Đọc truyện Họa Phố – Chương 21: Bạch sự (21) : Rời tranh
Chỉ thấy ba gốc hòe cách đó không xa ở sau lưng họ, toàn bộ mặt quỷ lúc này đã bóc rời hẳn khỏi thân cây, lúc nhúc trăm ngàn cái đầu quỷ với mặt mũi dữ tợn rúm ró chen nhau lao về phía đám người bọn họ, sau lưng chúng là đám tóc đan xen dây thành một đống rối loạn thoạt nhìn giống như bùi tóc lại như sương mù lượn lờ ma quái, mấy cái đầu quỷ lao ra chậm lúc ẩn lúc hiện xen giữa đám tóc dính bết, ngũ quan trên gương mặt thảm đạm của chúng rạn vỡ nứt tung lại hung bạo toác ra, giống như chỉ hận không thể ngay lập tức nhào đến đám người phía trước để mà cắn xé, để mà nhai thịt uống máu.
Ông chủ bán bánh rán cùng Mã Chấn Hoa bị dọa đến nhũn cả người, lê lết nửa ngày cũng không đứng dậy nổi, sợ đến nỗi gan mật như muốn vỡ ra, tiểu tiện cũng không thể khống chế.
Kha Tầm quay đầu, bước trở lại níu lấy ông chủ chạy đi.
Cậu không đủ khả năng giúp đỡ hai người, bởi vì lúc trước còn đi học thường hay huấn luyện đeo vật nặng chạy bộ, nên chỉ có thể tối đa mang theo một người trưởng thành chạy đi mà thôi.
Thấy Vệ Đông toan trở lại tính kéo Mã Chấn Hoa, Kha Tầm lập tức mắng hắn “Mày nhắm kéo nổi không!? Tự lượng sức mình cái, lo mà chạy đi!”
Vệ Đông lập tức quay đầu chạy như điên về phía trước, ngược lại Mục Dịch Nhiên nhìn Kha Tầm một cái, cũng trở về túm lấy Mã Chân Hoa đang bẹp người dưới đất.
“Được không đó?” Kha Tầm hỏi.
“Coi bộ cậu quên đêm đầu tiên là ai đã đè cậu nằm chết dí trên mặt đất nhỉ.” Mục Dịch Nhiên lạnh nhạt đáp.
Kha Tầm bật cười, nháy nháy mắt với đối phương “Đừng đắc ý quá, do tôi không đề phòng anh mới thành công thôi, thử mặt đối mặt xem, ai đè ai chưa chắc đâu à nha.”
Liền thấy Mục Dịch Nhiên lập tức lạnh cả mặt, bước nhanh vượt qua cậu đi về phía trước.
Trêu ghẹo người này cũng thú vị phết đấy chứ, Kha Tầm nghĩ thầm.
Nhưng đám đầu quỷ càng đuổi càng gần sau lưng lại khiến người ta cảm thấy khó mà thú vị nổi.
Hòa lẫn với gió thổi như tiếng gào thét điên cuồng, bầy đầu quỷ lúc này cơ hồ đã gần đuổi kịp Trương Mậu Lâm đang chạy ở cuối cùng, Trương Mậu Lâm vừa khóc la vừa liều mạng chạy về phía trước, không ngờ đột nhiên dưới chân vấp một cái, cả người loạng choạng, bị một cái đầu quỷ bay ở phía trước cắn vào giày.
Trương Mậu Lâm theo bản năng quay đầu nhìn, thấy cái đầu quỷ cắn vào giày mình chính là Lưu Vũ Phi, vẻ mặt nó cực kỳ dữ tợn nhe răng cười, để lộ hàm răng bén nhọn dày đặc, rít gào một tiếng lập tức nhào tới.
“Cứu tôi— Cứu tôi với——” Trương Mậu Lâm cả người liều mạng bổ nhào vọt tới phía trước, vừa với lên bậc thang của tháp canh, hắn liền vội túm lấy ống quần Mã Chấn Hoa nắm thật chặt.
Mã Chấn Hoa trước đó bị Mục Dịch Nhiên kéo chạy đi, đến lúc tới tháp canh thần kinh vận động mới miễn cưỡng bình thường trở lại, dùng cả tay chân liều mạng bò lên trên tháp, không ngờ lại bị Trương Mậu Lâm phía sau kéo lấy, hắn cuống quít rụt chân về, nhưng Trương Mậu Lâm lại gắt gao níu chặt không chịu buông ra.
“Buông ra! Mau buông ra!” Mã Chấn Hoa trợn đến muốn nứt toát cả mắt, căm hận trừng trừng Trương Mậu Lâm, dồn hết sức lực hất hắn ra.
