Bạn đang đọc Hoa Ngọc Lan – Chương 40: Hải Phòng…
Hôm nay đã là ngày thứ 2 đầu tuần, vậy là còn 2 hôm nữa thì tôi sẽ phải trả lời em về vụ đi Hải Phòng. Thú thật mà nói tôi cũng thích đi đây đi đó cho biết, hơn nữa Hải Phòng lại là thành phố lớn mà tôi chưa tới bao giờ, dù thời gian ở đấy không nhiều, nhưng cũng đủ để mình có cái nhìn sơ qua về con người và cảnh vật ở đây. Bên cạnh đó thì không phải cứ nói đi là được, tôi chưa có một chút thông tin gì về chuyến đi này, theo như em nói thì đây cũng là lần đầu em bắt xe khách về quê, đây cũng là điều làm tôi băn khoăn nhất, thời gian, lộ trình, giá cả, địa điểm. Nếu chưa kể đến những rủi ro hay những trường hợp ngoài ý muốn xảy ra, dù tôi đã gần 18 tuổi nhưng cũng không khỏi cảm thấy hoang mang về chuyện này, không những phải lo cho chính bản thân mình mà còn phải lo cho cả em nữa. Cái chuyến đi này cũng có thể gọi là lén lút nên cũng không thể nhờ vả gì sự giúp đỡ của người lớn được, mà mấy đứa bạn thì cũng chả hơn gì mình, hơn 100km, cũng không phải là xa lắm, nhưng đi về trong ngày thì cũng là vấn đề đáng quan tâm. Mà tôi thì cũng không muốn làm em buồn, dù sao thì đi chơi xa một tí cũng làm 2 đứa cảm thấy vui và thoải mái hơn, một lí do khác có vẻ quan trọng hơn là về quê ny chơi cho biết @@.
Cái thời tiết cuối tháng 3 ẩm ương, không quá lạnh nhưng cũng không quá nóng, sáng sớm và tối còn rét run như mùa đông thế mà trưa lại nắng chang chang, toát hết mồ hôi, chỉ muốn bỏ cái đống áo khoác đi cho rảnh. Buổi chiều thứ 4 cũng không có ngoại lệ, nhễ nhại đạp xe đến trường, mà tôi vẫn phải mặc thêm cái áo khoác đề phòng tối lạnh. Vừa đến khu vực gần nhà để xe đã thấy mấy lớp khối 11 ngồi đông đặc dưới sân trường, nào mũ cối, áo tối màu, giầy các thứ đầy đủ, bọn này bây giờ mới tập quân sự đây. Tôi thở dài ngao ngán vì chúng nó ngồi chắn hết cả lối vào nhà xe, phải lựa mãi mới dắt được xe qua. Vừa đi ra khỏi nhà xe giờ tôi mới kịp để ý kĩ, hóa ra ngồi ở vị trí này là lớp của em M.A, lúc nãy mải để ý lối đi cho xe vào nên tôi không kịp nhìn rõ. Và tôi cũng không khó để nhận ra em M.A đang ngồi một góc với mấy đứa bạn, cũng đúng lúc đấy em cũng quay sang nhìn thấy tôi. Tôi hơi gật đầu một cái tỏ ý chào em, em nhìn thấy tôi chắc hơi ngại, chỉ mỉm cười rồi cúi mặt xuống. Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, tôi cũng hơi bất ngờ khi thấy TT ( người yêu không biết cũ chưa ) ngồi bên cạnh em, nhìn thấy tôi với em như vậy, nó vòng tay qua ôm eo em M.A như để trêu ngươi tôi. Nếu cách đây 5 tháng, nhìn thấy cảnh này, chắc tôi tức hộc máu mất, nhưng giờ thì, một nụ cười nhạt rồi quay lưng lên lớp, quá bình thường thằng em ạ.
Vào lớp ngồi, chưa kịp lấy sách vở ra, thì Trọng Quang ngồi phịch xuống bên cạnh.
