Đọc truyện Hoa Nở Giữa Tháng Năm Cô Đơn – Chương 10: Lòng rối như tơ vò
Điều tôi không thể ngờ tới, em gái Dụ Lộ là người đầu tiên đến thăm tôi.
Mặc dù mục đích của nó, chắc chắn là gặp Cố Tông Kỳ.
Không phải là tôi quen nghĩ người khác luôn lợi dụng và có ý đồ như thế, nhưng thực tế là con người ta làm việc gì cũng đều phải có mục đích và động cơ.
Tôi vẫn cho rằng si tình là một việc rất có sức hút. Nhưng cô em bé nhỏ của tôi lại là người vô vị, nó có quá nhiều thời gian và sức lực để say mê công trình này. Lúc đó tôi đang nằm trên giường xem phim hoạt hình, bộ phim tình cảm Hắc quản gia, đang đến đoạn hài hước, chuyện chòng ghẹo hay không chòng ghẹo con ác ma bị nuôi trong chuồng.
Đang lúc cười ầm ĩ thì có người đi vào, tôi đoán đó là y tá gì đó, nên cũng không ngẩng đầu lên, đến khi bên cạnh có thanh âm khô khốc: “Chị đang làm gì vậy? Phim hoạt hình? Thật là trẻ con!”
Nhưng mắt nó thì vẫn nhìn vào anh chàng đẹp trai đó, tôi “hi hi” hỏi: “Em đến làm gì?”
“Thăm chị mà, chẳng phải nói chị bị bệnh sao?”
Tôi lắc tay cười cười: “Chị rất khỏe, cảm ơn em đã đến thăm.”
Nó mở cửa sổ ra, hơi ấm trong phòng nhanh chóng bị gió thổi bay, nó đứng trước nắng, ánh nắng mờ nhạt vương trên chăn tôi, tôi ngẩng đầu lên nhìn nó, bỗng cảm thấy, hóa ra cô gái bé nhỏ này đã trưởng thành rồi.
Nhưng tôi chợt nhận ra, hóa ra tôi là một cô chị như thế này.
Nó mở lời trước: “Dụ Tịch, thật ra em rất ngưỡng mộ chị.”
“Thế à?”
“Bố mẹ từ trước giờ đều không quản lý chị, hơn nữa, chị lại luôn vui vẻ, chị có Tần Chi Văn, có Cố Tông Kỳ, chị nói xem chị còn có cái gì không có nữa không?”
Tôi nhìn nó nói, tôi phát hiện ra cô em gái tôi, đúng là rất ngốc rất ngây thơ.
“Có lúc em nghĩ, chị dựa vào cái gì mà được nhiều như thế, sao bây giờ em phải ở nhà bị mọi người quản, em chẳng được đi đâu cả, nói chuyện với người khác đều bị mẹ tra hỏi một hồi, chị nói đi em sống có tự do không?”
“Em còn nhỏ nên mẹ không yên tâm về em.”
“Lúc đó chị cũng bằng em, tại sao chị lại được một mình đi Đức?”
Tôi suy nghĩ, trả lời rất thành thật: “Bố mẹ rất thương em, còn chị, bố mẹ không quản gì đâu, nên chị đi càng xa càng tốt.”
Trong cái bóng ánh sáng hắt lại, tôi thấy Dụ Lộ mím chặt môi, nhìn tôi chằm chằm: “Nhưng, em cần bố mẹ thương nhiều như thế để làm gì, bố mẹ có biết là, em cảm thấy rất phiền không, miệng thì nói tất cả vì em, nghĩ cho em, tại sao lại hạn chế em, sao lại phải quản chặt em như thế?”
“Thế em muốn trở thành chị như thế này à?” Tôi chống tay ngồi dậy, hỏi một cách bình tĩnh.
Nó trả lời không lưỡng lự: “Vâng!”
Tôi cười cười, chẳng có gì để nói nữa, có lẽ là nói gì cũng vô nghĩa hết, hai chị em tôi thích cuộc sống của nhau, mà lại không biết rằng đằng sau nó là những chuyện khó nói, tôi chỉ nói rất nhẹ nhàng: “Nhưng em không thể thành chị, chị cũng không thể trở thành em, nghĩ nhiều nữa cũng chẳng thay đổi được gì.”
Tôi nghĩ một lúc rồi lại cảnh cáo nó: “Mà em được ở trong sung sướng mà không biết mình đang sung sướng đấy.”
Lúc này, có người đứng ngoài gõ cửa, tôi ngẩng đầu nhìn hóa ra là Cố Tông Kỳ. Anh nhìn thấy Dụ Lộ chợt sững người một lúc, đến bên cửa sổ, tiện tay đóng cửa sổ lại, mỉm cười: “Hôm nay nhiệt độ thấp, rất lạnh, không được để bị cảm.”
Lúc đó tôi thấy ánh mắt Dụ Lộ có hơi ngây ra.
Anh bước đến bên giường tôi, nhanh chóng áp trán anh vào trán tôi, nói: “Vừa rồi có hơi nóng nhưng nhiệt độ trong phòng cao quá, cẩn thận không bị nhiễm trùng vết mổ.”
Tôi tự sờ mặt mình, anh tình cảm thế này, hình như là nhiệt độ lại cao hơn rồi, tôi hỏi nhỏ: “Sao anh đến được vậy?”
“Tiện đường thì vào một lúc thôi.”
Anh cười tươi với Dụ Lộ: “Chị em không sao, chỉ là phẫu thuật nhỏ cắt ruột thừa, nhanh khỏe lại thôi, em đừng lo, em thấy đấy chị ấy vẫn khỏe mà, còn có tâm trí xem phim hoạt hình nữa, lớn thế này rồi.”
Tôi chối: “Hôm qua anh chẳng phải cũng đến xem Gundam Seed[1] sao, lại còn bảo em trẻ con!”
[1] Gundam Seed – bộ phim nổi tiếng của Nhật xoay quanh nhân vật Kira Yamato và cuộc chiến giữa hai giống người: Người tự nhiên (Natural) và người chuyển gen (Coodinator)
“Em mới không lo cho chị ấy!”, Dụ Lộ mím chặt môi, ngoảnh đầu sang một bên nói: “Em đi đây.”
“Để anh tiễn em nhé?”.
Mắt nó nheo lại, nở nụ cười hơi gượng: “Không cần đâu, anh rể, anh ở lại với chị em đi.”
Điều hòa trong phòng, khẽ làm rung cánh quạt, thổi nhẹ chiếc chuông gió, tiếng chuông leng keng vào cửa kính, khiến lòng tôi chợt cũng thấy rối bời.
“Cố Tông Kỳ, có phải em được quá nhiều thứ?”
Cái gì có nhiều quá tốt quá, thì sợ sẽ nhanh mất, giống như một dòng chảy chảy qua đám cỏ xanh, thoáng chốc hoa tàn, chim bay, sông cạn, tính mạng phút chốc cũng thành sa mạc.
Vì hạnh phúc quá, nên càng thấy sợ nỗi đau khổ.
Anh nói: “Không đâu, cái gì là của em, thì sẽ mãi là của em, không phải thì níu giữ mãi cũng không được.”
“Thế anh thì sao?”
Tôi thấy ngón tay anh khẽ co lại, sau đó lại nắm chặt lòng bàn tay lại, mỗi lần anh ngập ngừng muốn nói, đều có hành động này, đôi mắt đen của anh lại nhìn tôi, đưa tay vân vê tóc tôi, bình tĩnh hỏi lại tôi: “Em thấy sao?”
Phút giây nhẹ nhàng thế này, tư duy tôi lại thấy có gì đó kỳ lạ. Thấy Cố Tông Kỳ lại nghĩ đến Hắc quản gia, vị thiếu gia kỳ quặc và chàng quản gia, tình cảnh mơ hồ đó, làm tôi bật cười.
Vậy là tôi đã đạt được hiệu quả như dự kiến.
May là tôi đã xem được đoạn kết, quản gia và thiếu gia ấy, hai người nồng ấm bên nhau, thế nên tôi không thể nhịn cười được.
Những ngày ở trong bệnh viện nhạt nhẽo, như cây nấm mọc trong môi trường ẩm ướt quá, sắp mốc.
Nhưng tôi đã nghĩ ra một cách hay để ép buộc Cố Tông Kỳ, là mỗi tối phải ngồi cùng tôi làm phiên dịch viên tiểu thuyết ngoại khoa thần kinh, chuyện này chỉ có thể là một mình tôi chia sẻ rồi, vì với chuyện ngành tiếng Anh này, chẳng ai hiểu được bệnh tụ máu não, màng dọc là bệnh gì cả.
Anh chính là quyển từ điển đa nằn, còn đáng tin cậy hơn cả CNKI[2].
[2] CNKI – China National Knowledge Infrastructure – cơ sở hạ tầng tri thức Trung Quốc.
Lúc tôi ngồi dịch, thỉnh thoảng lại phân tâm nhìn anh, khuôn mặt bình thản nhưng ưu tú, bây giờ đang ở cạnh bên tôi, không phải là vị bác sĩ Cố mặc áo blouse kia, mà chỉ là bạn tai ngồi cùng tôi.
“Câu này, dịch thế nào?”
Tôi cầm lấy xem: “Ấy, cấu trúc câu kỳ lạ thế, là một câu trong bài thơ nào đó đây, vui vẻ như một vị khách qua đường, đau đớn mà tàn nhẫn cứ bủa vây chúng tôi không rời.”
“Rất có ý nghĩa đấy chứ.” Tôi chạm nhẹ bụng dưới, “Mỗi lần ngủ em đều nghĩ ruột của em có lòi ra từ vết mổ kia không, nên chẳng dám quay người nữa.”
Cố Tông Kỳ bật cười: “Không sao, đừng nghĩ nhiều như thế chứ.”
“Bao giờ có thể ra viện?”
“Ngày kia, xem khả năng hồi phục của em thế nào đã.”
Tôi nặng nhọc thở một tiếng dài: “Bệnh viện đúng là nơi chán ngắt, chỉ có sự sống và cái chết, có bệnh tất đau đớn, có sự vội vã, toàn là màu trắng, tường, ga trải giường, áo bệnh nhân, và còn áo blouse, Cố Tông Kỳ, sao anh lại học nghề y?”
“Thì là muốn học, nên không có nghĩ nhiều lý do làm gì.”
“Đã từng hối hận chưa?”
“Chưa, sao em lại hỏi câu này vậy?”
“Chỉ là cảm thấy làm việc gì cũng không dễ thôi, đặc biệt là áp lực rất lớn ngay trước mắt, nên em chỉ hỏi xem, có chuyện gì làm anh thấy hết kiên nhẫn, thất bại chưa?”
“Có.”
“Chuyện gì vậy?”
Khóe môi anh khẽ trùng xuống: “Có lẽ là khi thấy bệnh tình không thể cứu chữa được nữa, sẽ thấy rất buồn, buồn hơn đó là khi mình không làm được gì cả, chỉ đành nhìn nó phát triển.”
“Vô phương cứu chữa sao?”
“Không hẳn là vô phương cứu chữa, còn có những bệnh không có cách nào giải thích được.”
“Ví dụ?”
Cố Tông Kỳ khẽ gập quyển sách lại, mỉm cười: “Cô bé ngốc này nên đi ngủ đi thôi, ngày mai có thể ra ngoài dạo một chút, đừng có suốt ngày ở đây xem phim hoạt hình nữa.”
“Đang hỏi anh mà? Bệnh gì vậy?”
Bóng đèn bên tay bỗng tắt phụt, ánh sáng xanh của điều hòa khẽ hắt ánh sáng, trong bóng đêm chỉ nhìn thấy điểm sáng đó. Ánh sáng màu cam ngoài hành lang, hắt trên cửa, hắt xuống gầm giường, hơi ấm từ điều hòa khẽ thổi rèm cửa sổ.
“Ngủ ngon nhé, Tịch Tịch.”
Anh hôn nhẹ lên trán tôi, có cảm giác mát nhẹ mùi bạc hà, tôi thấy trên người anh có mùi thơm thanh mát đặc biệt, rất quen thuộc, lúc ngẩn người ra thì anh đã đi rồi.
Chỉ có nụ hôn thơm ngọt, thơm ngọt như hương thơm tối mùa đông thổi đến, từng làn hương như làm thanh mát những tương tư và vương vấn thoắt ẩn thoắt hiện, giống như là những xúc cảm tình yêu đã được lưu lại hương thơm trên bờ môi vậy.
Một đêm gió lớn, ngày hôm sau tỉnh dậy thấy trời sáng hơn, không có những tầng mây dày đặc, trên bầu trời chỉ có một vài đám mây xanh thưa thớt, ánh mặt trời xuyên suốt qua đám mây mỏng, thanh thoát, đây là sự yên tĩnh hiếm hoi của ngày đông.
Tôi mặc quần áo định ra ngoài dạo một lúc, Cố Tông Kỳ không có ở phòng bác sĩ, có lẽ là đi dạy rồi, đống sách của anh để trên bàn, hơi lộn xộn, tôi tiện tay sắp xếp lại chúng.
Thấy đống sách của anh thoang thỏang mùi thơm, không phải là mùi thơm hắc, mà là mùi thoang thoảng giống như hoa thơm.
