Bạn đang đọc Hoa Ngọc Lan – Chương 45: Vừa Giận Vừa Yêu
Mặc dù trải qua những chuyện vừa rồi, nhưng tôi lại tự cảm thấy mình thật may mắn và hạnh phúc khi có em ở bên. Anh muốn nói với em nhiều lời nữa, nhưng anh không biết bắt đầu từ đâu và sẽ kết thúc ở chỗ nào, bởi vì bây giờ anh đang được ở cạnh em, được nghe những lời nói dịu dàng, ấm áp từ em. Anh muốn dồn cả tâm hồn và thể xác anh để cảm nhận, mà anh nghĩ là em cũng hiểu anh mà, đâu cần phải chính anh nói ra, con người anh với những suy nghĩ phức tạp nhưng tình cảm lại chân thành và giản đơn. Chỉ biết dành tình yêu hết mình này cho em, Lan ạ, mối tình đầu của anh.
Những ngày tháng bên em đang đếm ngược từng ngày, tôi chợt cảm thấy lo sợ khi mình chưa thích ứng kịp cái cảnh 2 đứa phải cách xa nhau. Tôi vẫn luôn tự nhủ và tin rằng, tình cảm giữa 2 đứa vẫn sẽ nồng ấm, cho dù khoảng cách có chia lìa, nhưng sao cái nỗi sợ mơ hồ vẫn kéo đến, thỉnh thoảng chợt hiện ra làm cho tôi phải đau đầu mà suy nghĩ, phải đấu tranh tư tưởng của mình. Mọi thứ về gia đình, bạn bè, cá nhân tôi đều có thể chia sẻ với em, kể cả những chuyện thầm kín nhất, còn chuyện này thì không, tôi không muốn cả 2 cùng lúc rơi vào tình trạng ức chế với những suy nghĩ tiêu cực. Hơn nữa tôi lại muốn làm một chỗ dựa tinh thần cho em, vậy nên suốt quãng thời gian từ Tết tới giờ, tôi không một lần đả động gì tới chuyện này, cho dù em có vô tình nhắc tới thì tôi cũng lờ đi, coi như mình không nghe rõ.
Tôi đưa em về nhà, không quên cười một cái rõ tươi để cho em yên tâm rằng, tôi không suy nghĩ gì về những chuyện ở bể bơi nữa. Cho đến khi em quay lưng lại bước vào nhà thì tôi lại lấy lại vẻ mặt trầm tư, thoáng chút buồn của mọi ngày. Vừa về đến cửa tôi tôi bắt gặp mẹ đang quét nhà, thấy tôi dắt xe vào mẹ hỏi :
– Dạo này thấy con hay đi với đứa nào bé bé ấy ?
– Bạn con ấy mà.
– Bạn gái hả ?…..mẹ hỏi tiếp.
– Vâng, thì bạn con là con gái thì chả là bạn gái hả mẹ…….tôi vặn lại câu nói của mẹ.
– Ý tôi là người yêu của cậu ấy.
– ……………….. tôi lẳng lặng dắt xe vào, không muốn nói tiếp về chủ đề này.
– Người yêu gì bé quá, mặt mũi cũng xinh xắn đấy, nhưng mà trông như cái kẹo hai hào ấy……mẹ nói tiếp.
– Ôi dào, bé thì liên quan gì hả mẹ, quan trọng là tính nết với cái mặt chứ.
– Đấy là mẹ nói thế thôi.
Tôi chạy thẳng lên phòng vẫn nghe thấy câu nói của mẹ vọng lên. Còn lại một mình trong phòng ,tôi ngồi suy nghĩ xem ngày mai sẽ tặng món quà cho em vào ngày mai như thế nào. Nên đưa trực tiếp luôn hay là cho vào một cái hộp nhỏ nhỉ, với món quà này nếu đưa trực tiếp thì chắc chắn là em sẽ không nhận. Mà cho vào một cái hộp thì khả năng của mình là không đủ, độ khéo tay gần như bằng không, có bao giờ gói quà và bọc quà đâu. À, chợt một ý tưởng lóe ra trong đầu tôi, tập phong bao lì xì Tết vẫn chưa dùng hết, đút quà vào đấy vừa đẹp lại an toàn.
***
Hôm sau trong lúc đưa em đi học về, tôi và em trò chuyện như thường lệ :
– Quà của em, anh nhét vào cặp em rồi nhé.
– Gì thế hả anh, sao lại có bao lì xì vậy ?
– Bí mật, về nhà khác biết.
– Anh gợi ý đi, em muốn biết luôn bây giờ cơ…….em nài nỉ.
– Về nhà mới được mở ra, không là anh không nhắn tin với em 1 tuần đấy……tôi làm bộ nguy hiểm.
– Vâng, nghe lời anh vậy, hic.
