Đọc truyện Hóa Ra Là Muốn Yêu Đương – Chương 15: Thân Mật Hơn Một Chút
Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu
Dịch: Mạc Cao ơi là cao
Dụ Thần cứ nhìn Phó Chi Dữ như vậy, dường như mình lỡ ăn mất kẹo của Phó Chi Dữ, bây giờ bị phát hiện, anh muốn cậu trả lại, nhưng cậu không còn nữa.
Mắt Dụ Thần rất to, cậu chỉ cần hơi nhíu mày thôi đã thấy cực kỳ đáng thương rồi.
Bây giờ cậu nhìn Phó Chi Dữ cứ như thể cậu đang xin Phó Chi Dữ tha thứ cho mình.
Anh ăn kẹo rồi tha lỗi cho em nhé?
Phó Chi Dữ không biết phải để tay ở đâu cho phải, anh nhìn vào mắt Dụ Thần, nửa giây sau, tầm mắt chuyển xuống môi Dụ Thần.
Sau đó.
“Xin lỗi!”
Cuối cùng cũng nhận thức được mình vừa nói cái gì, Dụ Thần cuống cuồng cả lên.
Cậu đang, làm cái gì thế hả?
Cái đồ lưu manh!
“Ơ thì, em, khụ,” Dụ Thần nuốt nước bọt, lập tức quay về ngồi thật ngoan, tay đỡ trán: “Hết kẹo rồi, kẹo vẫn còn.”
Dụ Thần nhắm mắt, nghiêng đầu.
Ôi trời, mình nói cái gì thế không biết.
Cậu cố gắng tìm lại chút lý trí trong mớ suy nghĩ hỗn loạn của mình, hít một hơi, quay sang hỏi: “Anh có muốn ăn kẹo không?”
Mặt Phó Chi Dữ không chút biểu cảm, nhìn về phía trước, một tay buông xuống một cách tự nhiên, một tay nắm lấy vô lăng, nhìn có vẻ như đang gồng sức lên: “Không cần nữa đâu.”
Tim Dụ Thần đập điên cuồng trong lồng ngực, cậu cười khan, chỉ vào nhà hàng bên cạnh, nói: “Chúng ta đến rồi.”
Phó Chi Dữ: “Ừ.”
Dụ Thần mang theo tâm trạng hoảng loạn xuống xe, không khí bên ngoài trong lành hơn nhiều, cậu hít sâu một hơi, rồi chầm chậm thở ra, chỉnh đốn lại trang phục, áp tay lên cái cổ đang nóng rực của mình.
Tỉnh táo lên tôi ơi.
Giây tiếp theo, tinh thần cậu lại căng cứng như dây đàn, cậu quay lại nhìn, hóa ra là Phó Chi Dữ đang đứng ngay sát bên cạnh cậu.
Dụ Thần lén lút lùi lại một bước nhỏ, rồi chỉ cái biển ở sau lưng lần nữa: “Là nhà hàng này này.”
Phó Chi Dữ nhìn con đường dưới chân Dụ Thần rồi lại nhìn lên: “Đi thôi.”
Trên đường đi vào nhà hàng, Phó Chi Dữ cứ nhìn xuống đất, có vẻ như anh cũng không vui lắm.
Vì thế cả chặng đường, Dụ Thần đều nghĩ, có phải vì ban nãy cậu hành động đột ngột quá, làm cho Phó Chi Dữ không muốn để ý đến cậu nữa không.
Nếu thế thật thì đáng đời cậu lắm.
Cậu cũng buồn cười thật, thấy con nhà người ta đẹp trai, thấy cơ bắp người ta đẹp, thấy yết hầu đẹp, thấy môi người ta ngon, thì cứ thế dâng môi mình lên à?
Dụ Thần à, rốt cuộc là mày đang làm cái gì thế hả?
Dụ Thần chưa bao giờ làm những chuyện như này với bất kỳ ai hết, vì thế chỉ cần nhớ đến chuyện ban nãy là cậu lập tức cảm thấy ngượng chín mặt, càng nghĩ càng ngượng.
