Đọc truyện Họa Quốc Hoàng Thượng Danh Hiệu Của Bổn Cung Là Tuyệt Sát – Chương 22: Đại Hội Lưu Nguyệt
Thân sắc hờ hững không quan tâm của nàng, làm ọi người không có cách nào sinh ra ý định ghét bỏ, ngược lại lại có sinh ra sự ngưỡng mộ nàng.
Nếu.
Sự ngưỡng mộ mà người đời dành cho Nam Cung Vô Thương.
Là bởi vì khí chất.
Mặc dù tuy không bằng trích tiên*, nhưng lại có vẻ Phiêu Miểu Xuất Trần*.
(*) : tiên giáng trân, tiên mắc đọa
(*) : chỉ có thể ngắm nhìn mà không thể chạm vào
Thì khí chất mà Lãnh Vô Tâm làm cho người đời ngưỡng mộ lại hết sức hồng trần, hết sức tiêu soái phong lưu*
(*): quá mức tự do, không để ý ánh mắt người đời, thoải mái sống theo ý mình.
Màu sắc vui mừng đỏ hồng của tòa thành so ra vẫn kém xa so với màu hồng chói của Huyết Tiêu trong tay thiếu nữ. Cách đó không xa, những dãy xe ngựa của hoàng gia bắt đầu nhốn nào, một vị thái y cõng theo rương y dược vội vã mà chạy đến, còn vị Đại Tướng Quân của Hợp Quốc trong chớp mắt dường như đã già đi rất nhiều.
Không biết qua bao lâu sau, thiếu nữ rốt cục cũng đã đem Huyết Tiêu thu lại vào bên trong tay áo.
Nàng không có vẻ gì như muốn nhìn những vị quan chức vội vã đem Mộ Dung Dạ về cung chăm sóc, chỉ lặng lẽ đi tới bên phía Lãnh Kiến Quốc.
Nàng tựa như đang đi thật chậm, nhưng cũng trong giây lát đó đã đứng ngay trước mặt hắn.
Không chờ Lãnh Kiến Quốc kịp phản ứng, ống tay áo nàng đã vung lên, và người đang ngồi trên lưng ngựa, ngay lập tức thẳng tắp mà rơi xuống.
Lãnh Kiến Quốc ngã một cách chật vật, Lãnh Vô Tâm vẫn tiếp tục đi tới phía hắn.
Hoàn toàn không dừng lại, nàng trực tiếp bước qua người của Lãnh Kiến Quốc.
Lời của thiếu nữ tựa hồ như đang phiêu tán trong gió.
“Như vậy mới đúng, dù là với thân phận nào•••••••• ngươi cũng không đáng để ta ngưỡng mộ hay khâm phục ••••••• hại người cuối cùng hại mình ••••• Lãnh Kiến Quốc, ngươi vẫn thế, không bao giờ thay đổi•••••• không biết mẫu thân ta có hay không đang sốt ruột chờ đợi ngươi đến bên bà •••••••?”
Câu hỏi cuối cùng, làm cho người ta rợn cả tóc gáy •••••••
Lãnh Kiến Quốc vẫn duy trì tư thế từ khi ngã xuống, hắn nằm trên mặt đất. Vạn dân chăm chú ngắm nhìn hắn, lẳng lặng mà phá hủy uy danh hắn xây dựng mất gần cả đời người.
Công nguyên nắm 756 , Tân Đế Hợp Quốc vừa lên ngôi liền lập U Nguyệt Quận chúa làm quý phi. Ngày rước dâu, hoàng hậu Lãnh Vô Tâm đột nhiên xuất hiện, thẳng tay lên án Tân Đế bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa. Tân Đế không thể cãi lại, U Nguyệt Quận chúa đột nhiên muốn đánh lén hoàng hậu, liền bị hoàng hậu dùng một kích mà giết chết ngay tại cửa thành, sau ba ngày mà vẫn không có người dám thu liệm hài cốt. Người trong thiên hạ từ văn nhân cho đến chí sĩ ai nấy đều kinh hãi, đối với đại sự này liền phân thành hai cách nhìn. Nhóm thì căm giận nói hoàng hậu thật tàn nhẫn, nhóm còn lại thì tán thưởng nói hoàng hậu thật mưu chí (thủ đoạn).