Đang nghĩ vẩn vơ, thì lật sách ra và thấy được một trang đánh dấu, tôi cầm lên ngửi thử thì thấy đúng là mùi hoa khô đó. Tôi ngửi lại, nghĩ kỹ mà không biết ai lại để mùi hoa thơm như thế này vào trong sách anh.
Một tia nắng nhỏ hắt lên lòng bàn tay, tôi chợt nhớ ra những hồi ức đã quên lãng, mà đã rất lâu rồi không nhớ lại được. Nhớ kỹ lại, giữa những việc được nhớ ra này hình như không có bất kỳ khoảng trống gián đoạn nào.
Chỉ là, có cảm giác nói không rõ hiểu không nổi, giống như tôi đang bước đi trên cây cầu thời gian, mà xung quanh đều là sương mù, còn có ảo giác mà ngay cả ánh sáng cũng không thể soi thấu.
Cảm giác này tôi rất ghét, nên tôi quyết định ra ngoài đi lại chút.
Tòa nhà cao tầng khám bệnh của bệnh viện, vẫn còn đám sương mỏng chưa tan, mơ hồ phiêu lãng, tôi bước từng bước từ tầng hai của tòa nhà, đi đến thảm cỏ phía sau của tòa nội khoa.
Có thể là sau cuộc phẫu thuật sức khỏe vẫn chưa hồi phục, nên đi được hai bước là tôi đã không đi được nữa rồi, tìm một chỗ để ngồi, chưa kịp ngồi xuống, thì phía sau có một âm thanh nhỏ nhẹ vọng đến: “Dụ Tịch, đứng dậy, đất ẩm ướt lắm.”
“Mệt rồi, không muốn làm gì nữa.”
Anh Cao Y Thần đang đứng cạnh tôi, tôi ngẩng đầu nhìn anh, dưới ánh nắng chói chang, anh không mặc áo blouse, ăn mặc bình thường, đôi mắt hơi nheo lại, đưa tay ra phía trước tôi: “Đứng dậy nào, nghe lời anh đi.”
Tôi răm rắp đứng dậy: “Sao anh không đi làm thế?”
“Mấy hôm nay đi học, thế nào, có khỏe không em?”
Tôi lấy làm lạ: “Sao anh biết em phải làm phẫu thuật?”
“Gọi điện thoại cho em thì Cố Tông Kỳ nhận, sao thế, cuối cùng cũng đã đường đường chính chính chinh phục anh ta rồi hả.”
Tôi “Hừ” một tiếng: “Mọi người còn đùa em, rõ ràng biết là em và Cố Tông Kỳ trước đây có mối quan hệ như thế, lại còn nói cái gì mà trước đây chúng em chẳng có quan hệ gì cả…”
Đầu lông mày anh hơi nhíu lại: “Trước kia á? Là quan hệ gì thế?”
“Anh không biết?”
“Anh chỉ biết một chuyện, Dụ Tịch à, đó là có một khoảng thời gian em không nhớ gì cả, anh nghĩ, thực ra lúc đó là Tần Chi Văn…Dụ Tịch, em nhìn gì vậy?”
Em nhìn gì đâu, chỉ đang nhìn tòa nhà nội khoa kia thôi, có bóng người đang đi lại, giữa lớp sương mù mỏng và trời trong xanh, hình như có đoạn dây diều cắt ngang, được thả từ ô cửa sổ.
Trong chớp nhoáng, ngay cả tư duy cũng không thể phản ứng kịp trong khoảng thời gian có một phần mười mấy giây, đám bụi trước mắt tôi bùng lên, âm thanh của lớp xi măng trên mặt đất vang lên, vụn bắn tung tóe.
Máu từ tên cơ thể người đó từ từ chảy xuống, như là ngón tay của ác quỷ giơ ra, dựa vào tốc độ ghê rợn để lan rộng bốn phía, những người có mặt lúc đó đều kinh hãi.
Trong khoảnh khắc đó, tôi thấy thời gian như ngừng lại, tôi chỉ biết nhìn, chẳng có bất kỳ một phản ứng nào cả.
Trước mặt toàn một màu đỏ, màu đỏ thẫm, giống như một chỗ nào đó trên cơ thể tôi, màu đỏ không cách nào khống chế được như muốn trào ra.
Đột nhiên, người tôi bị kéo mạnh đi, là tay của anh Cao Y Thần. Anh giữ chặt lấy gáy tôi, giấu mặt tôi vào ngực anh.
Tôi chỉ thấy lạnh, cả người lạnh toát, tim tôi như bị kéo thành một sợi dây, dường như sắp không thở được.
Tiếng anh vang bên tai tôi: “Tịch Tịch, không được nhìn, không sao, không sao cả…”
Nhưng tiếng anh xa như thế, nhẹ như thế, không có một chút cường độ nào cả, nên tôi chỉ nghe thấy tiếng hét hỗn loạn ở xung quanh, như tiếng tạp âm kim loại.
Tất cả trở thành bản nhạc hỗn độn trong buổi sáng nắng đẹp này.
Người tôi run lên, mà lại không biết được mình đang sợ cái gì nữa, cánh tay anh lại giữ tôi chặt hơn, nhưng tôi vẫn không cảm thấy tí hơi ấm nào, không có hơi ấm của cơ thể, không có cảm giác được che chở dỗ dành, nhưng lại có cảm giác an tâm, cảm giác đã có trước đây rất lâu.
Không phải cảm giác với anh, mà với Cố Tông Kỳ.
Lúc tỉnh lại, tôi cắn chặt môi, khó khăn nói được mấy từ: “Cố Tông Kỳ, em muốn…. Cố Tông Kỳ..”
Chẳng rõ từ lúc nào nước mắt đã ướt nhòe.
Trong cuộc đời này, một phần quan trọng nào đó đã vụt biến mất, tan bay như khói bụi, chẳng thể có lại được nữa.
Cao Y Thần đưa tôi về phòng bệnh, cả quãng đường tôi vẫn run cầm cập, rõ ràng là đang lúc mùa đông ấm áp, ánh nắng trước mắt tôi, như những sợi dây rối bời trước mắt, cắt đứt tầm nhìn của tôi, và cứ dần trong sắc mày đỏ thẫm kia.
Đến cả không khí cũng có mùi tanh nhẹ của gỉ sắt, lạnh băng thẩm thấu vào trái tim tôi.
“Tịch Tịch, anh đi rót cho em cốc trà nóng đã.”
“Vâng.”
Một cốc trà âm ấm, hơi ấm truyền qua cái ly thủy tinh, lòng bàn tay tôi cuối cùng cũng đã có cảm giác, nhưng tận đáy lòng vẫn là một cảm giác lạnh băng, tôi hỏi: “Anh Cao Y Thần, Cố Tông Kỳ đâu?”
Anh nhìn đồng hồ nói: “Giờ lý thuyết lâm sàng, khoảng chín rưỡi mới tan, còn khoảng một tiễng nữa cơ.”
Ánh nắng rạng rỡ từ cửa sổ tràn vào phòng, người tôi cũng thấy ấm lên, cái bóng của tôi in trên tấm ga trải giường trắng tinh, đột nhiên rất nhiều việc đã qua lại ào ạt ùa về trong đầu tôi, trái tim tê dại dần dần được đánh thức.
Những việc mà tôi đã cố tình lãng quên, giấu trong cái hộp cũ ở tận đáy lòng, khiến tôi không nỡ mở ra.
Đều là những kỷ niệm của tôi và Tần Chi Văn, là tất cả từ khi gặp cậu ấy hồi ở nước ngoài.
Đây là lần thứ hai tôi tận mắt nhìn thấy có người đang đứng xếp hàng để xuống địa ngục, lần thứ hai nhìn thấy một vũng máu to như thế, tuôn trào không thể kiểm soát được, như là nước mắt suốt một đời người, khóc cũng cạn cháy hết rồi.
Đức là một đất nước lạnh lùng, có một lượng lớn lưu học sinh đáng thương, đó là những đứa chưa tốt nghiệp cấp ba, bị đưa sang một ngôi trường xa xôi mà chả biết gì về nó cả.
Tôi và Tần Chi Văn quen một người bạn như thế, cô ấy học ở một trường cấp ba ngoại ô Berlin, những người quen biết cô ấy đều rất thích cô, tôi còn nhớ lúc tôi và cô làm quen nhau, khóe miệng hơi cong lên, nhìn đáng yêu như muốn hôn người khác vậy.
Cô thích Tần Chi Văn, có lúc tôi nghĩ, nếu như ngày ấy Tần Chi Văn ở bên cô, thì chắc đã không có chuyện đổ máu, và những đám hoa tuyết màu hồng nhạt bay trên bầu trời.
Đó là lần những bông tuyết đầu mùa ở Berlin rơi xuống, mọi người hẹn nhau ra ngoài ăn tối, tôi vừa thi xong, chuyện phát sinh rất gay go, trong lòng thấy bất an, nghĩ phải nộp tiền để thi lại, nên tôi rất buồn, chẳng có chút hào hứng nào cả.
Tần Chi Văn không ép tôi đi, tôi nổi cáu với cậu ấy nhưng cậu ấy cũng rất nhẹ nhàng với tôi, vậy là một cuộc gặp mặt không mấy vui vẻ diễn ra, nhưng lúc đó chúng tôi hoàn toàn không chú ý đến những biểu hiện khác lạ của cô gái bỏ về giữa chừng ấy.
Lưu học sinh là một nhóm bạn rất vô tư, mọi người đều đi rồi trở lại, trở lại rồi lại đi, sự ly biệt cũng dần quen với chúng tôi.
Thông thường khi tàn cuộc, bạn nam sẽ đưa các bạn nữ về ký túc xá.
Suốt quãng đường dài đó, chúng tôi đi bên cạnh nhau, nhưng dường như vẫn chưa nói hết những chuyện mà có nói cả đời cũng không hết được, từ những món ăn trong nước đến chuyện nhóm máu và các cung, cô bạn đó đang hào hứng nói chuyện, những bông tuyết rơi lên trên mái tóc cô, trong suốt như pha lê.
Sau khi về đến trường, cô đứng rất lâu ở cầu thang, một hồi lâu mới nói: “Em có thể nói mấy câu với anh được không?”
Tần Chi Văn liếc nhìn sang tôi, cười mỉm và nói một cách rất khách khí: “Muộn quá rồi, đường khó đi, có chuyện gì để lúc khác hãy nói nhé.”
Chúng tôi tạm biệt nhau ở đó, vừa đi chưa được 100m, thì nghe thấy sau lưng có âm thanh, trên nền tuyết trắng tinh, là một bông hoa máu lòe loẹt rực rỡ.
Cô bạn đó, đã nhảy lầu tự sát, một cái chết.
Sau đó chúng tôi bị gọi đến đồn cảnh sát để thẩm vấn, một người đàn ông mặt phệ mang đậm chất giọng vùng đông bắc nước Đức đến gặp chúng tôi. Sau này mới biết, anh ta là chồng của cô ấy, để được ở lại Đức, cô đã cưới một kỹ sư công trình người Đức chưa quen được bao lâu, sau lớp áo lông vũ dày cộp đó là những vết thương bị ngược đãi.
Mà gia đình cô ấy, lúc đó đã không thể cung cấp chi phí cho cuộc sống của cô bên Đức nữa, cô ấy lại chẳng muốn về nước.
Tôi nhớ lại, lúc đó tôi cứ ôm chặt lấy Tần Chi Văn, nhất định không chịu buông anh ra, trong giấc mơ luôn xuất hiện hình ảnh đó. Rất nhiều năm sau đó, khi tôi thấy bộ phim nhật Sợi dây màu đỏ, khi nhìn thấy cô gái bị bệnh tự kỷ nhảy lầu tự tử, thì cả lưng tôi đã ướt đẫm mồ hôi, lạnh toát.
Sau sự việc đó, tôi bị trả về nước học tiếp cấp ba, Tần Chi Văn ở lại học xong, thì được cho sang Thụy Sĩ học đại học.
Hình như trong trí nhớ của tôi, những chuyện vui quá nhiều, nhưng đều là những chuyện không đủ nặng ký, lúc tôi nhớ lại, thì đã không nhớ được cảm giác vui vẻ lúc đó nữa. Nhưng những chuyện đau buồn, có lẽ vì ít quá, mà mỗi chuyện đều đau đớn ghi nhớ trong lòng, nên khi nhớ lại càng thấy đau buốt thấu xương.
Tôi đã yên lặng ngồi trong ánh nắng như vậy để hồi tưởng lại cái chết đã từng ở gần bên tôi như thế.
Tiếng hộ lý thảo luận râm ran ngoài hành lang, nhưng tôi chẳng nghe thấy gì cả, tôi bình tĩnh xác định lại âm thanh và hỏi anh Cao Y Thần: “Mấy giờ rồi anh?”
Anh xem đồng hồ: “Em đang đợi anh ta à?”
Tôi lắc đầu rồi lại gật đầu: “Anh Cao Y Thần, anh biết không, đây là lần thứ hai có người nhảy lầu tự tử trước mặt em..”
“Đừng nghĩ nữa, được không em?”
