Bạn đang đọc Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy FULL – Chương 12: Vợ À Em Đi Xe Đụng Bao Giờ Chưa
Cùng lúc đó trong phòng tổng giám đốc.
“Chuyện gì vậy, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?”
Hứa Hải Phong cứ đi đi lại lại suốt trước bàn làm việc.
Ông ta quay đầu nhìn Hứa Thiên Tứ nói: “Chẳng phải con bảo Hứa Mộc Tình là người tình của Lưu Đức Luân sao?”
“Con bé Hứa Mộc Tình đấy làm gì mà phải người tình, có mà là mẹ của Lưu Đức Luân ấy!”
Hứa Thiên Tứ nghe vậy mà cũng chưa hiểu lắm.
“Bố, dù thế nào chúng ta cũng không thể tiếp tục dự án này được nữa”.
“Con khốn Hứa Mộc Tình này mà hoàn thành được dự án thì ông nội sẽ coi trọng nó lắm”.
Hứa Hải Phong trừng mắt nhìn Hứa Thiên Tứ.
“Không cần mày phải nhắc!”
Sắc mặt Hứa Hải Phong ngày càng sa sầm, ánh mắt toát ra sự hung hãn.
“Mày mau đi điều tra xem Lưu Đức Luân và Hứa Mộc Tình rốt cuộc có quan hệ gì!?”
…!
Phùng Thúy Lan thấy mình rất xui xẻo.
Vì hôm nay có thái độ không tốt với khách hàng mà bị mắng cho một trận.
Còn cái con bé mới đến kia.
Không chỉ được giám đốc khen ngợi mà phần trăm lợi nhuận cũng nhiều hơn bình thường hai mươi nghìn tệ.
Bây giờ cô ta lại phải đi một chiếc xe điện cũ nát tới cái khu phố ọp ẹp kia.
Sao một người giàu có có thể ở cái khu phố bần hàn này chứ?
Thậm chí cô ta còn đang nghi ngờ Lý Hùng cố tình đưa địa chỉ giả để chơi mình một vố.
“Ơ, Thúy Lan, sao em lại ở đây?”
Trong lúc Phùng Thúy Lan đang tìm vị trí nhà Lý Hùng thì bất chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Cô ta quay lại nhìn thì hóa ra là khách của mình, Bao Tiểu Dũng.
Trước đây, để Bao Tiểu Dũng mua chiếc xe Benz.
Phùng Thúy Lan đã chơi bời với anh ta mấy ngày.
Hai người họ ba lần thuê phòng trong khách sạn, chơi đùa rất vui vẻ.
Phùng Thúy Lan kể khổ với Bao Tiểu Dũng một chút, Bao Tiểu Dũng nghe xong thì đá phăng chiếc xe điện cũ nát đó đi.
“Mẹ kiếp, chỉ là mua một chiếc xe giẻ rách bảy trăm nghìn tệ thôi mà, ra vẻ cái gì?”
“Ngày mai anh tới cửa hàng em mua một con xe một triệu tệ!”
Nghe thấy câu này của Bao Tiểu Dũng mà Phùng Thúy Lan lao vào lòng anh ta.
“Anh Tiểu Dũng, anh tốt với em quá!”
“Hihi, anh tốt với em như vậy thì em có gì cho anh nào?”
Nói chừng Bao Tiểu Dũng đưa tay ra ôm chặt lấy cơ thể Phùng Thúy Lan.
“Ghét ghê, người ta đang nhìn kia kìa!”
Đúng lúc này thì Liễu Ngọc Phân đi ra.
Bà ấy nhìn chiếc xe điện ngã chỏng vó trên nền đất rất quen nên lại gần nhìn kỹ.
“Đây chẳng phải chiếc xe nhà mình sao?”
Nói đoạn Liễu Ngọc Phân định nâng chiếc xe điện lên.
Thế nhưng bà ấy chỉ vừa mới đỡ chiếc xe lên thì Bao Tiểu Dũng lại đạp nó xuống.
Liễu Ngọc Phân vội vã tránh đi rồi giận dữ hét lên với Bao Tiểu Dũng: “Làm cái gì thế hả?”
“Bà già, cái xe rách nát này là của bà à?”
Nghe thấy người khác chửi mình là bà già thì bất cứ là người phụ nữ nào cũng sẽ không chấp nhận được.
Liễu Ngọc Phân cũng bắt đầu cao giọng nói: “Cậu bảo ai là bà già cơ? Ranh con, có biết thế nào là lễ phép không hả?”
Bao Tiểu Dũng muốn tỏ vẻ đàn ông trước mặt Phùng Thúy Lan nên đã đá tung chiếc xe điện.
“Làm cái gì thế hả?”·
“Đừng đập.
Đừng đập!”
Thấy Bao Tiểu Dũng cầm đá lên, Liễu Ngọc Phân vội vàng ngăn lại.
“Cút ra!”
Bao Tiểu Dũng đẩy Liễu Ngọc Phân ra, đập nát kính chiếu hậu của chiếc xe.
Liễu Ngọc Phân nhìn chiếc xe tan nát mà vô cùng đau lòng.
