Đọc truyện Hóa Ra Là Muốn Yêu Đương – Chương 19: Cất Hết Tất Cả Ảnh Đi
Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu
Dịch: Mạc Cao ơi là cao
Câu hỏi của Dụ Thần làm Phó Chi Dữ bật cười, anh cúi đầu vừa cười vừa lắc đầu: “Không phải.”
Mặc dù Dụ Thần không biết Phó Chi Dữ đang cười cái gì, nhưng cậu bị lây cười theo.
Không ngờ vừa cười vui vẻ như thế, phắt cái Phó Chi Dữ đột nhiên nghiêm túc.
Dụ Thần lập tức ngậm miệng.
“Anh có việc muốn nhờ em.” Phó Chi Dữ nói.
Dụ Thần lập tức ngồi thẳng dậy: “Anh nói đi.”
“Ngủ lại đây đi.” Phó Chi Dữ nói dõng dạc.
Dụ Thần gật đầu, ngơ ngác: “Ơ, được ạ.”
Sau đó.
Dụ Thần nhìn Phó Chi Dữ.
Phó Chi Dữ nhìn Dụ Thần.
Rồi Dụ Thần hỏi: “Anh nhờ gì cơ?”
Phó Chi Dữ ngây người: “Anh vừa nói rồi đấy.”
Dụ Thần: “Hả? Bảo em ngủ lại đây ấy hả?”
Phó Chi Dữ gật đầu: “Ừ.”
Dụ Thần bật cười: “Mỗi thế thôi ạ?”
Phó Chi Dữ thấy Dụ Thần như thế, cũng thả lỏng người: “Em tưởng là gì?”
Dụ Thần lắc đầu: “Không có gì, em cứ tưởng anh muốn dắt em đi tham gia sự kiện gì cơ.”
Phó Chi Dữ hỏi: “Em có muốn đi không?”
Dụ Thần cười với Phó Chi Dữ: “Anh đưa em đi thì chắc chắn em sẽ đi.”
Cứ người tung người hứng như thế, dần dần hai người nói chuyện thoải mái hơn nhiều.
Dụ Thần lại đưa tay định kéo cái chăn sắp rơi xuống đất lên thêm một chút nữa, quả nhiên thấy Phó Chi Dữ đưa tay ra.
Dụ Thần cười với Phó Chi Dữ, hết sức hiểu ý, rướn đầu về phía anh.
Quả nhiên Phó Chi Dữ muốn xoa đầu cậu.
Tự nhiên trong đầu Dụ Thần nhảy ra một hình ảnh.
Có phải cậu lại mơ thấy mình là con mèo không?
“Bình thường mấy giờ em đi ngủ?” Phó Chi Dữ nhìn tóc Dụ Thần, hỏi.
“Cũng không có giờ giấc cố định, lúc nào rảnh thì em nghỉ sớm, còn nếu mà bị deadline dí thì phải sửa ảnh muộn lắm.” Dụ Thần nói xong, ngẩng đầu nhìn Phó Chi Dữ, hỏi anh: “Anh thì sao? Thương thường mấy giờ anh nghỉ?”
Phó Chi Dữ: “Cũng phải xem công việc thế nào.
Bận thì nghỉ muộn còn rảnh rỗi thì nghỉ sớm.”
Dụ Thần gật gù.
Dường như Phó Chi Dữ còn thích xoa đầu cậu hơn cả mẹ cậu, Dụ Thần nghi ngờ có phải Phó Chi Dữ thích tóc mình không, cứ xoa xoa, vuốt vuốt rồi quấn thành lọn nhỏ quanh ngón tay.
Một lát sau, Phó Chi Dữ cũng bỏ tay xuống.
Dụ Thần ngoan ngoãn ngồi về chỗ cũ, hỏi: “Có phải anh ít khi mời bạn bè ở lại nhà lắm không?”
Phó Chi Dữ nói: “Đây là lần đầu tiên.”
Dụ Thần gật đầu: “Bảo sao.”
Phó Chi Dữ: “Sao thế?”
Dụ Thần cười: “Lần đầu tiên em nghe thấy có người gọi mời bạn ở lại nhà mình là nhờ đấy.”
Phó Chi Dữ chỉ nói: “Anh không có kinh nghiệm.”
Dụ Thần trưng ra vẻ mặt “hê hê em biết mà”: “Em hiểu, không sao đâu.”
Phó Chi Dữ lại hỏi: “Em đã từng ở nhà bạn chưa?”
Dụ Thần lắc đầu: “Em ở với ba mẹ, chưa ở nhà bạn bao giờ.”
Phó Chi Dữ hơi ngây ra, cười: “Anh là người đầu tiên giữ em ngủ lại nhà à?”
Dụ Thần: “Không phải, em từng ngủ ở nhà nhiều bạn lắm.”
Nụ cười của Phó Chi Dữ tắt phụt: “Ồ.”
Hai người không hề nhắc tới nụ hôn vừa nãy, cứ như thế chưa từng xảy ra vậy.
Rõ ràng là chẳng nói chuyện gì hăng say lắm, nhưng Dụ Thần có thể cảm nhận được một cách rõ ràng sự ấm áp tràn ngập khắp không gian.
Cứ ngồi trơ ra như thế cũng không thấy ngại ngùng như trước nữa.