“Có người cố gắng để được tiếp tục sống, có người lại muốn được giải thoát sớm, thế gian này, tại sao lại chẳng công bằng như thế?”
Bỗng, có bước chân vội vã đang đến rất gần, tôi ngẩng đầu nhìn, là Cố Tông Kỳ, khuôn mặt bị gió lạnh táp vào mặt hơi đỏ lên, đầu tóc thì rối xù, trên tay vẫn còn cầm một quyển sách dày.
“Dụ Tịch, em làm sao vậy?”
“Buổi sáng có người nhảy lầu, đúng lúc đó chúng tôi nhìn thấy, anh xem cô ấy bị hoảng sợ như này đây, anh mau lại khuyên cô ấy đi, tôi phải đi rồi.”
Cạch một cái, cánh cửa khép dần lại, chỉ còn lại tôi và Cố Tông Kỳ.
Cố Tông Kỳ bước đến, vén tóc mái tôi lên, nhẹ nhìn vào mắt tôi: “Tịch Tịch, không sao cả, sự việc sáng nay lúc về anh đã nghe nói rồi, là bệnh nhân bị ung thư phổi giai đoạn cuối, vì không chịu nổi sự đau đớn, nên nhân lúc hộ lý không để ý đã nhảy lầu, không sao, chẳng có liên quan gì đến em cả.”
“Em biết.”
Anh thở dài, nắm lấy tay tôi, bàn tay anh như mặt trời nhỏ ấm áp, cảm giác cứng nhắc và tê cứng dần tan biến, tôi mở miệng, khẽ nói: “Cố Tông Kỳ, em rất sợ, rất sợ bị chết.”
“Sợ bất kỳ ai đó biến mất từ từ trước mặt em, không có dự báo, tính mạng rốt cuộc là gì, phải thế nào mới có thể chết mà không chút hối tiếc. Nếu em chết rồi, anh có nhớ đến em suốt cả đời này không, anh sẽ coi em như vẫn đang còn sống, hay là một hình bóng đã biến mất, nếu cuối cùng vẫn phải chết, thì con người sống có cần không?”
Tôi rút tay khỏi anh, ôm chặt eo anh: “Cố Tông Kỳ, ôm em đi.”
Anh làm theo lời tôi, ôm chặt tôi vào lòng, cơ thể anh giống như bông mềm mịn hoặc nó là cát biển mềm mại, để an tâm chìm vào giấc ngủ. Tôi thì lại như một lỗ hổng nào đó của vũ trụ, mong muốn từ đáy lòng được yêu nhiều quá, khát khao quá, nên tình yêu với anh càng nhiều càng tốt, càng nặng càng tốt, để hỗ trợ cho nỗi hoảng sợ trong lòng.
Nửa trước cuộc đời, tôi thiếu nhiều tình yêu, còn nửa sau, lại yêu nhiều quá.
Nhưng bây giờ, tôi lại không nghĩ đến tình yêu hay sự tiếc nuối, mà chỉ muốn được gần gũi bởi chính sự ấm áp, sự bịn rịn của cơ thể và hơi ấm tỏa từ hai làn da gần nhau đã đem đến sức mạnh cho tôi.
Và cứ như vậy tôi lại khe khẽ cắn khóe miệng anh, từ từ thưởng thức, nụ hôn của anh không ngọt ngào, thậm chí có vị hơi chua đắng, nhưng tôi không biết mình đang làm gì, chỉ muốn được hôn, hoặc có thể là dùng cơ thể để chứng minh nỗi sợ hãi của mình.
Còn nỗi đau khổ và sự sợ hãi sắp biến mất, không phải chắc chắn đang dần mất đi đó sao, nên trong khoảng thời gian nhất định, tôi dùng cách không thể lý giải đó để thay đổi, hoặc là chuyển thành bi kịch.
Đôi môi anh vẫn mền như kẹo hoa quả, nhưng tôi lại không thấy được hương thơm ngọt thanh nhẹ ấy. Tay tôi từ từ đưa lên trên, rất ấm áp, thậm chí là mềm mại, có nét mềm mại của cành lá và sự tự hào bền bỉ mạnh mẽ.
Hơi thở của anh bây giờ không ổn định, rất nhanh, cơ thể anh ôm chặt lấy tôi, có sự thay đổi rõ rệt. Nhiều ngày gặp anh, nhưng tôi chưa thấy anh hoảng loạn bao giờ cả, lần này như đùa vậy, tôi lại không có ham muốn cơ thể, chỉ có khát khao tâm linh.
Lấy sự gần gũi của hai cơ thể để che giấu đi nỗi bất an trong lòng tôi.
Trong mắt anh có nỗi niềm nào đó mà tôi không thể hiểu được, và nó chất chứa ham muốn cay đắng bị dồn nén và một nỗi đau không tên nào đó, tôi đã cởi mấy cái cúc áo sơ mi của anh, để lộ ra bộ ngực rắn rỏi, tôi khẽ cắn bộ ngực ấy, vết cắn còn hằn trên đó.
Lúc ấy, đôi mắt tôi chắc chắn chỉ có sự bình yên, hoặc nếu khác thì chỉ là sự rung động tình cảm, chứ chắc chắn còn lâu mới có thể gọi là tình dục được.
Anh quay người tôi lại, đẩy vòng tay tôi ra, ức chế mà buồn bã nói: “Tịch Tịch, đừng thế nữa.”
Tay tôi bị anh nắm chặt, ngón tay bị giữ chặt lấy, chẳng động đậy được. Ngực anh hơi trùng xuống, khuôn mặt lúc bình tĩnh và vô tư, như tia sáng ấm áp, có pha lẫn chút dục vọng.
Tôi áp nhẹ vào tai anh, hỏi: “Cố Tông Kỳ, anh muốn có em không?”
Người anh cứng đờ lại, khẽ thả lỏng tay tôi, tôi lại hỏi: “Anh không muốn em thật sao? Anh muốn, thì tại sao lại từ chối, có phải là anh không thích em?”
“Không phải như thế.”
“Thế thì là như thế nào?”
Bầu không khí mát lạnh dần biến mất, hơi thở ham muốn đó giữa chúng tôi cũng dần bị cắt đứt. Không biết tự lúc nào mà anh đã buông lỏng tay tôi, anh mặc lại chiếc áo sơ mi, rất lâu sau mới nói: “Tịch Tịch, không phải như thế.”
“Thế thì là cái gì?”
Đôi mắt anh lại trở lại thần sắc bình thường vốn có, nói một cách mông lung: “Anh không muốn em như thế này, em chỉ có sự đau khổ và sợ hãi, không phải tình yêu, nên mới dễ dàng gần anh như thế.”
“Vậy có sao không?”
“Anh có thể giúp em chấp nhận nỗi đau đớn, nhưng không cần dùng cách này để quên đi nỗi đau…Cách này, em có biết không, đối với anh nó thật tàn nhẫn.”
Nước mắt tôi chợt trào ra.
“Em xin lỗi, chỉ là em buồn quá, buồn quá thôi, có người chết trước mắt mình, nên em rất sợ, bao nhiêu máu như thế, và còn khuôn mặt không cam tâm đó nữa. Em nghĩ, nếu một ngày nào đó những người thân xung quanh em cũng không còn nữa, thì em sẽ phát điên mất, em cũng sẽ không sống được nữa đúng không, em không biết nữa…”
Khoảng hụt hồi ức nào đó cũng khiến tôi không thể nhớ lại những gì đã qua của tôi và anh, cơ thể anh quen thuộc với hơi thở của tôi, vậy trước kia, tôi cũng như thế với anh phải không?
Tôi nhắm mắt lại, nhớ lại trong bóng tối mù mịt, mang theo chút hơi thở của anh, ký ức đó giống như tấm thủy tinh bị vỡ vụn, không thể ghép lại được.
“Sinh lão bệnh tử là chuyện đương nhiên thôi, có niềm vui thì sẽ có nỗi buồn, Tịch Tịch à, đừng nghĩ ngợi nhiều như vậy, mọi người luôn ở bên em, chẳng ai đi đâu cả, chỉ là..”
“Chỉ là gì?”
“Nếu họ chẳng may phải ra đi, cũng không phải là họ muốn như thế, vậy em vẫn phải cố gắng sống tốt chứ đúng không?”
“Kính koong”, cánh cửa phòng mở ra, bố nuôi vẻ mặt ngạc nhiên nhìn hai chúng tôi, sau đó rất bình tĩnh đóng cửa lại, tiếng ông từ cửa phòng nhẹ nhàng vọng lại: “Tiểu Cố, sau khi mổ ruột thừa không được vận động mạnh, đây là lời bác sĩ dặn.”
“Con đâu có!” Tôi vội phản ứng.
“Không có thì mặc áo vào!”
Mặt tôi đỏ bừng lên, vội vã cài lại áo, nói với Cố Tông Kỳ: “Xin lỗi, hôm nay em không nên…”
“Không sao, bữa tối em muốn ăn gì, ở đây ngột ngạt quá rồi nhỉ, đưa em ra ngoài dạo một chút được không?”
“Vâng”
Anh vuốt tóc tôi: “Giáo sư Trần gọi em kìa, anh đi xem bệnh nhân đã, muốn tìm anh thì đến phòng trực nhé!”
“Vâng, được rồi”.
Tôi mở cửa bước ra, thấy bố nuôi đang ngồi ở cầu thang, khuôn mặt nghiêm khắc: “Dụ Tịch, con có biết Dụ Lộ vừa cãi nhau với bố mẹ con, nó nói muốn ra nước ngoài đấy.”
“Nó nói muốn đi đâu ạ?”
“Đức”.
Tôi bật cười: “Đức á, nó muốn đến đó làm gì, đứa trẻ trung học sang đó, trai gái sống thử, nhảy lầu tự sát, thành dân di cư trái phép suốt ngày lo lắng trốn chạy cảnh sát, công khai đánh nhân viên trong trường, bị cảnh sát đuổi về nước, rồi nhảy thoát y buổi đêm…nhiều lắm”.
“Rồi còn nữa, muốn ở lại đó nên lấy kỹ sư xây dựng người Đức nữa.”
Tôi ngẩng đầu ngạc nhiên, cửa cầu thang có bóng một người: “Muỗi, sao cậu lại đến vậy?”
Bố nuôi nhìn tôi lấy làm lạ: “Mắt mũi thế nào vậy, con nhìn nhầm à?”
Dưới ánh đèn người đó nhìn không được rõ lắm, nhưng thấy rất quen. Anh ta bước về phía tôi, nhìn rất giống Tần Chi Văn, nhưng có phải hay không, đuôi mắt anh tròn hơn, không nhếch lên như Tần Chi Văn, chiều cao thì cũng không như Tần Chi Văn, nhưng nếu không quen nhau thật, thì đúng là tôi không thể nhận nhầm một ai được.
Tôi biết anh ta là ai, chính là anh trai của Tần Chi Văn, anh trên danh nghĩa chứ không phải trên luật pháp.
Tôi đã một lần thấy tên danh nghĩa của gia đình họ, đó là lúc trước khi tôi và Tần Chi Văn được đưa sang Đức. Ngày chủ nhật hôm đó trời mưa to, bầu trời mịt mù âm u, buổi đêm buông xuống khá sớm, ngoài ô cửa kính đầy nước mưa, ánh đèn màu vàng khiến có cảm giác nhức mắt, căn phòng cũ thì như bị ngập trong mưa, vắng lặng.
Tiếng xe từ từ tiến đến gần, cánh cửa của ngôi nhà vang lên tiếng rít, tôi rời mắt khỏi quyển sách ngẩng đầu lên, nhìn ra cửa sổ, dưới chiếc ô màu đen, có vài người đang đứng run rẩy. Lúc đang không tập trung tinh thần thì một tiếng “bốp” cốc nước bị nổ, nước nóng tung tóe trên tay, tôi liền kêu lên.
Tần Chi Văn nghe thấy liền đẩy cửa vào, thấy tôi bị như thế dở khóc dở cười: “Cậu làm gì vậy, đau không hả, có cần tớ đi lấy ít đá về để chườm không?”
Dưới tầng vang lên tiếng ồn ào, bà vú nuôi vội vã chạy lên: “Chi Văn, ông gọi cháu đến phòng sách đấy.”
Cậu ấy “Vâng” một tiếng rồi nói: “Tịch Tịch bị bỏng tay rồi, bác đưa cô ấy chút nước lạnh chườm một chút đã. Tớ sang gặp ông trước đã nhé.”
Cậu đi được mấy bước còn ngoái lại dặn: “Tịch Tịch, ngồi đó nhé, đừng nghịch linh tinh đấy.”
Nhưng Tần Chi Văn rất lâu vẫn chưa ra khỏi phòng đọc sách, đã rất muộn rồi, cảnh vật bên ngoài đã hòa vào trong màn đêm tối đen, căn nhà cũ vắng lặng, từ căn bếp tỏa ra một mùi thơm nhẹ, nhưng chẳng ai gọi đi ăn cơm cả.
Tôi ngồi không yên liền khe khẽ bước xuống cầu thang, trong phòng khách là hai người đàn ông to lớn như Tần Chi Văn. Có lẽ còn to lớn hơn anh một chút, dường như nghe thấy tiếng bước chân, nên hai người họ không ai bảo nhau đều cùng quay ra nhìn về phía tôi, khiến tôi sững người.
