Họa Quốc - Tập 1

Quyển 2 - Chương 45


Bạn đang đọc Họa Quốc – Tập 1: Quyển 2 – Chương 45

Không thể không thừa nhận, càng là những nhân vật đình đám, muốn nổi danh thiên hạ thì không thể thiếu được hai chữ “địa lợi”. Bởi vì thế, Vệ Ngọc Hành rời khỏi đế đô tuy anh tài vẫn còn đó, nghĩa dũng vẫn y nguyên, nhưng không thể nào làm được chuyện lớn. Lâu dần, mọi người quên mất còn có một người như vậy… Khương Trầm Ngư nghĩ đến đây, không khỏi có chút nuối tiếc, mà trong sự tiếc nuối của nàng, thuyền đã vào gần đến bờ, từ từ cập bến.

Trên bờ sông, theo tiếng hô hiệu lệnh, tiếng nhạc đón khách của Hồi thành vang lên, thật khác với những địa phương khác, trong thứ nhạc này tràn ngập màu sắc trang nghiêm và thê lương.

Một người đứng ra khỏi hàng, nhìn con thuyền cập bến đất mẹ, liền bước lên phía trước một bước, ôm quyền thi lễ nói: “Vệ Ngọc Hành của Hồi thành cung nghênh chư vị đại sứ”.

Màn mưa mờ mịt, ô đỏ xoay tròn, nam tử dưới ô ngẩng đầu lên, nhướn mày, giống như có một luồng ánh sáng rớt xuống khuôn mặt hắn, trong nháy mắt trở thành vĩnh hằng.

Mưa lớn vẫn rơi rào rào, xung quanh tứ phía, chim chóc im bặt.

Áo tím giáp bạc, độc nhất vô nhị.

Thời gian năm năm, mấy độ xuân thu, hoạn lộ mờ mịt tiền đồ tối tăm, nhưng không hề làm phong độ của hắn giảm đi phân lượng nào.

Hắn cầm một chiếc ô đỏ tắm trong mưa rào, thái độ lạnh nhạt giống như một vị khách đứng ngoài cuộc.

Giây lát sau, một tiếng cười khe khẽ thong thả cất lên, Cơ Anh bước ra phía trước, đáp lễ: “Đã làm Ngọc Công vất vả rồi”.

Mấy chữ này giống như một chiếc khóa thần kỳ, trong khoảnh khắc sự yên ắng được hóa giải, sự ngượng ngùng tiêu tan, thần trí của tất cả mọi người cũng quay trở lại.

Cơ Anh giới thiệu bọn Giang Vãn Y và Phan Phương với Vệ Ngọc Hành, mọi người bắt đầu lục tục xuống thuyền, theo sau đội ngũ đón khách tiến về phía dịch quán.

Mưa tuôn xối xả, đường trong thành lầy lội cực kỳ khó đi, bánh xe thỉnh thoảng lại lọt xuống bùn, qua mấy hồi trắc trở, khi đến dịch quán, chân người nào người nấy bê bết toàn bùn là bùn.

Hoài Cẩn không kìm được than khẽ: “Xem ra mấy năm nay Ngọc Công quả nhiên đã sa sút nhiều…”.

Khương Trầm Ngư nhíu mày: “Nói thế nghĩa là sao?”

“Tiểu thư nhìn kiến trúc trong thành mà xem, phần lớn đều là nhà cửa xây dựng hơn mười năm, cũ kỹ đến mức không tả nổi. Đường đi lại lầy lội khó đi như thế, có thể thấy về phương diện kiến thiết, không phải không làm, mà là không có tiền để làm”.

“Sao em biết số tiền đó không phải đã bị hắn tham ô? Theo ta biết, mỗi năm quốc khố đều cấp tiền trợ giúp xây dựng cho các thành”.


Hoài Cẩn lắc đầu đáp: “Không đâu! Ngọc Công tuyệt đối không tham ô! Một người chính trực thà đắc tội với tả tướng chứ tuyệt đối không vứt bỏ người vợ mù của mình không thể làm cái chuyện bẩn thỉu như tham ô được!”.

