Họa Quốc - Tập 1

Quyển 2 - Chương 54


Bạn đang đọc Họa Quốc – Tập 1: Quyển 2 – Chương 54

May mà hai người đã có chuẩn bị trước, nín thở bơi lên phía trên, không lâu sau liền trồi lên khỏi mặt nước.

Hóa ra cửa ra của đường hầm lại là một chiếc giếng khoan.

Hai người men theo vách giếng trèo ra ngoài, bên ngoài là một khoảng sân nhỏ, trong sân đang phơi vô số tấm vải, nhìn có vẻ như đây là một phường nhuộm vải. Cửa nhà phía không xa không đóng kín, bị gió thổi một cái liền phát ra tiếng cọt cà cọt kẹt.

Phan Phương trầm giọng nói: “Ta vào trước”.

Tiết Thái gật gật đầu.

Phan Phương giơ ngón tay đếm đến ba, tung người một cái, không một tiếng động chạy qua mở cánh cửa.

Ngọn đèn dầu bên trong cánh cửa chao đảo vì cơn gió đột ngột tạt vào, dưới bóng sáng mờ mờ tỏ tỏ, Tiết Thái đứng thẳng nhìn về phía trước, sắc mặt hơi bệch ra.

Máu.

Vết máu vương vãi khắp nơi.

Thi thể la liệt.

Nhìn cách ăn vận của những thi thể ấy, dường như là thợ làm công của phường dệt vải, mười bảy người, không một ai sống sót.

Phan Phương tiến lên kiểm tra vết thương của họ, kinh ngạc nói: “Những người này tuy ăn mặc như người làm công, nhưng gân cốt cứng cáp, võ công không tồi. Nhưng họ đều chết hết. Từ đó có thể thấy, kẻ giết họ có võ công cực cao”.

Tiết Thái không nói gì, đi đến trước một thi thể, vừa khám xét vừa nói: “Y phục tuy cũ kỹ, chí ít cũng phải giặt ba lần trở lên, nhưng đồ mặc bên trong vẫn còn mới, chất vải là vải gai Ô Long do huyện Thừa của Giang Đông sản xuất. Đồ bên trong và đồ bên ngoài không bị sờn cho lắm, có thể thấy họ mới thay quần áo chưa lâu”.

“Cũng có nghĩa là?”.

“Cũng có nghĩa là…”. Tiết Thái đứng dậy, nhìn những thi thể nằm trên mặt đất: “Những người này không phải là người Vệ phu nhân sắp xếp đợi ở đây ứng cứu, mà đã bị người khác đánh tráo”.


“Ý ngươi nói họ là người của Khương Trọng phái đến đợi ở đây mai phục hầu gia?”.

“Nếu là người của Vệ phu nhân, nàng ta đã chọn phường nhuộm vải này làm cửa ra, chắc chắn không phải là chuyện trong một hai ngày, để bưng bít tai mắt thiên hạ, cho dù nàng ta có đổi người thì cũng không thể đổi toàn bộ trong một ngày, hơn nữa bên ngoài là phố chợ, nơi này ban ngày vẫn phải mở cửa làm ăn buôn bán. Nếu đột nhiên thay người làm mới, hàng xóm tất sẽ sinh nghi. Mà những người do nàng ta sắp đặt cũng không thể đồng loạt cả mười bảy người thay áo lót trong cùng một ngày. Cho nên, căn cứ vào hai điểm này ta đoán rằng, họ tuyệt đối không phải người của Vệ phu nhân”.

Phan Phương gật gù, nói: “Không sai. Có thể tắm rửa thay áo trước khi hành động, để gột bỏ tất cả manh mối có thể bị truy tìm trên người, chỉ có một loại người – sát thủ. Mà theo cách nói của triều đình Bích quốc, họ còn có tên gọi là – ám vệ.”

Tiết Thái đẩy một cánh cửa khác trong phòng bước vào bên trong, bên trong là phòng ngủ, nhìn như không có gì khác lạ, nhưng mùi máu tanh nồng nặc, Tiết Thái khụt khịt mũi, lần theo mùi máu đi đến bên cạnh giường, kéo bức màn ra – quả nhiên lại có một đống thi thể chất chồng nằm trên giường, mà hết thảy đều bị lột sạch lớp áo ngoài.

