Hoa Quỷ

Chương 20: Người đi đi một mình, người ở lại lẻ loi đứng ngẩn ngơ nơi bến đò


Đọc truyện Hoa Quỷ – Chương 20: Người đi đi một mình, người ở lại lẻ loi đứng ngẩn ngơ nơi bến đò

Edit: An Ju

Hoa Bách Hồng ngây người hồi lâu, một cảm giác ủ rũ chậm rãi lan tỏa toàn thân, cuối cùng tựa vào đầu giường đi vào giấc ngủ sâu.

Sau mấy canh giờ, Hoa Bách Hồng cau mày tỉnh lại từ trong mộng, xoa xoa đôi mắt hơi xót

Mở cửa, hắn đã thấy Tư Đồ Mộc Lương đang chơi với mèo đen nhỏ ở dưới tàng cây.

Khóe miệng không tự chủ được mà khẽ nhếch, hắn sửa sang lại quần áo trên người, bước lên trước, nói: “Tư Đồ công tử không phải nói đi sao? Sao vẫn còn ở đây vậy.”

Tư Đồ Mộc Lương quay sang, sắc mặt có chút xấu hổ, nói: “Lúc ta đi, tháy Tích Hoàng ở cửa, ta đoán rằng có khi nào nó đói bùng hay không, liền nấu một ít đồ cho nó ăn, sau khi ăn xong nó liền xé rách góc áo không cho ta đi, vì vậy ta liền ở lại.”

Hoa Bách Hồng nhìn về khuôn mặt mang vẻ ngạo mạn của con mèo đen nhỏ trên mặt đất, mèo đen nhỏ ngâng ngâng mặt lên, thầm nghĩ: Ta đây ấy thế mà đã giúp ngươi một việc lớn đó.

Tư Đồ Mộc Lương thấy Hoa Bách Hồng hồi lâu không nói chuyện, như đã nhớ ra cái gì đó, nói: “Hoa công tử yên tâm, những nguyên liệu nấu ăn ta dùng ở phòng bếp ta sẽ trả ngân lượng cho ngươi.”

“Tư Đồ công tử nói sao thì làm vậy đi.” Hoa Bách Hồng từ dưới đất ôm mèo vào trong ngực, cúi đầu, nhẹ vuốt ve lông mèo, nói: “Nếu Tư Đồ công tử đã đưa Tích Hoàng cho ta nuôi, cho nó ăn là việc hiển nhiên.”


Kế tiếp đó là một khoảng không im ắng.

Sau khoảng thời gian im ắng ngắn ngủi, Hoa Bách Hồng thản nhiên nói: “Như vậy  rất tốt.”

Tư Đồ Mộc Lương kinh ngạc ngẩng mặt lên, không rõ Hoa Bách Hồng nói thế là có ý gì.

Hoa Bách Hồng lại vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Sau khi Hoa Bách Hồng vào phòng, Tư Đồ Mộc Lương mới cảm giác thấy men say, đầu choáng váng nặng nề muốn ngủ, rơi vào giấc ngủ nặng nề, đến nửa đêm thì trên bầu trời lại truyền đến vài tiếng kêu sợ hãi của đàn chim Nhạn, tiếng kêu lanh lảnh chói tai, xuyên qua màn mây đen ngòm. Tư Đồ Mộc Lương bị tiếng kêu làm cho tỉnh giấc.

Hắn ra cửa, đi không có mục đích quanh đoạn hành lang gấp khúc, gió đêm dần tan, xa xa là vầng trăng bán nguyệt treo nghiêng giữa trời cao, mông lung ẩn hiện, hoa cỏ tại đình viện lan tỏa hương thơm.

Hắn bước xuống hành lang, trong lúc lơ đãng đã đi tới phòng riêng của Hoa Bách Hồng, hắn do dự trong chốc lát liền đi tới trước cánh cửa khắc hoa, vươn tay muốn gõ nhưng rồi lại do dự hạ xuống.

Bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là quay ngược trở lại, trở về phòng, Tư Đồ Mộc Lương đứng ở trước cửa sổ, đầu mày chau lại thành một cục, trong lòng hắn có hắn, trong lòng hắn có hắn… Hắn sầu khổ khó chịu nổi.

Lúc đầu là bởi vì cảm thấy vô cùng kinh ngạc với phần tình cảm trong tâm, về sau còn lại hoảng loạn, hoảng loạn nghiêng trời lệch đất.

