Đọc truyện Hóa Ra Là Muốn Yêu Đương – Chương 21: Ngày Nào Em Cũng Ngọt Ngào
Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu
Dịch: Mạc Cao ơi là cao
Dụ Thần nghe Nhụy Nhụy kể hết năm phút, cuối cùng cũng hiểu cô kể cái gì.
Cô nói rằng tối hôm qua nhận được tin nhắn của một khách sạn, nhắn là “Chúc Lâm tiên sinh có chuyến du lịch tuyệt vời”.
Đó chính là tin nhắn của khách sạn Tây Lai mà họ đang đứng trước cửa, nhưng rõ ràng tối hôm qua Lâm Chấn nói với Nhụy Nhụy là cậu ta vẫn ở thành phố B, tạm thời chưa về được.
“Với cả, mấy hôm trước, anh ấy tưởng em với bé con ngủ rồi, lén lút gọi điện thoại, rón rén ra ban công.” Nhụy Nhụy vừa khóc vừa nói.
Dụ Thần nhíu mày hỏi: “Em có chứng cứ không?”
Nhụy Nhụy lắc đầu: “Không có.”
Dụ Thần nhẹ nhàng vỗ về cô: “Đừng cuống, nín đi nào, có khi là em nghĩ ngợi nhiều quá thôi, anh thấy Lâm Chấn không phải là loại người đấy.”
Nhụy Nhụy lắc đầu: “Em cũng không biết nữa.”
Dụ Thần: “Bây giờ cậu ta đang ở trên tầng phải không?”
Nhụy Nhụy gật đầu: “Chắc là thế.”
Dụ Thần: “Em có biết số phòng không?”
Nhụy Nhụy: “Em không biết.”
Dụ Thần vỗ vai cô: “Cứ giao cho anh, không sao đâu, đừng khóc nữa nhé.”
Nhụy Nhụy: “Vâng.”
Nhụy Nhụy từ nhỏ đã được chiều chuộng như công chúa, Lâm Chấn cũng chiều cô hết nước hết cái, khi gặp phải chuyện như thế này chắc chắn là vô cùng hoảng loạn.
Mặc dù bây giờ không còn khóc thành tiếng nữa nhưng vẫn không kìm được nước mắt chảy giàn giụa.
Sau khi vào khách sạn, Dụ Thần dắt cô ra sô pha ngồi, sau đó lấy điện thoại ra gọi Lâm Chấn.
Mãi một lúc sau đầu bên kia mới nhấc máy, tiếp đó là giọng ngái ngủ của Lâm Chấn: “Tiểu Thần? Mới sáng sớm ngày ra mà ông.”
Dụ Thần hỏi thẳng: “Ông đang ở đâu?”
Lâm Chấn: “Tôi đang ở khách sạn.”
Dụ Thần: “Khách sạn nào?”
Lâm Chấn vẫn trả lời hết sức bình thường: “Tây Lai, ở chỗ đường Tả Tây ý, sao thế? Sao ông nghiêm túc thế? Có chuyện gì à?”
Dụ Thần: “Số phòng.”
Lâm Chấn nghi ngờ: “Số phòng gì? Phòng tôi á?”
Dụ Thần: “Nhanh lên.”
Lâm Chấn: “À ờ, đợi tý để tôi ra ngó cái.”
Dụ Thần bật loa ngoài, lúc gọi điện, cậu quay sang nhìn Nhụy Nhụy.
Có lẽ là có Dụ Thần bên cạnh nên Nhụy Nhụy bình tĩnh hơn nhiều rồi.
“809.” Lâm Chấn ở đầu bên kia nói: “Sao thế?”
Dụ Thần: “Không có gì.”
Nói xong thì cúp điện thoại.
Một phút sau, Dụ Thần và Nhụy Nhụy đứng trước cửa phòng 809 mà Lâm Chấn nói.
Dụ Thần vừa đưa tay lên định bấm chuông thì Nhụy Nhụy đột nhiên nắm lấy tay cậu.
Dụ Thần an ủi: “Không sao, có anh ở đây rồi, nếu như cậu ta dám làm chuyện gì có lỗi với em, anh đánh chết cậu ta luôn.”
Nhụy Nhụy bỏ tay xuống.
Kính Coong.
Chuông cửa vừa vang lên thì cửa lập tức mở ra, ba người nhìn nhau.
Đầu tóc Lâm Chấn như tổ quạ, ngớ người hỏi: “Sao thế?”
Dụ Thần hết sức bình tĩnh, nói: “Sao hôm qua về đến nơi mà không về thẳng nhà?”
Lâm Chấn gãi đầu: “À, 1 giờ hơn mới về đến sân bay, còn bị lôi đi uống rượu, thành ra lúc xong thì đã hơn 4 giờ hơn rồi.