“Cứu tôi—— Làm ơn —Cứu tôi!!!” Bởi vì hoảng sợ đến cực độ lại ra sức van nài, ánh mắt Trương Mậu Lâm trợn to như muốn lồi ra khỏi hốc mắt, khiến gương mặt hắn trở nên vặn vẹo hết sức đáng sợ, khí lực toàn thân hắn đều dồn lên tay, giống như muốn túm Mã Chấn Hoa kéo xuống vứt cho đám đầu quỷ sau lưng, để hắn thế mạng cho mình tranh thủ cơ hội trốn thoát.
“Tôi cho anh tiền——Tôi cho anh tiền— Toàn bộ gia tài của tôi đều cho anh hết—— tám trăm triệu, tám trăm triệu—— cho anh hết—cứu tôi… Làm ơn cứu tôi!!” Trương Mậu Lâm vừa gào vừa khóc, thanh âm bén nhọn như muốn xé toạc màng nhĩ.
“Buông ra— Mày đi chết đi! Đi chết đi!” Mã Chấn Hoa cả người nóng nảy, hắn dùng chân ra sức đạp vào mặt cùng yết hầu Trương Mậu Lâm.
Một cước,
Hai cước,
…
Mười cước.
Cước trước so cước sau càng thêm ra sức, càng thêm ác độc, đến cuối cùng hắn dồn hết lực đá mạnh một cước vào cổ họng Trương Mậu Lâm, làm cho Trương Mậu Lâm bởi vì đau đớn cùng nghẹn thở mà bàn tay không tự chủ được buông lỏng ra, cả người lăn xuống bậc thang, rơi vào một mảnh lốc xoáy trùng trùng điệp điệp tóc cùng đầu kết đan vào nhau bên dưới.
Vô số đầu quỷ lập tức nhào tới, nháy mắt nhấn chìm Trương Mậu Lâm, Trương Mậu Lâm vẫn cố ra sức vùng vẫy cánh tay, giống như đang cầu xin ai đó cứu mình.
Lũ đầu quỷ tựa như một đống bướu thịt sống bu lấy dán chặt vào người Trương Mậu Lâm, ngay sau đó tiếng cắn xé nhai nuốt nối tiếp nhau thành từng chuỗi vang lên.
Tiếng kêu thê lương thảm thiết của Trương Mậu Lâm giống như thanh đao bị làm ẩu thô ráp mọc đầy gờ vụn, liên tiếp đâm cái lưỡi cùn của nó như muốn xiên vào lòng bàn chân của những kẻ còn lại.
Mã Chấn Hoa lại một lần nữa không khống chế được tiểu tiện, hắn liều mạng lăn lộn cả người bò lên bậc thang.
***
Tháp canh vốn không cao lắm, nhưng bọn họ lại cảm giác mình giống như mất cả thế kỷ mới bò lên được tới đỉnh.
Cây cột trụ gỗ vụn bong ra từng lớp, bên trên lẳng lặng nằm một con dấu ấn chương màu đỏ bùn, chữ viết tiêu điều lạnh lẽo: [ Lý Hạo Kinh Ấn ]
Tần bác sĩ khe khẽ thở dài, lúc trước mọi người cũng từng tìm kiếm chỗ này, lại hoàn toàn không thấy trên cột có ấn chương, thế mà lúc này lại hiện ra, có lẽ là do Mục Dịch Nhiên đã tìm ra được toàn bộ về cuộc đời đầy bi kịch thống khổ mà Lý Hạo Kinh từng trải qua, khiến cho nỗi đau nỗi hận bị dồn nén suốt mấy chục năm qua của hắn có thể thông qua tranh kể cho người khác.
“Giờ làm sao nữa!?” Vệ Đông là người đầu tiên đến nơi, nhìn thấy ấn chương liền hô lên hỏi.
“Đưa tay đè lên nó!” Bác sĩ lập tức trả lời ngay sau đó.
Vệ Đông đang tính đưa tay đè lên, đột nhiên quay đầu, thấy Kha Tầm còn tụt lại phía sau, cả người sốt ruột hướng đối phương rống lên “Kha Nhi mau lên! Đám đầu đuổi theo tới nơi rồi! Mau lên!”
“Mày đi trước đi! Tao không sao!” Kha Tầm hô to, quay đầu níu lấy Mục Dịch Nhiên vẫn còn tụt lại phía sau.
