Đọc truyện Hoa Oải Hương – Chương 22
Tác giả: Rùa biết bay
beta: thienbang
Mùa đông dần chuyển sang xuân, tiết trời ấm áp trở lại. Sáng sớm, Trạch Nhiên Nhiên mệt mỏi mở mắt. Cô thật sự rất buồn ngủ, buổi tối hôm đó cô ngủ được vỏn vẹn 2 tiếng, bây giờ hai mắt vẫn còn thâm quầng.
Cô híp mắt nhìn vị giáo sư thao thao bất tuyệt, lại gục đầu xuống bàn. Bạn học bên cạnh lay lay cánh tay
“Cậu sao thế ? Thức khuya lắm sao?”
Trạch Nhiên Nhiên khẽ ngáp 1 tiếng
“Ờ, tớ bị mất ngủ”
Bạn nữ kia hình như rất tò mò, đang định nói gì đó nhưng lại nhìn chằm chằm vào cổ
cô
“Cổ cậu…sao vậy?”
Cô khó hiểu cúi đầu nhìn xuống…một đoá mai hồng nằm rõ ràng trên cổ. Sắc mặt
Trạch Nhiên Nhiên đen kịt, cô cười xuề xòa, kéo cao cổ áo
“À…tớ bị muỗi đốt đó mà”
Bạn học chớp chớp mắt, sau đó nhún vai quay lên. Cô nghe rõ ràng bạn ấy lẩm bẩm
“Hơi lạ nhỉ ? “
“….”
Khách sạn, phòng tổng thống….
Trịnh Thiên Vỹ ngồi trên bàn làm việc. Chiếc áo sơ mi trắng mở bung 3 cúc, lộ ra vòm ngực rắn chắc. Ngón tay thon dài kẹp chặt cây bút máy, từng con chữ đẹp đẽ hiện ra trên bản hợp đồng. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, sau đó là Đồng Thất tiến vào.
“Trịnh tổng”
“Ừ?”
Trịnh Thiên Vỹ cũng không ngẩng đầu, anh nhìn chằm chằm vào xấp tài liệu trước mặt, vẻ mặt dần u ám.
Đồng Thất cầm trên tay tập hồ sơ, chỉ yên lặng đặt trên bàn.
“Công ty bên New York gặp phải rắc rối”
Trịnh Thiên Vỹ lấy tay lật từng trang giấy, hít 1 hơi thật sâu, anh đóng lại, vỗ xuống bàn 1 cái thật mạnh.
Đồng Thất vẫn đứng yên đó, anh ta biết…sếp nổi trận lôi đình rồi.
“Mau điều tra rõ ràng tên đó cho tôi…”
Khẽ ngừng 1 chút, anh mới nói tiếp
“Đặt vé ngày mai bay về Mỹ”
Đồng Thất gật đầu, cúi người lui ra ngoài.
Chu Hồng gọi 1 tách coffee, cô lóng ngóng nhìn ra ngoài cửa, chốc chốc, lại gõ nhịp lên bàn. Tiếng đàn violon du dương, hòa theo giọng hát đầy quyến rũ của cô ca sỹ trên sân khấu dễ đi sâu vào lòng người, bất quá…với cô thì không. Sắc mặt Chu Hồng ngày càng trở nên khó coi, cô nhìn vào màn hình điện thoại “9 giờ 55 phút”.
Đang lúc cô định đứng dậy, thì bị 1 bàn tay nhấn cô ngồi xuống. Sức lực hết sức mạnh mẽ, làm bả vai cô đau đớn. Chu Hồng nén lại cơn đau, nhíu mi nhìn người đàn ông trước mặt mình.
Anh ta mặc chiếc áo thun dài tay, chiếc quần jean sờn bạc, và đôi giày bata trắng, trên đầu còn mang chiếc mũ lưỡi trai. Anh ngồi đối diện với cô, hai tay khoanh lại trước ngực, nở nụ cười trào phúng. “Cô thiếu kiên nhẫn đến như thế cơ à ? Mới chờ 1 chút mà đã không chịu được”
Cô nghe xong cũng không tức, ngược lại rất từ tốn nhấp ngụm cà phê.
