Hoa Quỷ

Chương 11: Hắn lại bị đùa giỡn


Đọc truyện Hoa Quỷ – Chương 11: Hắn lại bị đùa giỡn

Edit: An Ju

Hoa Bách Hồng vô lại ngồi lên ghế nhìn Tư Đồ Mộc Lương, từ lúc ở chợ về, liền thường xuyên thấy hắn ngồi trước án đọc thở viết chữ, ngày nào cũng nghiên cứu bộ chữ kia, có lúc vùi ở trong phòng không biết làm những gì, hắn vào phòng, liền thấy hắn đang tô vẽ gì đó, đến gần lại muốn nhìn thì sắc mặt hắn đỏ lên, giật mình giấu ra đằng sau lưng, Hoa Bách Hồng tò mò mãi.

Ngày hôm đó, Tư Đồ Mộc Lương vẫn ngồi ở chỗ cũ đọc sách viết chữ, gọi bao lâu không thấy phản ứng, Hoa Bách Hồng không nhịn được, đứng lên, lặng lẽ đi tơi sau lưng Tư Đồ Mộc Lương, với tay lấy tờ giấy ở dưới cái chặn giấy lên.

Nói: “Suốt ngày làm mấy thứ này không chán à? Không bằng, chúng ta làm một ít chuyện thú vị đi!”

Tư Đồ Mộc Lương thả sách trong tay xuống, nghi hoặc nhìn Hoa Bách Hồng, không rõ chuyện thú vị trong miệng hắn là nói về chuyện gì?

Đến khi cái tên nam tử yêu diễm này dùng bàn tay không xương xoa lồng ngực hắn, xoa tới xoa lui ngực hắn, dùng một đôi mắt quyến rũ nhìn chằm chằm hắn, Tư Đồ Mộc Lương mới biết chuyện thú vị trong miệng con quỷ này là cái gì.

Tư Đồ Mộc Lương xấu hổ khó chịu, lý trí vẫn cảnh báo mình, long dương tính* đối với hắn mà nói thì đó là loại chuyện đi ngược lẽ phải. Lại nhớ tới thuở thiếu thời bị một đám công tử nhà giàu lừa đi thanh lâu, người ở trên đài lắc eo nhỏ nhảy múa quyến rũ, mê người lại không phải nữ tử, mà là một nam tử còn yêu mị hơn so với nữ, hắn khoác áo lụa lên người, mỏng đến mức thấy hết cảnh bên trong, nam tử đó nháy mắt đưa tình với hắn, Tư Đồ Mộc Lương sợ đến mức xoay người chạy ra ngoài thanh lâu, mãi về sau hắn mới biết được ở tầng đó đều là tiểu quan, những người đến tầng trên tìm vui cũng đều là những người ham mê long dương tính.

*Long dương:từ cổ chỉ mối quan hệ đồng tính, giống với ‘đoạn tay áo’

Long dương tính, hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.

Hắn chỉ là có chút hảo cảm với con quỷ này, cùng không phải là ý đó. Mặc dù… Tùy rằng… Hảo cảm cũng có hơi nhiều chút, cũng có hơi quái lạ chút.

Hôm nay, lúc này, hắn lại càng vì cơ thể không thể nhẫn nhịn mà có phản ứng mãnh liệt mà cảm thấy thẹn không ngớt, hắn lại một lần nữa chạy trối chết trước mặt Hoa Bách Hồng.

Hoa Bách Hồng cười ha ha, quay sang đã thấy mèo mun giang tứ chi nằm lên khay trà, loạng choạng thân mình chuẩn bị đổ, Hoa Bách Hồng hô lên, tiến lên ổn định lại tư thế của mèo mun, đặt nó sang một bên, tay dí đầu mèo xuống, dạy dỗ: “Ngươi thật đúng là không bao giờ ngoan ngoãn được, nếu không phải ta phản ứng nhanh, bộ ấm chén bằng sứ men xanh đã bị ngươi làm vỡ nát rồi.”

Mèo mun vung đầu, hất tay Hoa Bách Hồng, lười biếng gục xuống bàn, nào thèm để ý đến Hoa Bách Hồng.

Hoa Bách Hồng nghĩ mà buồn cười, ngón tay giơ lên trước mặt mèo mun, vẽ vẽ vòng tròn.

Mèo mun ngẩng mặt, quay vòng theo tay Hoa Bách Hồng, Hoa Bách Hồng thức sự nhịn không được, ôm bụng nở nụ cười.

Mèo mun quay quay đầu nên có chút chóng mặt, thật vất vả ổn định lại thân thể, nhìn Hoa Bách Hồng đang cười hung hăng, nổi giận, đạp đạp trên bàn, cuối cùng vẫn làm cho bộ ấm chén sứ men xanh tốt nhất mà Hoa Bách Hồng đã bỏ ra một đống tiền để mua rơi xuống đất.

