Đọc truyện Họa Quốc Hoàng Thượng Danh Hiệu Của Bổn Cung Là Tuyệt Sát – Chương 35: Sinh Tử Nhất Chiến*
(*) : trận chiến sinh tử
Nói là sớm, nhưng chung quanh đã sớm có không ít những người tới so tài, những người này một là những người của các môn phái nhỏ, hoặc là những đệ tử không mấy nổi danh, họ tới sớm chính là vì muốn chiếm một vị trí tốt, đột nhiên nhìn thấy Lãnh Vô Tâm cũng tới sớm giống như họ, liền rối rít bàn luận xôn xao.
Chuyện tại dạ tiệc, náo nhiệt đến mức có thể nói là mọi người đều biết.
Mỗi chuyện của giang hồ đệ nhất mỹ nhân cũng đã đủ sáng mắt, huống chi còn là chuyện về công tử Vô Thương? Không chỉ là chuyện của công tử Vô Thương, mà còn là chuyện tình bí mật của Đế Hậu hai quốc gia
Đêm qua, lời của Lãnh Vô Tâm trước khi rời đi…, thật mơ mơ hồ hồ.
Mặc dù là để chuyển hướng của đề tài, nhưng nó lại mập mờ không rõ, ngược lại càng khiến cho người ta thêm phần hoài nghi.
Lạc Hàn Y vẫn tựa vào cột đá bên lôi đài, lắng nghe những lời nghị luận chung quanh, sắc mặt phức tạp.
Lãnh Vô Tâm thay một bộ quần áo màu đen giống bộ hôm qua như đúc.
Mạng che mặt của nàng, trước sau như một thật Lãnh Mạc.
Ngày hôm qua phồn hoa, tư thái lười nhác, phảng phất như chỉ là mộng cảnh trong lòng hắn, nhưng lại không phải là mộng cảnh, chính hắn hiểu rõ nhất. Càng thêm rõ cái thái độ như có như không mà Lãnh Vô Tâm đối với Nam Cung Vô Thương kia.
Hắn vẫn cảm thấy giữa Lãnh Vô Tâm cùng Nam Cung Vô Thương có cái cảm giác nói không ra lời, lời nói mà Bách Lưu Ly nói trước khi chết vào hôm qua kia thật chấn động, rồi hắn đột nhiên phát giác, thứ bất đồng kia, thế nào lại giống như là thích lẫn nhau.
Trong nháy mắt hắn thay đổi suy nghĩ kia, Lãnh Vô Tâm đã nhìn hắn.
Thật ra thì, Lạc Hàn Y đã hiểu lầm.
Cho dù Nam Cung Vô Thương đối với Lãnh Vô Tâm quả thật có thứ tình cảm không rõ, cho dù Lãnh Vô Tâm cũng có cái loại tình cảm đó.
Nhưng Nam Cung Vô Thương cùng Lãnh Vô Tâm quá mức lạnh lùng, họ cũng là những người cực kì có lý trí.
Trong lòng hai người bọn họ, có lẽ đối với thứ tình cảm kia cũng không hiểu rõ, chớ đừng nói chi là ra vẻ ân ái với nhau, điều này càng khiến cho lời nói kia vô căn cứ.
Nam Cung Vô Thương cùng Lãnh Vô Tâm có cảm giác như có như không, lại không có chút cố định, từ đầu đến cuối cùng lắm cũng chỉ là do người ngoài áp đặt chúng lên hai người .
Hoặc giả cũng có thể nói như vậy, bởi vì đánh cuộc hoặc là vì cái gì đó, bản thân Lãnh Vô Tâm đối với Nam Cung Vô Thương có sự chú ý dành cho hắn lớn hơn những người khác, huống chi họ còn có thời gian sáu năm sớm chiều làm bạn?
Nhận thấy được sắc mặt khó coi của Lạc Hàn Y, Lãnh Vô Tâm cũng chỉ hơi hướng hắn gật đầu một cái, coi như là chào hỏi.
Đại để thời gian một chun trà*, Nam Cung Vô Thương cùng một đám người khác lục tục trình diện.
