Bạn đang đọc Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy FULL – Chương 7: Cái Giá Phải Trả Quá Đắt
Lưu Đức Luân khẽ nghiêng đầu, nhìn Hứa Thiên Tứ một cái.
Lưu Đức Luân xuất thân thấp kém, từng lăn lộn chém giết trong biển máu, cuối cùng mới rửa tay gác kiếm và xây dựng lên tập đoàn Thiên Nhất.
Trên người anh ta mang theo một khí thế “không giận tự uy”.
Hứa Thiên Tứ ban nãy vẫn hống hách nhưng giờ đứng trước mặt Lưu Đức Luân mà còn không dám đứng thẳng người.
Lưu Đức Luân lạnh lùng nói: “Anh là cái thá gì? Cô Hứa Mộc Tình đâu?”
Hứa Thiên Tứ vội nói: “Sếp Lưu! Tôi là tổng giám đốc của tập đoàn Thái An! Hứa Mộc Tình đã bị tôi đuổi việc rồi”.
“Hợp đồng hủy bỏ, anh cút đi cho tôi”, Lưu Đức Luân nói một câu dứt khoát rồi đi vào thang máy.
Toi rồi, toi rồi.
Lúc Hứa Thiên Tứ đi từ nhà đến đây còn đặc biệt gọi điện thoại cho Hứa An Thái nói khoác là mình nhất định sẽ ký được hợp đồng.
Nếu như hợp đồng hủy bỏ thì tập đoàn bọn họ sẽ tổn thất gần trăm triệu tệ.
Đến lúc đó, ông nội của anh ta sẽ đánh chết anh ta mất.
Hứa Thiên Tứ vội đuổi theo, nói: “Sếp Lưu, sếp Lưu, anh nghe tôi nói, tôi…”.
Hai bảo vệ nhanh chóng ngăn lại rồi kéo Hứa Thiên Tứ ném ra đường.
Bộ đồ âu sạch sẽ của Hứa Thiên Tứ lăn một vòng trên đất nên cũng thành màu xám rồi.
Trong lúc lăn trên đất lại chạm phải vết thương ở tay phải của anh ta khiến anh ta đau đến nỗi răng lợi run cầm cập.
“Hứa Mộc Tình! Con ranh này”.
“Chắc chắn mày có gian díu với Lưu Đức Luân”.
Bởi vì phẫn nộ nên mặt mũi của Hứa Thiên Tứ lúc này đã méo mó hết cả.
Những người qua lại chỗ này đều nhìn anh ta với ánh mắt kỳ quái.
Hứa Thiên Tứ nắm chặt hợp đồng trên đất rồi vội vàng rời đi.
Anh ta nhất định phải nói chuyện này với bố mình là Hứa Hải Phong.
Lúc này, trong văn phòng của tổng giám đốc tập đoàn Thiên Nhất.
Một người trẻ tuổi mặc quân phục đứng ở phía trước cửa sổ lớn, hai tay chắp sau lưng.
Còn tổng giám đốc Lưu Đức Luân với tổng tài sản mấy chục tỷ thì cung kính đứng phía sau.
Cao Kiếm- thiếu tướng năm sao, dáng vẻ nghiêm túc và trang nghiêm! Toàn thân hắn toát ra khí thế khiến người khác phải sùng bái.
Đứng trước hắn, Lưu Đức Luân ngoài cung kính thì còn có sự sợ hãi nữa.
“Anh Cao! Em đã làm theo những gì anh nói”, ở trước mặt hắn, Lưu Đức Luân còn không dám thở mạnh.
Cao Kiếm khẽ gật đầu: “Nhất định không được để cô Hứa phải chịu thiệt thòi, cô ấy là người phụ nữ của đại ca tôi đấy”.
Cái gì cơ? Lưu Đức Luân kinh hãi đến mức cằm như sắp rơi xuống.
Đại ca của Cao Kiếm? Đó là người kinh khủng đến mức nào?
Cao Kiếm hơi nghiêng đầu, nhìn Lưu Đức Luân: “Có biết tại sao tôi lại đến Đông Hải không?”
“Có biết tại sao tôi còn trẻ như vậy mà có thể trở thành người tổng phụ trách khu vực Kinh Kỳ không?”
“Những thứ này đều nhờ vào đại ca của tôi”.
Trong ánh mắt của Cao Kiếm như lóe lên ánh sáng.
Đó là sự kính nể! Đó là sự sùng bái!
Lúc này, Cao Kiếm nhìn Lưu Đức Luân, hỏi lại một câu: “Cậu có biết là tập đoàn Thiên Nhất của cậu tại sao mấy năm nay được thuận buồm xuôi gió như vậy không?”
Lưu Đức Luân ngây người ra, nói: “Lẽ nào…”.
“Đúng thế! Tất cả đều là ý của đại ca tôi đấy”.
“Không có anh ấy thì cậu vẫn chỉ là tên côn đồ đang liếm máu trên lưỡi dao thôi”.
Lưu Đức Luân lúc này thấy vô cùng kinh hãi.
Mặc dù anh ta cũng cảm thấy mấy năm nay kinh doanh vô cùng thuận lợi mà chưa gặp phải khó khăn gì.
Nhưng không thể ngờ là phía sau lại có nhân vật tầm cỡ như vậy nâng đỡ.