Nhưng cho dù hoàng hậu là loại người nào đi chăng nữa, thì Tân Đế sau năm tháng vẫn không có cách nào phế nàng
“Không có cách nào phế hậu sao?”
Trong một đình viện trong trẻo lạnh lùng, một thiếu niên với áo sam Lưu Nguyệt tư thái tư do tựa tại trong rừng trúc. Tay cầm một chiếc thiết phiến (quạt giấy).
Gió nhẹ thổi lên.
Lá trúc nhẹ nhàng bay, từng chiếc lá va đập vào nhau tạo nên một khúc nhạc Đinh Đinh Đang Đang thật êm tai, cùng với thanh âm vang của những đôi lục lạc. Một khúc điệu thiên nhiên thật tuyệt vời.
Thiếu niên cũng không để ý.
Nhẹ nhàng đem Thiên Giấy* đặt ở trên bàn đá.
(*) : tờ giấy hoặc bức họa tùy hoàn cảnh
Nâng chung trà minh (Mọi sự đều có khởi đầu, mà ta không thể quên)
Trà Hương dằng dặc, công tử Như Ngọc. (Hương trà thì khoan thai, công tử nào đó thì âm trầm)
Mỹ nhân, thật chỉ xuất hiện ở trong tranh.
Người được vẽ trong bức họa này tuy không thể cử động. Lại có vẻ khó nắm bắt như sương mù, nhưng khí thái như phong hoa tuyết nguyệt của nàng vẫn không thể che giấu.
Hệt như trích tiên*
(*): tiên giáng trần, tiên mắc đọa
Thiếu niên nhẹ nhàng hớp trà, nhưng chân mày đã có chút nhíu lại.
“Thanh Phong, ngươi theo ta lâu nhất, vậy ngươi cảm thấy hành động lần này như thế nào?”
Bên canh thiếu nhiên áo sam Lưu Nguyệt, đột nhiên xuất hiện thêm một người.
“Thanh Phong nghĩ hành động lần này quá mức tuyệt diệu.”
Tuyệt!
Nam Cung Vô Thương ngẩng đầu, nhẹ nhàng quét mắt qua phía nam tử đang quỳ.
Nam tử gọi là Thanh Phong , một thân áo màu đen. Giống như một thanh kiềm sắc bén. Đúng, hắn là một trong những {ám vệ} được bồi dưỡng từ nhỏ. Người hoàng tộc, trên căn bản đều có {ám vệ} bảo vệ sự an toàn của riêng mình.
Thanh Phong là thủ lĩnh của {ám vệ}, cũng là tâm phúc của hắn. Hơn nữa, tính tình Thanh Phong vốn trầm ổn, trung thành, lại cực kì cảnh giác. Ước chừng nhược điểm duy nhất của hắn là khá tự cao, tự đại.
Nhưng chính nhược điểm này của hắn. Lại là điều khiến cho Nam Cung Vô Thương giữ hắn thật lâu bên mình.
Người không có nhược điểm. Thì càng không thể giữ bên mình .
Đấy chính là quan điểm của Nam Cung Vô Thương .
Người như vậy, chỉ có thể có một con đường —— chết!
Một người tự cao, tự đại như Thanh Phong lại nói ra một chữ “tuyệt” với hành động của Lãnh Vô Tâm, Lãnh Vô Tâm, nàng quả nhiên không giống với người thường.
Đúng vậy, nàng là vị hôn thê của hắn.
Thì làm sao lại có thể “bình thường” chứ?
Người con gái trong tương lai sẽ thừa kế đế quốc thần bí kia, thì làm sao có thể bình thường?
Khát máu, vô tình.
Một người thủ đoạn như Lãnh Vô Tâm, mới có thể có đủ tư cách trở thành một vị đế vương!
“Đúng, là rất tuyệt. Tuyệt đến mức, khiến cho ta không thể tìm được cách để hóa giải. Trận đánh cuộc này •••••• sợ là ta phải thua?”
Nam Cung Vô Thương nói thế, nhưng trên mặt hắn lại không có chút gì gọi là “sầu lo”.