– Đ.m vừa nãy tao nhìn thấy em M.A với lại thằng n.y nó thì phải….
– Uh…..tôi đáp lại, cũng chả quan tâm lắm.
– Mẹ, chẳng lẽ bố lại gọi hội úp cho bây giờ.
– Sao lại úp nó ?……tôi ngạc nhiên khi thấy nó nói vậy.
– Vì sĩ chứ sao nữa, mịa tao vừa đi qua lớp nó, mới nhìn thấy em M.A, giơ tay vẫy nó cái, mà thằng kia thể hiện ngay được, ôm ôm ấp ấp, mẹ tao có tán em M.A éo đâu mà định trêu tao……nó nhìn tôi nói, trông cái mặt chắc cay cú lắm.
– Uh, kệ nó đi, cho nó trêu tẹt, chắc tại ngày xưa nó cũng biết chú quân sư cho anh vụ tán em M.A nên trêu thôi, vừa nãy ae đi qua nó cũng thế mà.
– Mày hiền vãi đái, mẹ phải tao cho thằng này nghỉ học 2,3 hôm rồi.
– Hehe, mà đang có chuyện muốn nhờ mấy thằng đây……tôi vừa nói vừa lôi mấy quyển vở trong cặp ra.
– Thứ 6 tuần này trường mình được nghỉ, nhưng vẫn biểu diễn văn nghệ, nếu ông thầy điểm danh thì báo lớp trưởng hộ là đủ, ae đang định cùng em Lan về Hải Phòng chơi một chuyến.
– Uh, cái đấy nghỉ thì không lo, hôm đấy khéo đầy đứa nghỉ, mỗi biểu diễn văn nghệ chứ có cái quái gì đâu. Mấy ông bà giáo viên cũng ngồi tít bên trên mà, không để ý đâu. Mà bọn mày cũng máu ghê nhỉ, đi chơi xa phết.
– Uh, thỉnh thoảng chiều em nó tí, đi trong ngày chắc là ổn thôi……tôi nói rồi hướng ánh mắt nhìn xa xăm ra phía ngoài cửa sổ, mơ màng về chuyến đi sắp tới.
– Mày không sợ mất xác ở Hải Phòng à ?
Đức Kì ngoái lên vỗ vai làm tôi giật mình.
– Sao lại mất xác ?……tôi hỏi lại.
– Thì tao nghe nói dân Hải Phòng ghê lắm đấy, mày cẩn thận không lại tập xác định ở đấy, ăn mấy phát hoa cải như chơi, thứ 7 bọn tao lại không gặp được mày đâu.
– Ơ, đi như đi du lịch, có cái gì mà ăn đạn, có hổ báo gì đâu, mẹ chú cứ nói linh tinh.
– Uh thì tao cứ nói thế, biết đâu được đấy …..nó nói rồi lại quay về chỗ ngồi.
– À mà này……tôi quay người lại gọi Đức Kì
– Sao ku ?
– Chú còn tiền không, cho ae vay một ít phòng hờ, chưa đi xa như thế này bao giờ.
– Tao còn có 2 lít thôi, được không.
– Uh, thế cũng được rồi
– Thế lát về tao đưa cho.
– OK
Vừa nói xong thì thầy giáo cũng bước vào lớp, lại tiếp tục chuẩn bị 2 tiếng học toán hình không gian, cái phần mà tôi vốn ghét nhất. Thêm một ca học thêm tối nữa làm tôi mệt phờ cả người,trước khi về lại vòng qua nhà Đức Kì lấy tiền. Về đến nhà cũng 8h ăn vội 3 bát cơm rồi lên giường nằm luôn, một ngày mệt mỏi nên tôi chả muốn làm thêm gì nữa, có gì hẹn đồng hồ sáng mai dậy sớm tắm vậy, đã định chợp mắt luôn mà chợt tôi lại nhớ đến chưa báo với em một câu. Thôi thì cố gắng thêm cưỡng lại cơn buồn ngủ thêm nửa tiếng nữa vậy.
