Hoá Ra Đã Yêu

Chương 17


Bạn đang đọc Hoá Ra Đã Yêu FULL – Chương 17


Trịnh Đình Vũ báo anh đã xử lí ổn thoả hết tất cả mọi việc bên Đức rồi nên tối nay sẽ về, khoảng tầm 7 giờ máy bay hạ cánh là tầm 8 giờ anh sẽ có mặt ở nhà.

Nhận được tin này, tâm trạng buồn rầu lo lắng mấy ngày qua của Ngọc Khuê tan biến hết.

Cô nói muốn đi ra sân bay đón Trịnh Đình Vũ nhưng anh kiên quyết không cho, lo cái bụng to sẽ khiến cô đi lại vất vả khó khăn hơn.
Không chỉ Trịnh Đình Vũ lo lắng như vậy mà cả bố mẹ chồng cũng khuyên cô ở nhà chờ nên cuối cùng Ngọc Khuê đành thoả hiệp.

Cô đưa tay xoa nhẹ chiếc bụng bầu đã lớn của mình, ra bộ nhắc nhở đứa bé nằm bên trong:
“Do con nên mẹ không được ra sân bay đón bố đấy nhé.

Đúng là nhóc quỷ mà.”
[…]
Ngọc Khuê ngủ trưa tới ba giờ chiều mới dậy.

Cô đi đến tủ quần áo tìm ra một bộ đẹp nhất để tối nay đón chào Trịnh Đình Vũ trở về và đặc biệt việc hai người họ đã kết thúc chiến tranh lạnh trước kia.

Lâu lắm rồi không được nằm trong vòng tay anh, hưởng thụ cái ôm ấm áp của anh, cô thực sự rất nhớ.
Nghĩ tới đây, chợt đứa bé trong bụng đau nhẹ một cái, Ngọc Khuê xoa chiếc bụng nhô cao của mình, mỉm cười hạnh phúc nói: “Mẹ cũng rất nhớ bố con.

Bố sắp về rồi và con cũng sắp chào đời.

Đây là niềm vui lớn nhất của mẹ ngay lúc này.”
Đang đắm chìm trong niềm vui hạnh phúc, chợt tiếng chuông điện thoại vang lên phá ngang dòng suy nghĩ của Ngọc Khuê.


Cô tiến tới bàn cầm máy điện thoại lên xem, một số lạ.

Số lạ gọi đến là điều bình thường, có thể là do tổng đài quảng cáo hay một vài người gọi nhầm số nhưng Ngọc Khuê cứ cảm thấy có gì đó không ổn.

Không biết có phải do phụ nữ có thai nhạy cảm quá không, số máy này khiến cô có một linh cảm không hay cho lắm.
“Cô là Phạm Ngọc Khuê đúng không? Cô ra cổng lấy đồ giúp tôi với ạ.”
Đôi mày Ngọc Khuê nhíu lại, đồ nào nhỉ, cô có đặt hàng gì đâu?
“Chị ơi chị có nhầm lẫn không.

Thời gian này em đâu có đặt hàng gì đâu với cả bạn bè bên nước ngoài có gửi gì cũng sẽ báo trước cho em một tiếng.

Chị kiểm tra lại giúp em với.”
“Không nhầm đâu cô.

Đúng địa chỉ này, đúng tên cô.

Phiền cô xuống nhận hàng và kí giúp tôi với, tôi còn phải giao nhiều hàng lắm.”
Nghe thấy shipper nói vậy, Ngọc Khuê không hỏi thêm nữa, dù gì chị ấy cũng chỉ có nhiệm vụ giao hàng sao biết được nhiều việc chứ.

Cô khoác chiếc áo phao lên người, đi ra đến cổng lấy đồ.

Đó là một món đồ nđược người khác gửi đến cho cô, gói ghém cẩn thận.

Ngọc Khuê mang lên phòng, mở ra xem thử rốt cuộc đây là món gì và ai gửi mà thần thần bí bí tới như vậy.

Từng lớp bọc được bóc tách dần ra, cuối cùng là một hộp quà màu đỏ có chiếc nơ màu hồng xinh xắn bên trên.

Hàng loạt thắc mắc nảy ra trong đầu cô, có phải dịp gì đặc biệt đâu mà lại có người tặng quà cho cô nhỉ.

Không cần phải suy nghĩ đau não xem ai tặng, mở hộp ra là biết ngay.
Ngọc Khuê nhanh tay nhấc chiếc nắp hộp ra.

Chiếc hộp vừa được mở, đấp vào mắt cô là một sấp ảnh dày.

Cô lấy tập ảnh đó ra, xem kĩ từng bức ảnh một, nội dung của từng bức như một con dao đâm thẳng vào trái tim cô.
Nhân vật chính của những bức ảnh này là chồng cô, Trịnh Đình Vũ.