Vừa về tới nhà, chưa kịp ăn cơm tôi đã nhận được tin nhắn của em.
– Sao anh lại tặng em quà thế này ạ, em không nhận đâu.
Biết trước em sẽ nhắn vậy rồi nên tôi trả lời lại rất thản nhiên, món quà tôi tặng em là một chiếc dây chuyền bạc, thứ mà tôi nhìn thấy hợp lí hơn cả khi đang đi lùng mua một đôi nhẫn.
– Sao lại không nhận, quà của anh mà, em không thích à.
– Không phải em không thích, mà là quà đắt thế này, mua tốn tiền của anh.
– Thì em cứ đeo đi, hay để mai anh đeo hộ nhé, bây giờ mua rồi không trả lại được đâu, hehe.
– Eo, thế mai em với anh đi hỏi xem họ có cho trả lại không nhé…..em rep lại tin nhắn làm tôi thấy không vui.
– Quà anh tặng em cơ mà, trả cái gì mà trả, bây giờ anh có thì anh mới tặng em, sau em có đòi thì anh cũng chả có mà tặng đâu…………
Cảm thấy hơi bực mình, tôi rep lại một tin dài, sau cảm thấy có vẻ gì đó không ổn, lại xóa đi viết lại.
– Em cứ giữ lấy đi, qua anh tặng em mà, không nhận là anh giận đấy.
– Nhưng mà………….
– Không lí do gì cả, em đeo vào đi, để mai anh xem, mắt thẩm mỹ của anh không tốt nên cũng chả biết có đẹp không.
– Đẹp anh ạ, hihi, cái gì của anh tặng em cũng thích hết. Mà anh ơi…..
– Sao em ?……tôi nhắn lại trước câu nói lấp lửng của em.
– Em nói cái này, nhưng anh không được giận cơ.
– Nếu biết câu đấy làm anh giận thì đừng nói……tôi phủ đầu trước.
– Eo, em không muốn trả lại nữa đâu mà, chỉ là……em muốn góp nửa tiền với anh được không ạ ?
– Thôi không nói về vấn đề này nữa, của anh tặng em thì mong em giữ nó cẩn thận là được, còn mấy chuyện liên quan tính sau, em ăn cơm rồi đi học đi.
– Vâng, hic.
Lại một lần nữa bắt nạt được em, tự nhiên tôi cũng thấy vui vui, mình nói nặng một cái là em sợ rúm vào nghe lời răm rắp, cảm thấy mình cũng oai ghê @@. Tôi không bao giờ có ý định chèn ép em, chỉ là cái tính khí háo thắng và muốn được tự chủ thực hiện mọi thứ theo ý nghĩ của mình. Vậy nên tính khí tôi có thể nói là hơi thất thường, lúc thì nhẹ nhàng dịu êm, lúc thì lại giận hờn với vẻ nặng nề giống như những con sóng, chợt xô nhẹ vào bãi cát rồi lại chợt ào ào kéo tới, nhưng bản chất sóng luôn muốn cát ở bên cạnh mình. Sắp tới có thể anh sẽ bước sang một khung trời mới, nơi mà không có em hiện hữu ở bên, anh muốn em luôn giữ một vật coi nó như anh lúc nào cũng luôn sẵn sàng ở bên cạnh em, dù cho em vui hay em buồn. Anh biết rằng anh rất nhiều lần làm em khó xử, chính anh còn biết rõ như vậy……..nhưng anh không thể ngăn nó lại được. Bởi vì sao, thì chính anh còn không biết rõ, có lẽ những lúc ấy, tình cảm của anh lấn át toàn bộ con người anh, không cho ý chí song hành cùng nó. Nhưng em hãy tin rằng, mọi việc anh làm đều là muốn tốt cho em, và tốt cho cả 2 chúng ta.
Thật đúng là tình yêu, mỗi người một vẻ, mỗi người có cách hành động và suy nghĩ riêng mà bất cứ một ai cũng không tài nào lí giải được. Tình yêu dạy anh biết cách sống đẹp, biết tha thứ, biết cảm thông, biết lo lắng cho người khác. Tình yêu mang đến cho anh những cảm xúc khó tả, khi thì ngọt ngào, hạnh phúc tới tận đáy lòng, khi thì buồn bã chua cay tới cực điểm. Tất cả những thứ đó anh và em đã từng dành cho nhau. Thời gian anh được ở gần em không nhiều, anh cố gắng làm mọi thứ để trong em anh luôn là người tốt với em nhất, có quá viển vông không nhỉ. Chắc là không đâu, con người anh khô khan nhưng cũng có đầy hi vọng về một con đường chỉ có màu hồng, cũng giống như em mà, chỉ là nó khó có thể bộc lộ ra thôi. Dù thế nào, thì anh cũng sẽ cố gắng mỉm cười dù cho những thất bại có kéo đến, vì anh nhớ em đã nói với anh rằng “ Lúc anh cười thì anh là người đẹp nhất với em “, chỉ ít ngày nữa thôi là những lúc anh khó khăn sẽ không có em đến để chia sẻ và an ủi, vậy thì trong mấy ngày này, anh ở bên em sẽ cố gắng cười thật tươi, anh hạnh phúc mà. Năm tháng sẽ trôi qua nhanh thôi, có thể 2 năm sau anh và em sẽ gặp nhau ở Hà Nội, trong 2 năm đó, có thể chúng ta sẽ gặp nhau vài lần và sẽ thấy nhau thay đổi và ánh mắt, nụ cười, vẻ ngoài, nhưng anh nghĩ tình yêu sẽ mãi vẫn vậy. Tại sao anh dám nói vậy, em có thấy là khi trái tim anh đau chỉ mình em hiểu, em trẻ con, ngây thơ mà lại hiểu được con người phức tạp của anh. Anh không nghĩ là anh sẽ gặp được người thứ 2 như vậy……..