Tôi sợ làm phiền đến hai mẹ con nên không về nhà, tạt vào khách sạn gần đấy luôn.”
Dụ Thần quay sang nhìn Nhụy Nhụy.
Xem ra Nhụy Nhụy hiểu lầm thật rồi.
Cậu thở phào một hơi, rồi vỗ nhẹ vào vai Nhụy Nhụy, lùi một bước ra sau.
Hẳn là Nhụy Nhụy cũng nhận ra là mình hiểu lầm, nhưng cô vẫn hỏi: “Thế mấy hôm trước, buổi tối, anh lén lút đi gọi điện với ai?”
Lâm Chấn nghi hoặc: “Tối hôm nào cơ?”
Nhụy Nhụy ngẫm nghĩ một chút: “Là, cái hôm mà bạn trai Dụ Thần đến nhà chơi ý.”
Lâm Chấn lập tức vỡ lẽ, tỏ vẻ chính trực vô cùng, nghiêm túc nghĩ, đột nhiên: “À à à, gọi điện cho Tiểu Thần đấy.”
“Tôi á?” Dụ Thần đứng ở bên cạnh hết hồn, sau đó cậu cũng nghĩ ngợi một hồi: “À à à, nói chuyện với anh đấy.”
Nhụy Nhụy đột nhiên lại khóc tiếp: “Hai người các anh gọi điện cho nhau mà cũng dấm da dấm dúi làm gì hả?”
Lâm Chấn nghe xong thì kéo Nhụy Nhụy vào lòng: “Xin lỗi vợ yêu, tối hôm đấy bọn anh sợ làm ồn, đánh thức em với bé con nhà mình, tối hôm qua anh cũng sợ làm phiền đến hai mẹ con, xin lỗi em nhé, sau này anh về đến nơi cái là báo em liền.”
Tự dưng bị lọt vào ổ đôi chim cu, Dụ Thần đứng bên cạnh bất lực thở dài.
Mới sáng ngày ra, dọa cậu hết hồn hà.
Nhụy Nhụy đến rồi, Lâm Chấn đương nhiên không việc gì phải ở lại khách sạn cả, Dụ Thần và Nhụy Nhụy đứng đợi một lát, Lâm Chấn đã thu dọn hành lý xong hết rồi.
Sau đó, Dụ Thần biến thành cái bóng đèn cỡ đại, trơ mắt nhìn đôi chim cu xà nẹo nhau.
“Vợ yêu ơi, anh nhớ em lắm luôn ó.”
“Anh nhớ cả bé con nhà mình nữa.”
“Vợ yêu có nhớ anh không nà?”
“Em cũng nhớ anh lắm ý.”
“Đáng ghét, về nhà rồi nói.”
……!
Ay da.
Xuống đến dưới tầng, hai người định đưa Dụ Thần về nhà.
Đương nhiên là Dụ Thần không muốn rồi, đang định nghĩ xem có cái cớ gì không thì ngẩng đầu lên thấy chiếc xe quen thuộc.
Phó Chi Dữ chưa đi?
Dụ Thần lập tức quay sang cười với hai người.
Lâm Chấn đơ người: “Làm gì đấy? Sao tự dưng lại cười thế?”
Dụ Thần nghiêng đầu, chỉ xe Phó Chi Dữ, nói: “Bạn trai anh đang đợi, hai người không cần phải đưa về đâu ha.”
Nhụy Nhụy lập tức cười phớ lớ: “Í hí hí hí.”
Dụ Thần vẫy tay: “Bai nhá.”
Dụ Thần nhanh chân chạy đến xe Phó Chi Dữ, để lại đôi chim cu ở đằng sau.
Mở cửa xe ra, Dụ Thần tâm tình phơi phới, nói: “Em cứ tưởng là anh đã đi rồi cơ.”
Phó Chi Dữ: “Anh đợi em.”
Dụ Thần cười: “Anh ơi, anh tốt thật đấy.”
Dụ Thần không hề cảm nhận được bầu không khí sai sai, thậm chí cậu còn đang vui vẻ cực kỳ vì vừa giải quyết xong chuyện.
Dụ Thần: “Nhà em ở cuối con đường đằng kia, có cổng phụ để vào, lát nữa em chỉ anh nhé.”
Phó Chi Dữ lạnh nhạt “ừ” một tiếng, anh không khởi động xe luôn mà nói: “Anh có chuyện muốn hỏi em.”
Điện thoại Dụ Thần rung lên, cậu lấy ra: “Anh cứ hỏi đi.”
Phó Chi Dữ quay sang nhìn Dụ Thần đang bắt đầu nhắn tin wechat, chầm chậm lấy hơi.
Giọng Phó Chi Dữ rất trầm: “Cô gái đấy là ai?”