Hoa Bách Hồng rốt cục cũng ngừng cười, nhìn bộ ấm chén không còn trọn vẹn dưới đất, trên mặt là vẻ thương tiếc vạn phần, lúc quay sang bên cạnh thì đã biến thành vẻ âm trầm: “Chuyện tốt mà ngươi làm ra đây.”

Vừa thấy tình huống không ổn, mèo mun nhảy xuống bàn muốn chạy trốn, Hoa Bách Hồng lại nhanh hơn hắn vài bước, tay đặt lên người mèo mun, cười ha ha: “Bắt được rồi, để xem ngươi còn xem ta ra gì không.”


Mèo mun ra sức giãy dụa, tứ chi vừa to vừa ngắn đạp loạn trên đất, sau đó lại ngã phịch xuống như đống bùn, vẫn không chạy thoát được sự giam giữ của Hoa Bách Hồng.

Hoa Bách Hồng nhấc mèo mun lên, nhìn mèo mun đang đạp loạn, gầm gừ với hắn.

Hoa Bách Hồng lại xòe một tay ra, nói: “Ngươi làm vỡ bộ ấm chén sứ men xanh tốt nhất của ta, ngươi phải bồi thường.”

Mèo mun uốn éo người, ra sức chống lại.

Tư Đồ Mộc Lương từ trong nhà đi ra, thấy tình cảnh này, có hơi giật mình: “Có chuyện gì đây?”

Hoa Bách Hồng cười cười, ném mèo mun xuống đất, mèo mun nhân cơ hội trốn mất tăm tích.

Hoa Bách Hồng có chút tức giận.

“Con mèo đáng chết này làm vỡ bộ ấm chén của ta, ta đã phải mất rất nhiều tiền mới mua được đấy.” Hoa Bách Hồng vẻ mặt xót thương, cúi người nhặt nhạnh mảnh vỡ.

Tư Đồ Mộc Lương tiến lên phía trước nói: “Để ta làm cho!” Kéo Hoa Bách Hồng dậy rồi ngồi xuống nhặt mảnh vụn đặt vào trong khay.

“Nó cũng không phải cố ý, nếu ngươi thực sự xót của, ta đền ngươi là được.”

Hoa Bách Hồng tức khắc cười: “Nói thật ư?”

“Tất nhiên là thật.”

Hoa Bách Hồng ra điều suy nghĩ rồi gật đầu, bắt đầu tính toán Tư Đồ Mộc Lương thiếu hắn bao nhiêu tiền.

Nhìn Hoa Bách Hồng bày ra vẻ mặt mê tiền, Tư Đồ Mộc Lương bất đắc dĩ lắc đầu.

Ngày hôm đó Tư Đồ Mộc Lương đọc được một quyển sách hay, một lòng muốn chia sẻ với Hoa Bách Hồng. Vì vậy, hắn liền cầm sách đi gõ cửa phòng Hoa Bách Hồng.

“Vào đi.” Giọng nói của Hoa Bách Hồng lười biếng như buổi sáng mới thức dậy.

“Hoa công tử,  hôm nay ta đọc được một quyển sách hay, đặc biệt tới đây để chia sẻ với ngươi.” Tư Đồ Mộc Lương vào phòng, hưng phấn mở miệng nói.


Không ai đáp lại.

Trong phòng đặt một tấm bình phong, mơ hồ có thể thấy được thân hình xinh đẹp đăng sau tấm bình phong đó.

Tư  Đồ Mộc Lương có hơi nghi ngờ tiến lên.

Trước mắt là Hoa Bách Hồng đi ra từ sau tấm bình phong, quần đỏ kéo dài, thân người hơi run run, hướng về phía Tư Đồ Mộc Lương giơ tay lên.

Tư Đồ Mộc Lương vội vã cầm lấy cái tay kia, ôm Hoa Bách Hồng vào trong ngực, nét mặt lo lắng: “Ngươi đây là…”

Hoa Bách Hồng chộn đầu vào ngực Tư Đồ Mộc Lương, ngẩng mặt lên, đôi mày ngài khẽ nhăn, hơi thở yếu ớt: “Ta… đói bụng…”

Hóa ra là đói bụng! Tư Đồ Mộc Lương thở dài một hơi, liên mồm an ủi: “Vậy ngươi chờ ta một lát, ta đến phòng bếp nấu cho ngươi ít thức ắn.” Nói rồi đỡ Hoa Bách Hồng nằm xuống giường.