– Vụ đi Hải Phòng, sáng thứ 6 cứ thế nhé…..tôi nhắn một tin cho em.
– Vâng, hihi, thế anh có bị trùng vào lịch học thêm không ?
– Nếu đi về muộn hơn 5h30 thì chắc nghỉ một buổi…..nhưng không sao cả.
– Eo, vì đi với em mà anh nghỉ học như thế này thì chết.
– Uh, thế thì anh không đi nữa nhé, mà anh đùa thế thôi, nghỉ một buổi không sao đâu.
– Vâng, thế cho anh nghỉ nốt lần này thôi nhé, hì.
– Uh, anh biết rồi, em học xong rồi ngủ sớm đi nhé, hôm nay anh hơi mỏi anh đi ngủ trước đây, G9 cún.
Cả ngày thứ 5, tôi ngồi suy nghĩ về chuyến đi ngày mai, một chút hồi hộp, thích thú mà cũng có cả lo lắng nữa. Mọi thứ cũng tương đối ổn định rồi, tối về lại phải bịa tạm ra một cái lí do để xin phép mẹ đi qua buổi trưa. Mà không biết cô N có biết chuyện này không nhỉ, đấy là cái cuối cùng tôi băn khoăn, tôi không sợ cô biết mình đi cùng em về quê, mà sợ rằng một hôm nào đó khi cô gặp mẹ tôi, 2 người nói chuyện mà nhắc đến vụ này chắc tôi không biết giải thích với gia đình như thế nào mất. Xin đi trực tiếp thì chắc chắn là không ổn rồi, nên chỉ còn cách là đi lén thôi, chắc cũng không sao đâu – tôi tự nhủ để trấn an bản thân mình. Tranh thủ giờ khoảng thời gian giữa 2 ca học thêm, tôi đi mua sắm thêm mấy thứ linh tinh, có lẽ là cũng hữu ích cho chuyến đi, sáng mai đi sớm nên có lẽ mua từ bây giờ cho chắc ăn mà lại không sợ quên. Xem nào : bánh mỳ gối, bim bim, nước khoáng, một ít thuốc chống say để phòng hờ cho em, vì tôi không bị say xe, vài tấm urgo, chai dầu gió thì lát về nhà lấy cũng được. Vậy chắc là tạm đủ để trang bị cho chuyến đi. Đầu óc đãng trí quá đi mất, tôi chợt nhớ ra chưa hỏi em về lộ trình xe của chuyến đi :
– Alo, anh bảo này…..tôi gọi điện luôn cho em ngày lúc đó.
– Sao ạ…..ở đầu dây bên kia tôi nghe thấy tiếng ồn, chắc em cũng đang ở ngoài đường.
– Mai thì mình bắt xe ở đâu vậy ?
– Ra bến xe Gia Lâm rồi bắt xe khách anh ạ.
– Uh, thế bắt xe khách xong đã đến được nhà em chưa, hay phải đi chặng nữa
– Hì, phải đi bộ 2km nữa anh, mình đi bộ cũng được, cho nhớ đường đi vào nhà em.
– Hehe, chỉ sợ em không đi nổi thôi, có gì tối liên lạc tiếp nhé.
– Vâng
9h tối, tôi lân la xuống phòng bố mẹ, trình bày sơ qua cái lí do xin phép đi qua trưa vào ngày mai, bố mẹ tôi không đến mức quá khó tính nhưng cả hai người đều muốn cái ý kiến gì của tôi cũng phải rạch ròi, rõ ràng. Vì cũng một phần hiểu tính cách bố mẹ nên từ chiều tôi đã cố gắng nghĩ ra các câu trả lời sau cho trơn tru nhất có thể, cuối cùng sau 15’ thì mọi việc cũng đâu vào đấy. Ngày mai sẽ là một chuyến hành trình dài, chắc chắn sẽ phải hoạt động cả ngày, nên hôm nay tôi sẽ quyết định giữ sức khỏe đi nghỉ sớm trước 11h. Kiểm tra sơ qua một lượt, tư trang và 600 nghìn cũng đã được xếp cẩn thận vào một chiếc balo. Xong xuôi tất cả tôi liền nhắn tin cho em
– Mai 6h30 anh đợi em ở quán kem gần bến xe nhé.
