Bạn đang đọc Hóa Ra Bản Vương Mới Là Thế Thân – Chương 13: Thời Di Sự Dị
Trở về xe bò, Xuân Điều thay đổi tính hoạt bát hay nói ngày thường, cẩn thận nhìn sắc mặt của Tùy Tùy, không dám đề cập chuyện mắt thấy tai nghe hôm nay.
Tùy Tùy cũng không có hứng nói chuyện, dứt khoát dựa vào thành xe chợp mắt.
Trở lại Sơn Trì Viện, chờ Cao ma ma ngủ, Tùy Tùy hướng tới Xuân Điều đòi uống rượu.
Ngày thường Xuân Điều đều phải trăm phương nghìn kế ngăn cản, hôm nay khó có được không phản đối, ngoan ngoãn vào phòng bếp múc ra một bình trong vại rượu, lấy hai bát gốm: “Nô tỳ uống cùng cô nương.”
Tùy Tùy cười nói: “Ngươi nếm một ngụm thử xem.”
Xuân Điều nhấp một ngụm nhỏ, mặt nhăn lại, phun hết ra đầy đất rồi đi tìm nước, nốc hết một chén trà lạnh đầy ụ, mới thở phào nhẹ nhõm: “Cay quá!”
Đây là rượu Thù Du ngày thường dùng làm gia vị, tất nhiên rất hăng cay.
Tùy Tùy cũng không bắt bẻ, cầm bình rượu, dọn một đoản tháp* đến dưới hành lang, chậm rãi uống rượu một mình.
(Ji: *đoản tháp – trường kỷ ngắn
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Nàng không cầu được say, cũng không cầu tiêu sầu, nàng đã sớm biết nốc rượu không thể giải sầu —— nàng chỉ đang không biết nên làm gì khi uống rượu một mình.
Tối nay chính là thời điểm như vậy.
Gió đêm dần nổi lên, trăng tròn lên cao tới ngọn cây, trên vòm trời treo mấy ngôi sao thưa.
Tùy Tùy đoán lúc này dường như nên hành lễ hợp cẩn rồi.
Nàng bỗng nhiên nhớ tới một đêm nào đó vào bốn năm trước.
Đó là một đêm cuối cùng trước trận chiến, phản quân đã thế suy sức yếu, chiến sự dài đằng đẵng sắp kết thúc, cũng có nghĩa là bọn họ sắp sửa biệt ly.
Hai người đều không nói chuyện, chỉ có tiếng gió gào thét, giáp sắt âm vang.
Hắn bỗng nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn nàng: “Chờ ta hồi kinh sẽ nói chuyện với Phụ Hoàng, nhường trữ vị cho nhị đệ.”
Nàng ngạc nhiên nhìn hắn “Sao điện hạ đột nhiên nói lời này?”
Hắn cười nhẹ: “Muội biết ta và muội có……”
Nàng không đợi hắn nói xong, đánh gãy lời hắn: “Đó là lúc gia phụ còn tại thế, là lời nói vui đùa giữa bệ hạ và quân thần, thời di sự dị*, đã không còn tính nữa rồi.”
(Ji: *Thời Di Sự Dị – 时移事异 – nghĩa là thời gian đã trôi qua, thế giới hoặc hoàn cảnh đã thay đổi.)
“Nếu Tiêu tướng quân đã nói như vậy,” trong mắt hắn chợt hiện lên sự trêu đùa, “Ta đành phải mời bà mối tới cửa đề thân với Tiêu tướng quân rồi.”
“Huynh…” Nàng quay đầu, một lúc lâu không nói được chữ nào, hai má nóng muốn bùng cháy.
Lớn đến vậy rồi, nàng chỉ biết múa đao cầm côn, lãnh binh đánh giặc, với những chuyện này đó, nàng vẫn có chút thất thố giống như tất cả thiếu nữ mới biết yêu trên thế gian này.
“Ta nói thật,” hắn nghiêm mặt nói, “Nếu ta và muội luôn phải có một người phải rời khỏi cố hương, người đó nên là ta.”
Dừng một chút: “Ta không phải trữ quân thích hợp nhất, nhưng muội lại là vị tướng quân tốt nhất.”