Hàng loạt hình ảnh khi anh ở bên cạnh người phụ nữ khác, tay ôm gối ấp với các cô gái trong quán bar và địa điểm không xa lạ chính là nơi anh đang đi công tác bên nước Đức.
Chưa kịp hoàn hồn khi xem những tấm ảnh này, máy điện thoại Ngọc Khuê lần nữa đổ chuông, lại một số lạ.


Bàn tay cô run rẩy bấm nút nghe.
“Chắc chị nhận được món quà của tôi rồi, bất ngờ lắm đúng không? Chị nên biết, đừng cho rằng mang thai đứa con của Trịnh Đình Vũ là anh ấy có thể bỏ được thói trăng hoa.”
“Phạm Phương Ngân?” Ngọc Khuê nhếch môi cười khỉnh.

Cứ tưởng là ai hoá ra con em họ cô gửi đống ảnh này, chắc nó vẫn ôm một bụng căm tức khi chính tay cô đẩy nó vào hoàn cảnh từ một tiểu thư ăn sung mặc sướng thành đứa không chốn dung thân.
Ngọc Khuê tay vẫn tiếp tục lật dở từng tấm ảnh, dù biết nó chẳng khác nào từng mũi kim nhọn châm vào da thịt mình nhưng cô vẫn phải tìm xem một chút sơ hở nào đó.
“Chỉ mới vài bức ảnh mà muốn chia rẽ tôi và chồng tôi sao? Cô còn non và xanh lắm.

Với công nghệ hiện đại tiên tiến ngày nay thì việc cắt ghép ảnh đâu có gì khó khăn.

Người đàn ông trong ảnh giống chồng tôi thật đấy nhưng đâu ai biết đống ảnh này là ghép hay chụp được đây.”
Ngọc Khuê điềm tĩnh khiêu khích Phạm Phương Ngân từng câu từng chữ.

Cô nắm rõ tímh cách đứa em họ này, ngông cuồng thậm chí ngu muội nên chỉ cần kích động vài câu biết đâu nó phun ra sự thật.
Phạm Phương Ngân ở đầu dây bên kia bật cười lớn như một kẻ điên, cô ta vừa cười vừa nói: “Chị không tin sao? Ảnh rõ nét như vậy vẫn không tin? Biết chị sẽ nghi ngờ mà, mở mail đi tôi gửi cho chị vài thứ sinh động hơn để chị xác nhận đúng sai nhé.”
Chữ cuối cùng cô ta cố tình nâng cao giọng lên như đáp trả sự khiêu khích của Ngọc Khuê.

Không lâu sau, laptop thông báo nhận được một tin nhắn trong mail.

Trong tâm trạng sốt sắng, Ngọc Khuê nhanh chóng ấn vào mail vừa gửi thì thấy hiện ra ba, bốn video.

Nhìn lướt qua cũng biết đều là video về cảnh nóng.
Đến lúc này dường như Ngọc Khuê không đủ can đảm ấn vào từng video nữa, từng ngón tay run run đặt trên con chuột máy tính.

Ngôn Tình Ngược
“Chị ấn vao xem thử đi.

Dù gì cũng trên 18 tuổi rồi xem mấy thứ này không vấn đề gì đâu.


Haha.”
Từ đầu dây điện thoại bên kia cất lên những lời châm chọc, tiếng cười của Phạm Phương Ngân chẳng hiểu sao hôm nay man rợ đến lạ.

Tiếng cười đó khiến Ngọc Khuê rợn cả tóc gáy.

Cô ta cố tình châm chọc cô, khiêu khích cô để thấy được bộ dạng thảm hại của cô, vậy thì Ngọc Khuê càng không để cô ta được như ý muốn.
“Cho dù tôi chưa mở những video này ra mà chỉ mới nhìn thoáng qua mấy bức ảnh này cũng đủ biết người phụ nữ ngoại tình cùng với chồng tôi đâu phải là cô.

Cô vui mừng cái gì hả, em gái?”
Tâm trạng nặng nề khi đối diện với những bằng chứng rõ ràng của việc chồng mình phản bội đã thật tệ, đây Ngọc Khuê còn phải đấu trí đấu não với kẻ đang tính kế mình nữa.

Thực sự những điều đang xảy ra dần hút cạn sinh lực của cô mất rồi.

Ngọc Khuê cố giữ tỉnh táo trước những lời trêu chọc của Phạm Phương Ngân, đó là giới hạn cuối cùng của cô rồi.
“Chị im đi.

Ở đó mà kênh kiệu.

Sớm muộn gì tôi cũng sẽ ngã được vào vòng tay của anh ấy thôi.

Tôi tốt bụng khuyên chị tạm biệt bố mẹ chồng sớm đi vì chị sắp phải rời khỏi ngôi nhà đó và đối đầu với họ rồi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.