Họa Quốc Hoàng Thượng Danh Hiệu Của Bổn Cung Là Tuyệt Sát

Chương 20: Hoàng Hậu Giận Dữ


Đọc truyện Họa Quốc Hoàng Thượng Danh Hiệu Của Bổn Cung Là Tuyệt Sát – Chương 20: Hoàng Hậu Giận Dữ


Một khắc kia, tâm của hắn đã động.
Rất ít.
Nhưng động chính là động.
Ánh mắt của hắn hiện giờ quá mức phức tạp, hai người kia vốn đã bị Lãnh Vô Tâm điểm huyệt, nhưng vẫn thủy chung không dám nhắc nhở Nam Cung Vô Thương, giờ đây vẫn phải đứng im một chỗ, hệt như hai bức tượng.
Không biết sau đó đã bao lâu, lâu đến mức bọn họ cho là mình thật đã trở thành một bức tượng vô tri vô giác •••••• thiếu niên trầm mặc kia, rốt cục cũng cười một tiếng, phất tay áo, giải huyệt đạo cho hai người.
Tính hắn vốn lạnh nhạt, đối với bản thân mình còn có phần hơn. Thất thần một khoảng lâu như vậy, đã là kỳ tích. Hiện tại, hắn còn có chuyện trọng yếu hơn cần giải quyết, hắn nên đi thôi.
Không bị Nam Cung Vô Thương cố ý ngăn trở, tốc độ đi của Lãnh Vô Tâm nhanh thêm không ít. Ước chừng khoảng hơn hai ngày, nàng đã đên được quốc đô thành (kinh đô)—— Điến Kinh.
Vì hoàng đế vừa lên ngôi, thủ vệ Điến Kinh nghiêm nghị hơn rất nhiều. Đặc biệt là tại cửa thành này, trên căn bản đã tạo thành một quy tắc “người đã được phép vào thì không cho phép ra”, đồng nghĩa việc không cho “dân chúng” vào thành, ngoại trừ những người giàu có, hoặc có phận sự.
Lãnh Vô Tâm lúc này đã cải trang thành nam, trên đai lưng còn được xuyết vào một màu vàng kim, ngọc bội cẩm thạch được đeo tại eo, cộng thêm một mái tóc đen óng như thác nước, chiết phiến che nửa che mặt, như có như không lộ ra tròng mắt màu xám tro, thật làm cho người dân tại đây có cảm giác khinh bỉ.
Loại trang phục này, đối với Hợp Quốc, có thể nói là dấu hiệu của con cháu trực thuộc tấng lớp quý tộc, có tính phong lưu. Con cháu quý tộc, một khi phong lưu, lẽ dĩ nhiên là bị dân chúng ganh ghét. Tuy dân chúng, ngoài miệng vẫn như cũ không dám nói gì, to gan lắm, cũng chỉ dám lộ ra ánh mắt có chút khinh bỉ.
Lãnh Vô Tâm vẫn vậy không để ý tới ánh mắt của người ngoài.

Đối với người không có chút quan hệ gì với nàng, nàng từ trước đến giờ đều như thế.
Ngoài cửa thành, sớm đã có một hàng dài người đang đợi. Trên căn bản là dân chúng, thỉnh thoảng lại có mấy cỗ xe thương hào (xe buôn), nhưng cũng chỉ một ít. Đại khái là vì thời gian chờ quá dài, trên tóc của họ đã có thủy châu (hạt sương). Bên ngoài, sương gió ngày một nhiều, làm cho thân thể bọn họ, nhất là những người già yếu ngày càng run rẩy.
Những binh sĩ canh giữ ở cửa thành, béo mập, dũng mãnh, bễ nghễ, ngạo mạn. Thờ ơ với tình cảnh đói lạnh của dân chúng, thỉnh thoảng lại còn ra vẻ ta đây. Dân chúng giận mà không dám nói gì, chỉ lên tiếng thở dài liên tiếp.
Lãnh Vô Tâm lạnh nhạt nhìn tình cảnh trước mắt, nếu nàng là họ, hẳn nàng sẽ không để yên cho bọn binh lính lớn lốí như thế, nhưng trên thế giới có quá nhiều người mềm yếu, nếu từng người cũng chỉ mong đợi người khác tới cứu. Vậy sẽ có rất nhiều anh hùng được sanh ra, rồi cư nhiên vì mọi người mà làm nô dịch suốt đời ư?
Đại đa số anh hùng đều vì thế mà mệt mỏi, nàng thật xem thường.
Nhưng. . .tình cảnh trước mắt cũng đã thể hiện phần nào hiện trạng quốc gia bây giờ. Coi như là nàng không làm gì đi nữa, hẳn Nam Cung Vô Thương cũng có thể đánh bại nó.
Rất đơn giản.
Bề ngoài càng hoa lệ, bên trong càng thối nát, Hợp Quốc bất quá cũng chỉ là con cọp giấy mà thôi.
Nam Cung Vô Thương chắc cũng biết được tình thế bây giờ của Hợp Quốc, nhưng sao hắn vẫn chưa tấn công? Hơn nữa nếu đã biết được, hắn vì sao lại còn đáp ứng trận đánh cược kia?
Hắn thật sự muốn gì?
Nơi này •••••• thật sự cất giấu cái gì?
Lòng nàng tuy rối bời, nhưng cước bộ không vì thế mà dừng lại.
Nàng đi nghênh ngang, không chút kiêng kỵ, thật chậm rãi. . .Vệ binh vẫn không có hành động muốn ngăn cản nàng, thản nhiên cho nàng đi qua trước mặt.
Vệ binh không phản ứng, nhưng dân chúng lại không như thế.
Bọn họ từ mấy ngày trước đã ở chỗ này nghiêm túc xếp hàng, người đứng kẻ ngồi chật kín hai bên đường, mãi mà vẫn không đến phiên bọn họ đi vào. Thế nhưng người thiếu niên quý tộc này chỉ mới vừa đến trong chốc lát, lại không theo quy củ, trực tiếp có thể vào thành.
Phân biệt đối xử như vậy, họ tại sao lại không thể không thất vọng đau khổ? Tại sao không thể không tức giận?
“Người kia là ai?”
Một lão nhân cực kì bất bình, lão lắc đầu một cái,. . . .thanh niên mày rậm mắt to bên cạnh lão nghe xong liền khinh thường liếc nhìn thiếu niên. Sau đó,quệt quệt khóe môi.
“Gia gia, thứ người như thế còn phải đoán sao? Nhất định là con nhà quý tộc!” Hắn dừng một chút, cất cao thanh âm: “Ta không có nghe nói tới việc vào thành không cần tra thân phận nha!”
Thanh âm của hắn xào xạc trong gió thu, lại cực kì rõ ràng.
Cước bộ Lãnh Vô Tâm đột nhiên dừng lại.

