Bạn đang đọc Hoa Nở Trong Mưa – Taekook Longfic – Chương 112: Lb140520
Lưu bút của tôi dành riêng cho một nhân vật phụ.
Một người ít được quan tâm.
Nếu ai hỏi tôi thương ai nhất trong Hoa nở trong mưa:
Tôi sẽ trả lời, tôi thương Trần Minh.
Có lẽ bởi vì nhân vật nữ thư ký lấy chính tên mình, nhưng cũng có lẽ, sự nhạt nhoà nhưng thống khổ của anh khiến tôi thật sự thương anh, người đàn ông dưới ngòi bút của tôi….
Anh chẳng thật sự nổi bật, hay anh chỉ là một trong những người đàn ông tôi mong muốn viết ra để bổ sung cốt truyện, nhưng cũng không thể phủ nhận, tôi thương anh.
Rất thương anh.
Chẳng ai nhắc đến nhân vật phụ như anh đã trải qua những gì, đã mắc nợ Phác Xán Liệt những gì để có thể vì hắn mà chẳng màng sống chết.
Bởi vì anh là nhân vật phụ, đến tôi khi viết ra anh, cũng chỉ là một ngẫu hứng nhất thời, lần đầu viết, tên của anh đáng lẽ là Trân Minh, nhưng vì cái lỗi sai chính tả ngàn năm không sửa nổi của tôi, anh thế mà được người ta đọc ra thành Trần Minh.
Tôi dùng gần 200 từ để miêu tả về ngoại hình của Taehyung, của Jungkook, của Xán Liệt, của Bạch Hiền, nhưng lại chỉ dùng chín từ để miêu tả anh.
Trong đó chỉ là những từ rời rạc như “trung thành” “cao mét tám” “tuấn tú”.
Tất nhiên, bản thân tôi cũng thấy có lỗi với anh.
Trần Minh lém lỉnh lắm, anh có một chút nghiêm túc vì công việc, nhưng cũng có một chút bồng bột ngây thơ của tuổi trẻ.
Bởi vì anh ít khi xuất hiện, nên tôi luôn muốn người đọc có một chút ghi nhớ về sự đáng yêu của anh, gạo thổi lâu ngày cũng thành cơm, rồi chính tôi nghĩ nhiều cũng thành thương anh.
Tôi muốn anh có một bến đỗ chia sẻ, cho dù anh có cười nói ra sao, xung quanh anh vẫn cô độc nhiều rồi, tôi muốn thương anh, vì vậy tôi viết chúng tôi thành người yêu, nhưng có lẽ bởi vì tình tiết câu truyện tôi viết cần bổ sung rất nhiều.
Thế nên tôi cũng đành mang người anh thương đi.
Viết ra anh ở đám tang nói ra những điều này.
– “Anh- có từng nghĩ cô ấy cũng là người rất quan trọng chưa?”
– “……Cô ấy…..là bạn gái tôi đấy…..”
Tôi tưởng tượng thật sự nếu có một người vì mình như thế, sẽ yêu mình như thế.
Bỗng nhiên….tôi bật khóc.
Anh đã phải tuyệt vọng thế nào?
Tôi thấu không hết.
Trần Minh độc mồm độc miệng, nhưng anh vị tha, anh hận Kim Taehyung.
Hận hắn tước đoạt hạnh phúc nhỏ bé của anh.
Hận hắn tước đoạt người quan trọng của anh.
Có giây phút anh từng có ý muốn giết hắn, nhưng anh không làm, hay thậm chí đến cuối cùng, anh vẫn giúp đỡ hắn, vẫn bảo vệ cha hắn.
Tôi tự hỏi phát súng cuối cùng khi anh kết liễu Kim Sahah, anh đã cảm thấy gì?
Anh có nhẹ nhõm không?
Hay anh vẫn đau khổ?
Không ai biết.
Kim Taehyung có Jeon Jungkook.
Phác Xán Liệt có Biện Bạch Hiền.
Park Jimin sau này có Min Yoongi.
Chỉ có anh, quanh quẩn rồi vẫn mãi cô độc như thế.
Từ bỏ công việc với Phác Xán Liệt.
Tôi mong anh tìm được người tốt hơn để hạnh phúc.
Như anh nói với hắn “Không thể cứ vậy cả đời”
Nếu thực sự có thể, tôi luôn muốn, Trần Minh sẽ được mọi người ghi nhớ, cho dù chỉ một chút, nhưng làm ơn xin đừng quên.
Là ai đã cứu Taehyung.
Là ai đã tha thứ cho hắn.
Anh không phải nhân vật chính.
Anh không nổi bật trong cốt truyện.
Nhưng anh là một người bao dung.
Một người đàn ông cao cả.
Ảnh minh hoạ