(*) : khoảng thời gian để dùng một ly trà
Khí trời tốt, ánh nắng tươi sáng, hơi có chút gió, vẩy lên các lọn tóc của mọi người, cũng bừng lên sự khẩn trương của bọn họ. Đại hội võ lâm ba năm một lần này, vẫn luôn là một việc trọng đại trong giới võ lâm.
Nhưng từ trước đến giờ không có lần nào đặc sắc như lần này.
Đơn giản là trầm bỗng cùng phập phồng.
Chỉ cần cái tổ hợp “hai vương một hậu” này, cũng đã đủ khiến cho người trong thiên hạ ồn ào một đoạn thời gian, huống chi còn là chuyện một trong bộ Tam công tử của Bách gia – Bách Dao chết ở vòng thứ hai?
Đệ nhất gia tộc võ lâm – Bách Lý xuống dốc, chuyện tình … giữa hoàng hậu Hợp Quốc cùng đế vương Nam Quốc.
Hết thảy hết thảy, khiến cho người ta “ùng ục” xôn xao.
“Khụ khụ —— các vị anh hùng xin hãy yên lặng!” Một trong năm vị nam tử ngồi ở trung ương*, mở miệng.
(*) : trung ương = vị trí trung tâm
Người ở dưới liền yên tĩnh lại, đây là Minh Chủ của đại hội võ lâm lần trước.
“Ta nhờ được sự ưu ái của mọi người mà trở thành minh chủ võ lâm ba năm, tự biết không thể vì võ lâm làm ra cống hiến lớn. Trong lòng cũng rất áy náy, mới ba năm kể từ khi đó, nhân tài mới đã xuất hiện. Lần đại hội võ lâm này, thật đặc sắc ngoài dự đoán, các đại gia nói có đúng không?”
“Đúng!”
Người ờ dưới trăm miệng một lời.
Không hổ là tiền minh chủ võ lâm, quả nhiên có chút tài năng.
Lãnh Vô Tâm hờ hững, mặt bình tĩnh, tận lực điều tiết trạng thái của mình đến mức tốt nhất.
“Lần đại hội này, các đại gia cảm thấy người nào có khả năng nhất để nhiệm chức, trở thành minh chủ võ lâm kế tiếp đây?” Nam nhân trung niên vặn lại mặt mũi, bỗng chốc đem bầu không khí sôi nổi càng thêm tăng cao, càng gia tăng thêm cảm giác gần gũi.
“Công tử Vô Thương!”
“Ta xem trọng công tử Vô Thương!”
“Nhất định là Lạc Hàn Y!” “Bất quá, Lão Tử nghĩ Mộ Dung Dạ mới đúng!”
“Nguyệt Mạt!”
“Ta xem trọng Lâm Phong!”
“•••••••••”
Người ở dưới nghị luận ầm ỉ, hô lên tên người mà mình cảm thấy có lợi thế nhất.
“Vậy à? Thì ra đây là những người mà mọi người cảm thấy có khả năng nhất? Vậy ta cũng nói tên người mà ta cảm thấy có lợi thế nhất.”
Nam tử trung niên thuận thế* nói.
(*) : thuận thế = thuận theo tình thế = nhân tiện
“Minh Chủ nói đi.”
“Minh Chủ coi trọng người nào?” “A nha, Minh Chủ cũng có người để coi trọng sao?”
Thoải mái cười to, trên mặt người nam tử trung niên đều là khoái ý*, trong mi mục** lại lộ ra vẻ khôn khéo.
(*) : sảng khoái
(**) : mi mụt = lông mày và mắt hoặc mặt mày
Cố ý tránh cái tên được nhắc tới kia, trong khoảng thời gian ngắn, mọi người không biết nên phản ứng thế nào. Không phải là Lãnh Vô Tâm không đủ mạnh, hay không có khả năng có được vinh quang của minh chủ võ lâm. Trên thực tế, Lãnh Vô Tâm đủ mạnh, hơn nữa lại rất mạnh, quá mạnh. Cũng là người có khả năng nhất lấy được vi trí minh chủ võ lâm.
Cố tình “khoe” ra “cái nút” kia, chọc ọi người thêm kích động .
