Họa Quốc Hoàng Thượng Danh Hiệu Của Bổn Cung Là Tuyệt Sát

Chương 5: Bới Mộ Phần Của Nàng Ta Thì Thế Nào?


Bạn đang đọc Họa Quốc Hoàng Thượng Danh Hiệu Của Bổn Cung Là Tuyệt Sát: Chương 5: Bới Mộ Phần Của Nàng Ta Thì Thế Nào?


Edit + beta: cereniti
Tương lai của nhất quốc chi mẫu (ý chỉ hoàng hậu tương lai Lãnh U Nguyệt), e rằng •••••
Ý định của Lãnh Kiến Quốc vốn rất rõ ràng. Tận đáy lòng hắn, căn bản chưa bao giờ xem Vô Tâm là con của mình. Trong lòng của hắn, vĩnh viễn chỉ có Lãnh U Nguyệt là nữ nhi của hắn. Điểm này, khi trưởng công chúa Mộ Dung Tuyết còn sống đã nhìn thấu, cho nên khi nàng dọn tới Bắc Uyển vốn đã muốn cùng hắn cắt đứt quan hệ .
“Lãnh Kiến Quốc, năm đó ngươi nợ ta, Lãnh gia cũng nợ ta. Vô luận là nợ ta hay mẫu thân, kết quả vẫn vậy, ai cũng không trốn thoát!”
Gió lạnh thổi qua, khiến chim đang bay cũng thoáng chốc giật mình. Vô luận là người của Lãnh gia, hay là dân chúng ai cũng phải ngây dại nhìn nàng. Ngay cả vũ sư đang tấu nhạc, vốn đã dừng lại khi nào cũng không ai biết.
Sát khí cường đại, tức giận ngập trời. Điều này vốn không nên xuất phát từ một thiếu nữ. Thân thể nàng nhìn quá mức gầy yếu, nhưng lại đang tỏa ra một khí chất hắc ám, giống như một sát thủ.
“Ngươi đến tột cùng muốn như thế nào?” Lãnh Kiến Quốc rốt cục cũng thu hồi ánh mắt giả nhân giả nghĩa của mình.
Hắn đánh giặc, tự nhiên hiểu. Có loại địch nhân có thể mua chuộc, dĩ nhiên, loại này không đủ khiến hắn sợ hãi. Có loại địch nhân không cần tiền, chỉ muốn chết bảo toàn danh dự. Loại địch nhân này, chỉ có thể dùng lực. Tất cả mưu kế hắn đều dùng qua, nhưng địch nhân trước mặt hắn là loại thứ hai, đặc biệt thông minh, nữ nhân trước mặt hắn, sử dụng mưu kế nào cũng đều vô dụng.
“Ta muốn tất cả quyền lợi của Lãnh gia.” Thiếu nữ dừng lại một chút, đuôi lông mày bỗng nhảy lên: “Ta muốn Lãnh U Nguyệt làm nha hoàn của ta.”
Thanh âm dứt khoát, không chút u phiền hay do dự, tuyệt không có một chúy tư tình nào.
Một yêu cầu vô lý như vậy, hoàn toàn không thể thực hiện.
Nhưng. . ., tất nhiên, thiếu nữ vẫn chưa nói hết.