Không biết Phó Chi Dữ có giận không.
Nghĩ thế, cậu lén lút quay đầu lại nhìn.
Lén quay lại nhìn, ấy thế phát hiện ra Phó Chi Dữ đang nhìn mình.
Nhìn trộm không thành, Dụ Thần đành phải chuyển sang nhìn người ta hẳn hoi, vừa cười nói: “Anh ơi.”
“A!”
Chân Dụ Thần vấp một cái, vừa gọi được tiếng “anh” thì cũng kêu lên luôn.
Cậu giơ hai tay ra, thấy mình chuẩn bị vồ cả người xuống đất rồi, thì có một cánh tay ôm lấy eo cậu, giây tiếp theo, cậu ngã vào một lồng ngực rắn chắc.
Dụ Thần ngẩng đầu lên, thấy ngay Phó Chi Dữ đang nhíu mày, nói: “Cẩn thận.”
Dụ Thần lập tức lùi lại, “Cảm ơn.”
Hóa ra là có bậc thang, cạnh đó còn có một cái biển ghi bốn chữ “Chú ý bậc thang” rất có tâm.
Vì thế Dụ Thần chẳng trách ai được, chỉ có thể trách mình.
Tỉnh táo lên tôi ơi.
Dụ Thần đứng vững rồi nói: “Cứ lên trên kia là được, ở tầng hai anh ạ.”
Phó Chi Dữ vẫn tiếp tục đi ở đằng sau cậu: “Ừ.”
Lần đầu tiên Dụ Thần cảm thấy cầu thang này dài đến như vậy, dường như mãi chẳng thấy đích đâu, hình như đi mãi cũng chẳng hết.
Đi được nửa đường, Dụ Thần nghĩ, bắt đầu mở đề tài nói chuyện: “Nhà hàng quán ăn bán thịt dê nào ở thành phố A em cũng ăn một lượt rồi cũng nên, chỉ có hai nhà hàng là em thích thôi.
Đây là nhà hàng hạng hai đó.”
Phó Chi Dữ hỏi: “Thế nhà hàng hạng một thì sao?”
Dụ Thần nói: “Nhà hàng đấy hơi xa một tý, ở khu Trạch Nghĩa cơ.”
Phó Chi Dữ hỏi: “Tên là gì thế?”
Dụ Thần: “Thảo Nguyên Trắng, thịt dê ở đó là từ thảo nguyên tự nhiên đấy, khác hẳn với loại bình thường mình vẫn ăn cơ.”
Phó Chi Dữ gật đầu.
Dụ Thần đau khổ nói: “Chỉ là xa quá đi mất thôi.”
Có vẻ như anh chỉ đáp lời Dụ Thần, thành ra Dụ Thần không nói, anh cũng không hỏi tiếp luôn.
Vì thế Dụ Thần cũng không nói gì nữa.
May sao đi vài bước nữa là tới nhà hàng rồi.
Nhân viên đứng ở cửa mỉm cười chào hai người.
“Chào tiên sinh, hai người phải không ạ?”
Dụ Thần nói: “Tôi đặt bàn trước rồi, họ Dụ.”
Nhân viên gật đầu cười, đưa tay mời: “Mời hai vị đi theo tôi.”
Bây giờ không phải là giờ ăn cơm tối, khách trong nhà hàng không nhiều, vừa đến lối vào, mùi thịt dê đã theo gió thổi đến thơm nức mũi.
Dụ Thần đứng trước Phó Chi Dữ, hít một hơi, thấy anh nhìn mình, cậu liền cười với anh.
Phó Chi Dữ cũng cười theo.
Mãi mới cười, trái tim Dụ Thần thấp thỏm từ nãy đến giờ cuối cùng cũng thả lỏng, nhỏ giọng hỏi anh: “Có thơm không anh?”
Phó Chi Dữ gật đầu: “Thơm lắm.”
Dụ Thần đang định nói thêm gì đó thì một thanh niên ở bàn ăn gần đó kêu: “Nào, tục tưng cụa anh há miệng ra nà.”
