Bạn đang đọc Hoa Nương Vương Phi: Chương 20: Vương Phi Lần Đầu Lộ Diện
Trải qua những chuyện không hay ho nhiều như thế, Dạ Linh Uyển cũng chẳng còn tâm tư đâu vừa đi vừa thưởng ngoạn phong cảnh nữa.
“Quân Hoa, chúng ta nhanh một chút trở lại kinh thành đi.”
“Được.”
Khi hai người trở lại kinh thành thì bị không khí nhộn nhịp nơi đây làm cho ngạc nhiên.
“Quân Hoa, lễ năm mới còn chưa tới mà, sao mọi người lại vui vẻ như vậy?” Dạ Linh Uyển khó hiểu, nàng còn thấy có nhiều nhà kết hoa nữa.
Thần Thiên Quân Hoa trầm mặc không nói, chỉ là trong lòng hắn sớm đã có dự đoán của mình.
“Uyển nhi, ta với nàng vào cung trước rồi trở lại phủ.”
“A, được.”
Khi hai người tiến cung cũng đã muộn, Dạ Linh Uyển muốn nói sáng mai hãy quay lại, nàng cũng không muốn chọc giận hoàng đế đâu. Thế nhưng Thần Thiên Quân Hoa bất chấp, hắn mới là người phải nổi giận kia.
“Hoàng đệ, quấy rầy người khác là không tốt đâu.” Đúng như dự đoán, Thần Thiên Thế Hoa đang ôm ái phi của hắn lại nhận được tin hoàng đệ của mình tiến cung khiến hắn bất mãn phải rời tẩm cung mà đến tiếp đón.
“Hoàng huynh, câu này không phải nên là đệ nói sao?” Thần Thiên Quân Hoa cười lạnh.
“Chuyện gì?” Thần Thiên Thế Hoa có chút chột dạ, hắn chút nữa đã quên những việc mình đã đụng tay đụng chân.
“Huynh thật không biết?” Ánh mắt mị hoặc liếc nhìn người nào đó đang không dám nhìn thẳng vào hắn.
“Được rồi, được rồi, trẫm nói, này không phải lỗi của đệ sao?”
“Nói rõ ràng.” Thần Thiên Quân Hoa nhíu mày, Dạ Linh Uyển nghi hoặc. Nàng nghĩ, chuyện hoàng đế sắp nói tuyệt đối là có liên quan đến nàng, quả nhiên…
“Là chuyện ta tuyên chiếu thiên hạ chuyện nhận nghĩa muội là Dạ Uyển công chúa, sau đó tứ hôn cho Thiên Quân vương gia theo ý đệ.”
“Chuyện đó thì có gì?”
“Đệ thật sự không biết? Hừ, cũng không nghĩ ai luôn từ chối lời cầu thân của các vị đại thần, để các danh môn khuê tú trong khuê phòng thầm trách, lại không dám đến trước mặt đệ. Chuyện lần này không phải là cơ hội tốt sao, vị trí vương phi tuy đệ muội đã ngồi, nhưng còn vị trí trắc phi và sườn phi vẫn để không. Sắp tới lại là ngày sinh thần của đệ, các vị đại thần có nữ nhi đến tuổi cập kê đều đến trước mặt ta nói bóng gió.”
“Sau đó?” Thần Thiên Quân Hoa nheo mắt, hắn ngửi thấy mùi nguy hiểm.
“Hắc hắc, ta bận chuyện quốc sự, cũng không thể lúc nào cũng nghe bên tai chuyện chung thân đại sự của đệ được, nên…ta quyết định tổ chức sinh thần cho đệ, để mấy nữ nhi kia đến dự cho đệ tuyển chọn, nhân đó cũng cho đại xá thiên hạ. Ta như vậy vừa là mừng có nghĩa muội, vừa là mừng đệ sinh thần.” Thần Thiên Thế Hoa cười gượng, hắn biết việc mình vì ích lợi riêng mà đẩy hoàng đệ vào hố lửa như thế có chút ác. Thế nhưng hắn cũng không muốn mỗi ngày đang nghỉ ngơi lại bị niệm bên tai mãi một vấn đề không phải của hắn a.
“Huynh vừa nói gì?” Thần Thiên Quân Hoa cơ hồ nửa cười nửa không hỏi lại.