Gió đêm thổi lướt qua thảm cỏ dài, thảo nguyên dưới ánh sáng sao tựa như biển cả, lật lên bọt sóng màu bạc.
Thần hồn của nàng cũng kích động đong đưa theo con sóng.
“Đợi ta về Trường An sẽ an bài mọi việc thỏa đáng, sau đó trở về tìm Tiêu tướng quân, được không?” Hắn cười hỏi.
“Ai nói muốn gả cho huynh.” Nàng thì thầm nói một câu, xoay người bước nhanh về hướng doanh trại.
Nàng đi rất nhanh, tựa hồ như chạy trối chết, giáp sắt trên dưới dấy lên tiếng vang.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy may mắn khi mặc bộ áo giáp nặng nề này, bởi vì toàn thân nàng như muốn bay lên, tung bay trên bầu trời đêm trong vắt.
Trong trời đêm không có mây mù, chỉ có bầu trời đầy sao lấp lánh, tựa như bảo thạch rơi trên màn trời.
Nàng nhất thời lại hận không thể lập tức bay tới bầu trời, hái một ngôi sao xuống tặng cho hắn.
Song khi hắn mỉm cười nhìn nàng, bầu trời đầy sao đều đã ở trong mắt hắn rồi.
…
Ngọn đèn dầu trong ngoài chính điện Đông Cung sáng rực như ngân hà rơi xuống mặt đất, trăng sáng sao thưa nơi chân trời ảm đạm thất sắc.
Thất Bảo* trên đài cao, Thanh Lư* lộng lẫy, Thái Tử cùng Thái Tử Phi đang hành lễ hợp cẩn.
Nguyễn Nguyệt Vi nâng ly rượu hợp cẩn được làm từ bạch ngọc nguyên khối, cùng Thái Tử giao cánh tay, chậm rãi đưa rượu màu hổ phách vào đàn khẩu***.
(Ji: *Thất bảo – 七宝 – bảy món báu vật
**Thanh Lư – 青庐 – nhà/lầu các màu xanh
***Đàn Khẩu – 檀口 – đôi môi đỏ mọng của nữ tử.
#baidu)
Ly rượu không lớn, nhưng rượu là loại Dĩnh Châu Phú tốt nhất, ngọt thuần thơm ngát, men say cũng mạnh, nàng khó khăn lắm mới uống xong một ly, lập tức thối lui từ bên người Thái Tử, cúi đầu xuống, từ gương mặt đến cái cổ mảnh khảnh đều bị nhuộm thành màu đỏ.
Ngắm mỹ nhân dưới ánh đèn, xinh đẹp mỹ lệ gấp ba lần so với ngày thường.
Thái Tử có năm thị thiếp thiên kiều bá mị*, cũng không phải là mao đầu tiểu tử** không hiểu sự đời, vẫn nhìn đến ngây ngốc.
Có lẽ nguyên nhân chính là do đã hưởng qua tư vị phong nguyệt nên mới càng gấp gáp không nhịn nổi.
(Ji: *Thiên kiều bá mị – 千娇百媚 – duyên dáng, quyến rũ, xinh đẹp
**Mao đầu tiểu tử – 毛头小子 – chỉ những người trẻ tuổi còn thiếu kinh nghiệm)
Nguyễn Nguyệt Vi bị ánh mắt nóng bỏng kia nhìn đến không dám ngẩng đầu, nàng rũ mi mắt, dùng dư quang khóe mắt liếc sáng đám người xem lễ một bên.
Nàng vừa nhìn một cái liền thấy được Hoàn Huyên, hắn đang đứng giữa một mảng gấm vóc đỏ đỏ tím tím lộng lẫy, vẫn như cũ dễ nhìn thấy tựa như hạc trong bầy gà.
Hắn cũng đang nhìn nàng.
Thần sắc rất lãnh đạm, cả người như bọc trong một khối băng vô hình, không hề khớp với cảnh vui mừng náo nhiệt xung quanh.
Trước khi hắn rời kinh, vẫn là thiếu niên lang thất tình hiện rõ trên mặt, tính khí cao ngạo quái gở lại tùy hứng, từ khi nào lại trở nên hỉ nộ khó phân, khiến người khác nhìn không thấu.
