Họa Quốc Hoàng Thượng Danh Hiệu Của Bổn Cung Là Tuyệt Sát

Chương 17: Hắc Điếm Cướp Cô Dâu


Đọc truyện Họa Quốc Hoàng Thượng Danh Hiệu Của Bổn Cung Là Tuyệt Sát – Chương 17: Hắc Điếm Cướp Cô Dâu


Nhận thấy có người.
Tiểu nhị ngáp một cái thật sâu, buồn ngủ nhưng lại đứng thẳng chào đón Lãnh Vô Tâm.
“Khách quan, đến nghỉ ngơi?”
Mưa gió róc rách, bóng đêm mê ly.
Lãnh Vô Tâm chợt nhăn mày, có gì đó không đúng!
Thân thể của nàng phản ứng nhanh hơn suy nghĩ, cước bộ của nàng bỗng dưng ngừng lại.
Có cái gì không đúng!
Quá không bình thường!
Phu xe ngược lại không phát hiện điều gì, khinh xa thục lộ (thản nhiên) cùng tiểu nhị phàn đàm (nói chuyện).
Hai người nói chuyện rất thân thiện, hiển nhiên có chút quen biết.
Trong tiểu điếm, ánh nến càng thêm giống màu hoàng hôn, đến mức không thể nhìn rõ.
Lãnh Vô Tâm quét mắt nhìn bốn phía, cư nhiên dừng lại ở một góc của không hề thu hút của tiểu điếm!
Bởi vì cũ rách, quán trọ này không mấy người đến, ở một số góc hẹp trên trần nhà hiển nhiên phủ lớp bụi dầy. Nhưng là, thứ nàng chú ý tới, chính là một góc trần ở phía nam, nơi đó nào có nửa điểm bụi bậm?
Mà những vết chổi mờ mờ vẫn còn ở đấy, rõ là vừa quét dọn không lâu.
Không lâu. . . . . .
Địa phương ấy lại không có bất kỳ dấu chân nào.
Vậy cũng chỉ có thể chứng tỏ một chuyện, người này cực kỳ cẩn thận.

Cực kỳ cẩn thận, cho nên không có chút dấu vết, nhưng là, rõ ràng, người nọ có thân chức rất cao, cho nên, cực thích sạch sẽ, thậm chí không chịu được một góc bụi bẩn.
Vô luận là loại người nào, điều duy nhất mà Lãnh Vô Tâm có thể khẳng định, người nọ tuyệt đối sẽ gây chiến với nàng!
Tròng mắt lạnh như băng khẽ nhíu một cái, bất động thanh sắc đến gần. . .
Phu xe vẫn đang tán gẫu cùng tiểu nhị, chợt chú ý tới vẻ trầm mặc không nói của Lãnh Vô Tâm, cùng sắc mặt đột nhiên biến đổi, thật nhanh.
“Khách quan, đây là gian phòng của chưởng quỷ tiểu điếm, không thể đi vào.”
Giang phòng của chưởng quỹ?
Tròng mắt của Lãnh Vô Tâm khẽ lưu chuyển, vẻ mặt của tiểu nhị bỗng thoáng qua ý sợ hãi.
Hắn cả đời gặp qua không ít sóng to gió lớn, rất ít khi bị người khác đe dọa, người ấy là người đầu tiên, và cô gái đang ở trước mặt hắn là người thứ hai.
Quả nhiên không hổ là bụi mâu tôn giả (tôn giả = người quyên quý), up pháp vô hình, không thể dùng ngôn ngữ bày tỏ.
“Phải không?”
Rõ ràng là câu hỏi, nhưng bởi âm lượng của nàng chợt cất cao, mười phần ý vị.
“Dạ!”
Vẻ uy quyền của nàng vốn làm cho người nghe không thể hô hấp, nhưng tiểu nhị vẫn như cũ cắn răng, gắt gao không chịu khai ra sự thật.
“Hừ!”
Lãnh Vô Tâm nổi giận, ống tay áo vung lên, một hồi kình phong trực tiếp hướng tiểu nhị đánh tới.
Thân thể tiểu nhị ý thức được nguy hiểm liền di động, cư nhiên tránh thoát một kích kia.
Bang ——
Một tiếng vang thật lớn, địa phương phía sau tiểu nhị thuận lý thành chương (hiển nhiên) bị đánh nát.
Trong giây lát đó, gỗ vụn bay đầy trời.
Ngón đòn này rõ là có ý uy hiếp hắn.
Tại Hợp Quốc, không! Ở toàn bộ đại lục, không có mấy người có thể địch nổi Lãnh Vô Tâm về việc mượn nội lực mà xuất ra kình phong, chiêu này vốn chỉ có cao thủ xếp hạng nhất mới có thể làm được.
Nếu như •••••
Ý tưởng trong đầu tiểu nhị còn chưa kịp thành hình, sống lưng hắn đã toát ra mồ hôi lạnh, rồi rơi xuống.
Nếu như ••••• vừa rồi, không phải thân thủ hắn mau lẹ, tránh thoát kịp một kích kia, chỉ sợ, không phải chỉ có gỗ ván nổ tung mà là. . . .
Lãnh Vô Tâm! Tuyệt Sát Lãnh Vô Tâm!
Mặc dù cửa phòng phía sau lưng tiểu nhị đã mở rộng ra, kỳ quái, Lãnh Vô Tâm cũng không động, cũng không có bất kỳ động tác gì, chẳng qua là chỉ bĩu môi, như có điều suy nghĩ.
Bỗng tiểu nhị cùng phu xe lường trước xông vào chắn phía trước nàng.
“Hiện tại, các ngươi có thể gọi chủ nhân đi ra chứ?”
Âm điệu nhẹ nhàng cùng mạn điều tư lý* của thiếu nữ chợt vang lên.
(*): tràn đầy lễ phép
Đến nước này rồi, nếu Lãnh Vô Tâm vẫn còn chưa hiểu rõ mọi chuyện, thì nàng không phải Lãnh Vô Tâm!
Người có thể né tránh một kích kia của nàng, mặc dù không ít, nhưng là cũng không nhiều. Mà tại một nơi hoang giao dã ngoại (hẻo lánh) như vậy, một tiểu nhị, cư nhiên có thể ở tại thế không có chút phòng bị, lại có thể né tránh một kích của nàng, vậy thì càng không đơn giản.