Nhìn vẻ mặt hắn Thần Thiên Thế Hoa chỉ muốn ngay lập tức bỏ chạy lấy người, làm sao có can đảm nhắc lại lần thứ hai, hoàng đệ của hắn thật đáng sợ a. Hắn thân là vua một nước, có sự việc lớn nhỏ, sóng to gió lớn nào chưa trải qua, thế nhưng đối mặt với đệ đệ này, hắn vẫn là bất đắc dĩ. Một phần là vì hai người là huynh đệ, một phần khác là vì hắn thật sự…có chút sợ hoàng đệ của mình, nghĩ lại hắn thật muốn khóc, ai…
“Đệ muội, muội xem, bây giờ cũng trễ rồi…” Thần Thiên Thế Hoa mắt lóe sáng, quay sang cầu cứu cái người vẫn im lặng nãy giờ. Nghĩa muội thân yêu, mau mau đem phu quân đáng sợ của muội về đi, trẫm còn muốn ngủ a.
“Quân Hoa, bây giờ cũng không còn sớm, mọi chuyện vẫn để ngày mai rồi nói sau. Dù sao thiên hạ đều đã biết, bây giờ cũng không còn cách nào khác.” Nhận được tín hiệu cầu cứu, Dạ Linh Uyển thở dài, nàng cũng nhức đầu với chuyện này rồi. Thấy hắn vẫn nhíu mày, Dạ Linh Uyển không còn cách nào khác.
“Quân Hoa, ta mệt mỏi, chàng đưa ta về phủ nghỉ trước được không?”
Thần Thiên Quân Hoa vừa nghe, quả nhiên có chút đau lòng ôm lấy nàng.
“Mệt mỏi sao? Cũng đã đi mấy ngày đường, vậy ta đưa nàng về.” Nói xong cũng không quay sang nhìn Thần Thiên Thế Hoa, trực tiếp ôm lấy bảo bối của hắn đi trước. Người nào đó thoát khỏi cảnh dầu sôi lửa bòng liền thở phào nhẹ nhõm, tức khắc quay sang căn dặn thái giám thân cận.
“Ngày mai nếu hoàng đệ của trẫm có tiến cung thì nói trẫm đã vi phục xuất tuần có biết chưa?”
“Hoàng thượng…” tiểu thái giám đau khổ nhìn lại chủ tử, hoàng thượng nỡ đẩy hắn vào chỗ chết.
“Nếu ngươi dám nói lộ ra trẫm sẽ chém đầu ngươi, hừ.” Sau khi giận cá chém thớt, Thần Thiên Quân Hoa phiêu bay về tẩm cung của hắn, ái phi của hắn còn đang chờ đó.
Thần Thiên Quân Hoa cùng Dạ Linh Uyển trở lại vương phủ, hắn chán ghét nhìn đèn hoa khắp nơi, trực tiếp sai ngươi nấu nước ấm cùng chút điểm tâm mang đến.
“Nàng tắm rửa trước rồi dùng chút đồ, cả ngày nàng ăn cũng không nhiều lắm.”
“Ân.” Dạ Linh Uyển than nhẹ một tiếng, từ lúc ở hoàng cung trở về, lòng nàng vẫn luôn suy nghĩ một chuyện.
Thần Thiên Quân Hoa sắp xếp để nàng ở Đông viện cùng hắn, còn Tây viện là dành cho khách. Khi hắn cũng đã thay y phục trở lại thì thấy nàng trầm ngâm bên cửa sổ, nàng lúc này quá tĩnh lặng khiến hắn không nắm bắt được. Hắn nhẹ bước tiến lại gần rồi ôm nàng vào trong lòng, cằm đặt tại vai của nàng.
“Có chuyện gì mà suy nghĩ nhập thần đến vậy.”
“Quân Hoa, chàng…sẽ lập thiếp sao?” Dạ Linh Uyển có chút khó xử, nàng tuy chưa nghĩ đến việc gả cho hắn, nhưng trong tâm trí nàng đã nhận định hắn. Mà đối với một người hiện đại như nàng, việc nam nhân ba vợ bốn nàng hầu là khó có thể chấp nhận. Chỉ cần nghĩ đến sẽ có một nữ tử nào đó cũng được hắn nâng niu che chở như đối với nàng, thì lòng của nàng liền nhói đau, nhưng nàng biết ở thời đại nam tôn nữ ti này, quan niệm của nàng có thể nói là kinh hãi thế tục.