Hành động lần này của Lãnh Vô Tâm quả thật rất tuyệt vời, chẳng những có thể phá hủy danh tiếng đế vương của Mộ Dung Dạ, cùng lễ lập hậu. Còn có thể khiến cho Mộ Dung Dạ không thể phế đi danh chức “hoàng hậu” của nàng, dù Mộ Dung Dạ có muốn đi nữa, thì lòng dân hẳn cũng sẽ không phục, hắn không thể. . . . Về phần Lãnh U Nguyệt, cho dù nàng ấy đã chết, nhưng có lẽ sẽ mãi “sống” trong lịch sử Hợp Quốc, với danh hiệu “tội nhân”.
Xét về mặt đạo đức, Mộ Dung Dạ đã không có cách nào phế nàng. Còn về cục diện chính trị, thì càng không thể.
Nàng là gia chủ của Lãnh Gia cực kì tiếng tăm.
Phải chăng từ khi ở Giang Lăng, nàng đã lường trước được mọi việc này?
Bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa.
Lãnh Vô Tâm thật sự rất hung ác trong mắt mọi người.
Một cô gái như thế, thật sự xứng với cái tên của nàng —— Vô Tâm?
“Chủ tử ••••••”
Thanh Phong tự biết mình nói sai lời, có chút trầm mặc.
Nam Cung Vô Thương chợt mỉm cười, nụ cười hệt như những đợt sóng nước nhẹ nhàng.
“Không sao, Đại Hội Lưu Nguyệt cũng dần tới ngày bắt đầu rồi. Giúp ta truyền nha hoàn, bảo nàng ta cầm chút giấy bút tới đây, ta muốn viết thư, chút nữa nhớ thay ta đưa vào hoàng cung Hợp Quốc, nhớ, phải đưa tận tay cho nàng.”
Nửa câu sau có chút hời hợt.
Thanh Phong hiểu, đó là mệnh lệnh, dù chết cũng phải hoàn thành.
Đưa đến tận tay nàng, nàng là ai. Hắn dĩ nhiên biết.
Nhất định là hoàng hậu Hợp Quốc – Lãnh Vô Tâm.
Lá trúc phiêu phiêu, phong lâm muốn muộn. (lá trúc đã nhẹ bay đi, lá phong lần nữa trễ nãi )
Thiếu niên nâng lên cốc trà, khẽ hớp. Phảng phất như đoạn đối thoại kia, không liên quan gì tới hắn.
Mạch thượng nhân Như Ngọc, công tử đời Vô Song. (Người đứng đầu (thủ lĩnh, người cao quý, bậc thượng nhân) quý giá như ngọc, nhưng một vị công tử lại độc nhất vô nhị)
Mà lúc này nay, tại hoàng cung kề cận Nam Quốc, tức Hợp Quốc lại cực kì yên lặng.
Một sự vắng lặng như chỉ dành cho người chết.
Tại nơi hoàng cung cực kì rộng lớn ấy, người người cảm thấy bất an.
Kể từ khi hoàng thượng tỉnh lại, ngài vẫn cứ ở trong cung điện, hoàn toàn không bước ra ngoài.
Đã ba ngày rồi!
Ba ngày!
Không ăn không uống.
Vô luận là người phương nào đi chăng nữa, chỉ sợ đã không chịu được?
Nếu là người bình thường, thì người thân ít nhiều cũng đã khuyên nhủ, sau cũng liền để yên. Nhưng hắn vốn là đế vương, một vị đế vương đứng đầu quốc gia, nếu hắn chỉ vì một cô gái mà ngã xuống, từ bỏ sự sống. Sợ rằng tôn nghiêm của nước Hợp Quốc, sẽ mất hết, rồi trở thành trò cười cho 4 nước còn lại.
Từ khi hoàng thượng tỉnh lại, đã có không ít đại thần quỳ gối ngoài cung điện, cầu xin Tân Đế nên lấy thiên hạ làm trọng …. nhưng hoàng thượng vẫn không chịu ra ngoài.
Bọn họ cũng đã như vậy quỳ ba ngày liên tiếp.
Mỗi giờ đều có một vị đại thần cầm cự không nổi, sau đó liền được đưa tới Thái Y Viện chữa trị.