Họa Quốc Hoàng Thượng Danh Hiệu Của Bổn Cung Là Tuyệt Sát

Chương 45: Cực Hạn Nam Sủng Thịnh Yến


Đọc truyện Họa Quốc Hoàng Thượng Danh Hiệu Của Bổn Cung Là Tuyệt Sát – Chương 45: Cực Hạn Nam Sủng Thịnh Yến


Dân chúng hai bên dân quỳ xuống lạy.
Lãnh Vô Tâm lần này không sử dụng thuốc Hàn Phi cho, đôi mắt lẽ dĩ nhiên cũng không che giấu, màu xám tro thuần túy, lấp lánh rực rỡ. Không chút tạp chất.
Bọn họ sớm đã nghe tất cả truyền thuyết về điện hạ. Mặc dù biết những bí mật về đế quốc thần bí, nhưng dân chúng vẫn chỉ là dân chúng, điểm này không thể hoài nghi.
Tiêu khiển, bàn chuyện. Những thứ này chỉ cần là người đều sẽ có.
Ở tại kinh đô (hoàng đô), bàn chuyện về những hoàng tử hoàng nữ các quý tộc, đã sớm không còn gì là mới mẻ, thứ mới mẻ chính là người mãi không xuất hiện trước mặt đại chúng, điện hạ thần bí. Lần này điện hạ vì tiểu công tử gia tộc Mộ Dung trở về, nó càng là nguyên căn của dục vọng bàn chuyện dâng cao. Huống chi còn có cả phò mã – thiếu niên đế vương của một nước ngoại?
Lần này điện hạ phá lệ trở lại, ngôi vị Phò mã quả nhiên bấp bênh đến thế sao?
Hay đó chỉ là giả vờ, sự thật chính là cuộc chiến tranh giữa hai đại gia tộc?
Không để cho bọn họ đứng dậy, thiếu nữ áo đen chậm rãi đi về phía hoàng cung, mỗi một bước đều cực kỳ chậm chạp, mang theo tuyệt đỉnh phong lưu. Vạn dân phủ phục nằm rạp, chỉ duy nhất một người ngông nghênh đứng thẳng, đỉnh thiên lập địa.

Sự đối lập mãnh liệt này, khiến một lão già đang đứng trên tường thành khẽ nhíu mắt.
Vui mừng đến đỗi nói không nên lời, hay là •••••• vì nguyên do khác.
Người đó chính là Đế vương!
Lãnh Vô Tâm là cô con gái nhỏ nhất của hắn, hậu cung đông đảo Tần phi, ngay cả đế vương hắn thật sự cũng không nhớ mẹ đẻ Lãnh Vô Tâm đến tột cùng là người nào. Song, những điều này đối với đế quốc mà nói là rất đỗi bình thường, chẳng đáng để ý.
Trong pháp quy của đế quốc, hậu cung phi tần không có tư cách nuôi dưỡng con của mình, vô luận là loại phi tử cấp cao nào, đều là không có tư cách. Ở trong hoàng tộc, trừ đế vương, người cực kỳ có thân phận ra, không phải hoàng hậu, mà chính là hoàng tử hoàng nữ. Đồng dạng, bởi vì không so đo đó là con gái con trai người nào, cho nên, việc phân chia cấp cao thấp giữa các hoàng tử hoàng nữ, đều tùy thuộc vào việc có thừa kế huyết thống màu mắt xám hay không.
Lãnh Vô Tâm không phải là người duy nhất thừa kế huyết thống đôi mắt màu xám, nhưng đôi mắt của nàng lại mang một màu xám thuần mỹ nhất.
Vì vậy, Lãnh Vô Tâm trở thành điện hạ.
Và, bản thân công chúa Yên Lạc cũng là hoàng nữ mang đôi mắt màu xám tro, trừ Lãnh Vô Tâm ra, nàng là hoàng nữ duy nhất giữa hai mươi hoàng nữ mang đôi mắt màu xám ấy.
Cho nên, công chúa Yên Lạc dù có muôn vàn hang động không hợp lễ chế, đế vương vẫn dễ dàng tha thứ cho nàng. Bao gồm cả sự việc một năm trước, nàng sử dụng cổ độc hung ác với Mộ Dung Triệt.
Nàng không vào hoàng cung, trực tiếp bảo ám ảnh dẫn đến phủ công chúa.
Đầu thu, tiết trời có chút se lạnh, hậu viện phủ công chúa đầy những lãng hoa cúc hồng to xinh đẹp đang nở rộ, tựa hồ tất cả hoa trên thế gian đều đang tập trung tại đây.
Mà hậu viện ngày thường yên tĩnh không bóng người chốc lát lại bỗng ồn áo, thiếu nữ đứng trước mặt thoạt nhìn ước chừng khoảng mười bảy tám tuổi, mái tóc đen như thác mượt mà khoác trên đầu vai, thân hình có chút yếu đuối, đầu chân mày khẽ nhíu nói rõ tâm tình nàng lúc này rất không vui. Thiếu nữ thật sự xinh đẹp tuyệt trần, chỉ tiếc sát khí giữ hai hàng chân mày lại khiến vẻ xinh đẹp của nàng có thêm phần uy nghi thâm sâu không lường được.
Nàng đưa lưng về phía mọi người, sau lưng là một đám người mặc những bộ quần áo hoa lệ quỳ rạp, hàng hàng lớp lớp. Phần lớn đều là những nam tử, thiếu niên, bé trai dung mạo tuyệt trần.
Xem ra đã thọc gậy bánh xe buổi tiệc ngắm hoa của công chúa Yên Lạc rồi.