Khương Trầm Ngư thấy vẻ nghiêm túc hiếm thấy của Hoài Cẩn, bèn cười cười không nói tiếp nữa, mà theo đám người đi vào trong dịch quán. Dịch quán chẳng qua chỉ là một dãy nhà ngói, tương đối cũ kỹ, may mà được quét dọn rất sạch sẽ, trong sân còn trồng rất nhiều loại cây cỏ, xanh tốt um tùm, tắm mưa mà nở, khiến khung cảnh trở nên rạng rỡ hơn hẳn.

Khi Khương Trầm Ngư đi qua một hàng cây trong đó, nàng khẽ “ồ” một tiếng.

Giang Vãn Y ngoái đầu lại hỏi: “Sao thế?”.

“Lan cánh cúc”.

Lời vừa thốt ra, không chỉ Giang Vãn Y mà cả đám Cơ Anh và Tiết Thái phía trước cũng lần lượt quay đầu lại.

Lan cánh cúc là một loài quý hiếm trong họ nhà lan, vì cánh hoa giống cánh hoa cúc nên có tên gọi như vậy. Cây hoa trong sân lúc này màu sắc càng thuần túy, cánh hoa nở bung, nở hơn hai mươi cánh, cực kỳ hiếm thấy, đã quý lại còn hiếm hơn!

Giang Vãn Y không kìm được hơi quỳ xuống ve vuốt một chiếc lá hoa, trong mắt tràn ngập sự kinh ngạc, than: “Loài hoa này xưa nay đều nở vào tiết cuối đông đầu xuân, mà bây giờ đang là mùa hạ…”.

“Không chỉ như thế”. Khương Trầm Ngư giơ tay ra chỉ: “Nhìn xem, bên kia còn có hoa súng”.

Trong đầm phía không xa, mấy bông súng tím nở rộ, màu sắc rực rỡ, cực kỳ diễm lệ, nhụy vàng óng ả, từ nhụy đến cánh sắc tím càng lúc càng đậm, cuối cùng chuyển hẳn thành tím biếc.

Lan cánh cúc, hoa súng, bình thường có thể gặp được một trong số chúng đã là may mắn, lúc này lại có thể thấy ở cùng một nơi, hơn nữa lại còn mọc trước căn nhà ngói xấu xí này; chẳng phải sẽ khiến những người đi đường có nằm mơ cũng không ngờ rằng, cách họ một bức tường lại là nỗi nuối tiếc cả đời sao.

Khương Trầm Ngư không kìm được hỏi: “Thợ làm vườn ở đây là ai?”.

Vệ Ngọc Hành quay người lại, lạnh nhạt đáp: “Hoa cỏ chốn này đều do một tay nội tử trồng”.

Một tràng xuýt xoa vang lên, ai cũng biết thê tử của hắn là một người mù, nhưng nàng ta lại có thể trồng được loại hoa hiếm có mà ối thợ giỏi phải sầu não vì không trồng nổi, sao có thể không khiến người ta sững sờ kinh ngạc?

“Vậy phu nhân bây giờ ở đâu? Có thể cho phép ta bái kiến được không?”. Khương Trầm Ngư giải thích: “Là như thế này, sắp đến ngày sinh nhật của gia mẫu, người rất yêu hoa lan, nếu có thể học được cách trồng loài hoa này…”.


Hai hàng lông mày Vệ Ngọc Hành hơi nhíu lại một chút, hắn thấp giọng đáp: “Bệnh nằm trên giường, không tiện gặp khách”.

“Vậy à…”. Khương Trầm Ngư khó giấu vẻ thất vọng, đành lùi ra sau mấy bước, hòa lẫn vào trong đám người.

Ánh mắt Cơ Anh dừng lại trên người nàng một lát rồi quay người bước tiếp, đoàn người lại chầm chậm bước vào nhà.

Tiệc trong nhà đã được bày biện sẵn, mọi người lần lượt ngồi vào bàn, theo lệ Khương Trầm Ngư vẫn ngồi bên cạnh Giang Vãn Y, Giang Vãn Y thấy nàng cúi đầu chau mày ra chiều buồn bã không vui, bèn nghiêng người qua thì thầm: “Ta tìm cơ hội khám bệnh cho Vệ phu nhân, rồi sẽ đưa muội đi cùng”.

Khương Trầm Ngư nghe xong liền ngẩng đầu mỉm cười.