Phan Phương lại kiểm tra vết thương của họ, nói: “Đây mới là những người làm thực sự. Bọn họ đều không biết võ công. Xem ra bọn họ bị những kẻ ngoài kia giết. Chúng ta có thể đưa ra một giả thiết như thế này không? Vệ thành chủ đưa Hầu gia từ mật đạo ra ngoài thì phát hiện ra những người thợ làm này đã bị bọn ám vệ đánh tráo, cho nên Vệ thành chủ mới giết những tên ám vệ này, hộ tống Hầu gia rời khỏi đây, cho nên mới quay về dịch sở muộn?”.

Tiết Thái “ồ” một tiếng: “Xem ra có vẻ là như vậy… Đỗ Quyên làm việc cẩn thận, nơi này đã là cửa ra, đương nhiên càng bình thường càng tốt. Nếu là ta, ta cũng sẽ tuyển người làm thực sự”. Nói đến đây, đầu mày của hắn chau lại, lầm bầm nói: “Kỳ lạ quá…”.

“Cái gì kỳ lạ…?”.

“Tướng quân đếm đi”. Tiết Thái chỉ vào đống thi thể.

Phan Phương đếm đi đếm lại, tổng cộng trên giường có mười tám thi thể.

“Tại sao trong này có mười tám xác chết, mà ngoài kia chỉ có mười bảy? Nếu có tất cả mười bảy tên ám vệ đến, thì không có lý gì chúng lại cởi hết quần áo trên mười tám người thợ làm này. Nếu chúng đã cởi hết mười tám bộ quần áo, thì điều đó cho thấy có mười tám tên ám vệ cần hóa trang. Vậy tên ám vệ còn thiếu đã đi đâu mất?”.

“Có lý”. Phan Phương gật đầu tán đồng, y trầm mặc nói: “Lẽ nào tên ám vệ đó đã biến mất cùng Hầu gia? Cũng có nghĩa là, chính hắn đã giết mười bảy người ngoài kia.”

“Một lúc giết chết mười bảy người, không phải là điều mà một người võ công bình thường có thể làm được..

“Đúng vậy, lúc đầu ta vốn nghĩ rằng mười bảy tên ám vệ là do Vệ Ngọc Hành giết chết, bởi dù gì hắn cũng là một võ trạng nguyên, cao thủ đệ nhất, nhưng giờ xem ra sự việc lại cơ hồ không giản đơn như vậy…”.

Tiết Thái đi vài bước, ánh mắt bỗng bị thứ gì đó thu hút, hắn thất thanh kêu “á” một tiếng.


“Sao thế?”.

Tiết Thái chạy đến bên cửa sổ, mép cửa có chỗ bị nứt, vì thế ở phía góc có ngoắc lại một miếng vải, hắn lấy miếng vải xuống, thở dài nói: “Là của chủ nhân”.

Đoạn Thiên La, chỉ kim tuyến, đường thêu tinh xảo độc nhất vô nhị – thiên hạ bây giờ chỉ có Cơ Anh mới có thể mặc, xứng để mặc và dám mặc chiếc áo trắng này.

Trên góc viền của miếng vải còn dính vài vết máu. Dẫu không thể xác định là máu của Cơ Anh hay máu của người khác, nhưng phát hiện này đã đủ khiến người ta kinh hoảng.

Tiết Thái cầm miếng vải, rồi lại lục soát tứ phía, cuối cùng hắn đã tìm ra được một thứ khác nằm im lìm trong một góc tường tăm tối nhất. Nếu như miếng vải khiến hắn chỉ mới chau mày, thì bây giờ nhìn thấy vật này hắn đã hoàn toàn hoàn toàn kinh sợ…

Đó là chiếc bản chỉ khâu bằng da thuộc.

Chỗ mép đã bị sờn lông, màu sắc nhạt nhòa nhưng vẫn có thể lờ mờ nhận ra vốn dĩ nó có màu đỏ.

Nếu không phải là Tiết Thái tìm kỹ, mắt lại tinh tường, thì thật khó có thể phát hiện có một vật như thế nằm trên mặt đất.

Phan Phương tò mò hỏi: “Đây cũng là đồ vật của hầu gia?”.

“Đâu chỉ có vậy”. Tiết Thái lẩm nhẩm: “Ta có thể vạn lần khẳng đinh, chủ nhân thà vứt bỏ mọi thứ cũng không nỡ vứt bỏ chiếc bản chỉ này”.

“Nó quan trọng đến thế à?”. Phan Phương cả kinh: “Vậy…”.