“Ta đương nhiên cũng sẽ có người mà mình coi trọng , người ta xem trọng chính là Lãnh Vô Tâm!” Lãnh Vô Tâm ——
Lãnh Vô Tâm ——
Lãnh Vô Tâm ——
Ba chữ vừa rơi xuống, toàn trường liền triệt để vắng lặng.
Nhưng trong tiềm thức.
Bọn họ còn chưa nguyện ý, dù sao cũng là người giang hồ, coi như là không quá “trọng nam khinh nữ” đi chăng nữa, nhưng để ột nữ nhân thống lĩnh cả giang hồ, tận trong đáy lòng bọn họ rốt cuộc vẫn cảm thấy bực tức.
Coi như là nữ nhân kia có thủ đoạn kinh thiên*.
(*) : đáng sợ, kinh hãi, động trời
Coi như nữ nhân kia đảm đương nổi vị trí minh chủ võ lâm.
Thì, bọn họ vẫn không hi vọng, không hy vọng Lãnh Vô Tâm thật sự thắng được.
Trong lòng mọi người muốn cái gì, Lãnh Vô Tâm đã sớm biết trước, ngoài mặt nàng không có bất kỳ biểu lộ nào, nhưng trong lòng lại đang nhíu mày. Không biết, nam tử trung niên này đột nhiên nhắc tới nàng là vì cái gì?
“Thế nào? Các đại gia cảm thấy Lãnh Vô Tâm không có cách nào để trở thành minh chủ võ lâm sao?” Nam tử trung niên tự hỏi tự trả lời, phảng phất như không hề cảm giác được bầu không khí trong giây lát đã trở nên đông cứng.
“Ha ha, xem ra cái đề tài này các đại gia không thích. Đã như vậy, chúng ta nhanh một chút tiến vào chánh đề!” Không chút lúng túng mà bỏ qua đề tài, nam tử trung niên rốt cuộc cũng thu hồi khuôn mặt tươi cười, xoay người đứng đối diện với mấy người trên lôi đài, nói: “Lần này vốn là phải mười người, nhưng bời vì gia đình Lan Khê đột nhiên xảy ra chút việc, phải thối lui khỏi giang hồ, những người khác thì đều đã đến trình diện.”
Hắn cố ý dừng một chút, ánh mắt lướt nhìn qua chín người.
“Quy củ hẳn các đại gia đã rất rõ ràng, ta cũng không muốn nhiều lời. Lần tranh tài này rất trọng yếu, nó sẽ quyết định người nào sẽ trở thành đệ nhất võ lâm thiên hạ, ta hi vọng các ngươi sẽ dốc toàn lực. Dĩ nhiên, khi càng toàn lực ứng phó, ta càng hi vọng các ngươi để xuống ân oán cá nhân, chân chân chính chính chiến đấu một cuộc, trận này, sẽ là một vinh dự hiếm có trong cuộc đời các ngươi!”
“Hiểu!”
Chín người cùng đáp lời.
Nam tử trung niên tung người nhảy một cái ra khỏi lôi đài.
Không khí chợt trở nên khẩn trương, chiến khí hết sức căng thẳng.
Ánh mặt trời chói mắt, long trọng.
Mọi người nín thở, mỏi mắt mong chờ một trận chiến mạnh mẽ nhất ba năm mới có một lần này.
Chín người trên võ đài cũng vậy, ngừng thở.
Mỗi người đều đang suy nghĩ kĩ phương pháp có lợi nhất cho bản thân, tìm kiếm cách có thể dùng ít khí lực đề giải quyết thật nhiều đối thủ. Trên lôi đài chỉ có hai người không nghĩ vậy, mà từ khi bắt đầu liền khóa chặt đối phương.
Thật chặt, ngay cả những người khác cũng cảm thấy vậy.
“Sư tỷ, ngươi đã đáp ứng đánh cùng ta một trận.”
Đáp ứng đánh một trận!
Lãnh Vô Tâm áo đen tóc đen hết sức đáng chú ý, cực kì hiếm thấy, đôi mắt nàng cũng khẽ cong lên, ý cười chân thật xuất phát từ trong đáy mắt.
“Không tệ, ta đáp ứng cùng ngươi đánh một trận.”
Mọi người kinh ngạc.
Chỉ có Nam Cung Vô Thương bất đắc dĩ nhún nhún vai.