Cổ tay nhẹ nhàng lay chuyển, tay trái vốn đang cầm huyết sắc ngọc tiêu (thanh tiêu (sáo) màu đỏ như máu), liền nhanh chóng xoay tròn hướng tới vị mỹ phụ vừa rồi. Tốc độ của thanh ngọc tiêu kia thật nhanh, ngay cả Lãnh Kiến Quốc cũng chỉ có thể lặng im mà đứng nhìn một mỹ phụ hương tiêu ngọc vẫn (chết).
Nửa giây sau, ngọc tiêu đã trở lại trong tay thiếu nữ.
“Còn có •••••• mạng của nàng ta!”
‘oanh ——’
Một tiếng, mỹ phụ chỉ kịp trợn to cặp mắt, ầm ầm ngã xuống đất, vết máu nơi cổ liền chảy dài, ai nấy nhìn đều phải khiếp sợ.
Cả quá trình, thiếu nữ vốn chưa hề đụng tới nàng ta. Khóe miệng nàng liện hiện lên một đường cong đẹp đẽ mà lãnh khốc.
Không chút lưu tình khi chém giết, thủ đoạn nhanh chóng, trực tiếp không chút vết tích. Lãnh gia cứ như vậy nhìn mỹ phụ như nhìn một hạ nhân, không chút tiếc nuối hay đau lòng, chỉ lẳng lặng cười một tiếng.
Sớm đã lường trước Lãnh Kiến Quốc vốn tuyệt tình, chỉ là nàng không nghĩ đến hắn sẽ tuyệt tình như vậy , đã như thế, nàng cũng không cần khách khí gì nữa.
“Năm đó trưởng công chúa Mộ Dung Tuyết lúc xuất giá có mang theo tỳ nữ Hiểu Nguyệt, nàng lên chức quản gia của phủ tướng quân, giúp trưởng công chúa quản lý cả phủ. Mười sáu năm trước, trưởng công chúa sinh một nữ nhi, Hiểu Nguyệt liền lên chức bà vú. Một năm sau, trưởng công chúa mang theo ấu nữ dời qua Bắc Uyển. Hiểu Nguyệt không theo, tháng ba năm đó, Hiểu Nguyệt trở thành tiểu thiếp của Đại tướng quâ , sinh hạ một nữ nhi cho tướng quân. Tháng năm năm đó, Bắc Uyển bị huyết tẩy (tức bị tẩy rửa bằng máu), Cố Tú Quận Chúa mất tích, trưởng công chúa liền tử vong ••••••”
“Không được nói tiếp!”
Lãnh Kiến Quốc đột nhiên cắt đứt lời của nàng.
Khóe miệng của Lãnh Vô Tâm càng cong hơn.

Tận sáu năm, ở trong cốc tận sáu năm, hắn thật sự cho là nàng chỉ ngồi không? Năm đó một người trong phủ không ai thoát! Năm đó, Mộ Dung Tuyết vì nữ nhi của mình từ một nữ nhân quật cường trở thành một nữ nhân ngốc dời đến Bắc Uyển, lại nuôi ong tay áo, hại bản thân mình mất mạng. Còn nàng thì chịu khổ ở trong cốc tận 6 nă , thiếu ăn thiếu mặc, đôi khi phải tự nuôi mình bằng máu và nước mắt, lấy máu làm thức ăn, lấy nước mắt làm nước uống.
Lãnh Kiến Quốc thật sự tưởng nàng không điều tra được gì sao?
Chỉ cần ra tay, tất sẽ lưu lại dấu vết!
Hắn đã không làm tốt thứ gọi là “diệt cỏ tận gốc”, vậy nàng sẽ dạy hắn làm thế nào!
Năm đó tiểu cung nữ bên cạnh mẫu thân như thế nào bỗng chốc trở thành tiểu thiếp được cưng chiều. Nàng tuyệt không muốn biết. Nhưng. . .trong kí ức đầy đặc màu đỏ của máu trong buổi tối hôm đó đã ăn sâu vào trí nhớ của thân thể này, nữ nhân Hiểu Nguyệt đó tuyệt đối phải đền tội! Giết chủ nhân, phải chịu tội chết!
“Không thể nói tiếp sao? Tướng quân ra lệnh cho ta sao? Với tư cách gì? Sẽ ra sao nếu ở trước mặt thái tử nói ra câu kế tiếp. Dĩ nhiên, ta sẽ nói nhưng chỉ khi tâm tình ta không tốt mà thôi, nhưng Lãnh gia không thể bảo đảm tâm tình ta đấy mới chính là vấn đề!”
Uy hiếp, uy hiếp trắng trợn.
Lãnh Kiến Quốc nghe Lãnh Vô Tâm nhắc tới hai chữ “thái tử” thì thân thể đã có chút run rẩy. Hắn vốn cho là, Lãnh Vô Tâm không biết, nhưng không nghĩ tới nàng lại biết. Còn thừa dị , đem nó trở thành cơn ác mộng suốt đời của hắn!
Mưu sát trưởng công chúa, mưu sát thê tử đã cùng hắn se duyên kết tóc.
Hai tội này, vô luận là tội nào, cũng có thể làm cho cả Lãnh gia long trời lở đất.
Hắn, không có lựa chọn nào khác! Thiếu nữ căn bản từ khi bắt đầu đã không cho hắn bất kì lựa chọn nào!