Một ngày mới lại bắt đầu dễ chịu và thoáng đãng, thời gian này ở lớp hầu hết các môn phụ đã thôi không phải học, để chuẩn bị cho đợt thi tốt nghiệp và thi đại học. Trên lớp, mặc dù áp lực thi cử sắp tới khiến đứa nào cũng cảm thấy lo lắng, nhưng lịch học đã không còn quá dày như trong năm, ít nhất là không còn khoản kiểm tra miệng. Chiều nay cô giáo xuống văn phòng họp để cho cả lớp ngồi làm đề, tôi ngồi làm mấy cái đề lí mà bù cả đầu, trang đầu tiên toàn những bài mình ghét nhất =.= , chỉ muốn cất hết đi rồi gục đầu xuống bàn ngủ một giấc. Lôi điện thoại ra định nghe nhạc một lúc thì thấy 2 cuộc gọi nhỡ, 2 cuộc của em, vừa gọi cách đây 3’, vì tôi để chế độ yên lặng và để trong cặp nên không biết.
– Alo, gọi gì cho anh thế…….tôi cúi đầu xuống gầm bàn gọi lại cho em ngay lúc đấy.
– Hi, anh có rảnh không, ra em đưa cho cái này.
– Em trốn học hả, mà ra ngoài giờ này ?
– Không ạ, hôm nay lớp em được nghỉ, em đang đứng ở cầu thang gần lớp anh này.
– Uh, anh ra đây.
Tôi chạy ra ngoài hành lang thì đã nhìn thấy bóng dáng em đứng lấp ló ở đoạn chiếu nghỉ giữa cầu thanh, ở gần đó còn có một đứa con gái nữa, chắc là một đứa bạn cùng lớp nào đó của em. Tôi giơ tay chào em kia một cái rồi quay sang hỏi em :
– Sao thế ku ?
– Anh cầm lấy này……em nói rồi dúi vào tay tôi một cái hộp nhỏ chỉ bằng bao diêm.
– Thôi em đi với bạn đây, anh vào học đi.
Em nói rồi chạy thẳng đi, tôi chưa kịp nói câu nào thì 2 đứa đã biến mất, khỉ thật, chưa kịp dặn dò đã biến mất, tôi đút hộp vào trong túi rồi đi vào lớp. Vào lớp ngồi chém gió với mấy thằng bạn tôi quên mất không mở cái hộp ra xem bên trong có gì. Cho đến tận khi về nhà khi thay quần bò ra tôi mới chợt nhớ ra và bắt đầu khắm phá thứ gì được đặt trong đó. Cẩn thận cắt lớp giấy vỏ bọc bên ngoài, tôi đẩy phần trên chiếc hộp ra. Ngẩn người ra mất 1’, tôi không biết nên làm gì ngay sau đó nưa. Một chiếc dây chuyền bạc được xếp gọn gàng trong đó, vừa bực mình lại vừa buồn cười, tôi cầm máy gọi luôn cho em.
– Sao nhớ em à mà gọi giờ này thế anh……tiếng em trong trẻo vang lên qua điện thoại.
– Uh, nhớ lắm, sắp tức chết lên vì em rồi.
– Hihi, sao thế ạ, em làm gì để anh yêu giận à.
– Sao em lại tặng anh cái dây chuyền thế, tiền đâu mà mua hả ?……tôi bắt đầu hỏi.
– Hi, trưa nay em đi mua bằng tiền mừng tuổi Tết của em mà, thẩm mỹ em không tốt lắm, không biết có đẹp không nữa.
Tôi nhận ra câu nói này quen quen, hình như mình đã từng nói hôm nọ
– Anh tặng quà em, có bắt em phải tặng lại đâu, thế này thành trao đổi à.
– Thì anh cứ nhậ đi, quà của em mà, anh tặng em được thì em cũng tặng anh được chứ, hì