Tên Bao Tiểu Dung nãy chắc cũng chẳng phải loại người tử tế gì, Liễu Ngọc Phân cũng không dám can ngăn nữa mà chỉ có thể đứng một bên nhìn.
Lúc này Bao Tiểu Dũng vứt hòn đá sang một bên, phủi phủi tay.
“Bà già, con xe rách nát này của bà ngáng đường tôi thì tôi phải đập nát nó ra!”
Nói đoạn Bao Tiểu Dũng lấy từ trong túi ra hai tờ tiền giá trị triệu tệ vứt xuống đất.
Bao Tiểu Dũng ôm Phùng Thúy Lan rồi đi về phía một chiếc xe nhập khẩu từ quốc đảo.
Liễu Ngọc Phân vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Hứa Mộc Tình.
“Mẹ, con sắp về nhà rồi”.
Chiều nay Hứa Mộc Tình làm việc mệt lử nên Lý Hùng lái xe cho cô.
Nhận được cuộc gọi của Liễu Ngọc Phân, Hứa Mộc Tình nghe xong mà mặt biến sắc.
“Mẹ, mẹ bình tĩnh, chúng con sắp về đến nơi rồi!”
Hứa Mộc Tình vội vàng cúp máy, cô quay đầu định nói gì đó.
Lý Hùng đột nhiên lên tiếng: “Vợ, em đã lái xe đụng bao giờ chưa?”
Hứa Mộc Tình khẽ lắc đầu.
·”Vậy thì hôm nay có thể trải nghiệm thử cảm giác xe đụng”.
Vừa dứt lời, Lý Hùng đã lái con xe mới mua vào khu phố nhỏ.
Lúc sắp đến cửa nhà thì Lý Hùng thấy một con xe Infinity đỗ giữa đường.
Bao Tiểu Dũng và Phùng Thúy Loan đang đứng dưới tán cây cạnh xe hôn nhau say đắm.
“Brrm, brrm”
Hứa Mộc Tình nghe thấy tiếng động cơ xe vang lên.
“Vợ à, em ngồi vững nhé!”
Ngay sau đó, chiếc xe Benz vừa mới mua đâm thẳng vào chiếc xe Infinity hơn một triệu tệ.
“Rầm!”
Sau tiếng va chạm là cảnh tượng nửa chiếc xe Infinity bị đâm cho vỡ nát.
“Rầm!”
Lý Hùng lùi xe lại một đoạn rồi tiếp tục đâm thẳng.
“Rầm!”
“Rầm!”
“Rầm!”
Sau bốn lần va chạm mạnh thì chiếc Infinity đã không còn ra hình dạng gì nữa.
Từ đầu tới cuối Bao Tiểu Dũng đều chỉ đứng một bên trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng này.
Đợi khi anh ta hoàn hồn thì Lý Hùng đã đỗ chiếc xe Benz bên cạnh Liễu Ngọc Phân.
Phần đầu của chiếc xe Benz này cũng đã vỡ không ít.
Liễu Ngọc Phân ngây người nhìn Lý Hùng và Hứa Mộc Tình bước xuống từ xe.
Bà ấy còn chưa nói gì thì Bao Tiểu Dũng đã phát điên lên xông đến.
“Xe của tôi! Xe của tôi!”
“Thằng khốn, mày dám đâm xe của tao!”
Bao Tiểu Dũng xông đến trước mặt Lý Hùng.
Anh ta đưa tay nắm lấy cổ áo Lý Hùng.
Nhưng chỉ vừa giơ ra một nửa đã bị Lý Hùng bắt lấy.
“Ôi, tay tao, tay tao!”
Bao Tiểu Dũng kêu lên như lợn chọc tiết.
Còn Lý Hùng chỉ bắt lấy cánh tay anh ta mà thôi, chẳng làm gì khác cả.
Nhưng Bao Tiểu Dũng thì vừa la hét, vừa quỵ xuống trước mặt Lý Hùng, không thể đứng dậy được.
Lúc này Lý Hùng mới thả tay, lạnh nhạt nói.
“Đường này không phải của riêng nhà anh.
Anh ngáng đường mọi người, tôi chỉ giúp dọn dẹp thôi”.
Bao Tiểu Dũng khó nhọc chạy sang một bên.
“Mày dám trả thù tao ở đây à!”
“Mày đợi đấy, ông gọi người đến!”
Nghe thấy Bao Tiểu Dũng định gọi người đến mà Liễu Ngọc Phân cũng hoảng loạn.
Bà ấy vội vàng chạy đến bên Lý Hùng nói nhỏ: “Cậu ta trông không giống người tử tế”.
“Mau xin lỗi cậu ta đi”.
Lý Hùng nhận ra người Liễu Ngọc Phân toàn bùn đất thì không khỏi chau mày.
“Mẹ, mẹ vừa ngã đấy à?”.
Lý Hùng hỏi như vậy khiến Liễu Ngọc Phân vội vàng phủi hết bụi bẩn trên người.
“Không sao, không sao.
Lúc tôi đi đường không cẩn thận bị ngã”..