Trong lòng Nguyễn Nguyệt Vi như thể bị thứ gì đó đột nhiên đâm vào, một ý niệm đâm vào đáy lòng nàng.
Có thể nàng đã chọn sai rồi sao?
Ba năm trước đây nàng đến cầu sông Bá tiễn hắn, hắn hỏi nàng một lần cuối cùng, có nguyện ý cùng hắn đi hay không.
Tất nhiên là nàng không muốn, từ nhỏ nàng đã muốn gả vào Đông Cung, làm rạng danh gia tộc giống như Nguyễn Thái Hậu, để tổ phụ tổ mẫu, gia nương kiêu ngạo vì nàng, nở mày nở mặt với huynh đệ tỷ muội.
Lúc nàng nói lời cự tuyệt Hoàn Huyên thật sự là suy nghĩ trong lòng nàng, những năm gần đây nàng chỉ xem hắn như đệ đệ, không hề có tình yêu nam nữ.
Nhưng từ khi hắn trở về từ biên quan, có vài thứ tựa hồ không còn giống nữa……
Nàng bị ý niệm này làm cho hoảng sợ, trái tim như trống đánh điên cuồng nhảy loạn.
Rượu mới vừa rồi uống xong bắt đầu phát tác, cảm giác say tựa lửa đốt ngoài đồng hoang, đốt từ ngực tới hai má, nàng có chút hoa mắt váng đầu, giơ tay nhẹ đỡ lấy trán một chút.
Nhân lúc đang giơ tay, nàng nhịn không được lại liếc mắt sang Hoàn Huyên một cái.
Dường như Hoàn Huyên nhận ra được ánh mắt của nàng, hơi nghiêng đầu đi, không nhìn nàng nữa.
Nguyễn Nguyệt Vi phiền muộn trong lòng, sống mũi chua xót, trong hai tròng mắt liền nổi lên thủy quang trong suốt.
Đúng lúc này, tiếng trống nhạc bỗng nhiên nổi lên.
Nàng chợt phục hồi lại tinh thần, lễ hợp cẩn đã cử hành xong rồi.
Nàng vội kìm nén nước mắt trở về, nhẹ nhàng đặt ly rượu trở lại án, thi lễ với Thái Tử rồi cúi đầu mắt nhìn thẳng xuống đất.
Lễ hoàn, phó mẫu* cùng cung tì vây quanh Thái Tử Phi về tẩm điện, Thái Tử tiếp các tân khách đến tiệc rượu ở Tiền Điện.
Tiếng khèn tiêu âm vang dai dẳng trong tiệc rượu, thanh tụ cao trương**, nhóm tông thất cùng quan lại thôi bôi hoán trản***, thích thú vui vẻ đến vừa múa vừa hát.
(Ji: *Phó Mẫu – 傅母 – người phụ nữ lớn tuổi có nhiệm vụ dạy kèm và chăm sóc con cái của các quý tộc thời xưa
**Thanh Tụ Cao Trương – 翠袖高张 – ý chỉ những nữ tử tôn quý kiêu ngạo #Baidu
***Thôi Bôi Hoán Trản – 推杯换盏 – nâng cốc chúc mừng)
Hoàn Huyên thân là đệ đệ cùng một mẹ sinh ra của Thái Tử, lại là thân vương có thực quyền, tay cầm hổ phù Thần Dực Quân, thân phận lừng lẫy không cần phải nói.
Chỗ ngồi của hắn được bố trí bên cạnh Thái Tử, thỉnh thoảng có người tiến lên nâng cốc chúc mừng với hắn, còn hắn thì ai đến cũng không cự tuyệt, nâng ly rượu lên ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.
Ai cũng biết chuyện xưa kia của hắn cùng Thái Tử Phi, đại đa số người đều cẩn thận tránh đi chỗ đau của hắn, nhưng vẫn có người không có mắt, cái hay thì không nói, cứ nói cái dở.
Một nam tử mặc áo tím đội ngọc quan bưng ly rượu bằng vàng, ưỡn cái bụng to, lắc lư đi tới trước mặt hắn nâng cốc chúc mừng.