– Hihi, vâng, mai được đi cùng anh rồi.
– Mà em có chắc lộ trình không đấy, đã biết bắt xe nào chưa.
– Chắc ạ, em hỏi chị họ em rồi, chị ấy toàn đi xe về Hà Nội mà . À anh ơi, mai lúc mình về chị ấy đi cùng nữa đấy.
– Uh, chị ấy có biết anh đi cùng em không ?…..trong lúc nhắn tin tôi tranh thủ vào nhà tắm đánh răng chuẩn bị đi ngủ.
– Có ạ, em bảo có anh về cùng rồi, mà bây giờ anh đừng tắm nhiều với tắm muộn nữa nhé, khuya rồi không tốt đâu.
Tôi có thói quen hay tắm muộn vào trước lúc đi ngủ, mặc dù có những hôm buổi chiều ở nhà đã tắm một lần rồi, nhưng sau tối lại tắm lần nữa. Em biết được thói quen này của tôi vì hồi mới quen nhau có những lần đang nhắn tin trước lúc đi ngủ, tự nhiên không nhận được tin nhắn của tôi trong khoảng 20’, em lại nghĩ tôi ngủ quên nên cũng thôi không nhắn nữa. Sau này đến lúc bắt đầu trở thành ny rồi cũng có một lần dỗi tôi vì không báo trước để em phải chờ, nhưng từ sau đó thì tự thành thói quen, cứ lúc nào đang nói chuyện giữa chừng mà không thấy tôi rep lại thì tự em cũng hiểu là tôi đang làm gì.
– Không tắm người bẩn chịu thế nào được, hehe…..tôi rep lại tin nhắn của em.
– Thì tắm một lần một ngày như em là được mà, trời lạnh đâu có bẩn lắm.
– Ơ ngày anh tắm 2 lần, em tắm ít hơn nên ghen với độ sạch sẽ của anh à.
– Lêu lêu, người ta tắm sạch sẽ chứ ai tắm bẩn như anh mà.
– Uh, thôi người tắm sạch đi ngủ sớm cho tôi nhờ, mai còn đi đấy, chuẩn bị hết các thứ chưa ?
– Hi, em chuẩn bị hết rồi, thế anh cũng ngủ luôn đi nhé. Em đi ngủ luôn đây, không có người lại ghét em thì chết.
– Uh, G9
Tôi cũng thấy hơi buồn ngủ nhưng không hiểu sao đặt lưng xuống giường chợp mắt gần 30’ rồi mà không ngủ được. Cũng thấy hồi hộp thật, lớn rồi mà vẫn thấy háo hức như trẻ con trước những lần được đi tắm biển, ánh đèn ngủ leo lắt, chiếc đồng hồ vẫn cạch cạch từng nhịp, tôi đã định gọi điện cho em nói chuyện một lúc nhưng nghĩ đi nghĩ lại đành dừng lại cái ý tưởng đấy. Lại ngồi suy nghĩ vu vơ về chuyện học hành, không biết vài tháng nữa mình có thực hiện được những dự định vào được ngôi trường mình đăng kí không, lại nhắc đến vài tháng nữa, cái thời gian xa nhau cũng sắp đến rồi. Hơi….thở dài một cái, tôi bật đèn lên, lôi quyển truyện của Kim Dung ra đọc, tôi không muốn đầu óc mình bị chìm đắm trong những suy nghĩ phức tạp nữa. Cũng không biết là bao lâu nữa, đôi mắt tôi mỏi dần, mỏi dần rồi díp lại, giấc ngủ đến tự lúc nào mà tôi cũng không hay.