Hai người lập tức bị thu hút, cùng quay sang nhìn, thấy nam thanh niên bàn bên đó, gắp một miếng sườn dê, đang bón cho bạn trai ăn.
“Ớ?” Dụ Thần dừng bước.
Nam thanh niên đang bón cho người yêu cũng dừng lại, ánh mắt hai người chạm nhau, lập tức bỏ miếng sườn dê xuống.
“Tiểu Thần? Trùng hợp ghê á,” Nam thanh niên lập tức lia mắt sang Phó Chi Dữ: “Ăn bữa khuya đấy à?”
Dụ Thần gật đầu: “Ừ.”
Nam thanh niên cười, đứng dậy giới thiệu: “Đây là bạn trai tôi.”
Dụ Thần nhướng mày, đi tới, đứng cạnh Phó Chi Dữ: “Ui trùng hợp ghê, tôi cũng đến cùng bạn trai.”
Nam thanh niên nọ kinh ngạc, lại nhìn Phó Chi Dữ lần nữa, rồi cười tít: “Cuối cùng cậu cũng thoát ế rồi đấy à, bạn trai đẹp trai ghê.”
Dụ Thần cười híp mắt, dựa sát Phó Chi Dữ hơn một chút, nghiêng đầu về phía anh: “Đúng không? Quá là đẹp trai luôn.”
Mỗi người đều có người của mình ở bên cạnh, hai người hàn huyên mấy câu rồi tạm biệt.
Dụ Thần giải thích: “Cậu ấy cũng là nhiếp ảnh gia đấy, bọn em có làm việc với nhau mấy lần rồi.”
Phó Chi Dữ gật đầu.
Đi được mấy bước nữa, Phó Chi Dữ vẫn luôn đi sau tự nhiên đi lại gần cậu, rồi cùng đi song song bên cạnh cậu.
Dụ Thần nghe anh hỏi: “Em thấy tôi đẹp trai không?”
Dụ Thần nghe xong kinh ngạc, bật cười: “Anh nghiêm túc đấy hả?”
Phó Chi Dữ có vẻ như không hiểu: “Sao cơ?”
Dụ Thần cười ngất: “Anh ơi, anh siêu cấp đẹp trai luôn ý.”
Tự nhiên Phó Chi Dữ lùi lại một bước nhỏ, về lại khoảng cách ban đầu, giọng trầm hẳn đi: “Cảm ơn.”
Phục vụ nhanh chóng dẫn hai người về phòng riêng được đặt.
Sau khi vào, Dụ Thần chợt nhớ ra: “Ban nãy anh có nghe thấy bạn em bảo là cuối cùng em cũng thoát ế rồi không?”
Phó Chi Dữ gật đầu: “Có nghe thấy.”
Dụ Thần giải thích: “Em với cậu ấy, cả mấy nhiếp ảnh gia đẹp trai nữa có một nhóm, em không giấu anh làm gì, nhóm mười mấy người, chỉ có mỗi mình em là ế mốc người.”
Dụ Thần nói xong thấy Phó Chi Dữ đặt tay lên ghế, cậu nghĩ chắc là anh muốn ngồi đây nên cậu đổi sang ngồi bên đối diện.
Nhưng vừa nhấc chân lên thì Phó Chi Dữ đã gọi cậu lại.
“Dụ tiên sinh.”
Dụ Thần quay đầu lại: “Dạ?”
Phó Chi Dữ kéo ghế ra: “Ngồi xuống đây.”
Dụ Thần hiểu ngay tắp lự, cậu cười với Phó Chi Dữ: “Cảm ơn anh nha.”
Phó Chi Dữ lại nói: “Bây giờ em không còn độc thân nữa rồi.”
Dụ Thần ngồi xuống, gật đầu, cười với anh: “Đúng rồi, em định nói câu đấy đấy.”
Mắt Dụ Thần cong cong, sáng như sao, nhìn như thể là vì thoát ế nên cực kỳ vui sướng ấy.
Phó Chi Dữ không nhịn được, đưa tay ra muốn xoa mái tóc mềm mại của cậu.
“Cuối cùng bọn họ không cần phải giới thiệu đối tượng xem mắt cho em nữa rồi.”