Người đàn ông hơi nhỏ hơn một chút nhìn thoáng qua thì giống Tần Chi Văn, anh mỉm cười với tôi, rồi lại quay sang nói nhỏ gì đó với người kia. Tôi ngốc nghếch nhìn hai người họ một lúc, sau đó lại quay về phòng mình cứ ngồi im ở đó.
Mưa bên ngoài càng lúc càng to, tất cả những âm thanh khác dường như đều bị át hết bởi tiếng mưa, trong lòng tôi như đang bị che phủ bởi một làn khói đen mờ ảo, từng lớp từng lớp che kín cả cảm quan của tôi.
Không biết ngồi như vậy bao lâu thì dưới tầng vọng lên âm thanh ồn ào, tôi chạy nhanh ra thì thấy một cặp vợ chồng đứng ngoài phòng khách, người đàn ông đó thường xuyên xuất hiện trên đài truyền hình. Ông cũng bước ra, Tần Chi Văn theo sau ông, anh nhìn thấy tôi, khẽ nhếch miệng, nhưng chẳng nở một nụ cười nào, sau đó liền cúi đầu xuống, như là chẳng để ý gì cả.
Họ bước ra khỏi phòng, Tần Chi Văn chỉ đứng trước cửa phòng mà không đi theo, bỗng nhiên người đàn ông nhỏ bé hơn kia chạy lại, đưa tay ra nhanh chóng ôm lấy Tần Chi Văn, sau đó lại chạy ra ngoài màn mưa dày đặc, đèn xe sáng lên, và người cũng nhẹ nhàng biến mất theo ánh đèn xe.
Như chưa từng có gì xảy ra vậy.
“Này Muỗi, họ là ai vậy?”
Tần Chi Văn ngồi trên ghế sofa, hơi cúi đầu, trong lòng như chất chứa đầy tâm trạng, cậu không trả lời tôi, tôi đành nắm lấy tay áo cậu ấy hỏi: “Muỗi, sao lại không để ý đến tớ thế, tớ có làm gì để cậu giận đâu.”
“Những người vừa rồi là bố mẹ tớ.”
Tôi mở to mắt ngạc nhiên: “Cái gì!”
“Từ lúc còn rất nhỏ, thì tớ đã biết bố mẹ bây giờ không phải là bố mẹ đẻ của mình, nhưng mà, không ngờ lại là mối quan hệ này, tớ bị họ bỏ rơi, chỉ đơn giản như thế thôi.”
“Họ….bây giờ họ quay về để nhận cậu à?”. Tôi hào hứng nắm lấy tay cậu ấy: “Người đó có phải là anh trai của cậu không? Nhìn rất giống cậu, giống nhau như đúc vậy.”
Cậu ấy chẳng trả lời tôi.
“Muỗi ơi, cậu sẽ trở về với họ chứ? Vậy từ sau tớ sẽ không được gặp lại cậu nữa sao?”
Xung quanh chúng tôi là khoảng không gian cô tịch, hơi mước mưa trong không khí bắt đầu bốc lên, tôi cảm giác như giọng nói mình cũng như bị ngấm nước mưa, giọng khàn lại, cửa phòng rít lên một tiếng rồi bị mở ra, như là tiếng kêu của con chim sắp chết.
“Tịch Tịch, không phải đâu, họ không cần tớ nữa rồi, họ muốn đưa tớ sang Đức.”
Những ngón tay của cậu ấy gập lại, co vào lòng bàn tay, cổ tay đặt lên bàn trà lạnh như băng, khẽ run lên: “Cậu có đi cùng tớ không, cùng tớ đi Đức được không?”
Tôi không do dự đáp: “Được.”
Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy người nhà cậu ấy, một người cha bỏ rơi con trai mình, chiếc thẻ tín dụng lạnh băng và tiền là những gì họ bù đắp cho cậu ấy.
Sau đó khi ở sân bay quốc tế gặp được người anh ruột của Tần Chi Văn, anh chỉ đứng im một chỗ, không đi đâu một bước nào cả, lặng lẽ quan sát chúng tôi.
“Thật ra, có lúc tớ nghĩ, nếu lúc đó người được bố mẹ giữ lại là tớ, thì bây giờ cuộc sống của tớ sẽ như thế nào?”
“Anh hai rất tốt với tớ, bọn tớ cùng nhau đến quán game chơi, đi đá bóng, đó đều là những chuyện làm lúc bố mẹ không biết.”
“Tịch Tịch, chào anh hai đi, có thể rất lâu chúng ta không được gặp anh ấy đấy.”
Và đây là lần thứ tư tôi gặp anh hai của Tần Chi Văn, phong thái và dáng người hai người nọ rất giống nhau, anh bước đến và hỏi tôi: “Em nhìn rõ chưa? Lần này không phải là Tần Chi Văn.”
Tôi gật đầu, có chút gượng gạo: “Anh hai, chào anh”.
“Nghe nói em phải nhập viện, anh đến thăm, thế nào rồi, đã khỏe hơn chưa?”
“Em không sao, bệnh đau ruột thừa thôi mà, cũng sắp được xuất viện rồi, đúng rồi, anh hai, Tần Chi Văn đâu rồi? Lâu lắm rồi em không gặp cậu ấy”.
Anh khẽ cười: “Không sao, dạo này nó có chuyện rất bận, em sẽ sớm được gặp nó thôi”.
Tôi cảm thấy giọng điệu của anh có gì đó không bình thường, nhưng cũng không hỏi thêm, anh cười và quay sang nói với bố nuôi tôi: “Giáo sư Trần, cháu có việc muốn gặp bác, lúc nào thì bác có thời gian?”
Bố nuôi gật đầu, quay sang nói với tôi: “Con có gọi điện về nhà không, chắc nhà con sắp nổ tung rồi đấy”.
Tôi “Vâng” một tiếng rồi bảo: “Chẳng liên quan đến con”.
“Cái con bé này, thôi được rồi, đi tìm Cố Tông Kỳ của con đi vậy, nhớ là đừng có làm gì quá mạnh, bố biết chắc là giới trẻ bây giờ rất dễ bị kích động, ái chà, con sao mà lại nhìn bố như thế, bố đi đây…”
Tôi “Vâng” một tiếng, lại nhìn anh hai, đôi mắt cá tính như Tần Chi Văn, nãy giờ vẫn nhìn tôi, hình như là đang suy nghĩ cái gì đó, linh tính mách bảo tôi có chuyện chẳng lành.
“Dụ Tịch, chúc em sớm hồi phục, tạm biệt em”.
Sinh viên thực tập thay nhau chạy đến phòng trực bác sĩ chụp ảnh, một cô sinh viên đã lôi hết những thủ thuật ép buộc rồi, nhưng mấy vị bác sĩ nội trú vẫn sống chết không chịu: “Làm gì vậy, chụp ảnh chúng tôi để làm gì?”
“Đẹp mà, nên tất nhiên là phải chụp ảnh rồi, nào, không phải ngại gì cả bác sĩ ạ, tự nhiên đi….”
“Ôi sợ các em chụp rồi cho người khác xem họ sẽ sợ chết khiếp mất, hay là thôi đi.”
“Ái chà, thầy nói thế này em mới nhớ ra đấy, em đã chụp lại hiện trường vụ nhảy lầu sáng nay đấy, các thầy cô có muốn xem không?”
Mọi người ầm ầm một lúc rồi bỏ đi, Cố Tông Kỳ chạy lại nói với tôi: “Bọn họ ồn ào quá, một lúc là hết thôi, em đừng đứng ở đây nữa, à, giáo sư Trần tìm em có chuyện gì thế?”
“Chuyện của Dụ Lộ, bố em bảo con bé làm ầm lên bảo muốn đi nước ngoài.”
“Em nghĩ thế nào?”
Tôi mím môi: “Em không muốn nó đi, những tháng ngày du học không dễ dàng tý nào, nhưng em lại không muốn khuyên nó, tránh việc biến ý tốt thành ý xấu.”
“Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh mà.”
Tôi bỗng quay người lại, cười cười: “Cố Tông Kỳ, em rất rất không thích Dụ Lộ gọi anh là anh rể.”
Anh chợt lặng người một lúc, rồi cười phá lên: “Trẻ con mà”.
“Trẻ con á? Trên thế gian này thì trẻ con là cứng đầu cứng cổ nhất đấy, tư tình và nỗi nhớ luôn được giấu kín. Dụ Lộ gọi anh là anh rể, làm em nhớ đến cái cô A Tử trong Thiên Long Bát Bộ. Em cực ghét cô ta, cũng rất ghét cô ta gọi anh rể Kiều Phong”.
Mắt tôi gian gian liếc anh: “Vì A Tử là một cô gái gian ác, muốn cả đời đều được ở bên Kiều Phong nên đã giả như không có gì với anh ta, không ngờ cuối cùng vẫn chẳng được anh ta để ý đến.”
Cố Tông Kỳ rộng lượng nhìn tôi: “Dụ Lộ là Dụ Lộ thôi mà.”
“Em cũng thấy nó đúng chỉ là Dụ Lộ thôi, à đúng rồi, Cố Tông Kỳ, bao giờ em có thể ra viện, lâu lắm rồi không đi học, ông chủ nhìn thấy em là đã tức điên lên, mà còn giờ đọc sách buổi chiều, em cũng đã thiếu mất mấy tiết rồi”.
“Được rồi, hôm nay đã viết phiếu kiểm tra rồi, tất cả bình thường thì có thể xuất viện thôi”.
Buổi trưa tôi ngủ rất lâu, ngủ dậy đầu tôi thấy lơ mơ, mơ màng nhìn ra đám người ngoài cửa, tôi nhanh chóng nhảy xuống giường, thì thấy chủ nhiệm khoa ngoại đang đứng đối diện với của phòng tôi, lắc đầu rồi đi luôn, còn một bác sĩ và người nhà bệnh nhân đứng đó.
Người đàn ông đó, đứng bên giường bệnh lặng lẽ thu dọn đồ đạc, khuôn mặt đen sạm không có chút biểu cảm, khuôn mặt như bị đóng băng vậy, Cố Tông Kỳ thấy tôi đứng bên liền đi đến: “Tịch Tịch, ngày mai có thể ra viện rồi”.
Mắt tôi không rời khỏi giường bệnh đó: “Có chuyện gì vậy nhỉ?”.
Lông mày anh chau lại, quầng mắt hằn rõ màu nâu, lúc nãy tôi mới nhận thấy Cố Tông Kỳ mấy ngày hôm nay rất chăm chỉ làm việc, hầu như không về nhà, hằng ngày đều ở lại bệnh viện chăm sóc tôi.
“Ra đây rồi anh nói với em”.
“Bệnh nhân ung thư túi mật đấy, đã di căn sang có cơ quan khác rồi, mấy ngày trước có mổ nhưng chỗ bị ung thư không biết tại sao nhìn lại giống như là tào phớ vậy, ở bụng thì về căn bản là không rõ ràng, chẳng có cách nào phẫu thuật, nên chỉ còn cách khâu lại thôi”.
“Sắp chết rồi à?”.
“Ừ, chẳng bao lâu nữa sẽ ra đi thôi”.
Tôi nghĩ một lúc rồi nói: “Cố Tông Kỳ, buổi tối anh không phải ở lại với em đâu”.
“Sao vậy?”.
Tôi đặt tay lên ngực anh: “Anh đã trực mấy đêm rồi, bây giờ anh không phải là trưởng ban trực đêm nữa đâu, hơn nữa tinh thần anh không được ổn lắm, bây giờ lúc anh vào phòng mổ em còn sợ anh sẽ ngất đấy, tối nay về nhà nghỉ ngơi đi nhé”.
“Anh không sao”.
“Cố Tông Kỳ, không được chối nữa, buổi tối anh về nhà sớm đi, mà em cũng khỏe hơn nhiều rồi, hôm nay là đêm cuối cùng ở trong viện mà, liệu còn có chuyện gì xảy ra nữa chứ?”.
Anh vẫn không trả lời, có người gọi: “Giường 59, bệnh nhân đã qua đời”.
Cố Tông Kỳ vội vã chạy đến đó, tôi cũng chạy theo sau. Bà Hòa Y nằm trên giường đó, người già thường muốn đưa xác mình về nhà chôn, vì ở quê có tục này, con người chết rồi thì không được để ở nơi khác.
Ông cụ không nhỏ một giọt lệ, chỉ bình thản, thậm chí lạnh lùng nhìn bác sĩ một cái, rồi khẽ cúi đầu thu dọn đồ đạc. Sau cùng, ông nhét một ít tiền gọi 120[3], rồi vờ như rất gấp gáp, đưa xác người lên xe, người chết đã được đưa đi, còn lại những sinh viên thực tập ở đó, chẳng một ai nói câu nào.
[3] 120 – số điện thoại khẩn cấp gọi xe cứu thương của Trung Quốc
Một thoáng, là giường bệnh đó lại trống không, màu trắng cô tịnh bao trùm căn phòng.