Hắn quay về giường nhỏ nằm xuống, lại nghe tiếng kêu lảnh lót không ngừng của chim Hoàng Anh, Tư Đồ Mộc Lương lăn lộn khó ngủ, hắn suy nghĩ một đêm, chung quy cảm giác mình không thể ở lại tiếp được nữa, hắn quyết định về phủ. Vừa có ý nghĩ này, hắn liền đón ánh nắng đẩy cửa ra, chưa bước được vài bước, đã nhìn thấy Hoa Bách Hồng đang đi tới từ hành lang bên kia, Tư Đồ Mộc Lương ngừng bước chân, lại quay người, cúi đầu vội vàng đi mấy bước, vừa ngẩng mặt lên liền thấy Hoa Bách Hồng với bộ áo đỏ nghiêng người đứng ngay đó.

Hoa Bách Hồng quay mặt lại, rõ ràng là nên tức giận nhưng đôi mắt dài nhỏ lại đang mỉm cười: “Ngươi đang tránh ta?”

Tư Đồ Mộc Lương cố tránh ánh mắt của Hoa Bách Hồng, hoảng hốt đến gần như muốn chạy như bay đi trốn.

Giọng nói lại thể hiện vô cùng chắc chắn.

“Ta cũng không nhìn thấy ngươi.”

Trả lời quá nhanh, vẻ tươi cười trên mặt Hoa Bách Hồng cũng tan dần đi, di chuyển ánh mắt, nhìn hoa rơi trong đình viện.

“Người nếu muốn đi, ta cũng không phải người không biết điều, ngươi nếu đã muốn đi thì cứ đi thôi, cần chi phải trốn.”


Tư Đồ Mộc Lương ngừng một chút, nói: “Được, vậy tại hạ cáo biệt tại đây.”

Trong mắt Hoa Bách Hồng không một tiếng gợn sóng, thờ ơ đứng ở đó.

Tư Đồ Mộc Lương xoay người đi, Hoa Bách Hồng lại kéo tay hắn lại: “Ngươi muốn đi thật sao?”

Tư Đồ Mộc Lương gật đầu, vừa định cất tiếng, tay đã bị Hoa Bách Hồng nắm, kéo hắn đến hậu viện.

Vẫn là hậu viện của lúc đó, một chiếc bàn trà dưới tàng cây, có chén rượu và rượu bày trên bàn trà, ngay cả vị trí cũng chưa từng thay đổi qua.

Hoa Bách Hồng quay sáng, đôi mắt dài nhỏ lóe sáng, đột nhiên hỏi: “Từng thấy mưa chưa?”

Tư Đồ Mộc Lương cười, mưa thì ai chưa thấy qua chứ.

Hoa Bách Hồng lại hỏi: “Vậy ngươi từng thấy mưa hoa đào chưa?”

Tư Đồ Mộc Lương ngẩn người: “Vậy thì chưa từng thấy qua.”

Trong đình viện, Hoa Bách Hồng cười với Tư Đồ Mộc Lương, xoay người, vung tay áo rộng, hoa từ trên bầu không rơi xuống khắp nơi, trời đổ mưa hoa đào. Bông hoa bay múa đầu trời, rơi xuống vỡ tan lan tỏa mùi hương.

Tựa như thế ngoại đào nguyên, tiên cảnh nơi trần thế.


Tư Đồ Mộc Lương đứng trong hoa, bừng tỉnh mộng: “Đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra ta thấy được cơn mưa đẹp như vạy.”

“Ngươi biết không?” Hoa Bách Hồng nhìn cánh hoa bay xuống từ trên trời, nói: “Lúc rơi xuống là lúc đẹp nhất.”

Mắt hắn dịu dàng, lại có hơi phiền muộn…

“Nếu ta biến mất tại nơi này, trong tam giới, trong số nghìn vạn vong hồn cũng sẽ không tồn tại Hoa Bách Hồng ta đây, tất cả mọi người đều quên mất ta, đến lúc đó, ngươi sẽ nhớ đến ta không? Có thể sẽ quên ta đi hay không.”

“Ta sẽ không quên ngươi, cho dù sau đó ta chết đi, bước lên cầu Nại Hà, bát canh trong tay Mạnh Bà ta cũng sẽ đập nát.” Ai sẽ quên được hắn chứ! Hắn chính là tiểu Hồng Hoa, tiểu Hồng Hoa độc nhất vô nhị trong tam giới.

Hoa Bách Hồng quay sang, đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi nói: “Ngươi thích ta.” Không phải câu hỏi, là câu trần thuật.

Tư Đồ Mộc Lương đứng vững thân thể, nhìn Hoa Bách Hồng, không hoảng loạn, càng không có ánh mắt trốn tránh, giống như câu nói của Hoa Bách Hồng, một câu hỏi mà hắn đã từng không dám trả lời được nói ra lúc này là một chuyện đương nhiên đến cỡ nào.

Nụ cười của hắn ôn nhu, câu hỏi hắn không giải thích được, tất cả đều có vẻ đương nhiên đến vậy.

“Đúng.” Hắn trả lời nghiêm túc: “Ta thích ngươi.” (Aw >///


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.