“Việc này…”
Thấy hắn còn thật sự có vẻ khó xử suy nghĩ thì lòng Dạ Linh Uyển chùng xuống, hắn vẫn là không bỏ được quyền của nam nhân sao?
“Theo như ta biết, nam nhân từ xưa đến nay có năm thê bảy thiếp là chuyện thường tình. Ta cũng không có ý kiến gì về chuyện đó, nhưng ta có một thói quen rất xấu, đó là với người ta yêu, ta sẽ đối xử thật tâm, toàn tâm toàn ý với nàng ấy. Như vậy nếu ta có thêm thiếp, nàng nói ta làm sao bây giờ, ta làm sao có nhiều tâm ý như thế để đặt vào người khác đây?” Thần Thiên Quân Hoa còn thật sự thở dài.
“Chàng…Vậy được, lời này là chàng nói đó, nếu sau này chàng dám có người khác, ta sẽ không để ý đến chàng nữa. Nói cho cùng, chàng chỉ được có một mình ta thôi.” Dạ Linh Uyển có chút cảm động nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ bướng bỉnh, không muốn cho hắn biết lời của hắn có bao nhiêu thâm tình khiến nàng cao hứng.
“Uyển nhi, ngày mai e rằng nàng phải chịu khổ rồi.” Thần Thiên Quân Hoa bất đắc dĩ, nàng quen sống trong giang hồ, hắn cũng không muốn lấy lễ giáo đến trói buộc nàng. Hắn tuy muốn mà hữu tâm vô lực, chỉ có thể ủy khuất nàng bây giờ.
“Không sao, chàng xem, giang hồ đầy chuyện thị phi ta còn không sợ, huống chi lại là mấy tiểu thư nơi khuê phòng. Chỉ là ta không thể hơi chút là hạ độc họ mà thôi.” Dạ Linh Uyển tinh nghịch nháy mắt, nàng cũng xem như đã sống hai kiếp ở hai thế giới, cũng sớm nhìn thấu lòng người ấm lạnh.
Sáng sớm, Dạ Linh Uyển vì bị âm thanh huyên náo phía ngoài mà tỉnh giấc, nàng vừa động muốn dậy Thần Thiên Quân Hoa đã tỉnh.
“Uyển nhi, ngủ với ta thêm một lát nữa.” Thần Thiên Quân Hoa mơ hồ nói rồi lại cọ cọ vào cổ nàng tiếp tục ngủ.
Dạ Linh Uyển thấy thức dậy cũng không có gì làm, lại thấy hắn có vẻ trẻ con đáng yêu liền cười rồi tựa vào lòng hắn ngủ thêm chút nữa. Khi nàng tỉnh dậy cũng đã muộn, sớm không thấy người bên cạnh đâu, rửa mặt một chút rồi quyết định ra ngoài tìm hắn.
Nha hoàn trong phủ vốn được thông báo từ trước nên khi thấy Dạ Linh Uyển liền hành lễ. Tuy nàng chưa chính thức cử hành lễ thành thân với Thần Thiên Quân Hoa nhưng nói sao thì cũng là thân phận công chúa, vẫn là cao quý vô cùng. Dạ Linh Uyển một đường đi thẳng đến Nhã Trúc Cư, vì chuẩn bị cho tiệc buổi tối nên vương phủ khá huyên náo, nàng muốn tìm một chỗ yên tĩnh một chút để ngắm cảnh.
Nàng thật ra rất thích chỗ này, thanh nhã, u tĩnh mà không có cảm giác lạnh lẽo, khiến nàng có cảm giác thư thái. Dạ Linh Uyển tựa ở nhuyễn tháp lấy ra thư tín Cẩm Tú đưa đến hôm qua, càng đọc mày nhíu càng chặt. Nàng có chút mệt mỏi, không nghĩ tới có ngày phải suy nghĩ nhiều chuyện to lớn đến thế này, nhớ cuộc sống khi trước chính là vô ưu vô lo. Dạ Linh Uyển chưa bao giờ là người chủ quan, nàng sẽ không kiêu ngạo về khả năng của mình, nàng trân trọng mạng sống của mình, không muốn tự đặt mình hay những người quanh nàng vào vòng nguy hiểm. Thế nhưng, Dạ Linh Uyển thở dài, đối với những nữ tử có ý với Thần Thiên Quân Hoa nàng phải làm thế nào mới phải, cũng không thể cứ thế độc chết hết được.