Trong phút chốc, tôi cảm thấy mỗi người chỉ như là một hạt bụi bé nhỏ trong cái vũ trụ bao la này.
Thượng đế ngồi trên cao nhìn xuống chúng sinh, bệnh nhân đi rồi, cái xác đã chết cũng sẽ quay về với cội nguồn, có người căm hận, có người vui vẻ, lại có người giải thoát, cũng có người đau lòng.
Với những người cao sang mà nói, thì tất cả những gì xảy ra đều tự nhiên bình dị như thế, còn với những người thấy hèn thì đây là tất cả cuộc đời.
Sinh lão bệnh tử mà.
Tôi chợt hy vọng tấm lòng tôi khoan dung hơn, có thể bình tĩnh mà đối diện với sinh tử, đối diện với ly biệt, tôi hy vọng chuyện sinh tử của tôi không cần người ta nghĩ đến và tưởng nhớ.
Nhớ đến câu nói của Băng Tâm: Kịch điểm của lòng bác ái sẽ trở thành sự thờ ơ.
Và tôi lại đứng trong hành lang vắng tanh, mỉm cười với Cố Tông Kỳ.
Buổi tối, ngoài trời lất phất mưa, văn phòng bác sĩ bay ra mùi cá om cà tím. Tôi mở cửa sổ phòng mình cho những mùi tạp khí bay ra ngoài, tôi thấy nước bóng loáng trên mặt đường.
“Tịch Tịch, anh về nhà đây”.
Tôi quay người ra, Cố Tông Kỳ đang đứng trước cửa phòng, anh mặc một bộ trang phục hằng ngày, tôi vội chạy ra hỏi: “Mưa rồi, anh có ô không?”.
“Không sao, chỉ mưa nhỏ thôi, anh bắt xe về là được”.
Bỗng nhiên không muốn để anh về, hình như chỉ có sự có mặt của anh mới làm tôi thấy mình đang tồn tại, nhưng tôi vẫn cố nói: “Cố Tông Kỳ, về đến nhà thì nhắn tin cho em, đừng có bận xem luận văn nữa nhé, ngủ sớm chút, mai còn phải đón em ra viện đấy”.
“Ừ, anh biết rồi”.
Không biết thế nào, nhưng ở bên anh là tôi lại thấy rất ấm áp, một khi xa anh, cơ thể lại chuyển sang lạnh ngắt, anh mang đến cho tôi cảm giác bình yên không tên, vì những gì trống rỗng trong quá khứ kia như thủy tinh trong suốt, tôi không bước qua được, chạm vào nó thì lạnh như băng, tôi chỉ thấy cái bóng của chính mình thôi.
Anh bước đến đầu cầu thang rồi nhưng tôi vẫn đứng đó nhìn theo anh, hình như anh hơi phân vân, nên đi được một đoạn xa rồi lại quay lại, khẽ vuốt tóc tôi nói: “Sao thế? Sao lại đần ra như thế?”.
“Không, không sao cả…”.
Anh cười cười: “Em xem, em lại đang gượng gạo kìa, em đang nghĩ gì thế?”.
Tôi chau mày lại: “Cố Tông Kỳ, hình như là em rất sợ bệnh viện, em luôn có cảm giác không an tâm”.
“Thế thì anh sẽ ở lại đây với em tốt hơn đấy”.
Tôi lắc đầu, lườm anh một cách yếu ớt: “Em chỉ nói thế thôi, anh thấy chán không, mau về đi. Thang máy đến rồi kìa, anh còn chưa chịu đi à, mau đi đi chứ!”.
“Anh biết rồi”. Anh vén tóc mái tôi lên, nhẹ hôn lên trán tôi nói: “Về đến nhà sẽ gọi cho em nhé”.
“Vâng, em biết rồi”.
Buổi tối anh Cao Y Thần đến thăm tôi, lúc đó tôi đang xem một quyển sách rất hay, Giới thiệu về người nhóm máu O, trong đó tôi thích phần: “Tình nhân của mọi người” – có người yêu thật sự hay là chỉ yêu chơi bời, nhưng nhất định không ngoại tình thật sự, vì thực tế là rất phiền phức, tôi đọc đến đoạn đó mà cười nắc nẻ.
“Cười gì vậy, buổi sáng còn thấy u sầu, buổi tối đã lại tươi tỉnh như kia”.
“À à, buồn cười lắm, anh Cao Y Thần, anh thuộc nhóm máu gì?’.
“Nhóm B”.
“Không có gì, em lại không có quyển sách về nhóm máu B, anh xem đi trong này nói về tính cách của em có đúng không – cơ bản là dễ gặp tiếng sét ái tình, em thường xuyên thấy bí bức, tại sao lại đam mê anh ấy, đúng lắm đấy!”
“Anh thấy trong này nói rất đúng với em, thực ra là rất giống Hoạn Thư đấy”.
Tôi lặng im một lúc “Đâu có, em vốn là người rộng lượng mà”.
“Thôi đi, em định giả vờ với anh hả”. Cao Y Thần khẽ cười: “Dụ Tịch, chúng ta quen nhau lâu rồi, em còn nhớ không?”.
Tôi định thần lại: “Bao lâu nhỉ? Lần đầu tiên em gặp anh là trong đêm tiệc của học viện Y học, phải không nhỉ, em còn nhớ lúc đó nhìn anh rất phong độ, lúc đó là anh tốt nghiệp rồi nhỉ?”.
“Không phải, đó là lần đầu tiên em gặp anh, còn lần đầu tiên anh gặp em là khi em đi tự học cùng với Đồng Nhược Thiên, còn nhớ không, buổi tối đêm Noel đó, ở phòng học tầng ba”.
Tôi cố gắng lục tìm trong đầu mình, cuối cùng cũng mơ hồ nhớ ra đêm Noel mấy năm trước, đó là đêm hội Noel liên kết hữu nghị năm trường đại học, tôi không tham dự mà đến phòng tự học với Đồng Nhược Thiên.
Đó là đêm Noel nhạt nhẽo nhất, kỳ thi tiếng Anh cấp bốn và cấp sáu vừa kết thúc nên phòng tự học chỉ có vài người, tôi ngồi bên cạnh Đồng Nhược Thiên. Nhìn anh vùi đầu trong đống sách vở, lại thấy bản thân mình thật đáng thất vọng, nên tôi khẽ đứng dậy ra khỏi phòng học.
Những bóng đèn phủ kín bầu trời đêm lễ, tiếng vỗ tay cổ vũ vọng đến. Tôi bỗng thấy thất vọng, thấy mình không đủ giỏi, ở bên người con trai mình không quan tâm một cách vô tư, mà từ bỏ sở thích và cảm hứng của chính mình, chỉ bởi tôi cả nể.
Thế nhưng tôi lại không nỡ rời xa anh, không nói được tình cảm của mình, chỉ là chuyện tàn nhẫn như vậy tôi làm thế nào cũng không thể mở miệng mà nói ra được.
Nghĩ mãi một hồi, tôi không kìm đực thở dài một cái, trong bóng đêm có tiếng bước chân đang đến gần, tôi quay đầu lại nhìn thấy Đồng Nhược Thiên: “Sao vậy, trong phòng ngột ngạt quá, em ra ngoài hít thở chút thôi”.
Đôi mắt anh giống như một dải ngân hà trong màn đêm, dưới ánh đèn khuôn mặt anh như ánh trăng trong sáng, lúc đó tôi như say mê, anh nói khẽ vào tai tôi: “Tịch Tịch, quà Noel cho em này”.
Nụ hôn bất ngờ lên má tôi.
Nụ hôn đầu tiên trong ký ức tôi, chẳng có gì kỳ diệu và đẹp đẽ cả, chỉ là tôi rất bị động nhận lấy nó, lúc đó tôi nghĩ, có lẽ đúng là tôi không thật sự yêu người này, chỉ là, quen cảm giác bên cạnh có một người thôi.
“Nhớ ra rồi chứ, ha ha, lúc đó hai đứa bé bọn em trốn ở tầng dưới tòa nhà để hôn nhau”.
“Soạt” một cái, mặt tôi đã đỏ lên: “Giời ạ, đã qua lâu rồi, anh còn nhắc lại làm gì?”.
“Ừ, đã lâu rồi, đúng là rất lâu rồi. Dụ Tịch, em biết lần đầu tiên nhìn thấy em anh nghĩ gì không?”.
“Nghĩ gì vậy?”.
“Anh nghĩ, thật đáng tiếc, lại là bạn gái của thằng em khóa dưới mình”. Anh khép nhẹ đôi mắt, trong trạng thái đó có những sự chân thật không giống nhau. “Anh là một người sống có nguyên tắc mà”.
Tôi nhìn anh bằng con mắt miệt thị: “Anh còn có nguyên tắc sao?”.
“Sai rồi em, nếu mà anh thích một người con gái, chỉ cần cô ấy chưa kết hôn là được, cô ấy là bạn gái của em khóa dưới hay anh khóa trên cũng được, ai mà đi suy tính được nhiều như thế chứ”.
Tôi lườm lườm anh: “Anh đang giải thích hả?”.
“Không, chỉ là sau khi bị tổn thương thì tìm cho mình một lí do thôi”.
Đôi mắt anh bỗng chuyển sang màu đen rất đậm, mà lại sáng tỏ như tia sáng: “Dù sao thì anh cũng chẳng thích em đâu, nên làm một ông anh vẫn được rồi, cứ trêu mãi em cũng chẳng còn tâm trí đâu”.
“Sao em biết là anh sẽ không thích em, nhỡ…”.
Anh cười lên: “Em á, nhìn bề ngoài thì chẳng thích ai cả, nhưng thực ra nội tâm thì giằng co yêu ghét kinh lắm, và mặc dù có ghét, nhưng mà vẫn có thể gặp mặt chốc lát được, nhưng nếu mà gặp phải đối tượng làm gì cũng thấy phiền phức thì em bất luận thế nào cũng không muốn cùng hắn được thở chung trong một bầu không khí với hắn đâu”.
Tôi không tin nổi nhìn anh: “Không thể nào, sao anh lại hiểu em như thế…”.
“Vừa rồi đã tiện thể nhìn qua, cái quyển sách về nhóm máu gì kia của em, thuận miệng thì nói ra thôi, anh nhìn qua là nhớ, em đừng hâm mộ anh quá, đừng có cắm sừng Cố Tông Kỳ nhé. He he, điện thoại sáng kìa, oa, người của em gọi đến kiểm tra đấy, anh đi đây, rảnh thì đến anh chơi nhé”.
Anh vừa đi được vài bước, lại hớn hở quay lại: “Buổi tối có muốn đến phòng hành chính để ngủ không, Cố Tông Kỳ không ở đây, không có vòng tay ấm áp đâu, để anh thay anh ta cho”.
“Hứ!”.
“Sao thế? Nhận điện thoại chậm thế à?”.
Tôi nhảy xuống gường, đi đi lại lại trong phòng, khẩu khí không giấu được niềm vui: “Không có gì, vừa rồi anh Cao Y Thần đến nói chuyện với em một lúc, à thế anh về đến nhà chưa?”.
“Vừa về đến nơi, nói chuyện gì vậy?”.
“Sách, bọn em vừa nói về một quyển sách rất hay, Cố Tông Kỳ, anh nhóm máu A phải không?”.
Anh có hơi hoài nghi: “Ừ, sao vậy?”.
Đầu dây bên kia có tiếng leng keng khe khẽ của đồ dùng kim loại, tôi cười: “Quả thật, nhìn anh nghiêm túc như thế, rồi cả dáng vẻ thành thật là biết, một khi thích ai đó anh sẽ muốn tiến tới hôn nhân, dù sao thì yêu cuối cùng cũng đề là kết hôn mà, Cố Tông Kỳ, anh là người như thế à?”.
“Ừ?… Tịch Tịch, anh…”.
Liền nghe thấy ầm một tiếng, hình như có có cái gì rất nặng rơi xuống, có tiếng choang trên nền nhà, tiếng anh bất lực vọng lại: “Tịch Tịch, em đừng đột nhiên nói ra những lời ngoài mong muốn như thế…”.
Tôi không nhịn được cười, tâm trạng thấy rất thoải mái, một Cố Tông Kỳ như thế này, về cơ bản là chấp nhận được, tôi quyết định thật thà một chút không trêu anh nữa: “Em nói trên thế thôi, thôi nhé, anh mai đi ăn cơm đi”.
Sau đó tôi nhanh chóng tắt điện thoại, trong lòng thấy rất vui vẻ.
Màn đêm nhẹ nhàng bao trùm thành phố yên tĩnh này, đám mây dày đặc đè nặng lên bầu trời, tôi đứng ở cửa sổ, nhìn ra phía bóng đèn xa xa đang hắt ra những tia sáng đỏ mờ mờ, tôi đoán mùa đông chẳng bao lâu nữa sẽ đến.
Lại nói chuyện phiếm với Cố Tông Kỳ một lúc, đến cả chào tạm biệt cũng nói mấy lần liền mới chịu cúp máy. Tự cười mình ngốc nghếch, nhưng cảm giác hạnh phúc bé nhỏ tràn ngập cứ xâm chiếm trong lòng, như nước suối cuộn lên từ đáy lòng.