Sau khi Cao Kiếm rời đi, Lưu Đức Luân mới phát hiện khắp người mình đều toát hết mồ hôi.
Anh ta có chút chán nản ngồi trên ghế sô pha rồi thở phào một hơi.
Người đàn ông đứng phía sau Cao Kiếm thật sự quá đáng sợ.
Anh ta chỉ nghĩ thôi mà cũng cảm thấy kinh hồn bạt vía!
“Không ai có thể ngờ, Hứa Mộc Tình bị gia tộc vứt bỏ lại là người phụ nữ của nhân vật tầm cỡ như thế”.
“Hứa Thiên Tứ! Gia tộc nhà họ Hứa của các người đã không biết quý trọng bảo bối rồi”.
“Không những thế còn đối đầu với cô ấy nữa, lần này thì các người chết chắc rồi”.
………………..
Hứa Thiên Tứ vội vàng quay về biệt thự của mình.
Vừa bước vào phòng khách thì nhìn thấy mấy người họ hàng ngồi trên ghế sô pha tán gẫu.
Ông cụ Hứa An Thái cũng ở đó.
“Ôi chà, công thần nhỏ bé của tôi về rồi”.
“Thiên Tứ à, nào nào, đến ngồi cạnh ông đi”, ánh mắt mà Hứa An Thái nhìn Hứa Thiên Tứ tràn đầy vẻ hiền từ.
“Cháu đã gặp sếp Lưu chưa?”
Hứa Thiên Tứ cười gượng, nói: “Ông nội! Cháu gặp sếp Lưu rồi”.
“Hợp đồng ký rồi chứ?”
Hứa Thiên Tứ chần chừ một lúc rồi vội vàng nói: “Lúc cháu gặp sếp Lưu thì đúng lúc anh ta phải ra ngoài giải quyết công việc, hình như là gấp lắm ạ”.
“Nhưng ông nội yên tâm, cháu đã đánh tiếng với sếp Lưu rồi, anh ta nói ngày mai nhất định sẽ ký”.
Hứa An Thái nhìn Hứa Thiên Tứ hỏi: “Cháu không gạt ông nội đấy chứ?”
Hứa Thiên Tứ vội vàng khoát tay: “Ông nội! Sao cháu có thể gạt ông được?”
Hứa An Thái là một lão giang hồ.
Ông ta bắt đầu từ việc bán hàng rong sau đó lăn lộn trong xã hội nửa đời người, có hạng người nào mà ông ta chưa gặp đâu? Hứa Thiên Tứ vừa bước vào, dựa vào động tác và sắc mặt của anh ta thì Hứa An Thái đã nhìn ra điểm mấu chốt.
Lúc này, đôi mắt của Hứa An Thái khẽ nheo lại: “Cháu phải biết rằng, cả đời ông nội ghét nhất là kẻ gạt người”.
“Kể cả cháu là cháu trai ruột của ông nhưng nếu cháu gạt ông thì…”.
Hứa Thiên Tứ vội lên tiếng bảo đảm: “Ông nội cứ yên tâm, ngày mai cháu nhất định sẽ dâng hợp đồng đến tận tay ông”.
“Ừm! Vậy mới là cháu ngoan của ông chứ”.
Hứa Thiên Tứ tìm cái cớ rồi vội lên tầng.
Hứa An Thái vẫy tay với Hứa Hải Phong ở bên cạnh: “Con đi lên xem thế nào, xem có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Dự án này vô cùng quan trọng đối với tập đoàn của chúng ta nên không được xảy ra nửa chút sơ suất nào”.
“Vâng, vâng”, Hứa Thiên Tứ vừa vào phòng thì Hứa Hải Phong đã khóa trái cửa.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Tại sao sếp Lưu không ký hợp đồng?”
Hứa Thiên Tứ nói với vẻ mặt tức giận: “Tất cả đều tại con ranh Hứa Mộc Tình”.
“Bố à! Hóa ra con Hứa Mộc Tình có thể lấy được dự án lần này là vì nó ngủ với Lưu Đức Luân rồi”.
Hứa Hải Phong giật mình hỏi: “Thật không?”
“Vâng! Tên Lưu Đức Luân nói, nếu như Hứa Mộc Tình không đến thì hợp đồng này coi như hủy bỏ luôn”.
Hứa Hải Phong cũng sốt sắng đến nỗi ngã tại chỗ.
“Bố à, thằng ranh Hứa Hạo Nhiên còn ở trong tay Báo Đen không? Chúng ta dùng nó để uy hiếp Hứa Mộc Tình đi”.
“Để cho chính miệng nó nói với Lưu Đức Luân là dự án này đã chuyển sang tay chúng ta rồi”.
Lời của Hứa Thiên Tứ, Hứa Hải Phong cảm thấy cũng có lý.
Ông ta lập tức nhấc máy gọi điện cho Báo Đen.
Điện thoại vừa có người nhận thì Báo Đen đã dứt khoát nói: “Sếp Hứa! Hứa Hạo Nhiên đã được thả ra rồi, hai trăm nghìn tệ ông không cần gửi cho chúng tôi nữa”.
Hứa Hải Phong vẫn chưa phản ứng lại thì Báo Đen đã cúp điện thoại.
“Chết tiệt, sao lại có thể như vậy được?”.
Nếu thật sự không còn cách nào khác thì Hứa Hải Phong đành phải gọi điện cho Hứa Mộc Tình..