Rất rõ ràng, phu xe kia cùng tiểu nhị căn bản là cùng một hội.
Có thể nói, từ lúc nàng ngồi lên xe ngựa, mọi thứ đã bắt đầu, hoặc là nói, thời điểm nàng xuất cốc, mọi thứ đã được sắp đặt trước!
Dám can đảm đùa bỡn nàng, hẳn sẽ là. . . .!
Tiên lễ hậu binh (trước phải lễ phép chào hỏi, sau mới chiến đấu) đối với bọn họ hẳn không dùng được, hẳn tên kia cũng như nàng, trước binh sau lễ rồi!
“••••••”
“••••••”
Tiểu nhị cùng phu xe liếc mắt nhìn nhau, ý tứ trong phút chốc sáng tỏ.
“Chủ tử nếu không trả lời, tiểu nhân quả thật không dám tự tiện hạ quyết định.”
Hai người trả lời trăm miệng một lời, trong lời nói mang theo chiến âm*, lại có chút run rẩy, rõ ràng họ đang sợ.
(*) : ý đồ khiêu chiến
Bọn hắn đã lường trước được nếu bọn họ sợ chết mà khai ra, nhất định là so với chết còn kinh khủng hơn.
Ha ha —— Lãnh Vô Tâm cười yếu ớt, nàng đột nhiên khuây khoả.
Nếu như bọn họ cúi người cầu xin tha thứ hoặc là bán đứng chủ nhân của bọn họ, như vậy bọn hắn bây giờ đã là người chết.
Hiện tại •••••• bọn họ có thể sống, bọn hắn mặc kệ đe dọa của nàng một mực trung thành với chủ nhân, không sợ hãi cãi chết, đáng để nàng làm vậy.
Đây cũng là lời thề mà nàng lập tại thế kỷ hai mươi mốt.
Nhưng là ••••••
Có một chút không thể không nhắc nhở hai người này, cũng coi như là phần thưởng nàng tặng cho hai người bọn hắn.
“Đủ trung thành, đáng tiếc không có đầu óc, nuôi người như vậy, còn không bằng ta nuôi một người có năng lực, không trung thành cũng không sao, vật tận kỳ dụng (vật gì tất cũng sẽ có lúc hữu dùng), chỉ cần có thể khống chế nó. Ta nghĩ như vậy, chủ nhân các ngươi hẳn cũng muốn như vậy.”
Lãnh Vô Tâm nói không chút tình cảm.
“Bành bạch ——”
Vừa dứt lời, sắc mặt hai người liền tái nhợt như tuyết, mà trong cửa phòng lại vang lên một tràng pháo tay.
Đó là tán thưởng.

Tiếng vỗ tay thật lớn, nhưng lại làm ặt bọn họ tái nhợt như tuyết, càng thêm khó coi.
Phảng phất, một giây kế tiếp sẽ chết.
Cũng may. Lãnh Vô Tâm vô tình hay cố ý chợt cắt đứt tiếng vỗ tay kia.
“Đi ra đi, nếu muốn tìm ta, cũng phải nhanh chút, ta không có nhiều thời gian như vậy để lãng phí với ngươi.”
“Ha ha ——”
Trong không khí, tiếng cười mơ hồ phiêu tán ra, như có như không.
Con ngươi Lãnh Vô Tâm chợt co rút, người khác có lẽ không biết, nhưng là nàng là ai? Là đệ tử duy nhất của Quỷ y Hàn Phi, từ lúc nghe đến tiếng cười của hắn, nàng liền biết rõ người này cùng nội lực của hắn ••••••
Chẳng lẽ ••••••
Tim nàng bỗng chốc đập mạnh, theo bản năng mà lui hai bước.
Bên trong, tiếng cười càng thêm vang dội, vì hai bước lui của nàng, nó càng lúc càng hàm súc.
“Điện hạ, biệt lai vô dạng a (người vẫn khỏe chứ) ——”
Ngữ điệu kéo dài, âm cuối cư nhiên nhếch lên, có chút lười biếng, thờ ơ, làm cho người khác cảm thấy khiếp người, mà yêu mị.
Là thanh âm của một nam tử.
Xen vào thanh âm của nam tử, là một khoảng lặng bất ngờ.
Điện hạ!
Điện hạ!
Điện hạ!
Cước bộ của Lãnh Vô Tâm chợt dừng lại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.