Thế nhưng thường sẽ có rất nhiều những câu trả lời ẩn chứa đằng sau tấm gương cuộc sống, tôi cứ dõi theo nó mãi, mà lại chẳng đủ dũng khí để mở bung nó ra, vì Cố Tông Kỳ nói, Tịch Tịch, nếu như bây giờ em thấy mình rất hạnh phúc, thế thì cần gì phải nhớ lại quá khứ.
Đêm đó, tôi mơ một giấc mơ kỳ lạ, tôi mơ thấy mình đang chạy trên một con đường dài, mùi nhựa trên sân vận động, bỗng nhiên được phủ đầy lớp hoa tuyết, con đường đó dài như thế, khiến tôi có chạy thế nào cũng không đến cuối đường.
Bên tai có tiếng khóc nức nở, rất nhẹ, nhẹ như bông hoa rụng rơi xuống nước, nhưng rất nhanh lại chẳng thấy gì, giống như sự trầm lặng của cái chết.
Trong bóng đêm, tiếng tuyết rơi theo nhịp điệu.
Tôi giật mình ngồi bật dậy, không biết là từ lúc nào cửa phòng đã bị mở ra một khe nhó, ánh đèn bên ngoài từ khe hở hắt vào trong phòng, mang theo một ít bụi nhỏ làm mờ mắt tôi lại.
Ngoài hành lang có tiếng bước chân khe khẽ của hộ lý, tôi không bật đèn, kéo một chiếc áo lên mặc và bước ra ngoài, thì nhìn thấy cửa phòng đối diện có một cô gái nhỏ bé hơn tôi đang đứng đó.
Từ trước nay tôi chưa thấy có ai ở trong bệnh viện lại khóc nghe thương tâm như vậy, nước mắt đã trở thành một loại chất lỏng giá rẻ, đưa cho cô gái một tờ khăn giấy, tôi hỏi nhỏ cô: “Đừng khóc nữa, cô sao thế?”.
Tôi cũng không biết mình đang làm điều này là vì cái gì, là bản năng, hay là sự đồng cảm, tôi cũng không rõ nữa.
Cô cầm lấy tờ khăn giấy, úp mặt vào tay, và phải một lúc rất lâu sau đó lúc tôi bắt đầu thấy lạnh toát, thì cô nói: “Bên trong kia là bạn trai em, chị có tin không, bác sĩ nói anh ấy không ổn nữa rồi, nhưng ba ngày trước, anh còn ở bên em rất khỏe mạnh mà, còn đi ăn cơm cùng bạn bè em nữa”.
Giọng nói của cô đã không còn bình thường nữa, dường như đó là tiếng khóc của bộ não, được phát ra một cách cứng nhắc, lúc ra đến không trung, nó lập tức vỡ vụn.
“Anh ấy nói dối em, ba năm trước anh đã làm phẫu thuật cắt bỏ phần ung thư dạ dày, em lại chẳng biết gì cả, chẳng biết gì hết, bây giờ anh nói với em là anh phải chết, em phải làm thế nào đây…”
Cô gái từ từ khụy người xuống cạnh bức tường lạnh băng, quỳ trên sàn, mái tóc dài xõa trên cánh tay cô. Tôi mơ hồ nghe thấy tiếng khóc đó, nó là một loại kiềm chế, bi thương đến khóc than trong tâm hồn, đau đến tận xương tủy, tôi chỉ có thể đứng đó mà nhìn cô, chẳng thể làm gì được.
Đột nhiên trong phòng có tiếng động nhỏ, một giọng nói yếu ớt vọng ra: “Lâm Lâm, em đang ở đâu?”
“Ôi” một tiếng cô gái liền đứng dậy, vội vàng lau nước mắt, sau đó tôi ngạc nhiên khi thấy cô chẳng còn một giọt nước mắt nào cả, mà hơn thế khóe miệng cô còn nở nụ cười bình thản, giọng nói cũng trở nên nhanh nhẹn: “Em đây”
“Em đang hỏi bác sĩ về tình trạng bệnh của anh, không sao cả, anh cứ nghỉ ngơi đi, em luôn ở đây, anh tỉnh dậy là thấy em”
Bên trong có âm thanh vọng ra, dường như là tiếng bị kiềm chế đến tột cùng, âm thanh này tôi nghe rất quen thuộc, đó là tiếng của những bệnh nhân bị cơn đau giai đoạn cuối bệnh hành hạ, có lúc thuốc giảm đau cũng không có tác dụng, khiến bệnh nhân đau đến mức chết đi sống lại.
Đau rồi lại thấy tê cứng, tê cứng rồi lại đau, cái chết mới là sự kết thúc cuối cùng.
Quay người ra cô gái lại khóc, hai tay bắm chặt lấy bức tường không có nếp gấp khúc nào, càng nắm càng chặt.
Tôi thấy trong màn đêm vắng lặng kia tuyết rơi càng lúc càng nặng, bóng đèn trắng ngoài cửa sổ bệnh viện lại chuyển thành mơ hồ, tuyết bám trên cửa kính sẽ lại thành những giọt nước trong veo, màu trắng nhợt phủ kín trời đất.
Hộp kí ức như có một cái vít đóng “bộp” một cái, rơi trên mặt đấy, phát ra âm thanh ảm đạm mà trong veo, như có cái gì đó muốn vụt ra ngoài. Nhưng, tôi lại mơ hồ chờ đợi sự thật xuất hiện, trôi nổi mà xuất hiện chỉ là sự bối rối không rõ ràng.
Tôi trở về phòng mình khi cơ thể đã lạnh đến mức không còn cảm giác, một đêm mất ngủ.
Ngồi bên khung cửa sổ nhìn tuyết rơi cứ như đây là sự kết thúc của đời tôi.
Buổi sớm, tôi mơ mơ màng màng bị lay dậy, mở mắt ra là thấy Cố Tông Kỳ với cặp lông mày đang hơi nhíu lại, hơi ấm từ tay anh truyền sang người tôi: “Sao thế? Sao lại ngủ ở đây vậy? có chuyện gì xảy ra à?”.
Tôi lắc đầu: “Không sao, đêm qua xem tuyết rơi quên cả ngủ”.
“Sao thế, hình như có tâm sự gì à?”.
Khuôn mặt bi sầu của cô gái đó, cái dáng vẻ mạnh mẽ mà vui vẻ, lại một lần nữa xuất hiện trong đầu tôi, tôi liền hỏi anh: “Phòng đối diện đó có phải cũng là một anh chàng trạc tuổi em không?”.
“Ừ, đúng đấy, giai đoạn cuối ung thư dạ dày, sao vậy?”.
“Không cứu được à? Một chút hy vọng cũng không có sao? Chẳng phải là có thể dùng tia phóng xạ và thuốc nữa mà?”.
Sự vô tư bình yên trong đôi mắt anh dần biến mất thay vào đó là những lo âu đoán đúng tâm trạng tôi: “Tịch Tịch, em làm sao vậy? Nghe anh nói, cậu thanh niên đó ba năm trước đã làm phẫu thuật cắt bỏ phần dạ dày bị ung thư, bây giờ bệnh đã di căn, đã không có cách nào nữa rồi”.
“Sao thế, tối qua làm sao hả?”.
“Em… Em không biết, cô gái đó, bạn gái anh ta khóc rồi lại mỉm cười, em không nhớ nữa, em chỉ thấy hình như, em nhớ lại một chút, nhưng đúng là một chút đầu mối cũng không có”.
Người tôi bị anh ôm chặt, tôi rất sợ hãi, ngay cả tôi cũng đang cảm nhận thấy anh đang run lên, vòng tay của anh chặt như thế, xương va vào nhau như phát ra tiếng kêu, anh vỗ về tôi: “Không sao, không sao cả, qua rồi là tốt rồi mà”.
“Chúng ta đi thôi, Tịch Tịch, đừng nghĩ nhiều nữa, nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ gì nữa nhé”.
Vì buổi sáng ký túc không có nước nóng, nên tôi về nhà Cố Tông Kỳ.
Trên đường màu trắng phủ kín, cả thành phố như một bệnh viện lớn, đã bị màu trắng âm u và sự sợ hãi bao trùm, như ngụ ý tôi có một số việc đã từng bị tuyết trắng cuồn cuộn như thế này bao phủ, đợi đến khi tuyết tan chảy thành nước, thì trí nhớ bị chôn vùi kia mới dần lộ diện. Nó trong trí nhớ của tôi, mở mắt ra là cười gian xảo với tôi.
Vậy là cuộc sống của tôi bị đảo lộn.
Lúc đó tôi đã không nhớ một số người một số việc, sau đó tôi mới hiểu rằng, những người đó, những việc đó, là những thứ dịu dàng mà vững chắc luôn ở bên tôi, chưa bao giờ rời xa.
Cố Tông Kỳ, tôi đã từng hỏi anh, là một bông hoa có thể sống được bao lâu, trong năm tháng cô đơn của tôi, trong sâu thẳm trí nhớ trống rỗng kia, em nhớ anh đã đưa cho em một bức tranh của Van Gogh Hoa hướng dương màu vàng rực rỡ, cành lá dang rộng.
Sau này tôi mới biết, ngôn ngữ của hoa hướng dương là tình yêu thầm lặng.
Như những năm tháng cô đơn đó, anh vẫn dành sự chăm sóc cho em.
Trong hơi nước ấm, nhìn mình trước gương mờ ảo, bỗng nhiên nước mắt trào ra.
Những mảng ký ức đã qua, cuối cùng lại từ từ quay lại trong đêm tuyết rơi trắng xóa ấy, đằng sau tổn thương đã được chôn kín đó, đằng sau bi kịch mà tôi không muốn đối diện với nó, tình yêu của anh, trong giấc mơ của tôi và trong hiện thực, nó dài và miên man, tựa như câu thơ.
Vậy là nỗi cô đơn của tôi lại bừng nở.
Vậy thì, Cố Tông Kỳ, em cũng nên quên anh đi, xin lỗi anh, em yêu anh.
Yêu anh như yêu chính bản thân mình, như người thân yêu thương anh, tiếc là, không phải như yêu người yêu, yêu anh như thế.
Vậy thì, đã đến lúc cần sự lãng quên.
Tôi lau đôi mắt đã đỏ lên, luống cuống lau người, thay một bộ quần áo ngủ mới. Hơi nước mờ ảo trên kính đang tan dần, mặt tôi cũng dần tươi tỉnh hơn, lại trở về là Dụ Tịch mọi khi.
Dưới mắt quầng thâm chỉ còn mờ mờ, nhắc tôi về ác mộng đêm qua, còn có rất nhiều điều trống vắng trước đây, bí mật đã bị thời gian che lấp.
Chỉ là, biết tin tức như thế, tôi bỗng thấy bình tĩnh, sau khi một giấc mơ đẹp đẽ quá dần bị biến mất, chỉ còn lại là sự tiếc nuối.
Có lẽ, trong ý thức của tôi đã tự chấp nhận được một điều xấu như thế.
Nhưng chỉ là bản thân mình, là sự chống chọi bản năng mà thôi.
Tôi lòng đầy tâm trạng bước ra ngoài, ngẩng đầu lên thì thấy trên bàn ngoài phòng khách là một bát cháo nóng hổi và những món ăn được bày biện, lúc đó mới thấy bụng mình trống không, Cố Tông Kỳ cười: “Nhanh lại ăn thôi, ăn xong thì đi ngủ”.
Tôi nhận lấy đũa anh đưa cho, nếm một miếng, toàn là bữa ăn dinh dưỡng của bệnh viện, không có cảm giác muốn ăn. Cháo được hầm khá kỹ, vừa đủ nóng, hơi nóng đưa lên từ tận đáy lòng làm dễ chịu từng bộ phận trên cơ thể.
Sau khi ăn xong, anh đưa khăn cho tôi lau lại tóc vẫn còn đang ướt, tay anh nhẹ nhàng nắm lấy tóc tôi lau nhẹ, giống như bảo vệ tóc tôi trong lòng bàn tay anh, trái tim tôi lại rung động, cả người tôi lại như tập trung vào chỗ này.
Có một loại người, vô tư không suy nghĩ, thậm chí là ngốc nghếch không để bụng thứ gì bao giờ, tâm can thế nào cũng không đoán được, nhìn bề ngoài thì rất thanh bình, nhưng nội tâm lại hoàn toàn khác.
Từng cho rằng một người chỉ là như thế, sự cô đơn ít ỏi, hai người thì cũng như thế, có nhau hiếm hoi, trong tính cách đã dần xâm nhập vào cái virut gọi là thờ ơ, nếu nói có thể di chuyển cái vẻ ngoài của sự lạnh nhạt, thì chỉ có mặt trời ấm áp.
Lúc nhỏ có đọc một câu chuyện, gió bắc và mặt trời cá cược nhau xem ai có thể cởi bỏ lớp áo bông dày của con người, và gió bắc gắng sức thổi, con người lại làm lớp áo của mình kín đáo hơn, mặt trời chỉ chiếu ánh nắng ấm áp của mình lên mặt đất, con người lại vội vã cởi bỏ lớp áp bông dày ra, hoan hô mừng mùa xuân đến.