Người này não mãn tràng phì*, gương mặt đần độn, nhờ sự làm nền của hắn, tướng mạo thường thường của Thái Tử lập tức có vẻ như anh tuấn phi phàm, Hoàn Huyên càng được tôn thành thần tiên.
(Ji: *Não Mãn Tràng Phì – 脑满肠肥 – dùng để chỉ đầu mập, tai to, ruột béo; bụng to và thân hình mập mạp.
Tả cái dáng ăn, nuông chiều bản thân không làm gì.
Đó cũng là hình ảnh ẩn dụ cho nam tử tầm thường, suốt ngày chỉ biết ăn bám và không có đầu óc)
Rồng sinh chín con đều không giống nhau, có như Tiên Thái Tử cùng Tề Vương thiên chi kiêu tử long chương phượng tư, cũng có như Trần Vương tướng mạo xấu xí, tính cách ti tiện, hoàn toàn không có chỗ ngoại lệ nào đáng để khen.
Lúc Hoàng thượng còn trẻ cũng tuấn tú lịch sự, thân mẫu Thục phi của Trần Vương cũng là mỹ nhân mắt ngọc mày ngài, cũng không biết làm sao lại sinh ra hài tử như vậy.
Nhưng cũng may sinh ra nhi tử xuẩn ngốc như vậy, Thục phi ngay từ đầu đã cắt đứt tâm tư tranh vị, an tâm đi nịnh bợ Hoàng Hậu, không giống như mẫu tử Hiền phi tâm cao hơn trời, cỏ trên mộ phần đều cao tận ba thước.
Trần Vương say khướt nháy mắt ra hiệu nói “Hiện tại Nhị ca có giai nhân cử án tề mi, hồng tụ thiêm hương*, không biết khi nào được nghe tin vui của Tam ca?”
(Ji: *Cử Án Tề Mi, Hồng Tụ Thiêm Hương – 举案齐眉, 红袖添香 – ý chỉ có thê tử, có người bên gối, giai nhân bên người)
Hắn ợ một hơi rượu vang dội: “Trong hàn xá của ngu đệ cũng có mấy vũ cơ trông cũng khá, hôm khác đưa vài người đến phủ Tam ca, đương nhiên đều là dung chi tục phấn, không sánh được với một cái móng tay của Nhị tẩu…”
Không đợi Thái Tử lên tiếng, sắc mặt Hoàn Huyên đã trầm đến mức có thể nhỏ ra nước, hắn đặt ly rượu bằng vàng lên án: “Ngũ đệ ăn nói cẩn thận.”
Suy cho cùng cũng là người rong ruổi trên sa trường, ánh mắt hắn sắc bén như lưỡi đao, Trần Vương bị hắn nhìn như vậy, say rượu cũng tỉnh đến một nửa.
Hắn vội nhìn về phía Thái Tử, động kinh nói: “Nhị ca đại hỉ, ngu đệ không có gì tặng, vậy thì đệ sẽ nhảy một điệu trợ hứng cho Nhị ca…”
Dứt lời liền giơ tay áo dài rộng lên bắt đầu lắc lư dao động nhảy múa, lúc xoay người không chú ý nên ngã nhào trên đất, hắn liền dứt khoát ăn vạ dưới đất không bò dậy, gào to “Ôi chao ôi chao”, giả vờ say đến bất tỉnh nhân sự.
Thái Tử lắc đầu bất lực, đưa mắt ra hiệu với tùy tùng, sau đó có người đỡ hắn lên, đưa đến thiên điện nghỉ tạm.
Thái Tử ôm được mỹ nhân về, đúng lúc xuân phong đắc ý, chút ngoài ý muốn vừa rồi cũng không khiến hắn mất vui bao nhiêu, có người lỗ mãng nói toạc ra, ngược lại khiến hắn có chút khoái ý —— từ nhỏ văn thao của hắn không bằng trưởng huynh, võ lược không bằng Tam đệ, tướng mạo lại bình thường nhất, thế nhưng vị trí Thái Tử nay là của hắn, đệ nhất mỹ nhân Trường An cũng là của hắn.
