Bạn đang đọc Hoa Nở Trong Mưa – Taekook Longfic – Chương 14: 14
Kim Taehyung vươn vai kết thúc một ngày làm việc mệt mỏi, hắn liếc nhìn đồng hồ treo tường, thế mà đã hơn 9 giờ tối rồi.
Sáng nay Jungkook có gọi điện đến công ty nói với hắn về bên Jeon gia thăm ông nội một chút, phỏng chừng giờ này cũng về rồi.
Cơm trưa hắn sẽ không đòi hỏi gì thêm nữa, cố gắng nhẫn nhịn một chút rồi về ăn bữa tối cũng không sao, hôm nay trước khi đi hắn cũng đã nói với Jungkook buổi tối về muộn hơn bình thường, không biết cậu có đợi cơm hắn hay không?
Kim Taehyung vừa ngẫm nghĩ vừa kê lại chồng tài liệu, gập lại macbook, trong lòng hắn rộn lên một cảm xúc khó tả, có thứ gì đó trong lòng cứ mãi thôi thúc gót chân hắn hãy mau mau cất bước rời đi.
Nhưng ý định đến giữa đường bị đứt đoạn, cánh cửa phòng giám đốc không báo trước mà đột nhiên bật mở, một dáng ngọc kiều từ ngoài yểu điệu bước đến, khuôn mặt yêu kiều muôn phần mê người nhìn về phía hắn hỏi.
– “Kim tổng, anh định về sao?”
Kim Taehyung thở hắt một hơi, ngả người ra sau, liếc mắt nhàn nhạt nhìn nữ nhân kia một cái, cũng chỉ kiệm lời đôi câu mà gật đầu đáp trả.
Nữ nhân kia cũng chẳng lấy đó làm nhụt chí, không ngần không ngại tiến lại gần ghế tổng giám đốc, rất thành thục mà ngồi vào lòng người đàn ông cường đại này, hai cánh tay như cây liễu mảnh, vòng qua cổ hắn kéo lại gần:
– “Vậy có thể cho em quá giang một chút được không?”
– “Không!”
Kim Taehyung bắt lấy bàn tay đang làm loạn trên ngực mình, đẩy về phía cô ta.
Với hành động này của hắn, người đàn bà kia có chút cay cú, nhưng khuôn mặt vẫn cười lên thật ngọt ngào, thử vòng tay qua cổ hắn lần nữa.
– “TaeTae à, sao lại lạnh lùng với em như vậy? Có phải anh giận em vì lâu ngày không đến gặp anh phải không?”
-“…”
– “Chi bằng hôm nay chúng ta đi đâu đó giải sầu hóng mát, hâm nóng lại tình cảm được không nhỉ?”
Kim Taehyung đối với nữ nhân cởi mở đến tuỳ tiện này cười khẩn một tiếng, đôi mắt lạnh cũng chẳng thèm hạ xuống khuôn mặt kia nửa tấc, không nói nửa lời, hắn gạt nữ nhân sang một bên rồi đứng dậy, còn không thèm để ý mặt mũi người ta mà phủi phủi vạt áo.
– “Trưởng phòng Kim, bộ phận Kĩ thuật của cô hình như hơi rảnh rỗi thì phải? Còn có thời gian giải sầu sao?”
Nữ nhân họ Kim với hành động lạnh nhạt này của hắn mười phần thì cũng chín phần bị doạ sợ, đôi mắt trợn tròn nhìn gương mặt anh tuấn không nhếch nửa mép miệng, nhìn hắn đứng thở thôi cũng phủ đầy không khí áp lực.
Kìm nén lại bàn tay đang dần run rẩy, nữ nhân ăn gan hùm cố gắng rượt theo bước chân hắn, vươn tay ôm lấy một tay hắn khẩn trương hỏi:
– “Tae, anh làm sao-!”
Kim Taehyung lạnh nhạt không đáp mà tránh đi, một móng của nữ nhân cũng không muốn động chạm vào thân thể, hắn với loại nữ nhân như vậy trước đây chơi chơi đùa đùa không thiếu, cũng không ít người có ý định muốn được trèo cao hơn cái danh “tình một đêm”.