Gió bắc chỉ mang lại sự tổn thương, chỉ khiến con người càng ngày càng đề phòng, còn mặt trời lại chính là hơi ấm của sinh mạng, băng tuyết bao phủ mùa đông có cứng hơn cũng bị tan chảy thành những giọt nước thanh khiết, những thứ tốt, những tình yêu đó, xâm chiếm trái tim, thế là tình yêu phát triển.
Nhưng, khi Cố Tông Kỳ tốt với tôi thì tôi lại chẳng tốt với anh, thực thế thì những gì tôi nhớ được là sự lạnh nhạt và tính cách trẻ con của tôi, và còn sự thờ ơ không giới hạn, cùng với không ngừng hỏi bản thân: “Tại sao tôi lại bên anh?”.
Hoặc là lòng tham muốn có được hơi ấm của anh, mỗi khi tôi chờ đợi bên giường bệnh của Tần Chi Văn, nhìn thấy anh khá hơn, lúc anh ngủ ngon, tôi sẽ mệt mỏi ngủ thiếp đi, và khi tỉnh dậy, lại thấy mình đang ngủ trong phòng ngủ của bác sĩ.
Ánh sáng trắng mơ hồ trước mắt tôi, còn có hình bóng của người con trai đó, tôi khép mắt lại và dựa vào ghế.
Lúc đó lại chẳng nói được gì, rất sợ anh âu yếm nhìn tôi, sẽ khiến tôi bật khóc mất.
Tất cả đều là lỗi của tôi, ương bướng quấy rầy Cố Tông Kỳ, lại tàn nhẫn lãng quên anh, khoảng thời gian đó tôi không muốn bị lặp lại lần nữa, nó bị tôi khóa kín trong cái hộp hồi ức.
Tay anh nhẹ nhàng chạm lên tóc tôi, giữa những sợi tóc có cái gì đó, đầu tôi nghiêng sang, lọn tóc đó vướng vào tay anh, anh nhìn tôi cười cười: “Sao vậy, em đang nghĩ gì thế?”.
Tôi mở miệng ra, nhưng chẳng nói được gì cả, chỉ từ từ ghé sát vào người anh. Sợi tóc dài bên tai tôi, trơn theo ngón tay anh, những giọt nước cùng tay anh lăn xuống, lăn xuống chiếc áo sơ mi màu nhạt của anh, chẳng mấy mà thấm ướt một khoảng áo anh.
Một trò đùa ác vui vẻ.
“Bên này vẫn chưa lau này, Tịch Tịch, đừng nghịch nữa, không lau khô là em bị đau đầu đấy”.
“Không cần đâu”.
Anh ngồi thẳng lên, ôm tôi dưới phía đùi anh: “Tịch Tịch cái cúc áo bé nhỏ này, đừng động đậy nữa, quần áo cũng có nước này, hừm, đừng nghịch nữa nào”.
“Như thế này mới vui mà”.
“Em chỉ biết chơi thôi, xuất viện là lại bắt đầu nghịch ngợm rồi”.
Tôi đưa tay véo anh, hỏi anh: “Trước đây em cũng thích trêu đùa anh à?”.
“Không, em lúc đó, còn không thèm để ý đến anh”.
“Nói điêu!”.
“Được rồi, được rồi, anh điêu đấy, Tịch Tịch, anh đi thay quần áo, quần áo anh bên này đều ướt rồi, lạnh lắm”.
Giọng anh còn chưa dứt thì đã bị tôi hôn, cả chính anh cũng giật mình, nhưng khoảnh khắc đó, trong đầu tôi chỉ có một mong muốn này.
“Cố Tông Kỳ, em rất nhớ anh, rất nhớ anh”.
Nhớ anh đang chờ đợi em trong những năm tháng vô vọng kia, khiến em lần đầu tiên tỉnh dậy là có thể yêu anh sâu nặng, nhớ khóe miệng anh cong cong lên và gọi em là “cái cúc nhỏ”, nhớ anh rất nhiều, nhớ đến không kịp hôn và ôm anh.
Tình cảm này là do chính tôi chọn, nụ hôn này không biết sẽ kéo dài bao lâu, tôi cắn nhẹ, thân mật như trẻ con cắn viên kẹo quả ngọt ngào.
Thế nhưng sau đó từ từ lại trở thành nụ hôn của anh, nóng bỏng, hơi thở ướt át như những lớp sương mỏng trên cành lá buổi sớm mai, dần sần dưới ánh mặt trời nó mở mình ra, dùng hơi thở đặc biệt, khiến một ham muốn nào đó trên cơ thể tự xuất hiện, chìm đắm một cách không tự chủ được, hơi thở của tôi bị anh kiểm soát, đầu tôi vì thiếu khí nên cũng trở nên hỗn độn.
Trong miệng tôi như có mùi kẹo hoa quả, có chút hương vị bạc hà, hương cháo lúc nãy như còn đọng lại giữa môi và lưỡi cũng trào lên, tôi vẫn luôn cảm thấy nụ hôn của anh rất ngọt ngào, thực tế là, chính xác nó là như thế này đây.
Phút giây đó nhớ đến lần đầu tiên của hai chúng tôi, người con trai đang xem môn giải phẫu hệ thống cơ thể con người, giải phẫu cục bộ và sản phụ khoa hành động của anh sống sượng như thế, lần đó tôi đau muốn hét: “Cố Tông Kỳ, em cần thuốc gây mê, anh cho em một mũi trước đi”.
Anh căng thẳng toát mồ hôi, rơi xuống cánh tay tôi ẩm nhờn.
Nghĩ đến đây tôi lại cười phá lên, làm anh cách xa khỏi khuôn mặt tôi, nhẹ nhàng cọ vào mũi tôi: “Cô bé tinh nghịch này, tập trung chút đi”. Sau đó lại là một nụ hôn say đắm.
Cơ thể có những phản xạ rất tự nhiên, rốt cuộc cũng hiểu được cảm giác quen thuộc không tên đó đến từ đâu, đó là những vết tích của sự gần gũi giữa hai làn da, ngay cả sau khi trí nhớ đã bị lãng quên, hay là còn được giấu trong những vết tích kia.
Vốn dĩ muốn dùng một cách để quên lãng, cuối cùng lại dùng một cách khác để nhớ lại nó.
Tình cảm đến không kịp trốn tránh, mạnh mẽ đến mức có chút ảo mộng, giống như ngọn lửa của nắng chiếu ngày thu, đốt hết tất cả.
Cuối cùng thì tất cả những tia sáng đều tập trung lại trong đôi mắt anh, nhỏ bé như hàng nghìn tầng sống dưới đáy đại dương cuộn lên trong những đêm tối, mỗi một tầng đều là sóng to gió lớn, cuồn cuộn trào dâng, vậy là tình yêu dày vò tan biến.
Hình như đã mơ một giấc mơ dài, nhưng thực ra nó chỉ là một sự việc trong nháy mắt, chăn và gối mềm mại thơm tho, còn có mùi thơm nhẹ quen thuộc trên người Cố Tông Kỳ.
Tôi mở mắt, thoáng chốc sự mệt mỏi tan biến, một câu hỏi sống động lại xuất hiện trong đầu tôi, Cố Tông Kỳ không để ý thấy đôi mắt tôi đang sáng lên, nhưng tôi lại khẽ khàng khép nhẹ mắt lại.
“Cố Tông Kỳ, sáng anh không đi làm à?”.
Anh nhẹ nhàng hôn lên trán tôi: “Một lúc nữa sẽ đi, không phải em cái cúc bé nhỏ…”.
Nếu như là bình thường thì tôi đã níu anh ở lại thêm với tôi, nhưng giờ đây tôi chỉ mong sao anh mau chóng đi. Tôi bật dậy: “Không phải tại em, thôi được, anh mau đi đi, nếu không thì chủ nhiệm của anh lại phê bình đấy”.
Anh lườm tôi một cái, cười cười: “Em đang đuổi anh đi hả?”.
“Ừ, em đều nghĩ cho bệnh nhân đấy”.
Anh dậy thay quần áo, tôi ngồi ở mép giường, ngón tay khẽ di chuyển đến cái áo khoác để cạnh đó, lấy điện thoại ra, rất cẩn thận ấn phím: “Em muốn gặp anh, anh hai, em đều nhớ lại hết rồi”.
Gửi đến số của Tần Chi Văn.
Cố Tông Kỳ mặc xong quần áo rồi, anh bỗng quay người lại, rút ra một cái hộp tinh xảo để trong cái tủ ở đầu giường, tôi sững người một lúc, rồi nhớ ra, đó là chiếc nhẫn đã khiến tôi nghĩ đến rấy lâu, thực ra nó là một đôi với chiếc của tôi.
Vậy cái của tôi, có phải là cũng ở trong hộp đó.
Thế nhưng tôi lại không dám nói với Cố Tông Kỳ, là tôi đã nhớ lại tất cả rồi, chỉ là ngốc nghếch nhìn anh đeo chiếc nhẫn đó lên tay tôi: “Đây là cái của em à? Trước đây phải không?”.
Anh gật đầu, trả lời: “Ừ”.
Màu bạc trắng nguyên chất lấp lánh trên ngón tay, ánh sáng bình dị mà an lành, tôi hỏi: “Thế cái của anh đâu?”.
Anh rút ví tiền, cẩn thận mở ngăn ví ra, chiếc nhẫn nam được cất trong đó, anh giải thích: “Tịch Tịch em biết là bọn anh khi làm việc không được phép đeo những thứ này, nên đành phải để trong này thôi”.
“Anh vẫn để nó ở trong đó à?”.
“Ừ”.
“Sau này cũng sẽ vẫn để chứ?”.
“Ừ”.
“Cố Tông Kỳ, em yêu anh, rất yêu anh”.
Khoảnh khắc đó, anh có hơi thất thần, tôi không nhìn thấy chút biểu cảm của anh, anh chỉ khẽ quay đầu đi, giấu kín thứ gì đó: “Tịch Tịch, anh đi làm đây”.
Tôi đáp lại một tiếng, áp mặt vào ngực anh, anh nhẹ nhàng hôn tôi, không biết thế nào cả, rõ ràng chúng tôi đang ở bên nhau, nhưng tôi lại bỗng thấy bối rối mà bi thương.
Cánh cửa từ từ được khép lại, căn phòng lại vắng lặng một hồi, màn hình điện thoại bỗng sáng lên: “Em tỉnh rồi à, hồi phục nhanh đấy, Dụ Tịch, em muốn gặp anh à, anh ở nhà của Tần Chi Văn, em đến nhé”.
“Thực ra, anh sớm đã muốn lấy thân phận của anh hai để được gặp em”.
Mặc xong quần áo, tôi bắt xe đến nhà Tần Chi Văn, một nơi quá đỗi quen thuộc, để những hồi ức đó lại ùa về, trong không khí quen thuộc này từng bộ phận trên cơ thể tôi lại đau đến mức khó chịu, bị dồn nén mà không có giọt nước mắt nào chảy ra cả.
Tôi hầu như phải dùng tay trái để nắm chặt lấy cánh tay phải đang run lên, mở khóa cửa, đối với tôi mà nói đó là chiếc chìa khóa khóa chặt sự lãng quên, sau đó phải dùng tay để xoa dịu nỗi đau từ tận đáy lòng, chạm vào vùng cấm của nội tâm.
Ánh sáng trắng tràn ngập căn phòng, khoảnh khắc đó, tôi dường như nhìn thấy những tia sáng xen kẽ nhau, bờ vai gầy gò của Tần Chi Văn, đôi lông mày có vẻ lành lạnh một cách cố tình, cười và nói với tôi: “Tịch Tịch, em đến rồi à?”.
Vâng, em đến rồi, bỏ lỡ lâu thư thế, trốn chạy lâu như thế, cuối cùng em cũng đứng ở đây rồi.
Căn phòng rất yên tĩnh, tất cả mọi cánh cửa đều được mở ra, gió lạnh làm lật mấy tờ giấy trên bàn trà, tường sơn màu trắng, ghế sofa cũng là màu trắng, tôi như đang ở trên thiên đường màu trắng vậy.
Nhưng lại không có sự cứu giúp của thiên sứ, chỉ là một khoảng không cô tịch.
Tôi e hèm một tiếng thăm dò: “Anh hai, anh hai, anh có ở đây không?”.
Không ai trả lời.
Tờ giấy trắng trên bàn trà, bị lật xuống sàn nhà, tôi bước đến nhặt nó lên, nhìn một cái, không thể nói gì thêm được.
“Anh hai, em còn chưa gọi anh được hai tiếng anh trai, nhưng có lẽ đã không còn cơ hội nữa rồi, bây giờ em chẳng còn cách nào để tự mình gửi thư cho anh nữa, đâu là bức thư em giấu Tịch Tịch kể lại cho bố nuôi của cô ấy, có lẽ anh nhận được bức thư này sẽ muộn hơn một chút, đây là bức thư đầu tiên và cũng là bức thư cuối cùng em có thể viết cho anh được.