Mãi đến giữa trưa cũng không thấy Thần Thiên Quân Hoa trở lại, Dạ Linh Uyển đoán hắn có thể đã tiến cung, suy nghĩ một chút liền trở lại Thanh Nhã Các. Nơi này vào buổi trưa lại có vẻ an tĩnh lạ thường, Dạ Linh Uyển thuần thục từ cửa sau tiến vào.
“Chủ nhân.”
“Đứng lên đi, vào trong rồi nói.” Dạ Linh Uyển cũng không ngạc nhiên khi nhìn thấy Cẩm Tú, tin tức truyền được đến cho nàng chứng tỏ Cẩm Tú đã biết nàng sẽ sớm trở lại.
Dạ Linh Uyển nghe thuật lại sự việc gần đây, vẻ mặt càng lúc càng khó coi, cuối cùng là phẫn nộ đứng lên.
“Chủ nhân…” Thanh âm của Cẩm Tú có chút kinh sợ, nàng rất ít khi thấy chủ nhân chân chính giận dữ.
“Việc này tự ta sẽ có cách.” Giọng Dạ Linh Uyển lạnh hơn mấy phần. “Chú ý tốt việc ở đây là được, có chuyện ta sẽ để Đông Thiên Phong đến hỗ trợ.” Nói xong dứt khoát bước đi.
Lúc Dạ Linh Uyển quay lại vương phủ đã thấy Thần Thiên Quân Hoa định ra ngoài.
“Chàng còn có việc sao?”
“Không có gì, nàng trở lại rồi, đã ăn gì chưa?” Thần Thiên Quân Hoa dịu dàng nắm tay nàng, không muốn để nàng biết hắn vì lo lắng nên mới muốn đi tìm nàng. Lúc sáng hắn tìm Thần Thiên Thế Hoa từ tẩm cung cho tới Ngự thư phòng đều không thấy, tâm tình buồn bực không thôi. Thái giám trong cung còn nói hắn cái gì mà vi phục xuất tuần, hừ, tốt nhất sự thật là như thế. Tâm trạng không tốt vốn dĩ muốn trở lại nhìn bảo bối của hắn, thủ vệ lại nói nàng rời đi đã lâu khiến hắn cả kinh muốn ngay lập tức đi tìm.
“Quân Hoa, tối nay sẽ có rất nhiều người sao?” Dạ Linh Uyển nuốt miếng bánh Thần Thiên Quân Hoa vừa đưa rồi hỏi. Nàng tuy mở Thanh Nhã Các với Tịch Linh Các nhưng vẫn không thích những chốn đông người, nhất là người lạ, tính cách của nàng thật sự rất mâu thuẫn. Hơn nữa ở ai nơi kia đều là tỷ muội bao nhiêu năm, dù nàng không biết họ nhưng tự trong tâm cũng có một cảm xúc thân quen.
“Ân, nếu không thích vậy nàng cứ nghỉ ngơi.” Thần Thiên Quân Hoa không để tâm nói. Dù sao nàng có xuất hiện hay không cũng không quan trọng, hắn đối với nữ tử khác không có hứng thú. Hơn nữa, nhíu mi nhìn lại nàng, hắn cũng không muốn để vẻ đẹp của nàng cho người khác ngắm nhìn.
“Không được.” Dạ Linh Uyển không suy nghĩ liền trả lời ngay. Đùa gì chứ, hắn tuấn mỹ như vậy, lại là vương gia, là ứng cử viên sáng giá của bao nhiêu gia đình, nàng nếu không xuất hiện vậy làm sao ngăn cản hết đám oanh yến ở gần hắn.
Thần Thiên Quân Hoa thấy nàng vội như thế thì cười khoái trá, hắn chỉ thuận miệng nói thế, không ngờ gặp hên nhìn thấy vẻ mặt ghen tuông của nàng. Nhìn mỹ nhân mày nhăn thành một đoàn, cái miệng nhỏ xinh chu lên khiến tâm hắn nhộn nhạo không thôi, mà hắn, chưa bao giờ là người thích ngược đãi bản thân mình, nhếch miệng, cúi xuống hôn nàng.
“Chàng thật xấu, ta còn chưa ăn xong.” Dạ Linh Uyển bĩu môi kháng nghị, người này thật thích đánh lén nàng. Nhìn hắn cười thỏa mãn hệt như hồ ly trộm được mỹ vị, còn không quên cắn môi nàng một cái. Cười đến họa thủy như thế, nam nhân này, thật đáng giận.