“Chiếc bản chỉ xuất hiện ở đây có nghĩa là…”. Tiết Thái quay đầu, gương mặt nhỏ bé đến lúc này mới lần đầu tiên để lộ sự hoảng loạn – sự hoảng loạn bình thường mà một đứa trẻ tám tuổi nên có: “Chủ nhân chết rồi. Phải làm sao? Phan tướng quân, chúng ta… phải làm sao?”.

Cửa Tây viện khẽ khàng đẩy ra.


Một đôi giày thêu hoa màu đỏ bước vào một cách không gấp cũng không chậm, trong tay bưng một chiếc khay, trên khay có một bát canh đặc, màu sắc xanh đen, rất kỳ lạ.

Đỗ Quyên nghe thấy tiếng động liền cau mày, cất tiếng hỏi: “Là ai? Lẽ nào ta chưa hạ lệnh không được sự cho phép không được tự ý xông vào sao?”.

Người đó cười khẽ: “Là ta đây, cũng không được vào sao?”.

“Dì Mai?”. Sau cơn kinh ngạc, Đỗ Quyên lại càng nghi ngờ: “Sao dì lại tới đây?”. Không phải bà ta bị bọn Phan Phương Tiết Thái bắt giữ rồi sao?

“À…”. Dì Mai day day cổ của mình, nói: “Cú đánh đó Phan tướng quân cũng thật hiểm, ta nằm trên đất hai canh giờ mà vẫn không đứng dậy nổi. Nếu không phải có người tới cứu, lão nô có lẽ cũng chết trong phòng chứa củi rồi”.

Não của Đỗ Quyên ầm một tiếng, nhận ra có gì đó không đúng.

Dì Mai là tâm phúc của nàng ta.

Là người nàng ta đã chọn ra từ trong đám tử tù khi đến Hồi thành năm đầu tiên.

Dì Mai tên thật là Thẩm Mai, vốn là thất phu nhân của đầu lĩnh sơn trại tội ác chồng chất Nhất Phách Châu, sau khi Nhất Phách Châu bị tống vào ngục, bà ta cũng bị khép vào tội chết. Đỗ Quyên sau khi chứng thực hoàn cảnh thân phận của Thẩm Mai mới cất nhắc bà ta làm nô bộc thân thiết của mình. Mà hơn bốn năm qua, người này cũng thực sự đáng tin cậy, trong tối lẫn ngoài sáng đều giúp đỡ nàng ta không ít việc.

Nhưng Đỗ Quyên bản tính thận trọng kín đáo, tuy là tâm phúc, nhưng việc của Cơ Anh lần này cũng chưa từng nói rõ với bà ta. Khi Đông viện bị cháy, chỉ là giả vờ giả vịt sai dì Mai đi cản trở Vệ Ngọc Hành. Nghe nói bà ta bị Phan Phương đánh ngã, trong lòng còn thở phào nhẹ nhõm, không ngờ bây giờ bà ta lại xuất hiện, hơn nữa sự xuất hiện này lại còn kỳ lạ như thế. Lẽ nào, cũng có chuyện gì xảy ra với bà ta rồi sao?

Đỗ Quyên tuy lòng đầy nghi ngờ nhưng vẫn kìm chế, lạnh nhạt nói: “Đêm nay trong phủ tình hình rối như canh hẹ, ta đúng là quên mất dì. Trở về là tốt rồi. Dì mang cái gì vào thế? Là thuốc à?”.

Dì Mai cười: “Mũi của phu nhân quả nhiên vẫn thính như xưa. Không sai, lão nô nghe nói phu nhân mắc bệnh nặng, cho nên mang tới một phương thuốc lành”.

Bà ta càng lại gần, mùi thuốc càng nồng, Đỗ Quyên cụp mi, gằn giọng nói: “Dì Mai khách sáo quá. Nhưng ta cảm thấy khỏe hơn rồi, bát thuốc này không cần dùng đâu”.

“Ấy, phu nhân nói gì thế? Càng là lúc sắp khỏi bệnh càng nên uống trọng dược, để bệnh bị đẩy hoàn toàn ra khỏi người. Phu nhân xem, lão nô đã mang tới rồi, tốt xấu gì phu nhân cũng uống một ít đi”. Dì Mai nói đoạn, nhẹ nhàng ấn vào lưng Đỗ Quyên, đưa bát thuốc đến bên môi nàng ta.

Rốt cuộc Đỗ Quyên không thể giả vờ không có chuyện gì nữa, giãy giụa quát: “To gan! Mụ dám ép ta uống thuốc?”.