Chúng ta quen nhau rất lâu rồi, trước đây rất lâu em đã biết sự tồn tại của chúng ta, nhưng em hận gia đình đó, từ lần đầu tiên anh xuất hiện trước mắt em, mối quan hệ giữa chúng ta càng giống như tình bạn, nhưng lần này em nhờ anh là đứng trên cương vị của một người thân nên anh hãy nhẫn nại nghe em tâm sự những lời trăn trối và lời khẩn cầu cuối cùng này nhé.
Em không phải là một người đàn ông có trách nhiệm, ít nhất là trong những ngày tháng sau này, em đã để Tịch Tịch cô độc một mình trên cõi đời này, không phải là em không đau lòng, thế nhưng giờ đây em đã đánh mất đi cái sức mạnh có thể cho cô ấy tương lai, nhưng em và hai người quen nhau muộn quá, khiến tất cả mọi thứ đều mất đi cơ hội tốt.
Từ khi em nằm trong viện, em vẫn giấu Tịch Tịch, đến tận lúc cuối cùng không thể giấu được, nên sau khi bị lộ chuyện này, cô ấy xuất hiện trước mặt em, điều này khiến em không thoải mái và vui vẻ chút nào, đó là sự đau đớn và cô đơn vô tận. Lúc em tỉnh lại, đã cách với lúc em ngất lịm đi cũng gần mười tiếng đồng hồ, bác sĩ nói theo lý thuyết thì sẽ không thể có hiện tượng này, nhưng có lẽ em là một trường hợp đặc biệt. Em mở mắt ra, người đầu tiên mà em nhìn thấy chính là Tịch Tịch, cô ấy không khóc, chỉ nhìn em bằng ánh mắt bình tĩnh, nhưng chẳng nói một lời nào cả. Em biết em giấu cô ấy trước, nên em đành nở một nụ cười khoan dung với cô, hy vọng cô ấy sẽ không trách em chuyện đó. Thế nhưng em thấy em cười như thế nhất định sẽ xấu hơn cả khóc, bởi vì em dường như đã mất đi khả năng biểu thị trên khuôn mặt rồi.
Thế nhưng Tịch Tịch, sau khi cô ấy nhìn thấy em bất lực thì cuối cùng cũng òa khóc nức nở, cô ấy nắm lấy thành giường và cứ thế khóc mãi. Cô ấy đang nói gì em cũng không nghe rõ, chỉ cảm thấy cô ấy đang khóc, và em không có cách nào ngăn cô ấy lại được, đành để cô khóc như vậy, cuối cùng bác sĩ đã đỡ cô dậy, bởi cô ấy đang rất hoảng loạn. Chỉ đơn giản, em không thể để cô ấy mang theo nỗi nhớ về em suốt cả cuộc đời, nên em tàn nhẫn nhìn cô ấy đau khổ một lần, sau đó những nỗi nhớ về em sẽ bị quên hết, em biết điều này là không thể, nhưng em vẫn muốn làm như thế, đấy cũng là việc mà em có thể làm được.
Anh hai, tính cách của em có phải sẽ làm hại cô ấy hay không, chính em cũng biết điều đó.
Sau đó cô ấy tỉnh lại, chạy đến bên em chờ đợi, cô ấy mạnh mẽ và bình thản nhìn em. Cô ấy như thế làm em không biết phải làm gì, em không biết phải giải thích với cô ấy như thế nào về bệnh tình của em, lớn như thế này rồi nhưng đây là lần đầu tiên em không biết nên nói gì với cô ấy, cô ấy chỉ hỏi em có muốn ăn gì không, gọi em là “Con Muỗi”, rồi kể với em là cô ấy vừa đọc một quyển sách hay tuyệt vời, tên là Hẹn đẹp như mơ.
Cô ấy vẫn hay khóc như thế, lúc nói đến quyển sách, thì lại khóc như cười vậy, cô ấy nói sao trên đời lại có một câu chuyện hoang đường như vậy chứ. Nguyễn Chính Đông rời xa, Vưu Giai Kỳ lại quay lại với thế giới của mình. Em lại cười, mà trong lòng đang nhỏ lệ, vì thực tế là em cũng sẽ phải rời xa cô ấy, nhưng Tịch Tịch, em hiểu cô ấy, cô ấy chẳng thể quay lại được, cô ấy đã đi quá xa rồi. Ở đây xa quá, ở đây người mất phương hướng như cô ấy sẽ chẳng thể về được là em lại sắp phải ra đi, nên em không có cách nào tha thứ cho mình là chính em đã đẩy cô ấy đến đây.
Không phải, hoặc là có một người con trai khác nữa, anh ta tên là Cố Tông Kỳ.
Anh ta đối xử rất tốt với cô ấy, sự quan tâm đó rất ân cần, mỗi lần Tịch Tịch nằm ngủ thiếp bên giường em, mà em vì đau quá nên rất tỉnh táo, lúc đó anh ta sẽ bế cô ấy về phòng nghỉ của bác sĩ để ngủ. Sau này, khi Tịch Tịch khóc ngất đi, em nhìn rõ người con trai ấy, ánh mắ anh ta cũng có sự tuyệt vọng và đau khổ giống như em.
Lúc đó, nhất định là anh ta rất chân thành.
Nhưng, em quả thực là không muốn, không muốn nhường Tịch Tịch cho anh ta một chút nào.
Thứ lỗi cho những chuyện tào lao này của em, đó là vì thời gian của em không còn nhiều nữa, thế nhưng những điều em muốn ghi nhớ là những gì nhở nhất giữa chúng ta, trở thành hoài niệm cuối cùng của cuộc đời em.
Tịch Tịch và em đều rất đau khổ, người ngoài nhìn vào đều hâm mộ cặp thanh mai trúc mãi chúng em, thực ra không phải, đó là bởi từ nhỏ chúng em đã rất hiểu nhau. Bố mẹ Tịch Tịch đều là những người có sự nghiệp, còn có một cô em gái rất được cưng chiều, cô ấy ở trong nhà như một cái bóng có cũng như không. Còn em, lại là đứa trẻ không ai muốn giữ lại, thật ra từ trước đến nay em chưa bao giờ chủ động nói chuyện với bố mẹ, họ chỉ là bố mẹ trên danh nghĩa của em thôi, anh cũng biết là bố mẹ chúng ta cũng chẳng quản lý em, mọi người đều cảm thấy có em thật là điều phiền phức, thế nên chúng em đã bị đưa sang Đức như thế đấy. Hai đứa trẻ có người trông coi, sống trong không gian tương đối kín mít, Tịch Tịch hằng ngày đều bị sợ hãi nên khóc suốt, chúng em chỉ có nhau, nên những mối quan hệ giữa chúng em không giống như những mối quan hệ của những cặp thanh mai trúc mã khác.
Trong nửa năm trở lại đây, Tịch Tịch lại mất đi người bà đã nuôi cô lớn lên, bà là người quan trọng nhất đối với cô ấy. Em tự nhủ, nếu cô ấy không hạnh phúc bằng em, thì ngay lập tức em sẽ từ bỏ cái thân phận luôn bị giam lỏng khiến em ghét cay ghét đắng này, nhưng lại không mang cô ấy theo được, phải để cô ấy tiếp tục sống trên cõi đời này, tiếp tục sống trong thế giới không có sự chiều chuộng và quan tâm. Tịch Tịch của em đã lớn như thế rồi, nếu là xã hội phong kiến xưa thì đã phải lấy chồng rồi, nhưng trong con mắt của em, cô ấy vẫn như một đứa trẻ cô độc đáng thương.
Nếu bây giờ anh hỏi em có phải đang rất căng thẳng hay không, em sẽ trả lời là đúng như thế. Nếu anh hỏi em là có phải đang sợ hãi không, em cũng có câu trả lời là vâng, em đang vô cùng sợ hãi. Chẳng có ai đối mặt với cái chết mà lại bình thản được phải không anh hai? Em không thể không bận tâm, cũng chẳng có cách nào yên tâm về Tịch Tịch, chúng em thân thiết với nhau đã bao nhiêu năm nay, cuối cùng ở bên cô ấy lại không phải là em. Cô gái một tay em chăm sóc, công chúa em cưng chiều rồi đây ai sẽ là người tốt bụng thật lòng yêu thương chăm sóc quãng đời còn lại và mãi mãi bên cạnh cô ấy, điều đó khiến em trăn trở rất nhiều, anh bảo em phải yên tâm thế nào đây?
Anh hai, lúc bắt đầu viết lá thư này tâm trạng em rất bình tĩnh, nhưng giờ đây, nước mắt em lại ướt đẫm khuôn mặt rồi, nói vì em không thấy được tương lai của Tịch Tịch, em không cam tâm, em phải làm thế nào, làm thế nào đây? Lẽ nào vì muốn cô ấy tránh khỏi những đau thương đã chịu đựng thời thơ ấu, em lại muốn cô ấy phải bồi thường cho em sau khi em chết hay sao? Em không cam tâm, từ khi em biết căn bệnh ung thư của mình đã di căn thì em đã bắt đầu không cam tâm rồi, thế nhưng sức mạnh của em lại không thể chống lại được với vận mệnh nghiệt ngã, vì thế em chỉ có thể khóc một mình trong đêm tối, em biết một người đàn ông không nên dễ dàng rơi lệ, nhưng cứ nghĩ đến em là người thân yêu nhất trên thế gian này của Tịch Tịch, là em lại chẳng thể ngăn được điều đó.
Hôm qua, em nói với Tịch Tịch, tớ không muốn bị chôn ở đây, hãy đem xương cốt của tớ đốt thành tro, việc này thì tớ có thể quyết định được, nên hãy để tớ tự quyết định một lần nhé. Tịch Tịch bật khóc, sau đó nhẹ nhàng hỏi em, lẽ nào không có chút kỷ niệm nào muốn để lại cho tớ sao? Xương cốt cũng tan rồi, thế thì bên cạnh tớ còn lại gì, cậu đi rồi, tới vốn đã chỉ có một mình, bây giờ kể cả xương cốt cũng thành tro rồi, lẽ nào sau này cậy cũng không muốn ở cạnh tớ nữa sao? Muỗi à, cậu đem tớ đi theo với nhé, còn nếu mà để tớ lại một mình thì nói cho tớ biết tớ phải làm sao? Những giọt lệ từ từ nhỏ xuống, tim em như bị đâm thủng một lỗ, tê cứng nhưng có thể cảm nhận được nỗi đau tri kỷ, em giả vờ không quan tâm và nói cô ấy là đã xem tiểu thuyết nhiều quá rồi đấy, sao tiếng Đài lại quen tai như thế chứ! Rất lâu sau đó cô ấy lau nước mắt, còn nói không ngờ đã bị em đoán trúng, giả vờ sâu nặng lại thất bại, sau đó cô ấy ra ngoài. Em biết cô ấy ra ngoài là sẽ ngất lịm đi, là sẽ bị đẩy đi, nhưng em vờ như không biết, vờ như không nhìn thấy vết châm trên tay cô ấy. Em đã không ăn uống được nữa, cô ấy cũng không thể ăn uống, thế nhưng em có dịch dinh dưỡng truyền, còn cô ấy lại chẳng ăn gì cả, cứ như thế khiến em thấy bất lực.
Kết cục như thế đã chẳng có cách nào thay đổi rồi, dẫu em có không cam tâm, dẫu có không yên tâm, dẫu có không đành, cũng không thể giải quyết được nữa. Em biết nếu em ra đi, cô ấy sẽ bắt đầu bơ vơ một mình, bởi vậy chỉ đến khi nào cô ấy gặp được một người đàn ông chịu làm tất cả vì cô ấy, thì em mới có thể nhắm mắt được.
Em tự an ủi mình, Tịch Tịch là một cô gái giỏi giang, thậm chí là rời xa bố mẹ thì cô ấy vẫn có thể sống rất tốt. Những năm tháng còn lại, em tin là, cô ấy đã chuẩn bị được tất cả hành trang để thích nghi với cuộc sống, nhưng tất cả những gì cô ấy mất đi chính là em, hơn thế nỗi đau này sẽ rất khó để vượt qua, em không biết cô ấy sẽ thành người như thế nào. Thần thái hoảng loạn của cô ấy và nụ cười mạnh mẽ trước mặt em, khiến em không thể hình dung được cô ấy sẽ chấp nhận nỗi đau này như thế nào.
Em bỗng nghĩ, nếu thế giới này có một người như em nữa thì tốt biết mấy, có thể giả vờ bên cạnh cô ấy, giả vờ mãi mãi không rời xa cô ấy, thế nhưng ngoài em ra thì còn ai khác có thể cho cô ấy cái cảm giác thân thuộc như thế được nữa chứ.
Em chỉ hy vọng, cô ấy có thể sống tốt, hoặc là nói khác đi là mọi người hãy sống tốt, đừng đau buồn vì em. Em chợt hy vọng, Tịch Tịch có thể quên được em, hoặc là từ trước đến giờ em chưa từng tồn tại trên thế giới này, như thế thì giờ đây cô ấy sẽ rất vui vẻ.
Nói bao nhiêu như vậy từ nãy đến giờ, cảm giác như đang dặn dò lại hậu sự, nhưng không sai, thật ra đây đã chính là việc em muốn lưu lại sau khi em ra đi rồi, phải bình thản, có như thế, lúc ra đi em mới có thể biến mất trong mắt cô ấy với nụ cười trên môi được chứ”.