Dạ Linh Uyển quả nhiên đoán không sai, ngay khi mặt trời vừa khuất dạng đã có không biết bao nhiêu chiếc xe ngựa xa hoa tiến đến vương phủ. Nàng ngồi trên cây cổ thụ, khuất trong đám lá cây để không ai thấy, nhìn ra ngoài mà thở dài. Từng cỗ kiệu tiến đến, bước xuống đều là những vị tiểu thư băng thanh ngọc khiết, yểu điệu duyên dáng. Người nào cũng thể hiện rõ bốn chữ ‘liễu yếu đào tơ’, lại thêm ai cũng xinh đẹp ngời ngời khiến nàng càng thêm tức ngực khó chịu.
“Xem ra hắn thật sự rất có giá.” Dạ Linh Uyển lắc đầu rồi nhảy xuống, trở lại phòng suy ngẫm xem mình nên làm thế nào mới tốt.
Thần Thiên Quân Hoa quả thật rất đáng giá để các danh môn khuê tú vì hắn mà khiến mình trở nên xinh đẹp hơn, hi vọng có thể vừa ý hắn. Các quan đại thần thông minh đều biết, Thần Thiên Quân Hoa không những là người hoàng thượng tin tưởng nhất, mà còn là người nắm binh quyền. Quyền lực lớn thế nào không cần phải bàn cãi, thế nhưng hắn vẫn chưa có chính phi, nếu như nữ nhi của họ có thể tiến vào vương phủ, sau này họ còn sợ gì không thể thăng quan tiến chức. Sau đó, tuy rằng giữa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim – là Dạ Uyển công chúa không rõ lai lịch kia, được hoàng thượng tứ hôn, ngồi vào vị trí chính phi, nhưng vẫn còn sườn phi và trắc phi. Chỉ cần có thể đến bên người Thần Thiên Quân Hoa, một ngày nào đó có thể được sủng ái trở thành chính phi, còn nếu không được thì vị trí thiếp cũng đủ để họ hưởng vinh hoa phú quý rồi.
Ai cũng có suy nghĩ giống nhau, nên phàm vị quan nào trong kinh thành có nữ nhi đến tuổi cập kê đều mang tiến đến vương phủ. Bên ngoài là vì muốn mừng sinh thần, thực chất là hi vọng cơ hội này được ma tước biến phượng hoàng.
Thần Thiên Quân Hoa ngồi ghế chủ vị, phiền chán liếc nhìn những nữ nhân bên dưới, người nào cũng hướng hắn phóng mị nhãn, nếu không phải Thần Thiên Thế Hoa đang ngồi cạnh, hắn nhất định sẽ lật bàn đứng dậy.
“Vi phục về rồi sao?” Thần Thiên Quân Hoa nhếch miệng, cuối cùng cũng xuất hiện, tốt lắm.
“A…haha…đương nhiên, sinh thần hoàng đệ trẫm dù bận thế nào cũng không thể không đến tham dự.” Thần Thiên Thế Hoa mồ hôi lạnh chảy ròng, nếu tối nay hắn không đến chịu khổ cùng đệ đệ này, chỉ sợ hắn hội trở mặt không giúp hắn xử lý chính sự. Nếu thật đến lúc đó, hắn e sẽ bị tấu chương đè chết, sẽ không còn sức ôm ái phi đâu.
“Hừ.”
“Hắc hắc, hoàng đệ, đệ muội đâu?” Thần Thiên Thế Hoa ngó quanh. Hắn đối với vị nghĩa muội xinh đẹp khả ái, lại có khí chất thanh tao cũng là tương đối yêu thích. Người như vậy mới hợp với đệ đệ của hắn a.
“Nàng nói một lát sẽ đến.”
“Hoàng thượng, vương gia, tiểu nữ của thần có chút yêu thích với nhảy múa, không biết có thể vì sinh thần vương gia mà hiến vũ chúc mừng.”
Thần Thiên Quân Hoa trực tiếp không nhìn đại thần kia, mặc cho hoàng huynh của hắn xử lý, tâm trí hắn lúc này còn đang bận nhớ tới một người khác kia.