Nào sợ trái tim Hoàn Huyên như đao cắt, đố kỵ thành điên cuồng, cũng chỉ có thể kìm nén trong lòng uống từng ly rượu giải sầu.
Tất nhiên Thái Tử yêu thích Nguyễn Nguyệt Vi, nam tử nào mà không muốn đệ nhất mỹ nhân Trường An chứ? Bởi vậy mặc dù biết nàng bệnh tật ốm yếu, hắn cũng không màng mẫu thân phản đối, khăng khăng muốn nạp nàng làm phi, vì để nàng điều dưỡng thân mình nên kéo dài tới lúc này mới nạp phi.
Nhưng đoạt đi tình cảm một đời của Hoàn Huyên, cũng là chuyện vui thêu hoa trên gấm*.
Trên mặt Thái Tử nở nụ cười, thân mật vỗ vai đệ đệ nói: “Ngũ đệ chính là kẻ không tiếc lời bừa bãi, nói chuyện chẳng bao giờ tiết chế, đệ chớ nên so đo với đệ ấy.”
Hoàn Huyên cười: “Nhị huynh rộng rãi độ lượng, ngu đệ tự thẹn không bằng.”
Sắc mặt Thái Tử khẽ biến, ngay sau đó cười nói: ” Giữa huynh đệ, ngẫu nhiên có mạo phạm, hiển nhiên cũng là vô tâm thôi, Tam đệ nói có phải hay không?”
Hoàn Huyên nâng ly rượu: “Xin lấy ly rượu chúc Nhị ca Nhị tẩu cầm sắt hòa minh**.”
(Ji: *Thêu hoa trên gấm – 锦上添花 /Cẩm thượng thiêm hoa/ – ví với việc làm cho sự vật càng đẹp hơn
**Cẩm sắt hòa minh – 琴瑟和鸣 – tình nghĩa phu thê son sắt)
Thái Tử uống xong, lại ra hiệu cho nội thị rót đầy: “Ly rượu này là ta thay Nhị tẩu của đệ cảm tạ.”
Ánh mắt Hoàn Huyên lay động, im lặng bưng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch, cười nói: “Tửu lượng của ngu đệ kém, đã có chút say, hôm nay không quấy rầy nhã hứng của Nhị ca cùng chư công, xin lỗi không thể tiếp trước vậy.”
Thái Tử cười nói: “Thời gian còn sớm, đệ đi vội vã như vậy, chẳng lẽ có hẹn với giai nhân sao?”
Hoàn Huyên không đáp.
Thái Tử không cho rằng hắn ngỗ nghịch, đứng lên tựa như không có việc gì, đích thân nắm cánh tay hắn tiễn ra ngoài điện, cho đến khi xuống bậc thềm, mới mỉm cười nói: “Ngày khác tới Đông Cung, huynh đệ chúng ta lại tâm sự.”
Hoàn Huyên vái chào Thái Tử: “Nhị ca dừng bước.” Dứt lời bước nhanh ra ngoài.
Xe ngựa ra khỏi Đông Cung, chạy theo hướng về Tề Vương phủ.
Sau trận đại loạn hơn hai mươi năm trước, giới nghiêm ban đêm được nới lỏng, tuy đêm đã khuya, nhưng thường thường trên đường vẫn có xe ngựa chạy nhanh qua.
Vách bên của xe lót lông cáo thật dày, trước đó bên trong đã dùng lửa than làm ấm, màn trướng xe bằng gấm dày bên ngoài, Hoàn Huyên uống rượu chỉ cảm thấy ngột ngạt không chịu nổi, liền bảo nội thị cuốn màn trướng lên.
Gió lạnh thổi vào bên trong xe, xua tan khí nóng, tiếng sênh ca của Đông Cung dần dần đi xa, chỉ còn lại âm vang lộc cộc của bánh xe.
Sự khô nóng cùng phiền muộn trong lòng hắn vẫn chưa giảm bớt chút nào, chỉ cần nhắm hai mắt lại, đôi mắt chứa nước lấp lánh của Nguyễn Nguyệt Vi liền xuất hiện trước mắt hắn.
Hắn xoa xoa thái dương: “Đến phường Thường An.”.