Thực ra khoảng cách giữa hai người đã thu hẹp lại rồi, biểu cảm của đối phương cũng khác trước.
Sự xa cách, lạnh nhạt hay có vẻ hung dữ của Phó Chi Dữ dường như đều đã biến mất cả.
Một lát sau, có tiếng bước chân vọng lại từ cầu thang.
Hai người cùng quay sang nhìn, thấy có một người đứng dưới ánh đèn mờ.
“Chú lại đây đi.” Phó Chi Dữ nói.
Chú Lưu gật đầu, đi tới.
Chú đứng trước hai người, khẽ cũi người, đưa bộ quần áo trên tay cho cậu: “Đây là quần áo và đồ vệ sinh cá nhân của Dụ tiên sinh.”
Dụ Thần đứng dậy ngay ngắn, nhận quần áo từ tay chú Lưu, sau đó hơi nghiêng đầu, cười với chú: “Cháu phải xưng hô thế nào đây ạ?”
Chú Lưu nhìn Phó Chi Dữ.
Phó Chi Dữ: “Cứ gọi là chú Lưu như anh đi, chú ấy là quản gia, sau này có chuyện gì thì em cứ bảo với chú ấy là được.”
Dụ Thần gật đầu: “Cảm ơn chú Lưu ạ.”
Dụ Thần ôm lấy quần áo, quay đầu nói với Phó Chi Dữ: “Em muốn tắm.”
Phó Chi Dữ nói: “Em về phòng anh đi.”
Dụ Thần: “À đúng rồi, buổi tối em ngủ ở đâu thế anh?”
Phó Chi Dữ chợt ngây người, không biết là có ra ám hiệu gì không mà anh ngẩng đầu lên nhìn chú Lưu.
Chú Lưu mỉm cười: “Phòng ngủ cho khách vẫn chưa dọn dẹp gì hết.”
Dụ Thần: “Không sao, cháu ngủ sô pha được.”
Chú Lưu cười: “Làm sao có thể để cho Dụ tiên sinh ngủ trên sô pha được.”
Dụ Thần: “Không sao đâu ạ, cái sô pha này to phết mà.”
Chú Lưu cười tiếp: “Không phải lẽ đâu ạ.”
Chủ tịch ơi, ngài nói gì đi chứ.
Tay ôm quần áo của Dụ Thần hơi hạ xuống, cậu quay sang nhìn Phó Chi Dữ: “Hay là…”
“Phòng ngủ cho khách dọn nhanh thôi,” Đột nhiên Phó Chi Dữ cắt ngang lời Dụ Thần, anh đứng dậy, nói với cậu: “Em đi tắm trước đi đã, tắm xong thì đi ngủ là vừa, muộn rồi.”
Dụ Thần gật đầu: “Vâng.”
Phó Chi Dữ dắt Dụ Thần về phòng ngủ, đưa cậu vào phòng tắm, trong đầu mỗi người lại nghĩ một nẻo, chẳng nói năng gì.
Dụ Thần vào phòng tắm, tựa vào cửa, nghe thấy cửa ngoài đóng lại, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Cậu cứ dựa vào cửa một hồi, dựa hoài dựa mãi rồi tự mình bật cười.
Nguy hiểm quá…!
Xém chút nữa là cậu đã nói “Hay là chúng ta ngủ cùng nhau đi”.
May mà Phó Chi Dữ cắt lời cậu.
Dụ Thần ôm đầu bứt tóc, thở dài.
Dụ Thần à, mày tỉnh lại đi có được không?
Buổi tối trêu ghẹo người ta thì thôi, bây giờ lại muốn ngủ với người ta à?
Mày buồn cười một vừa hai phải thôi chứ.
Dụ Thần đi đến bên bồn rửa mặt, vốc một vốc nước, tạt vào mặt mình.
Ở bên kia, Phó Chi Dữ vừa ra khỏi phòng ngủ, lập tức đi đến cửa phòng ngủ cho khách mà chú Lưu đang đúng.
Chú Lưu đứng thẳng, cúi đầu, thấy Phó Chi Dữ lại gần mới mở lời: “Xin lỗi, tôi vượt quá bổn phận của mình rồi.”
Phó Chi Dữ phẩy tay: “Không sao đâu chú.”
Lòng Phó Chi Dữ thầm nghĩ, may mà anh kịp cắt lời, nếu không chắc chắn Dụ Thần sẽ cảm thấy phiền, nói là muốn về nhà.
“Chú đi sắp xếp giúp cháu, em ấy thích ngủ giường cứng một chút, gối đầu thấp, chú cho cháu hai cốc nến thơm cho dễ ngủ, đừng thắp vội.
Nếu như mà kịp thì lắp thêm rèm cửa sổ chắn nắng nữa, không kịp thì chú cứ lấy một cái bịt mắt là được,” Phó Chi Dữ ngẫm nghĩ một chút, rồi nói thêm: “Thêm một cốc nước ấm để ở cạnh đầu giường nữa.”
“Được.” Chú Lưu hỏi: “Còn gì nữa không?”
Phó Chi Dữ bị hỏi thế, đột nhiên trong đầu chợt nảy ra, anh lập tức nói với quản gia: “Tất cả những bức ảnh dưới tầng và trong phòng sách, cất hết đi.”
******************
Tác giả có lời muốn nói:
Để tui, #Phó Chi Dữ bất lực#.