“A, Đỗ ái khanh thật có lòng, nếu ái nữ của khanh có lòng thì ta phê chuẩn.” Thần Thiên Thế Hoa tùy ý xử trí, dù sao hắn cũng muốn có cái gì đó để giảm bớt không khí lạnh lẽo xung quanh hắn đây.
Nữ tử trên đài cũng là một tiểu mỹ nhân ngọt ngào, nàng múa rất đẹp. Làn váy theo cử động mà nâng hạ nhẹ nhàng, nhìn qua tựa hoa bay trong gió, yếu ớt mà quyến rũ.(xin thứ lỗi cho ta bất tài, chỉ miêu tả được bấy nhiêu T_T)
Thần Thiên Thế Hoa có chút thưởng thức, ngỡ rằng hoàng đệ cũng thế, ngờ đâu lúc quay sang lại thấy hắn đang nhìn về một phía khác, ánh mắt nóng bỏng khiến hắn tò mò nhìn theo, phút chốc liền hiểu rõ.
Dạ Linh Uyển suy tư trong phòng nửa ngày, cuối cùng quyết định đi ra, binh đến tướng đỡ, nàng mới không sợ đám nữ tử đó. Nàng không mặc y phục công chúa mà trong cung đưa tới, quá cầu kỳ mà nặng nề, cũng không mặc y trang thường dùng cho vương phi, nàng chưa phải thê tử hắn. Dạ Linh Uyển quyết định chọn một bộ hoàng y vừa đơn giản lại trang nhã trong số trang phục mà Cẩm Nguyệt làm cho nàng. Khi nhìn đến ánh mắt nóng bỏng của Thần Thiên Quân Hoa, nàng biết mình đã chọn đúng y phục rồi.
Tất cả mọi người khi thấy hai vị uy quyền nhất đều trầm lặng nhìn về một phía thì cảm thấy kì lạ, liền đưa mắt nhìn theo, nháy mắt là cả một không gian tĩnh lặng. Nữ tử ấy như theo ánh trăng mà xuống, trang phục đơn giản nhưng không đơn điệu, lại thản nhiên tôn lên khí chất lạnh nhạt cao ngạo của nàng. Y phục hoàng y làm nổi bật nước da trắng ngần như ngọc, mái tóc đen xõa tung chỉ dùng một dải lụa cố định một phần tung bay theo gió ôm lấy eo thon nhỏ nhắn như tạc. Trên làn váy và ống tay áo thêu những cánh hồ điệp, theo từng bước chân tiến đến của nàng khiến chúng như đang nhảy múa, càng khiến nàng trông như đang chơi đùa giữa chúng. Ngũ quan tinh xảo, đôi mắt ngấn lệ như câu hồn người, nhưng lại mang thêm một chút xa cách, hờ hững. Chỉ trong tích tắc, cơ hồ mọi người đều cảm thán, thật là một mỹ nhân.
“Nàng đến rồi.” Thần Thiên Quân Hoa ánh mắt hoa đào cong lên, cười mị hoặc khiến Dạ Linh Uyển có chút hoài nghi, khi nãy nàng chẳng lẽ nhìn nhầm hai đóa hỏa diễm trong mắt hắn.
“Nghĩa muội, mau ngồi đi, Quân Hoa vẫn chờ muội nãy giờ đấy.” Thần Thiên Thế Hoa cười thoải mái, nghĩa muội của hắn xuất hiện thật khiến người khác kinh diễm.
Những người khác khi nghe Thần Thiên Thế Hoa nói ra mới bừng tỉnh, nguyên lai đây chính là Dạ Uyển công chúa, mỹ nhân như thế hẳn nào khiến Lãnh vương si tình. Tuy kinh diễm nhưng đối với vị công chúa bí ẩn này không ai không có lòng nghi ngờ với thân thế của nàng.
“Vương gia, không biết vương gia đối với điệu vũ lúc nãy có ý tứ gì?” Thần Thiên Quân Hoa còn đang bận ngắm nhìn bảo bối của hắn thì một tiếng nói ngọt ngào nũng nịu vang lên.
“Ừ, cũng được.” Hắn cũng không quay lại mà trả lời cho qua.
Những thiên kim khác thấy Đỗ tiểu thư được vương gia khen, sợ nàng cướp mất cơ hội của mình liền không ngừng tranh nhau trổ tài. Người thì hát, người thì đàn, rồi lại múa…đủ các loại tài nghệ tinh hoa đều được thể hiện khiến Dạ Linh Uyển thầm thán phục, đúng là giáo dục kiểu tài nữ mà. Còn đang mơ hồ vừa xem văn nghệ vừa hưởng thụ Thần Thiên Quân Hoa phục vụ thì bất chợt có người gọi nàng khiến nàng xém chút thì bị nghẹn quả nho trong miệng.