Kim Taehyung hắn trước giờ thái độ lỏng lẻo không quan không quản, nhưng giờ lại cảm thấy với thể loại đeo bám này chín mười phần khó chịu không vừa.
Hắn nhếch mép nhìn ả.
– “Tôi ăn chay!”
Giọng nói vừa có chút đùa cợt lại mang theo vô vàn ẩn ý, cứng đặc lại vang lên trong không gian, doạ đến nữ nhân khuôn mặt cũng biến dạng, sợ đến mặt cũng chuyển từ xanh sang đỏ.
Ném cho ả ánh nhìn lạnh lẽo, Kim Taehyung hừ lạnh một tiếng rồi quay người rời đi.
————
Thành phố Seoul cuối ngày từ một ngày nắng đẹp bỗng nhiên đổ một trận mưa dài, mây đen dày đặc kéo theo những hạt mưa nặng trĩu đè lên từng cành cây rơi lộp bộp xuống nền đất, chẳng mấy chốc mà nhuộm nó thành một mùi đất ẩm ngây ngây.
Kim Taehyung khuôn mặt hoà hoãn như thể không hề bị thời tiết xấu ngoài kia ảnh hưởng, hắn chầm chậm quẹo bánh lái vào sân biệt thự.
Trong đầu lúc này chỉ ngập tràn ánh sáng ấm cúng của đèn trùm, một mâm cơm thịnh soạn hai người ăn, ở cửa, một nụ cười dịu dàng, ánh mắt ôn nhu nhìn hắn đầy mừng rỡ.
Nhưng tất cả đều diễn ra ngược lại với những gì hắn nghĩ, vì khi vừa đẩy cửa, trong nhà hiển nhiên không sáng lên ánh đèn, không có mâm cơm cũng không có nụ cười nào chào đón hắn.
Kim Taehyung chớp mắt ngây ra một lúc rồi mới quay người đóng cửa, Jeon Jungkook vậy mà vẫn chưa trở về?
Hắn tiến thẳng một mạch vào phòng khách, không bật đèn, cứ vậy ngồi phụp xuống, mặc cho bóng tối vây mình lại trong căn phòng lớn.
Đầu óc hắn trống rỗng, ánh mắt đảo qua đảo lại nước mưa lộp bộp trên mặt kính lớn sát nền.
Tại sao giờ này cậu còn chưa về? Không phải chỉ nói đi một chút sao?
Tại sao vẫn chưa trở về?
Hắn có nên gọi cậu trở về?
Kim Taehyung không hiểu chính mình hiện tại muốn gì, hắn chưa từng trải qua cảm khác nào như vậy.
Hụt hẫng?
Hắn không biết nữa, chỉ là có chút thất vọng cùng buồn bực.
Mệt mỏi ngã ra sau, Kim Taehyung thở dài thườn thượt, cảm giác trống vắng này là cái quái gì? Hắn rõ ràng rất ghét người đó, trước đây còn mong cậu biến đi cho khuất mắt, giờ không thấy thì tâm can lại không yên?
Có lẽ do đói nên hắn nghĩ đến cậu nhiều hơn chăng?
Hắn thật sự…chẳng biết nữa.
Reng! Reng!
Lười biếng đảo mắt qua chiếc điện thoại bàn bên cạnh, tiếng chuông chói tai vang lên khiến không gian u tối có phần ồn ào, Kim Taehyung cau mày an thần mặc kệ nhắm mắt lần nữa, thầm mắng kẻ nào to gan làm phiền hắn giờ này? Không biết tâm trạng hắn hiện tại không tốt à?
Chẳng thèm nhấc máy, Kim Taehyung bực bội đứng dậy, tâm trạng ngày càng có chiều hướng xấu đi, ngay lúc này, hắn cần chút cồn để lòng tĩnh lặng.
Ngoài cửa sổ, gió và mưa cứ bắt đầu kéo đến ầm ầm, đắm chìm Seoul trong một vẻ âm u mịt mờ, ngày nắng đẹp cứ vậy mà hoá hư không.