Mục Dịch Nhiên là bị Mã Chấn Hoa liên lụy, ngay lúc hai người kia xâu xé lẫn nhau, Mục Dịch Nhiên liền bỏ hắn mặc kệ, nhưng không ngờ Mã Chấn Hoa lại có thể lần nữa đuổi theo kịp, hơn nữa còn bắt chước hành vi lúc nãy của Trương Mậu Lâm, đưa tay ôm chặt lấy chân Mục Dịch Nhiên, không cho đối phương bỏ lại mình.
Đám đầu quỷ ồ ạt trào tới, mắt thấy sắp sửa đuổi kịp Mã Chấn Hoa, ngay giờ khắc này Mã Chấn Hoa giống như có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi tột đỉnh của Trương Mậu Lâm lúc nãy, hắn dùng hết sức bình sinh ôm ghì lấy chân Mục Dịch Nhiên, sợ hãi đối phương sẽ đạp mình xuống giống như hắn đối xử với Mã Chấn Hoa lúc nãy vậy, hắn nghĩ dù cho phải chết, hắn cũng phải kéo theo kẻ chết chung với mình.
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì tao phải chết đi như vậy, còn tụi mày lại có thể sống sót thoát khỏi đây? Mã Chân Hoa không cam tâm, hắn hận, hắn oán hận vô cùng.
Nhân loại kề cận tử vong thường sẽ bộc phát sức mạnh cực hạn của bản thân, Mục Dịch Nhiên chân bị níu lấy, trong lúc nhất thời lại không cách nào thoát khỏi.
Kha Tầm túm lấy Mục Dịch Nhiên, phát hiện cứ tiếp tục như vậy không được, bọn họ không có thời gian, không thể tiếp tục dây dưa như vậy được nữa.
Kha Tầm kéo ông chủ bán bánh rán đẩy về phía trước, giao cho Tần bác sĩ nói “Dẫn ông ấy đi!” Tiếp đó xoay người, thò tay muốn cởi quần Mục Dịch Nhiên.
“Cậu muốn chết à!” Mục Dịch Nhiên cắn răng trợn mắt.
“Anh nghĩ cái gì đâu, đến nước này rồi anh nghĩ tôi tính làm gì anh chứ?!” Kha Tầm miệng nói tay cũng không ngừng, xoẹt xoẹt hai ba phát liền kéo cái quần vải bố rộng thùng thình trên người Mục Dịch Nhiên lột xuống.
Mã Chấn Hoa tay nắm quần Mục Dịch Nhiên cứ thế tuột xuống, trong miệng phát ra tiếng kêu thê lương.
“Ha!” Kha Tầm chỉ hận không thể cho đạp cho hắn một cước bay thẳng vào đám đầu quỷ kia, nhưng vẫn cố nhịn lại, đưa tay túm lấy áo hắn, kéo hắn về phía trước.
Mấy bậc thang cuối cùng, Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên cơ hồ cùng nhau leo lên, hai bàn tay giơ lên đè vào ấn chương, Kha Tầm cảm thấy trong tầm mắt chợt nháy lên một màu trắng sáng lóa, bên trong thấp thoáng giống như có một cái khung tranh.
Thân thể theo bản năng đi về phía khung tranh, mọi thứ xảy ra chỉ trong một cái nháy mắt, đến lúc giật mình nhìn lại, trên đỉnh đầu đã phủ đầy ánh sáng nhu hòa tản ra từ ngọn đèn, xung quanh bốn bề là vách tường, trên vách tường treo đầy đủ loại tranh vẽ, có lớn có nhỏ có sáng có tối.
——Bọn họ đã trở lại nhà bảo tàng mỹ thuật, nơi khởi nguồn cho chuyến đi đầy quái dị lại như một cơn ác mộng dai dẳng kia…
***
Vệ Đông nhào tới bóp lấy cổ Kha Tầm lắc lư thật mạnh “Kha Nhi! Tao không phải nằm mơ đúng không!? Chúng trở lại rồi đúng không? Để tao bóp mày một phen coi có đau không? Thật sự không phải nằm mơ xao?”
Kha Tầm đưa tay đẩy hắn ra, xoa cổ khụ khụ mấy cái, vừa tính mở miệng, phía sau lại xuất hiện thứ gì đó đẩy mạnh khiến cơ thể cậu lảo đảo về phía trước, quay đầu nhìn lại, hóa ra là Mã Chấn Hoa, mặt mày dính đầy nước mũi nước mắt, cả người ngồi bệt đưới đất.
“Mạng cũng lớn dữ.” Kha Tầm vẻ mặt lạnh lùng nói một câu, không thèm nhìn hắn nữa, mà ngước đầu nhìn về bức tranh treo trên vách tường sau lưng.