Đường cùng, nàng đã đem con mồi đẩy vào đường cùng, nhìn nó giãy giụa mà cầu xin nàng. Đây chính là điều mà một con báo nhỏ như nàng yêu thích. Thiếu nữ này, căn bản không phải là nữ nhi của hắn, là ma nữ!
Là ma nữ đến từ Địa Ngục!
Tuyệt đối là ma nữ! Là hắn không may đã chọc vào ma nữ!
“Lãnh Kiến Quốc, ta cho ngươi thời gian ba giây để lựa chọn, ba giây sau ngươi không trả lời, ta sẽ bới mộ phần mà ngươi cưng chiều!”
Vô Tâm nàng chỉ nói “thứ ngươi cưng chiều” không xác định là ai, nhưng Lãnh Kiến Quốc liền hiểu. Là mẫu thân của Lãnh U Nguyệt – Khương Thị. Năm đó hắn vốn có lỗi, hắn giết thê tử mình, chính là vì Khương Thị. Bởi vì yêu Khương Thị, cho nên không đành lòng để cho nàng làm thiếp. Nên mới làm ra chuyện thiên lý bất dung (trời không thể tha) này.
“Một!”
Rất nhanh, Lãnh Vô Tâm nàng căn bản không hề nói giỡn.
Mắt thấy “ hai ” liền nhanh chóng rơi xuống, mọi người ai cũng có cảm giác bị níu thật chặt. Thấy Lãnh Kiến Quốc còn chưa mở miệng, Lãnh Vô Tâm vẫn tiếp tục. Cứ như vậy hai bên giằng co, không khí so với chiến trường còn căng thẳng hơn.
“Này. . .!”
Thiếu niên kia (vừa rồi), tóc như lửa đỏ tựa hồ đang bay múa. Trong con ngươi tràn ngập sự tức giận, giống như có tia lửa.
“Hai!”
Thiếu nữ không để ý tới hắn, lời nói càng thêm khí phách.
“Nữ nhân đáng chết, thái tử ra lệnh ngươi câm miệng!”
Mộ Dung Dạ tức giận, đem lý trí thiếu đốt hết thảy. Cái gì lễ nghi, cái gì tế nhị, hết thảy đều bị ném bỏ hết. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy một nữ nhân phách lối như thế! Cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một nữ nhân không hề có chút ôn nhu của tiểu thư khuê các, ngược lại còn cường thế, một nữ nhân máu lạnh!

Hắn lần đầu tiên cảm thấy, quyền uy thái tử của mình bị chà đạp, hệt như đó là một chuyện đương nhiên.
“Ba!”
“Ba” vừa rơi xuống, hết thảy đều kết thúc!
Tâm của Lãnh Kiến Quốc cũng cùng mấy chữ kia mà cuồng loạn.
Yên lặng như tờ.
Thành Giang Lăng giống như Tử Thành.
Tất cả mọi người đều yên lặng.
Mọi hô hấp đều ngừng lại .
Mọi nhất cử nhất động của thiếu nữ liền trở thành tiêu điểm. Tất cả mọi người đều nhìn, nhìn nàng “Lãnh Vô Tâm” đến tột cùng sẽ làm ra việc kinh thiên động địa gì để trả thù, nhìn một màn kinh thế hãi tục sẽ diễn ra như thế nào!
Tay của Vô Tâm dần dần giơ lên, rất chậm, rất chậm. Lụa mỏng che mặt lẫn vào tóc đen tung bay. Tròng mắt như đêm đen càng thêm tối, cánh môi như hoa của nàng còn mang theo một điệu cười yếu ớt. Động tác nàng thật chậm, mạn điều tư lý (như nước chảy, cỏ bay). Mắt phượng mang theo chút bễ nghễ.(vui sướng giễu cợt)
Huyết sắc ngọc tiêu được để ngang một bên của cánh môi diễm lệ, đẹp đến quỷ dị!
“Thì ra không phải thứ gì cũng thua trận trước tình yêu ••••• trên thế giới này, không có thứ (thứ ở đây có thể chỉ nữ nhân lẫn tình yêu) ngốc ngếch đó, trước kia sẽ không, hiện tại sẽ không, về sau cũng sẽ không ••••••”
Âm điệu êm ái, như có như không, cơ hồ chẳng ai nghe thấy nữ nhân kia khẽ lẩm bẩm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.