Đọc truyện Hoá Ra Anh Giả Ngốc FULL – Chương 62
Ngải Luân vui vẻ , háo hức lái xe nói : ” Đi ăn ! Đi ăn ! Đi ăn ở đâu đây ? “
Chương Mỹ khó chịu nói : ” Ngải Luân ! Anh có thể im miệng đi được không ? Có mỗi đi ăn thôi mà anh cứ nói từ nãy đến giờ ? “
– Tại anh vui mà !
Chương Mỹ rơ tay nắm thành nắm đấm dọa đánh Ngải Luân : ” Anh thích chết hả ? “
Cô lên tiếng giảng hoà :” Thôi thôi ! đi ăn thôi mà ! Làm sao lại gây gổ rồi ? “
– Tại Ngại Luân , anh ấy cứ lải nhải hoài làm em bực mình “
– Thôi thôi mà ! Bớt nóng bớt nóng , hay là chúng ta đi shopping trước khi đi ăn thế nào ?
Hai mắt Chương Mỹ sáng lên khi nghe thấy cô nói đi shopping :” được được ! Em hết nóng giận rồi ! Đi shopping thôi ! “
Ngải Luân thấy Chương Mỹ bớt nóng thì vui vẻ nói đùa ai ngờ làm lửa to hơn :” Vợ của anh có khác ! “
Chương Mỹ gõ vào đầu Ngải Luân một cái thật đau rồi nói : ” Anh ăn nói cho cẩn thận vào ! Ai là vợ anh ? Chị ấy là chị dâu em và là vợ của anh hai em Mặc Tử Thần nghe rõ chưa ! “
Ngải Luân xoa đầu nói :” Anh biết rồi ! Chẳng phải đã bàn rồi sao ! “
– Bàn là chuyện khác ! Ở đây không có ai cấm gọi linh tinh !
– Anh biết rồi !
Cô thấy bên đường có tiệm quần áo liền nói :” ở kia là tiệm quần áo kìa ! Ghé vào đi Ngải Luân ! “
– Được ! Được !
Chương Mỹ phấn khích kéo cô vào trong , Ngải Luân đỗ xe xong cũng vào theo.
Khi Ngải Luân bước vào ai cũng ngước nhìn.
Ngải Luân lại gần cô và Chương Mỹ tự hào nói :” Đi với anh là vinh dự với hai người đấy ! “
Chương Mỹ phớt lờ lời nói của Ngải Luân bắt đầu đi xem đồ , Ngải Luân đi theo lải nhải bên cạnh Chương Mỹ , mấy cô nhân viên bắt đầu bàn tán với nhau :” Cô gái kia là ai sao chảnh dữ vậy ? “
– Người ta trai đẹp theo đuổi phải làm giá chút chứ
– Phải tôi là tôi yêu luôn !
– Mà người kia không phải là chủ tịch tập đoàn NYC sao ?
– Tôi nghe nói là trước đây chủ tịch tập đoàn NYC ăn chơi gái gú nhiều lắm , nhiều không đến xuể luôn
– Không biết là có con rơi không nữa ?
Chủ tiệm mới tới nghe thấy các cô nhân viên bàn tán về khách hàng thì lại gần nói :” mau đi làm việc đi ! Nhớ đừng có bàn tán về khách hàng không là trừ nửa tháng lương “
Các cô nhân viên cúi đầu hối lỗi :” chúng tôi xin lỗi ! Chúng tôi sẽ đi làm việc ngay đây “
Cuộc nói chuyện vừa rồi tất cả từng câu từng chữ một ả đều nghe thấy hết , ả cười có vẻ nguy hiểm rồi đi theo Nhóm của Ngải Luân , vì ả đi đằng sau và cách khá xa nhóm người cô nên ả không hề nhận ra cô .
Sau khi Chương Mỹ mua một đống đồ bắt Ngải Luân cực nhọc bê hết vài xe rồi cả ba đi ăn , Ngải Luân đi phía trước không hề để ý có người theo sau.
Đến tiệm ăn ba người ngồi xuống gọi đồ ăn , đồ ăn được bê lên đột nhiên cô cảm thấy buồn nôn liền đi vệ sinh , lúc đi ra cô nghĩ :” Tưởng rằng hết thời kì ốm nghén rồi chứ ? “
Khi cô về ngồi lại chỗ thì ả ôm đứa con trai của ả giả vờ như đi ngang qua rồi dừng lại vờ ngạc nhiên nói :” Anh Ngải Luân ! “
Cả ba người đề nhìn ả , Ngải Luân khó hiểu nói :” Cô là ai ? Tôi có quen biết cô sao ? “
Ả vờ cười khổ nói :” Anh quên em rồi sao ? 4 năm trước anh nói anh sẽ chịu trách nghiệm vậy mà ……!”