Hoa Bách Hồng lắc đầu, tay túm lấy góc áo Tư Đồ Mộc Lương, trong mắt lấp lánh, ba phần chờ mong, bảy phần thương cảm: “Ta muốn ăn bánh bao nóng ở cửa hàng lão Ký cách đây hơn ba dặm… Ngươi… đi mua một ít cho ra… Đi mau.. Không thì ta…tắt thở.. mất…”

Tư Đồ Mộc Lương nghe thấy vậy mặt trắng bệch, đâu còn để ý lời nói của Hoa Bách Hồng là thật hay giả, hoảng hốt nói: “Được, ngươi chờ ta, ta đi ngay đây.” Mau chóng buông Hoa Bách Hồng ra định lao đi, mắt thấy Hoa Bách Hồng lảo đảo sắp ngã xuống, liền vội vàng đỡ lấy hắn, đặt Hoa Bách Hồng nằm lại giường tử tế mới xoay người rời đi.

Tư Đồ Mộc Lương vừa đi mất, Hoa Bách Hồng đang nằm trên giường liền mở mắt, xuống giường, bước ra khỏi cửa phòng.

Đi tới sân phòng Tư Đồ Mộc Lương. Lục lọi ngăn tủ, tìm trong bình sứ, lại lật tung đệm chăn gối đầu tìm, đều không thấy.

Hoa Bách Hồng gần như chỗ nào trong phòng cũng đã tìm qua, vẫn không thể tìm được bức họa kia.

Hoa Bách Hồng có chút thất vọng, cũng hơi mệt mỏi, ngồi lên giường, suy tư về chuyện Tư Đồ Mộc Lương có thể giấu bức họa kia ở đâu? Nghĩ tới đây lại bật cười, cũng tại vì hắn quá muốn biết người trong bức tranh Tư Đồ Mộc Lương vẽ là ai, mới đi nghĩ ra phương pháp như vậy, thật đáng tiếc, hắn tìm không thấy.

Hoa Bách Hồng ra khỏi phòng, về phòng mình, Tư Đồ Mộc Lương còn chưa trở lại, muốn ăn bánh bao là giả, chỉ là muốn kéo dài một ít thời gian mà thôi.

Trên bệ hành lang ngoài cửa sổ, con mèo mun kia lại tới rồi, lúc gặp Hoa Bách Hồng, vẫn cao ngạo vểnh đầu, thản nhiên tự đắc đi một vòng, mới quay lại bệ hành lang, nằm ườn ngủ dài.

Hoa Bách Hồng lại thích cái tính cáu kỉnh của nó, nhịn không được lại nghĩ cách trêu chọc nó.


Hắn dựa vào cột cạnh bệ đi xuống dưới, cầm lấy lá cây rơi mấy hôm nay chọt chọt vào đám râu dài của mèo mun.

Mèo mun khó chịu lắc lắc đầu, dưới tác động tích cực chọt nhiều lần của Hoa Bách Hồng, ngáp một cái, rốt cục cũng mở mắt ra, trong mắt cất giấu bực bội.

“Ngươi nhìn thấy hắn rồi phải không?” Hoa Bách Hồng cười tủm tỉm hỏi.

Trên bệ hành lang, mèo mụn nằm dài, lười biếng liếm móng vuốt.

“Hắn là người ta yêu.” Hoa Bách Hồng vẻ mặt ngượng ngùng: “Tiếp sau không bao lâu nữa, chúng ta sẽ thành thân.”

Mèo mun nhỏ lười quay sang nhìn, cười haha. (Ju: sao biết đc nó cười hay v ta????)

“Ta sẽ mặc áo cưới đỏ, khi đó ta nhất định sẽ thật xinh đẹp.”

Mèo mun nhỏ quay mặt mèo qua, rốt cục cũng mở miệng, thanh âm mềm mềm, như một đứa trẻ sơ sinh. Trong thanh âm rõ ràng nghe thấy sự khinh bỉ.

“Không phải ngày nào ngươi cũng mặc áo cưới đỏ à? Có gì khác biệt?”

Hoa Bách Hồng nhẹ giọng nói: “Không giống nhau.”

“Trong lòng ngươi có ý với hắn, người nọ chắc gì đã có ý với ngươi.”

“Ngươi nhìn ra được mà, trong lòng hắn có ta.”

Mèo mun nhỏ không nói gì nữa, liền quay mặt mèo đi, lười biếng liếm móng vuốt.

Hoa Bách Hồng còn muốn nói nữa, đã nghe thấy có tiếng cổng mở, đích thị là Tư Đồ Mộc Lương đã về.

Hoa Bách Hồng nhỏ giọng nói với mèo mun: “Đi mau, người ta yêu tới rồi.” Mèo mun lắc mình một cái liền biến mất.