Bên kia, Vệ Ngọc Hành rót đầy ly rượu, nâng chén mời Cơ Anh: “Hầu gia đường xa quay về, Ngọc Hành thay mặt các sơn thành chốn biên cương mời hầu gia một chén”.

“Ngọc Công, mời”. Cơ Anh đáp lễ, uống cạn ly rượu, hai hàng lông mày khẽ động, khẽ tới mức gần như không thấy được, nhưng trong nháy mắt sắc mặt lại bình thường, tươi cười nói: “Cách biệt mấy năm, cây hải đường mà Ngọc Công đích thân hồng trong Hàn Du viện năm đó đã cao hơn hai trượng rồi”.

Gương mặt vốn thừa nghiêm trang, thiếu thoải mái của Vệ Ngọc Hành vì câu nói đó mà tươi tỉnh lên ít nhiều, ngậm ngùi nói: “Vốn dĩ lúc mua là một cây bệnh, tất cả mọi người đều nói nó không sống nổi”.

“Ta vẫn nhớ vì cái cây này mà Ngôn ông đánh cược với ngươi…”.

“Ha ha! Ngôn Duệ là đệ nhất trí giả đời nay, học rộng hiểu nhiều, kiến thức phi phàm, những sự vật mà ông ta đã nhận định không bao giờ sai. Đáng tiếc, ông ta thật không thể nào ngờ…”.

“Ông ta không thể nào ngờ rằng, không chỉ có một vị võ trạng nguyên yêu hoa như tính mạng, mà vị võ trạng nguyên này còn có một vị thê tử tinh thông trồng hoa. Được sự chuyên tâm chăm chút của hai người, cây hải đường đó đã sống được”.

“Đúng thế…”. Vệ Ngọc Hành nói, mắt nhìn ra xa, hắn vốn dĩ dung mạo anh tuấn phi phàm, lúc này hàng lông mày giãn ra, ánh mắt dịu dàng, hơi tươi cười, trông lại càng phong độ ung dung: “Ngôn Ông thua cược, ở nhà hạ quan nửa năm, đem hết sáng tác lúc bình sinh của ông ta khắc vào thẻ tre. Lúc rời kinh, tất cả mọi thứ đều vứt bỏ, duy chỉ có số sách này là hạ quan không nỡ vứt, đành thuê một chiếc xe trâu thồ đi, vì thế mà chậm tới Hồi thành mất mười ngày… Nội tử đến nay vẫn còn giữ những cuốn thẻ tre này, ngày ngày sờ để đọc”.

Cơ Anh nhíu mày nói: “Nếu là ta, rề rà hơn mười tháng ta cũng phải mang theo, số thẻ tre Ông Lão tự tay khắc e là trong thiên hạ chỉ có một bộ này… Hai năm trước, sau khi ông ta gác bút viễn du, tất cả mọi người đều mất liên lạc với ông ta, cũng không có tác phẩm mới nào ra đời, thật là khiến vô số người mỏi mắt trông ngóng, luyến tiếc thở dài”.

“Gác bút?”. Vệ Ngọc Hành kinh ngạc.


“Ừ”.

“Tại sao?”.

Cơ Anh im lặng một lát, mới cúi nhìn, đáp: “Nghe nói có liên quan đến đệ tử của ông ta là Diệp Nhiễm, nhưng nguyên do thực sự trong đó lại không thể nào biết được”.

Nghe đến cái tên Diệp Nhiễm, Khương Trầm Ngư hơi ngạc nhiên. Diệp Nhiễm chính là phụ thân của Hy Hòa phu nhân, tuy là đồ đệ của Ngôn Duệ, nhưng lại là kẻ bất tài nhất, suốt ngày say sưa túy lúy, mơ màng sống qua ngày. Đối với tên đồ đệ này, Ngôn Duệ hẳn cũng cực kỳ chán ghét, sao lại vì hắn mà gác bút? Thật ngoài sức tưởng tượng…

Vệ Ngọc Hành lại không hề kinh ngạc, chỉ lầm rầm nói một câu: “Diệp Nhiễm… ông ta khỏe không?”.

“Diệp Công…”, giọng Cơ Anh trở nên trầm thấp: “Đã về cõi tiên năm ngoái rồi”.