Lãnh Vô Tâm khẽ nhăn mày.
Nữ tữ như vậy thật sự khiến con người ta ghê tởm. Không phải bởi vì nàng có chừng ấy nam sủng, càng không phải bởi vì nàng không biết kiềm nén phóng túng bản thân, mà là bở vì dáng vẻ khó lường của nàng, dáng vẻ cứ như cả thế gian đều đang thiếu nợ nàng vậy.
Đôi mắt Yên Lạc cũng mang màu xám tro, chẳng qua là màu xám tro hơi nhạt, hơn nữa lại có phần đen.
So với màu mắt xám tro của Lãnh Vô Tâm, lại càng có vẻ nhạt nhẽo.
Thời điểm Lãnh Vô Tâm quan sát Yên Lạc, Yên Lạc đồng thời cũng quan sát Lãnh Vô Tâm. Khi nhìn thấy ám ảnh sau lưng Lãnh Vô Tâm thì thân thể hơi chấn động chút, trong nháy mắt lại che giấu đi thần sắc “toạc móng heo” của mình.
“Muội muội.”
Âm thanh thật nhẹ, uyển chuyển động lòng người.
Nếu Lãnh Vô Tâm không biết lai lịch của cô gái ưu nhã trước mắt, chắc hẳn cũng sẽ bị nàng lừa gạt chăng?
Từ trong tròng mắt phát ra vẻ nhã nhặn ung dung, không phải chỉ đơn thuần là bộ mặt lừa gạt.
“Công chúa Yên Lạc có dùng sai xưng hô không?”

Lãnh Vô Tâm phản bác.
“Bổn cung nhớ, trừ đế vương, tất cả mọi người nhất định phải quỳ xuống trước mặt bổn cung? Cho dù là hoàng hậu cũng phải vậy. Thế nào? Công chúa Yên Lạc muốn làm đế vương? Hay là người •••••”
Chuẩn bị mưu triều soán vị.
Lãnh Vô Tâm còn chưa nói hết lời với kẻ xa lạ kia.
Song, công chúa Yên Lạc công chúa làm sao không biết đoạn thoại chưa bật ra đó.
Bỗng nhiên quỳ xuống, tiếp theo sau đó, nam sủng sau lưng nàng cũng quỳ xuống.
“Tham kiến điện hạ, điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”
Tờ mờ sáng, gió lớn nổi lên, báo hiệu một cơn giông tố sắp đến ••••••


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.