Tên tranh: 《 Bạch sự 》
Họa sĩ: Lý Hạo Kinh
Lúc này Kha Tầm mới nhìn rõ được toàn cảnh bức tranh.
Bốn bề đều là núi đồi, Lý gia thôn chính là nằm lọt thỏm ở giữa, bị đồi núi xung quanh bao lấy, quả nhiên là vừa xa xôi hẻo lánh lại phong bế.
Thôn xóm cô quạnh, nhà cửa đổ nát, sắc trời u ám, hết thảy đều như muốn càng tô đậm không khí áp lực cùng bi kịch bao phủ lên tòa thôn trang này
Ngoài thôn xa xa, có kẻ đang cuốc đất đào mộ. Phía bắc thôn, có một hộ gia đình đang bày linh đường, trong sân tới lui vài người mặc áo tang.
Mà bên ngoài hộ gia đình này, ba gốc cây hòe hình thù quỷ dị âm u lẳng lặng đứng đó.
Lại nhìn kỹ ba gốc hòe này, trên thân cây mọc đầy u lồi lởm chởm, vỏ cây giống như lồi lên thành mặt người, lại nhìn sát kỹ hơn, trên rể cây của một gốc hòe lồi lên gương mặt rất giống với mặt Lưu Vũ Phi.
Kha Tầm lui về sau vài bước, chú ý đến tháp canh ở phía nam thôn trang cùng bãi sông bên cạnh, hình ảnh của hai cảnh vật này quả thực cực giống hai chữ “Hạo Kinh”.
Kha Tầm chỉ vào cái nhọt cây có gương mặt Lưu Vũ Phi, quay sang hỏi Mục Dịch Nhiên “Này là trong tranh có sẵn từ trước hả?”
Mục Dịch Nhiên gương mặt lạnh lùng rét căm căm nhìn Kha Tầm, không đáp lại lời cậu.
Kha Tầm nhướng mày, đang định hỏi tiếp lại nghe Tần bác sĩ bên cạnh tiếp lời “Không, bức tranh này vốn không có gương mặt của hắn, là do… Hắn chết ở trong tranh. Hai bức tranh trước đó chúng tôi từng vào cũng thế, chỉ cần có người chết trong tranh, vậy hắn sẽ bị biến thành hình ảnh trong tranh, trở thành một phần của tranh.”
Kha Tầm nhìn đối phương “Vậy còn ở thế giới thật thì sao? Người này cứ thế mà biến mất không thấy đâu? Không ai nghi ngờ gì?”
Tần bác sĩ cụp mắt nhìn xuống “Ở thế giới thật, người nọ có thể tiếp tục sống thêm vài ngày, nhưng trong mấy ngày ấy hắn sẽ mất hết toàn bộ trí nhớ về tranh, sau đó chết đi bằng phương thức thoạt nhìn vô cùng bình thường, sẽ không làm cho ai cảm thấy nghi ngờ.”
Kha Tầm nghẹn lời, cũng không nhìn bức tranh kia nữa, lại hỏi tiếp Tần bác sĩ “Kế tiếp thế nào? Chúng ta sẽ lập tức bị kéo vào bức tranh khác à?”
Tần bác sĩ “Cậu sờ túi thử xem.”
Kha Tầm và Vệ Đông nghe vậy liền vội vàng sờ túi mình, lúc này mới phát hiện quần áo trên người đã biến trở lại thành quần áo mặc ở thế giới thật, lại mò từ túi quần lấy ra một mảnh giấy cứng chưa thấy qua bao giờ.
Mặt trước cửa mảnh giấy cứng, bên trên là hàng chữ in đậm “Triển lãm mỹ thuật tại Bảo tàng mỹ thuật Trường Hà”, mặt sau là một hàng chữ in nhỏ về ngày tháng cùng thời gian, địa chỉ của Bảo tàng mỹ thuật Trường Hà, kèm theo một dòng chữ nhỏ “Phòng triển lãm số 3”
“Đây là…” Kha Tầm bỗng có dự cảm không lành.
Thanh âm trầm thấp của Tần bác sĩ vang lên “Là thời gian cùng địa điểm vào tranh lần tiếp theo, đây là vé vào cửa dành riêng cho chúng ta, cũng là… thiệp mời cưỡng chế vào tranh, không thể từ chối, không thể sang tay cho kẻ khác.”
___________________
Chú thích
Bạch sự : nghĩa là việc tang lễ
=w= Cuối cùng cũng xong bức tranh này, còn 1 chương nữa xong là sang tranh thứ 2.