Hoa Bách Hồng hài lòng gật đầu, đi tới trước cửa, đã thấy bóng dáng Tư Đồ Mộc Lương đang đi từ đình viện qua, trong đầu nảy ra một ý, đi tới trước án thư, làm đổ bút, giấy, nghiên mực, lật đổ cả đồ trang trí bằng sứ, cả người vô lực ngã xuống đất, hơi thở yếu ớt.

Yếu ớt, giả bộ sống không được bao lâu nữa.

Lúc Tư Đồ Mộc Lương đi vào trong phòng liền thấy một tình cảnh như vậy, làm hắn sợ hãi, giấy trong tay rơi xuống đất, chạy đến trước mặt Hoa Bách Hồng, từ dưới đất ôm lấy hắn, vội la lên: “Ngươi làm sao vậy? Hoa Bách Hồng, Hoa Bách Hồng, ngươi làm sao vậy?”

Hoa Bách Hồng miễn cưỡng mở một con mắt, môi run rẩy: “Ta…thấy trên dầu tường mọc một gốc cây chưa thấy qua, hoa thân trong suốt, ta thấy đẹp… ngắt lấy ăn…không nghĩ tới… hoa có kịch độc…”

Tư Đồ Mộc Lương vội mà không biết làm thế nào, hắn không hiểu độc, lại càng không biết giải độc.


Hoa Bách Hồng đặt tay lên trán, đưa mắt nhìn hắn, run run đưa một tay ra, Tư Đồ Mộc Lương bắt lại tay hắn, nói: “Ngươi biết cái gì dùng được tốt thì nói với ta đi? Nói cho ta biết, ta nên làm gì bây giờ?”

Hoa Bách Hồng thiếu chút nữa là phì cười, lại nhịn xuống, nói đứt quãng: “Ngươi…ngươi hôn ta…cho ta một chít tinh khí ta có thể…có thể…sẽ đỡ hơn…”

“Thực sự làm vậy sẽ không có chuyện gì nữa phải không?”

Hoa Bách Hồng không nói gì.

Tư Đồ Mộc Lương tay run run nâng mặt Hoa Bách Hồng, nhắm mắt lại, môi dán lên môi.

Bốn cánh môi chạm nhau, Hoa Bách Hồng kinh ngạc mở mắt ra, thấy gương mặt phóng đại cảu Tư Đồ Mộc Lương, lại đóng mắt lại.

Bên tai là tiếng “thình thịch” rung động, là tim ai đập, hốt hoảng như vậy?

Lúc hai người tách nhau ra, Tư Đồ Mộc Lương vẻ mặt thản nhiên, mặt Hoa Bách Hồng lại có hơi ửng đỏ.

Tư Đồ Mộc Lương lấy ra bánh bao còn đang nóng đặt trong người, bóc giấy dán dưới đế bánh, đưa tới trước mặt Hoa Bách Hồng: “Bánh bao ta mua còn nóng, ngươi mau ăn đi.”

Hoa Bách Hồng lại quay mặt qua, đầu ngón tay khẽ chạm lên khóe môi, vẻ mặt e thẹn: “Ta ăn no rồi.”

Phảng phất như đã hiểu ra, Tư Đồ Mộc Lương trì độn phản ứng lại, nhất thời gương mặt đỏ bừng.

Hoa Bách Hồng biết không nên tiếp tục đàu hắn nữa, cầm lấy bánh bao trong tay Tư Đồ Mộc Lương, ngồi cạnh bản tròn, bắt đầu ăn bánh bao.

Tư Đồ Mộc Lương cũng tới ngồi xuống bên cạnh. Hoa Bách Hồng cầm lấy bánh bao đưa cho Tư Đồ Mộc Lương: “Ngươi cũng ăn đi!”

Tư Đồ Mộc Lương liên tục xua tay: “Ta không đói, ngươi ăn đi.”

Hoa Bách Hồng cười híp mặt ăn bánh bao, ăn được phân nửa, bỗng nhiên như nghĩ tới điều gì, hỏi: “Bức tranh kia của ngươi đâu?”

“Bức tranh nào?” Tư Đồ Mộc Lương không phản ứng kịp.

Hoa Bách Hồng nói: “Bức mà ngươi nhìn mỗi ngày đó.”

Tư Đồ Mộc Lương sắc mặt vốn đã khôi phục bình thường giờ lại đỏ ửng, yếu ớt nói: “Ta vẫn mang theo tùy thân.”

“Nga ~” Hoa Bách Hồng ý vị thâm trường ồ một tiếng, mặt chăm chú nhìn ngó khắp người Tư Đồ Mộc Lương.

Tư Đồ Mộc Lương ngượng ngùng cực kỳ, muốn chạy đi nhưng lại tiếc nuối.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.