Tự dưng Dụ Thần nói, còn quay đầu đi, không nhìn Phó Chi Dữ nữa.
Phó Chi Dữ bèn rút lại bàn tay vừa đưa ra nửa chừng.
Đợi khi Phó Chi Dữ ngồi xuống, Dụ Thần cầm menu trên bàn lên: “Bữa này em mời anh nhá, chúng ta đã nói trước rồi đấy.
Lúc thanh toán thì anh đừng có tranh với em nhá.”
Phó Chi Dữ nghe thế thì không đồng ý lắm: “Tại sao?”
Tự nhiên Phó Chi Dữ hỏi vậy, Dụ Thần cũng ngớ người.
Lúc cậu đi ăn với bạn, lúc cậu bảo mình mời cơm, chưa có ai hỏi cậu là tại sao cả.
Vì thế lúc này đây, những gì cậu có thể trả lời hình như chỉ có câu “Hỏi hay lắm”.
Lúc ba chữ này nhảy lên trong đầu cậu, Dụ Thần không nhịn được cười.
Không ngờ chỉ có vài ngày ngắn ngủi, Phó Chi Dữ đã có ảnh hưởng lớn như vậy rồi.
Dụ Thần để cuốn menu ở cằm mấy giây, nhưng thực sự không nghĩ ra là tại sao, cậu chỉ có thể nói với Phó Chi Dữ: “Anh cứ để em mời đi, được không? Được không anh?”
Không ngờ, lần này Phó Chi Dữ lại vô cùng thoải mái, nói: “Được.”
Dụ Thần vui vẻ cúi đầu nhìn menu: “Để em gọi món cho, anh có kén ăn cái gì không?”
Phó Chi Dữ: “Không.”
Dụ Thần: “Âu, kê.”
Dụ Thần nghiêm túc nhìn menu, nghiêm túc chọn những món cậu thấy ngon, những món bếp trưởng đề cử, chọn hết.
Dù sao cũng chỉ có hai người ăn, Dụ Thần không gọi quá nhiều, thấy hòm hòm rồi, cậu đưa menu cho Phó Chi Dữ: “Anh xem có muốn gọi thêm gì không.”
Phó Chi Dữ cầm lấy menu, gập lại: “Không thêm gì nữa, thế là được.”
Dụ Thần gật đầu: “Được.”
“À đúng rồi.”
Dụ Thần nói xong thì đưa tay chống cằm, nhìn Phó Chi Dữ cười.
Có lẽ là vì Dụ Thần nói xong mãi không nói tiếp, Phó Chi Dữ đưa cốc nước cho cậu: “Sao thế?”
Dụ Thần bày ra vẻ đăm chiêu: “Lúc ở rạp chiếu phim, chúng ta đã làm một chuyện rất quan trọng, anh có biết là gì không?”
Phó Chi Dữ ngẫm nghĩ một hồi: “Em gọi tôi là anh?”
Dụ Thần búng ngón tay tách một cái, cười.
“Đúng thế,” Dụ Thần nhướng mày nhìn Phó Chi Dữ: “Em gọi anh là anh, anh gọi em là gì?”
Không đợi Phó Chi Dữ trả lời, Dụ Thần tự nói luôn: “Anh gọi em là Dụ tiên sinh.”
Phó Chi Dữ gật đầu: “Ừ.”
Dụ Thần cắn môi dưới: “Anh cũng đổi xưng hô với em đi, gọi là Dụ tiên sinh xa cách quá, em gọi anh là anh rồi còn gì.”
Phó Chi Dữ lại nghĩ, hỏi: “Gọi là Dụ Thần?”
Dụ Thần nghĩ: “Cũng được, nhưng vẫn hơi xa cách, bây giờ chúng mình là người yêu mà, mình có thể gọi kiểu gì thân mật hơn một chút, giống như em gọi anh là anh ý,” Dụ Thần hỏi: “Anh muốn gọi em là gì?”
Lần này, Phó Chi Dữ không hề nghĩ ngợi nói luôn: “Bảo bối.”.