Ánh mắt Vệ Ngọc Hành thoáng chốc trở nên mịt mờ, im lặng một lúc lâu mới trấn tĩnh trở lại, nói: “Cũng tốt”.

Trong lòng Khương Trầm Ngư hết đỗi tò mò, chỉ mong hai người đó nói chuyện nhiều thêm một chút, ai ngờ Vệ Ngọc Hành lại không nói cặn kẽ, chỉ vẫy tay dặn dò người hầu bưng đồ ăn lên.

Đồ ăn bưng lên rất đơn giản, gồm hai món chay hai món mặn, các sứ thần đi đường đã quen được tiếp đãi ê hề rượu thịt, nay nhìn thấy bàn tiệc tổng cộng có bốn món chính, không khỏi có chút kinh ngạc – Hồi thành thực sự đã nghèo nàn đến mức này sao?

Vệ Ngọc Hành lại chẳng hề mảy may xấu hổ, rất bình tĩnh nói: “Đây đều là những món nội tử cẩn thận tuyển chọn, hầu gia nếm thử xem có vừa miệng hay không?”

“Được”. Cơ Anh cầm đũa. Mọi người thấy vậy cũng lần lượt động đũa, đúng là không ăn thì không biết thế nào, nhưng vừa đưa vào miệng là khiến người ta giật mình. Những món ăn nhìn thì bình thường, nhưng vào miệng thì thơm lừng, vị ngon không tả xiết.

Vệ Ngọc Hành giới thiệu: “Món măng tre hun khói này làm từ loại măng xanh như ngọc bích của núi Tảo Xuân nổi tiếng nhất bản thành. Cách chế biến không khó, vào tiết khai xuân hàng năm lên núi hái măng, sau buổi trưa thì dùng khói lửa hun, rồi đào hố chôn, đến mùa hạ mới đào lên nấu lại lần nữa mới có thể giữ nguyên hương vị, giòn bùi thơm ngon”.

Cơ Anh khen ngợi: “Ngon”.

“Món thứ hai là Ngư Hương Gia Long, cách chế biến tương đối phức tạp, cà tím rửa sạch, khía hai bên rồi xiên vào xiên tre, đem ngâm trong một loại nước điều chế đặc biệt, một khắc sau lấy ra phơi khô, lăn qua bột chiên giòn, rồi chiên dầu đến khi quả cà được định hình thì vớt ra, đợi dầu sôi trở lại lại bỏ vào chiên sơ một lần nữa đến khi ngoài giòn trong mềm thì rút bỏ chiếc xiên tre. Cuối cùng còn phải điều chế loại nước ướp cá[6] trộn hạt điều rồi rưới nước sốt lên quả cà. Lúc này mới được coi là thực sự hoàn thành”.

[6] Nguyên văn “ngư hương tương trấp”, là một loại gia vị chuyên để ướp cá của Trung Quốc.

Cơ Anh cười nói: “Xem ra Ngọc Công không chỉ thích hoa, mà còn nghiên cứu khá kỹ về ẩm thực”.

“Hai món còn lại là cá hấp, canh rau thập cẩm Uyên ương, tiểu quan không cần phải nói thêm, tránh bị chê cười”. Lần này Vệ Ngọc Hành giải thích xong xuôi, trong chốc lát mọi người đã thay đổi hẳn cách nhìn về hắn, những món ăn tưởng chừng như sơ sài thô lậu, lập tức trở thành những sơn hào hải vị hiếm có. Cá thịt ngày nào cũng ăn, nhưng những món mỹ vị đẳng cấp này, cũng giống như các loài kỳ hoa dị thảo bên ngoài, đều trân quý hiếm gặp. Trong một lúc tiếng khen ngợi tấm tắc nổi lên rào rào, mọi người ngon miệng nên ăn rất hào hứng.

Trong lòng Khương Trầm Ngư lại hiểu rất rõ rằng, vị Ngọc Công này rõ ràng là “dùng sự đặc biệt mới mẻ để giành phần thắng”. Hắn làm như thế không ngoài hai lý do, nếu không phải cố ý làm theo sở thích của Cơ Anh để lấy lòng thượng cấp; thì là đã thực sự cùng đường bí lối, không hề dư dả, nên chỉ có thể đánh vào mùi vị của thức ăn. Hơn nữa mọi người ở trên thuyền chòng chành lắc lư suốt một tháng, không được ăn hoa quả rau xanh tươi ngon, nên càng thấy những món ăn như thế này ngon miệng hơn.


