn.

Thậm chí Dụ Thần cảm thấy có khi nào ảnh trong máy ảnh cũng tệ lắm không.

Nghĩ vậy, Dụ Thần lập tức muốn xuống giường.

Cậu nhẹ nhàng thả tay Phó Chi Dữ ra, tay kia thì nhấc chăn lên.

Nhưng tay hai người vừa mới tách ra, người bên cạnh đã động đậy, sau đó tay cậu lại bị nắm chặt tiếp.

“Anh dậy rồi à?” Dụ Thần thầm thì.

Phó Chi Dữ mở mắt ra: “Em đi đâu thế?”
Dụ Thần ậm ờ rồi đột nhiên lấy chăn đắp lại lên người.

Thôi kệ đi, bây giờ cũng chẳng chụp bù lại được, thà ngủ luôn cho rồi.

“Em định lấy máy ảnh cơ,” Dụ Thần nhích sát vào người Phó Chi Dữ: “nhưng thôi, để mai rồi xem.”
Phó Chi Dữ xoa đầu cậu, cũng “Ừ” một tiếng.

“Anh ơi,” Dụ Thần chợt nói: “Em có thể xóa bài đăng ở trên vòng bạn bè không?”
Phó Chi Dữ vừa nhắm mắt lại lập tức tỉnh táo: “Tại sao?”
Dụ Thần có chút phiền lòng.

Cậu xoay người, gác chân lên chân Phó Chi Dữ, ôm lấy anh: “Em chụp xấu quá, chẳng thể hiện được trọn vẹn vẻ đẹp trai của anh.

Em muốn chụp lại rồi đăng lần nữa.

Phó Chi Dữ thở phào: “Không sao.”
Dụ Thần bĩu môi: “Vậy thôi.”
Lại được một lúc sau, Dụ Thần lại hỏi: “Thế buổi tối có phải em đồng ý làm gì với anh không?”
Phó Chi Dữ ngây người một chút.

Hình như anh còn nuốt một ngụm nước bọt: “Hình như là có.”
Dụ Thần mở to mắt, hỏi: “Gì thế ạ? Em quên mất rồi.”
Lúc Dụ Thần nói, hơi thở của cậu phả vào tai Phó Chi Dữ.

Dường như giọng nói của cậu vọng đến từ một nơi rất xa.

“Về mất kiểm soát.”
“Về mất kiểm soát.”
……!
“Phó Chi Dữ,” Dụ Thần đột nhiên gọi, còn cọ cọ chân mình vào chân anh: “Em cảm nhận được rồi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.