“Tôi cần anh, cho nên tôi chờ anh thì có gì sai ? Đó là điều cơ bản mà”
Anh ta mỉm cười, gọi phục vụ đến
“Cho tôi ly Americano nóng”
Cô phục vụ nhìn anh đỏ mặt, sau khi ghi xong liền rời đi. Đến lúc này, anh mới ngẩng đầu, để lộ đôi mắt sắc bén, vẻ điển trai hớp hồn thiếu nữ.
“Cô nói như vậy hình như sai rồi. Đúng hơn là, cô vốn là khách hàng của tôi, để khách hàng chờ, thì quả thật người sai là tôi rồi”
Chu Hồng cười lạnh. Nói là anh ta có lỗi, anh ta nhận lỗi…mà ngay cả chút thành ý cũng không có. Cô điều chỉnh lại tư thế ngồi, trong lúc vừa vô tình vừa cốc ý lộ ra bộ ngực săn chắc. Cô nhếch mép để hai tay lên bàn, nhìn chằm chằm vào anh.
“Phương Tử Kỳ, tôi nghĩ chúng ta nên vào việc chính, nhỉ?”
Anh khẽ mỉm cười, ánh mắt không hề ngại ngùng lướt qua vòng 1 đầy đặn của cô.
“Chu tiểu thư, cô muốn bàn kiểu gì?”
Chu Hồng đứng dậy, phong tình vạn chủng ngồi cạnh anh. Bàn tay như con rắn chạm vào bộ ngực rắn chắc
“Tùy anh”
Đúng lúc này, phục vụ bưng thức uống lên. Sau khi nhìn thấy cảnh này, thì hớt hải đi xuống.
Phương Tử Kỳ khẽ lắc đầu, anh lấy muỗng khuấy đều cà phê, sau đó đưa lên miệng, nhấp 1 ngụm. Hết sức từ tốn, dường như không hề chú ý đến người đang ngồi cạnh mình.
Chu Hồng nheo mi mắt, cô hừ lạnh nhìn anh.
“Xem ra lời đồn quả là không sai. Nhị thiếu gia nhà họ Phương đúng thật là Liễu Hạ
Huệ…”
Phương Tử Kỳ chậm rãi buông tách xuống, những ngón tay thon dài vuốt ve chiếc cằm nhỏ xinh của cô , khóe môi khẽ nhếch. Anh cúi thấp người, ở bên tai cô thì thầm
“Sai rồi, tôi không phải Liễu Hạ Huệ…mà là tôi hứng thú với xử nữ hơn”
Sắc mặc Chu Hồng dần biến đổi, bàn tay đặt trên đùi siết chặt lại đến đau đớn.
“Anh…có ý gì?”
Phương Tử Kỳ cười ha hả, vỗ vỗ vào vai cô
“Chu tiểu thư, cô sao thế ? Tôi chỉ đang đùa thôi mà”
Chu Hồng cắn răng. Con trai nhà họ Phương quả thật không đơn giản. Anh ta rất biết diễn…rất biết cách dồn người khác vào con đường chết. Người đàn ông hai mặt như vậy…còn nguy hiểm hơn cả 1 con rắn hổ chúa, bởi vì không cần độc, họ vẫn có thể tay không giết chết bạn.
Cô mau chóng thu hồi lại suy tư, mỉm cười dịu dàng
“Gì chứ? Tôi cũng chỉ là đang nghĩ, không hiểu Phương thiếu có chấp nhận vụ tôi nhờ hay không?”
Anh gỡ chiếc nón lưỡi trai, vuốt lại mái tóc bồng bềnh. Chu Hồng ngồi gần, ngửi rất rõ mùi bạc hà mát lạnh từ cơ thể anh.
“Kỳ thực, Chu tiểu thư cũng biết. Tôi hiện đang là thám tử tư, đã có người nhờ thì dĩ nhiên tôi phải làm”
Chu Hồng đứng dậy, cô quay về chỗ của mình. Ngồi gác chéo chân nhìn anh
“Người đời bàn rằng, Phương thiếu rất kén chọn. Chưa chắc ai cũng được vinh dự cậy nhờ được anh”
Phương Tử Kỳ cười cười lắc đầu
“Là mọi người quá đề cao tôi đó thôi”
Cô nhếch mép
“Vậy việc tôi nhờ anh…”
“Được, tôi đồng ý”
Phương Tử Kỳ kéo khóe miệng, anh đồng ý là vì….
~ Hết~