Xác thực, sẽ không có ai ngu ngốc đến mức lại đấu cùng cao thủ ngay lúc đầu, hơn nữa khi so chiêu cùng cao thủ, sẽ tiêu hao một phần nội lực cực lớn, chớ đừng nói chi là những đấu thủ phía sau còn như hổ đói rình mồi.
Trừ phi hai người này ngu.
Nhưng, bọn họ lại mơ hồ vui vẻ.
Thực lực Lãnh Vô Tâm, bọn họ hiểu nó mạnh cùng cường thế tột cùng đến thế nào. Lạc Hàn Y lại là một trong trong những người đứng đầu, được mọi người đề cử, nếu hai người bọn họ đánh nhau, lưỡng bại câu thương*, như vậy, vị trí minh chủ võ lâm ••••••••
(*) : hai người cùng bại
Lãnh Vô Tâm cùng Lạc Hàn Y đem phản ứng của mọi người thu vào đáy mắt, nụ cười nơi khóe miệng càng thêm giảo hoạt.
“Nhưng, sư tỷ, làm sao bây giờ đây? Nếu chúng ta “lưỡng bại câu thương”, thì bọn họ* không phải sẽ cười châm biếm chúng ta một cách vô cùng vui vẻ cùng hài lòng sao?”
(*) : 7 người cùng đấu với Lạc Hàn Y cùng Lãnh Vô Tâm
Cố làm ra vẻ cau mày, cực kì ưu sầu.
Lãnh Vô Tâm đáp lại bằng một nụ cười “lang bái vi gian*”, đáng tiếc nó bị khăn che mặt che khuát, không một ai thấy được.
(*) : con sói cùng con bối cùng loài, cấu kết cùng nhau làm việc xấu
“Như vậy à, ta sẽ suy nghĩ.”
Dừng một chút, nàng đột nhiên tung người nhảy một cái, Huyết Tiêu trong tay đã được xuất thủ, đánh úp về phía người vừa cười âm hiểm kia*.
(*) : ý là một trong bảy người cùng đấu với bọn họ, vui mừng cười âm hiểm khi Lãnh Vô Tâm cùng Lạc Hàn Y “lưỡng bại cầu thương”
“Vậy trước tiên khiến cho bọn họ cười không nổi!” Lời Lãnh Vô Tâm còn chưa dứt, Lạc Hàn Y cũng đồng thời tung người lên, thủ pháp* mặc dù không hung ác, tuyệt tình như Lãnh Vô Tâm, nhưng cũng là cách hạ thủ không chút lưu tình.
(*) : cách ra tay
Bị hai người đột nhiên làm khó dễ, bọn họ ứng phó không kịp.
Chờ bọn họ kinh hoảng, chuẩn bị phòng thủ, lưỡi đao lạnh như băng đã phá vỡ cổ họng của họ.
Đàm tiếu nhân gian*, hai người đã chết.
(*) : kẻ đàm tiếu lắm chuyện của thế gian, không chút tích sự
Lãnh Vô Tâm cùng Lạc Hàn Y trao đổi ánh mắt, một giây kế tiếp lại xoay về hướng khác.
Lần này, hai người kia bị bọn họ nhìn chăm chú đã có phòng bị, thuận theo tình thế mà gây khó dễ lại.
“Lãnh Vô Tâm, Lạc Hàn Y. Dù gì các ngươi cũng là một trong các chủ nhân của Tứ Uyển Lưu Nguyệt học viện, thế nhưng lại hạ thủ sau lưng, đánh lén người khác!”
Bị Lãnh Vô Tâm bắt đươc, hắn liều mạng ngăn trở thế tấn công quỷ dị của nàng, mắt thấy không địch lại, cố tìm cách thoát đi, đau đớn quát lớn.
Huyết Tiêu của Lãnh Vô Tâm chắn ngang, ngăn trở trường kiếm, mượn thế nhảy lên, nhìn thấy sơ hở khi phòng thủ của hắn, nàng liên hoàn đá ra năm cước, thẳng ngay chính giữa trái tim.
Người nọ đành bị đá ra khỏi lôi đài.
Hắc y tung bay, Lãnh Vô Tâm dừng lại cước bộ, đột nhiên cười to.