“Công chúa, nghe nói công chúa tri thư đạt lễ, tài nghệ hơn người, vừa lúc tiểu nữ cùng các tỷ muội đều đã khoe chút tài mọn, có thể hay không nhờ công chúa chỉ bảo thêm.”
“Đó là thiên kim của Định Bắc Hầu.” Thần Thiên Thế Hoa nhẹ nhàng quay sang nhắc nhở. Tại sao không phải đệ đệ hắn nói mà lại là hắn? Đơn giản hắn biết chắc đệ đệ của hắn không bao giờ để ý đến mấy chuyện này. Nếu đối phương tiến đến nói chuyện cùng hắn, chỉ sợ đệ đệ hắn sẽ phun ra một câu “ Ngươi là ai?” khiến người ta tức chết.
“Nga, tiểu thư muốn ta chỉ bảo thế nào?” Dạ Linh Uyển cười nhẹ nhàng, giọng nói còn thản nhiên như không, xem ra chuyện vui tối nay đã bắt đầu rồi.
“Công chúa có thể tấu một khúc nhạc được không, khúc nhạc khi nãy tiểu nữ đàn có chút chê cười, chỉ là tài mọn.” Nử tử nói rồi ra vẻ e thẹn, ngại ngùng. Dạ Linh Uyển xem trong mắt mà hừ lạnh, nếu tự nhận tài mọn có lý nào dám biểu diễn trước mặt hoàng thượng cùng Thần Thiên Quân Hoa.
“Tỷ tỷ thật là khiêm tốn, ai không biết tỷ là đệ nhất tài nữ kinh thành, còn ai đàn hay hơn tỷ nữa chứ.” Đỗ tiểu thư rất hợp thời phát biểu một câu, khuôn mặt còn mang vẻ vô tội.
“Nguyên lai là đệ nhất tài nữ, tiểu thư quả nhiên đa tài, vậy mà ta…nhìn không ra.” Dạ Linh Uyển kéo dài âm cuối, trong thản nhiên còn có chút trào phúng khiến khuôn mặt thiên kim của Hầu gia có chút vặn vẹo.
Dạ Linh Uyển rời khổi chỗ ngồi bên cạnh Thần Thiên Quân Hoa, tiền đến nhận lấy Tử Phong Cầm nha hoàn mang đến giúp nàng.
“Thế này đi, ta cũng không biết chỉ bảo tiểu thư thế nào, vậy ta đàn lại khúc đàn ngẫu hứng khi nãy của tiểu thư, để mọi người cùng tham dự chỉ bảo.” Dạ Linh Uyển ngón tay lướt nhẹ trên dây đàn, âm thanh réo rắt cuốn hút lòng người cứ thế từ bàn tay của nàng cất lên. Cùng một khúc nhạc lại tạo cảm giác khác nhau, một khúc là của nhân gian phàm tục, một khúc là giai điệu tựa tiên giới khiến mọi người kinh động.
“Hay, nghĩa muội quả nhiên tài hoa hơn người.” Thần Thiên Thế Hoa dẫn đầu vỗ tay tán thưởng, sau đó là một tràng nối tiếp nhau của những người có mặt.
Dạ Linh Uyển thản nhiên liếc nhìn vị tiểu thư kia vẻ mặt âm hiểm lại nhẹ nhàng thêm vào một câu.
“Tiểu thư có lĩnh ngộ được gì không? Để chắc chắn là ta tận tâm, ta sẽ đàn một khúc ngẫu hứng của ta. Sau đó tiểu thư đàn lại, vậy được chứ?” Nói xong cũng không quan tâm nàng có đồng ý hay không, Dạ Linh Uyển lại tiếp một khúc nhạc thần thoại. Chuyện sau đó không cần nói tiếp, chưa nói đến thiên kim Hầu gia đàn không bằng Dạ Linh Uyển, mà việc nhớ lại khúc đàn của nàng cũng đã là một vấn đề khó khăn rồi. Bữa tiệc này, Dạ Linh Uyển tuyên chiến thành công, Thần Thiên Quân Hoa vui mừng không dứt.