Dì Mai không hề nhúc nhích, trên mặt nở một nụ cười mỉm ngọt ngào thân thiết, nói: “Phu nhân bị bệnh rồi, có bệnh thì phải uống thuốc. Ngoan, đừng sợ, thuốc này rất ngọt, không đắng tẹo nào đâu…”.

“Buông ra! Buông ta ra ngay… khụ… mụ! Mụ dám… khụ khụ… mụ…”. Đỗ Quyên tuy giãy giụa rất mạnh, nhưng vẫn bị đổ vào miệng không ít thuốc, sự phản kháng của nàng ta dần dần biến thành tuyệt vọng: “Tại, tại sao? Khụ… tại sao… dì Mai?”.


Dì Mai đổ xong chỗ thuốc đó, buông tay ra, cười híp mắt nói: “Phu nhân không phải sợ hãi thế. Không phải là thuốc độc.”

“Nhưng… nhưng ta… Trời ơi!”. Đỗ Quyên thét lên một tiếng, lăn từ trên giường xuống, cả thân hình bắt đầu không ngừng co quắp, thảm thiết kêu gào: “Là thứ gì? Đây là thứ gì?”

“Đây chẳng qua chỉ là một chút hình phạt ban cho ngươi mà thôi”. Người nói câu này không phải là dì Mai.

Khương Trầm Ngư vẫn luôn đứng bên cạnh lạnh lùng quan sát bấy giờ quay đầu lại nhìn về phía phát ra giọng nói, thì thấy Vệ Ngọc Hành bên ngoài cửa.

Gió tối hiu hiu thổi, ánh sáng và bóng tối loang lổ, hắn đứng ở cửa ra vào, áo bay phấp phới, mơ hồ như tiên khách trên trời.

Lúc này, hắn lại xuất hiện bằng cách đó, thực sự kỳ dị đến cực điểm. Nhưng Khương Trầm Ngư giờ đã không còn kinh ngạc, hay nói cách khác, thiên hạ này đã chẳng còn điều gì có thể khiến nàng ngạc nhiên được nữa. Nàng cứ thờ ơ nhìn như thế nhìn Vệ Ngọc Hành anh tuấn hào sảng văn nhã với nụ cười nhạt trên môi, cũng nhìn Đỗ Quyên không ngừng rên rỉ đau đớn vạn phần nằm trên mặt đất.

Đỗ Quyên dùng tay chống đất nhỏm nửa thân trên dậy, mặt ngoảnh về hướng của Vệ Ngọc Hành, nói với vẻ đầy kinh sợ: “Ngọc Hành? Chàng về rồi? Là, là, là chàng sai dì Mai ép ta uống bát thuốc đó? Tại sao? Tại sao? Xảy ra chuyện gì? Tại sao phải trừng phạt ta?”.

Vệ Ngọc Hành im lặng nhìn nàng ta một lúc, không nói một lời, chỉ rút một thứ từ trong người ra, quẳng xuống trước mặt Đỗ Quyên.

Mảnh vải màu trắng muốt lượn trong không trung, rồi lại từ từ rơi xuống, không một tiếng động.

Nhưng mũi Khương Trầm Ngư đã ngửi thấy một mùi hương quen thuộc – Phật thủ cam.

Đỗ Quyên đưa tay sờ sờ lên mảnh vải, rồi rụt lại một cách đầy kinh sợ, ngừng một lúc, lại run run giơ tay nắm chặt vật đó, mở ra. Đó là một chiếc trương bào, phía sau lưng bị rách một lỗ lớn, còn điểm những vệt máu tươi.

Trong phút chốc mắt Khương Trầm Ngư ướt nhòa.

Còn Đỗ Quyên đã thét lên: “Đây là y phục của Kỳ Úc hầu! Ngài thế nào rồi? Ngài thế nào rồi? Không phải ta bảo chàng hộ tống ngài đi khỏi đây sao? Tại sao áo của ngài lại ở đây, hơn nữa còn có mùi máu? Không! Không chỉ thế, trong máu còn có mùi của độc quỳ, đã có chuyện gì?”.

“Rất đơn giản”. Vệ Ngọc Hành chậm rãi nói bằng một giọng điệu lạnh lùng tàn khốc: “Ta giết hắn rồi. Còn đây là chiến lợi phẩm của ta”.

“Không thể nào!”. Câu nói này đồng thời thốt ra từ miệng hai người.

Một là Đỗ Quyên. Một là Khương Trầm Ngư.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.