Vệ binh lập tức phản ứng lại, hướng về phía thanh niên mà trừng mắt. Sau đó liền ngăn lại cước bộ của Lãnh Vô Tâm.
“Tiểu nhân đây có thể biết khuê danh của công tử không?”
Người lãnh đạo trong đám Vệ binh mở miệng, giọng nói có phần cung kính.
Hắn đảm đương chức vụ vệ binh ở cửa thành này nhiều năm, có thể sống vững vàng tại nơi này, nói cho cùng cũng nhờ vào tính cẩn thận cùng tính cách “biết ứng nhân đối xử” của hắn. Cộng thêm một đôi mắt biết nhìn người. Thiếu niên này, một thân Phú Quý, vừa nhìn là biết không phải là người bình thường, nên biết điều một chút thì hơn.
Lãnh Vô Tâm đối với giọng nói cố ý lấy lòng của hắn, cũng không có quá nhiều cảm thụ, nàng nhanh chóng đưa lên tay áo rồi lấy ra tấm lệnh bài.
Lệnh bài vừa đưa lên, ánh mắt mọi người xung quanh ngay lập tức ánh lên tia nhìn bất ngờ.
Vệ binh chấn động.
Theo bản năng nhìn về phía lệnh bài.
Là màu đỏ!
Là lệnh bài của Lãnh gia, có thể nhờ màu sắc mà biết được địa vị.
Màu đỏ đại biểu gia chủ.
Thiếu niên này hẳn là gia chủ của Lãnh gia.
Hắn âm thầm kinh hãi, đồng thời cũng cảm thật may mắn, khi mới vừa rồi mình biết ý mà cẩn thận. Nếu khi nãy hắn tùy tiện đắc tội với thiếu niên này, chỉ sợ hiện tại đầu đã không giữ được.
Ở Hợp Quốc, có người nào mà không biết tới Lãnh gia?
Hoàng hậu cùng Quý phi được phong hiện giờ đều là nữ nhi của Lãnh gia.

Còn về phía binh quyền, cơ hồ tất cả các tướng quân trong hoàng cung đều là con cháu hoặc thuộc hạ của Lãnh gia .
Lãnh Vô Tâm không chờ hắn lấy lại tinh thần, sãi bước vào thành.
Hiện tại đã là giữa trưa.
Nhưng mây đen lại dầy đặc, che kín cả ánh mặt trời.
Phía bên trong Đô Thành lẽ dĩ nhiên là xa hoa, vốn nơi này đã là địa phận trù phú nhất Hợp Quốc, cư nhiên hôm nay lại có thêm chuyện Tân Đế lập hậu, khiến khắp Đô Thành như được nhộm một màu đỏ, giữa đường đi còn được trải một lớp thảm cùng màu, hai bên đường dân chúng liên tục hoan hô. Quả nhiên là so với lễ cấp phong hoàng hậu còn có phần long trọng hơn.
Giờ lành đã đến, theo quy củ. Lãnh U Nguyệt cùng Mộ Dung Dạ phải đi du lãm* Đô Thành một vòng, ra mắt dân chúng
(*): tham quan, đi dạo
Họ không biết rằng phía trên thảm đỏ đã đột nhiên xuất hiện một thiếu niên.
Dân chúng gần đó nhanh chóng hướng ánh mắt về Lãnh Vô Tâm với ánh nhìn hoảng hốt.
Vệ binh lập tức phản ứng, vây quanh Lãnh Vô Tâm.
Hoàng đế sắp tới nơi này, thời điểm mấu chốt như vậy, tuyệt đối không thể để cho thiếu niên này làm hư đại sự.
Hàng chục nam tử vai u thịt bắp cứ như vậy bao vây quanh nàng , tỏ ý muốn gây chiến.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.