Đọc truyện Họa Quốc Hoàng Thượng Danh Hiệu Của Bổn Cung Là Tuyệt Sát – Chương 88: Bản Lĩnh Của Mỗi Người (2)
Bàn tay nhỏ nhắn vung lên, tự có phong lưu.
Hàn phong (Gió lạnh) như đao, thổi bay lá cờ. Ngàn dặm khói sương mù mịt, chiến xa vào trú.
Mười vạn binh lính theo vị ở trên cao thủ thế đứng lên, trong toàn bộ quá trình đều không có một chút tiếng động. Chỉnh tề! Quân kỷ ( kỷ luật quân đội) nghiêm minh!
‘’Hoàng sa bách chiến xuyên kim giáp (*), không phá hết Nam Quốc không trở về!”
(*) Hoàng sa bách chiến xuyên kim giáp: chiến trăm trận cát vàng đều xuyên thủng cả áo giáp kim loại.
Một câu nói dùng mười phần công lực truyền đi, không chỉ truyền đến trong lòng từng binh sĩ của Hợp Quốc, mà còn truyền đến trong lòng từng binh sĩ của Nam Quốc ở ngoài thành. Trên chiến xa, đôi mắt của Nam Cung Vô Thương ẩn sau chiếc mặt nạ quỷ híp lại.
Tốt! Khá khen cho một Lãnh Vô Tâm! Khen cho một câu không phá hết Nam Quốc không trở về! Khi nào cổ động lòng người chỉ có hắn biết mà thôi! Đây mới là cổ động lòng người chân chính!
‘’Ta là người đứng đầu Hợp Quốc, cũng là người của Hợp Quốc. Ta cùng mọi người giống nhau, đều có nhà có người thân! Ta là nữ tử!’’
Ta là nữ tử! Bốn chữ kiên quyết!
Mười vạn binh lính Hợp Quốc đều biết, người đang mặc quân phục ngồi ở vị trí cao trên kia là nữ tử! Là hoàng hậu Hợp Quốc! Bọn họ thuần phục, là nữ tử hay không không quan hệ. Nhưng mà làm đại nam tử mà thuần phục ở dưới chân nữ tử, tóm lại sâu trong đáy lòng có chút không được tự nhiên. Luôn luôn cố ý lảng tránh vấn đề này, nhưng hiện tại bị người ở trên nói ra rõ ràng, tất cả mọi người đều ngừng thở.
Ta là nữ tử, nhưng ta càng là người Hợp Quốc! Tư thế hào hùng, khói cát bay ngàn dặm. Cho dù ta là nữ tử, đồng thời cũng sẽ cùng giải quyết vấn đế với các ngươi, bảo vệ đất nước! Bởi vì chúng ta không được phép lui về phía sau!’’ Dừng một chút, ánh mắt đảo qua đám binh lính không thấy nổi đầu (ý chỉ đông đúc đến ko thấy được đầu từng người). Có một số khuôn mặt đã già rồi, một số khuôn mặt còn rất non nớt. Nhưng mà ở dưới nơi hoang vu khói lửa chiến tranh, nhìn chung đều rõ ràng.
‘’Thiên tử giận giữ, đổ máu ngàn dặm! Hai nước đánh chiến, cũng đổ máu ngàn dặm! Bổn cung không muốn nói thêm gì nữa, các ngươi chỉ cần nhớ rõ, không thể lui! Lui về phía sau một bước, chính là máu một người đổ ngàn dặm, đó là nhà, là người thân sau lưng các ngươi!’’
Vạn quân trầm mặc. Chưa từng có tướng quân nào nói như vậy, cũng chưa có ai nói ra rõ ràng như vậy.
Bọn họ không thể lui!
Lùi về sau một bước, chính là nước, chính là nhà! Nước có thể không để ý, nhưng nhà không thể không để ý được! Trong nhà còn có người thân! Có người nhớ nhung bọn họ!
Bọn họ không được phép lui!
Không phá hết Nam Quốc không quay về!’’
Không phá hết Nam Quốc không quay về!’’
Không phá hết Nam Quốc không quay về!’’
Tam quân cùng hô, âm thanh chấn động chín tầng mây!
Không phá hết Nam Quốc không quay về! Khói mù nổi lên tứ phía, da ngựa bọc thây. Bọn họ không thể lui! Chết cũng không thể lui!