Dụ Thần đột nhiên nói: “Úi, quên mất chưa thắt dây an toàn,” Sau đó mới trả lời câu hỏi của anh: “Đó ấy hả, là em gái em.”
“Em gái?” Giọng Phó Chi Dữ tràn ngập hoài nghi: “Em gái gì cơ?”
Dụ Thần vẫn đang nghịch điện thoại: “Là em gái ấy.”
Bàn tay cầm vô lăng của Phó Chi Dữ siết chặt lại: “Trước hết em có thể bỏ điện thoại xuống được không.”
Dụ Thần quay sang nhìn Phó Chi Dữ: “Hả?”
Phó Chi Dữ: “Bỏ điện thoại xuống.”
Lúc này Dụ Thần mới bỏ điện thoại xuống: “Vâng.”
Phó Chi Dữ: “Em gái gì cơ?”
Mặt Dụ Thần đầy dấu hỏi chấm: “Còn em gái gì nữa ạ? Là em gái ruột của em, do mẹ em sinh ra ấy.”
Phó Chi Dữ lập tức đơ người, mãi sau mới hỏi: “Đó là em gái của em?”
Dụ Thần gật đầu: “Vâng, ủa chứ còn gì nữa ạ?”
Phó Chi Dữ đơ toàn tập.
Dụ Thần cười: “Anh tưởng là em gái gì thế?”
Giọng Phó Chi Dữ lập tức dịu đi nhiều: “Không có gì.”
Phó Chi Dữ lại kỳ cục rồi, Dụ Thần thấy anh không hỏi gì nữa, vừa hay điện thoại lại rung lên, cậu ngó sang nhìn anh, xác định anh không nói gì nữa mới lấy điện thoại ra tiếp.
Cậu nói chuyện với cô ém vừa tạm biệt nhau chưa được mấy phút kia.
Nhụy Nhụy:
Nhụy Nhụy:
Nhụy Nhụy:
Dụ Thần xoay người, không để cho Phó Chi Dữ thấy mặt mình, mím môi nhịn cười.
Dụ Thần:
Dụ Thần:
Dụ Thần:
Nhụy Nhụy:
Nhụy Nhụy:
Nhụy Nhụy:
Nhụy Nhụy:
Dụ Thần:
Dụ Thần:
Nhụy Nhụy:
Nhụy Nhụy:
Dụ Thần nói chuyện đến là vui, càng nói càng cười tít mắt.
Để không cho Phó Chi Dữ thấy được, Dụ Thần quay lưng về phái anh, liều mạng nhịn cười.
Khách sạn cách nhà Dụ Thần không xa, chỉ đi hết nửa con phố là đến nơi rồi.
Thấy sắp đến nhà mình, Dụ Thần điều chỉnh cơ mặt, khẽ hắng giọng một cái, cất điện thoại đi.
“Cảm ơn anh vì tối qua,” Dụ Thần nói rồi ngưng lại: “Đúng rồi, không được nói cảm ơn.”
Phó Chi Dữ: “Ừ.”
Chữ “ừ” này của Phó Chi Dữ cực kỳ lạnh nhạt, làm bao nhiêu lời Dụ Thần muốn nói chui ngược lại vào trong.
Cậu đanh nói: “Thế thì em về nhé, anh lái xe từ từ thôi, về đến nhà thì báo em một tiếng.”
Phó Chi Dữ: “Được.”
Dụ Thần gật đầu, tháo dây an toàn, cậu định xuống xe thì anh nắm lấy tay cậu.
Dụ Thần quay đầu lại: “Sao thế?”
Phó Chi Dữ mở tay cậu ra, tay kia mò trong túi áo: “Đưa tay cho anh.”
Dụ Thần nghi hoặc đưa tay ra.
Sau đó, bàn tay to lớn của Phó Chi Dữ dán lấy bàn tay cậu, rồi nhanh chóng thu về.
Dụ Thần cúi đầu nhìn, thấy trong lòng bàn tay mình có một cây kẹo mút.
Dụ Thần: “Kẹo dưa hấu?”
Phó Chi Dữ: “Ừ.”
Dụ Thần nhìn túi áo Phó Chi Dữ: “Anh lấy ở đâu thế?”
Phó Chi Dữ: “Anh mua.”
Dụ Thần nhìn cây kẹo, rồi lại nhìn Phó Chi Dữ, cảm giác trái tim mình như lỡ mất mấy nhịp đập.
Dụ Thần cười: “Cảm ơn anh, ngày hôm nay của em nhất định sẽ ngọt ngào lắm cho mà xem.”
Phó Chi Dữ nhìn đôi mắt cười híp cả lại của cậu: “Ngày nào em cũng ngọt ngào.”.