Theo nàng thấy, khả năng thứ hai cao hơn khả năng thứ nhất.

Vừa nghĩ đến đây, nàng không kìm được thở dài – Nếu năm đó hắn không từ chối hôn ước, thì bây giờ e rằng thành tựu còn hơn cả Phan Phương. Rồi nàng liếc mắt nhìn hoa cỏ bên ngoài cùng những món ăn bày trên bàn, nàng lại cảm thấy, cưới được người vợ như thế, người chồng còn mong gì hơn?

Vị phu nhân Đỗ Quyên đó thực sự có chỗ hơn người…

Bữa tiệc tẩy trần đã kết thúc trong bầu không khí vui vẻ và an lành, đám người hầu của Vệ phủ đang định dẫn mọi người đến phòng dành cho khách để nghỉ ngơi, Giang Vãn Y khẽ kéo tay áo của Khương Trầm Ngư, nói với Vệ Ngọc Hành: “Tại hạ cũng hiểu sơ sơ y thuật, nếu như không chê, liệu có thể khám cho tôn phu nhân hay không?”.

Vệ Ngọc Hà sững ra một lát, mới nói: “Y thuật của hầu gia tuyệt đỉnh thiên hạ, Ngọc Hành cũng đã nghe tiếng, chỉ có điều… nội tử tuy bệnh đã lâu, nhưng cũng không có gì đáng ngại, không dám phiền đến kim thể của hầu gia…”.

Khương Trầm Ngư thầm kinh ngạc: Phải biết rằng Giang Vãn Y nay đã mang thân phận tôn quý khác xưa, tuy bản thân hắn không muốn làm phách ra vẻ, nhưng muốn được hắn đích thân chẩn trị, phải xếp vào hàng vương hầu khanh tướng mới được. Chỉ là phu nhân của một chủ thành nhỏ nơi biên ải, nếu không phải là cơ duyên tình cờ, thì sao có thể mời được hắn, chẳng ngờ một kẻ xưa nay vốn yêu vợ như Vệ Ngọc Hành lại chẳng buồn nghĩ ngợi mà đã từ chối chuyện tốt từ trên trời rơi xuống này.

Hiển nhiên Giang Vãn Y còn sửng sốt hơn cả nàng, hắn nói với vẻ không hiểu: “Không phiền, là ta tiện thể mà thôi…”.

“Vẫn xin được đa tạ mỹ ý của hầu gia, thực sự không cần đâu…”.

Lúc này, một bà lão mặc áo xám trạc ngũ tuần rảo bước đi tới, vừa đi vừa nói: “Bên đó là Đông Bích hầu Giang đại nhân phỏng?”.

Vệ Ngọc Hành nhìn thấy bà lão, sắc mặt hơi biến đổi: “Dì Mai, sao dì tới đây?”.

Bà lão được gọi là dì Mai đó vội vã đến trước mặt Giang Vãn Y, thi lễ nói: “Phu nhân nhà ta mời Giang đại nhân”.

Giang Vãn Y nhíu mày: “Phu nhân nhà bà?”.

Vệ Ngọc Hành cười khổ đáp: “Chính là nội tử”.

“Giang đại nhân, mời đi bên này”. Dì Mai khom người làm tư thế mời. Giang Vãn Y nhìn Vệ Ngọc Hành, Vệ Ngọc Hành lộ vẻ bất đắc dĩ, cuối cùng lui một bước nhỏ, thế là Giang Vãn Y đưa mắt ra hiệu với Khương Trầm Ngư, xách hòm thuốc đứng dậy.

Khương Trầm Ngư theo hắn ra khỏi phòng khách, trong lòng lại càng đong đầy mối nghi hoặc. Vệ Ngọc Hành mấy lần từ chối rõ ràng là không muốn Giang Vãn Y thăm bệnh cho phu nhân, chẳng ngờ Đỗ Quyên lại tự mình sai người hầu đến mời.

Thú vị.

Xem ra, đêm nay ở lại Hồi thành còn có thể chứng kiến được rất nhiều chuyện hay ho đây…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.