Cả ba ngạc nhiên Chương Mỹ nhìn Ngải Luân mắng :” đồ tồi ! Đồ khốn nạn “
Ngải Luân luống cuống :” Anh không biết cô ta ! Anh nói thật đấy “
Cô nhìn Ngải Luân trách móc :” Anh đúng là tồi tệ thật đấy ! “
Ngải Luân không biết phải làm sao liền nói :” Tôi đâu có biết cô ! Mà khoan cô là …….!cô gái ở sân bay ? “
Ả vờ tội nghiệp nói :” Đúng vậy ! Lần đó gặp anh chưa kịp nói với anh câu gì anh đã rời đi rồi ! “
Ngải Luân khó hiểu nói :” Tôi với cô đâu có quan hệ gì đâu mà nói ? “
Ả vờ khóc nói :” Anh ! Anh quên rồi sao ? 4 năm trước anh say rượu vào nhầm phòng của em và …..!và làm điều đó với em.
Anh còn nói sẽ chịu trách nhiệm vậy mà anh lại bỏ đi biệt tăm biệt tích để em nuôi con một mình “
Ngải Luân luống cuống :” Tôi không có ! Mới lại mỗi lần tôi làm thì toàn đeo bao đảm bảo không có một giọt tinh trùng nào có thể vào trong vậy thì làm sao có con với cô được ? “
Ă khóc to hơn :” anh chối bỏ đứa con này của anh sao ? Con trai à ! Bố con không chịu nhận con “
Chương Mỹ và cô thay nhau nói :” Ngải Luân ! Anh là đồ tồi ! “
– Đồ cặn bã !
– Đồ tệ nạ xã hội !
– Đồ bỏ đi !
– Đồ không có trách nhiệm !
Ngải Luân khó xử phản kháng :” Anh không có mà ! “
Cậu bé trong lòng ả khóc lên :” hu hu hu ! Bố không cần A Hải nữa ! Bố vứt bỏ A Hải hu hu hu “
Chương Mỹ trách móc :” anh làm đứa bé khóc rồi kìa ! “
– Anh làm gì nó đâu chứ ?
Cô nhìn ả ngày càng kỹ rồi nói :” tôi và cô đã gặp nhau bao giờ chưa ? “
Ả nhìn cô rồi nói :” tôi thấy cô quen quen ! Cô tên gì ? “
– Tôi tên là Duy An !
Ả vui mừng nói :” Duy an ! Tôi là Diệp Linh này ! “
Cô bất ngờ vui vẻ nói :” Diệp linh không ngờ tới có thể gặp được cậu ! “
Chương Mỹ thắc mắc hỏi :” Chị ! Đây là ……!”
– đây là bạn thân của chị hồi nhỏ
– Duy An ! Ai đây ?
– Mình quên không giới thiệu với cậu đây là Chương Mỹ em rể của tới còn người ngồi bên cạnh là ……!là ….!chồng của tớ !
Ả mỉm cười hơi cúi đầu chào Chương Mỹ , Chương Mỹ phớt lờ ả , ả vờ yếu đuối nói :” Nếu cậu nói vậy thì mình có con với chồng của cậu sẽ không sao chứ ? “
Cô nhìn biểu hiện của ả và biểu hiện của Chương Mỹ và Ngải Luân rồi nói :” Mình đang mang thai con của anh ấy cậu mong đừng có thương hại mình ! Mình sẽ ra đi khi kiểm chứng sự đứa trẻ này có phải là con của anh ấy hay không ! “
Nghe cô nói vậy Chương Mỹ và Ngải Luân giật mình định nói gì đấy nhưng bị cô đá chân ra hiệu im lặng không nói gì nữa
Ả nghe cô có thai trong lòng tự hứa sẽ chính tay phá bỏ đứa con của cô lòng thì tức giận nhưng vẻ bề ngoài thì vờ tội lỗi :” có phải mình phá hạnh phúc gia đình của cậu không ? “
Cô bắt đầu diễn :” không sao ! Từ trước đến giờ mình luôn muốn cậu được hạnh phúc mà ! “
Ả vui mừng nói :” Cảm ơn cậu nhiều lắm ! Nhưng hiện giờ mình muốn con mình được sống với bố của nó không biết mình có thể ở cùng được không ? “
Chương Mỹ bật giật quát lên :” không được ! Cô đừng có mà quá đáng ! “
Cô bình tĩnh đáp :” được ! Cậu cứ chuyển sang nhà mình ở đi ! “
Chương Mỹ và Ngải Luân bất ngờ nhìn cô nói :” Chị / em à ! Không được đâu “
Cô nhìn Chương Mỹ và Ngải Luân khẽ nháy mắt nói :” không sao đâu ! Hai người yên tâm ! “
Ả vui sướng nắm lấy tay cô nói :” cảm ơn cậu nhiều lắm ! A Hải cảm ơn cô đi con ! “
Cậu bé khoanh tay lễ phép :” A Hải ! cảm ơn cô đã cho A Hải được sống với bố ! “
Cô nhìn cậu bé dịu dàng nói :” không cần cảm ơn đâu ! Giờ chúng ta về thôi “
Ả Nhìn cô đi phía trước cười gian nói :” Cố Duy An ơi là Cố Duy An ! Không ngờ ngoại hình cô đã thay đổi đến nỗi tôi không nhận ra nhưng không ngờ bản chất của cô vẫn không hề thay đổi.
Cô cứ chờ đó đi tôi sẽ đưa cô từ thiên đường rơi xuống địa ngục ! “