Cho đến khi tiếng chuông báo thức kêu lên thì tôi choàng tỉnh dậy, 6h kém 10. Mất 5’ để tôi có thể dời khỏi chiếc giường và cái chăn than yêu, thêm 20’ để xong toàn bộ vệ sinh cá nhân và mặc quần áo, vuốt thêm tí sáp vào tóc an lỳ …..Cho đến khi ra đến cửa thì còn vừa đủ 10’ để đến chỗ hẹn với em, những vòng bánh xe đạp nhẹ lăn, tôi vừa đi vừa hát nhẩm theo lời bài hát do Shayne Ward trình bày. Bầu trời hôm nay thật dễ chịu, hơi phảng phất cái lạnh, trời âm u không có nắng, ngoài đường cũng có khá đông học sinh trường tôi, tôi có thể dễ dàng nhận ra qua nhờ những chiếc áo khoác đồng phục,. Lại tự mỉm cười một mình, kể ra thì cũng đáng để cười, cũng đi ra ngoài như ai, đúng vào giờ của học sinh đi học, ăn mặc chỉnh tề ( không mặc áo đồng phục ) nhưng mà lại là đi chơi. Tôi ngồi trên xe đạp chống chân xuống đường đợi em, ánh mắt nhìn về phía con đường, nơi mà tôi biết rằng em sẽ xuất hiện từ đó. Chưa đến 2’ sau em cũng đến, khi em đến gần tôi ngây người ra nhìn, hôm nay trông em hơi khác một chút so với mọi ngày, nhưng khác ở cái gì thì tôi cũng không rõ nữa, vẫn khuôn mặt đáng yêu và trẻ con đó, mái tóc xõa, quần jean và chiếc áo khoác nỉ trắng có mũ ở đằng sau. Nhưng có nét gì đó trên khuôn mặt mà tôi vốn quá quen thuộc thì xinh xắn hơn mọi ngày một chút.
– Sao cứ nhìn em thế……em mỉm cười nói với tôi.
– À không có gì, mình đi vào bến xe gửi xe đạp luôn nhé…..tôi lảng sang chuyện khác.
Lúc này đi đằng sau em tôi mới nhìn kĩ thấy đuôi tóc xõa ra ở lưng em được uốn hơi xoăn, chắc là trên mặt cũng có trang điểm nhẹ một chút gì đó, nhưng tôi không rành về vấn đề này lắm nên chỉ hơi nhận ra có sự khác biệt.
Hai đứa đứng đợi một lúc thì xe bus đến, cũng thật là đen đủi vì đi vào đúng giờ mọi người đi làm và không phải đứng ở điểm đầu nên xe bus khá đông, và cả hai đứa đều phải đứng. Tôi thì cũng thấy bình thường, chỉ thấy nóng nực và ngột ngạt vì quá đông người, chỉ muốn cởi cái áo khoác ra nhưng lại không có khoảng trống để duỗi tay ra. Bên cạnh tôi, em chắc cũng không thoải mái hơn là bao, tay bám vào thanh sắt trên xe, đầu gục vào vai tôi. Lâu lắm rồi mới đi xe bus mà chả khác là bao nhiêu, thậm chí còn có phần tồi tệ, xuống cấp hơn trước, con đường 1A cũ thì cũng không khác với những con đường làng là bao có phần cao cấp hơn là được giải nhựa, ổ gà, ổ voi đầy rẫy, thỉnh thoảng xe lao vào chúng là lại chồm lên hay phanh gấp một cái, làm mọi người trên xe mất đà, xô dúi dụi vào nhau. Mất khoảng 50’ thì cũng đến được điểm dừng cần đến, tôi cũng có chút kinh nghiệm trong chuyện này, vì thỉnh thoảng hay bắt xe bus sang nhà ông anh họ ở gần bến xe Gia Lâm.
Đi bộ thêm vài trăm mét thì vào tới bến xe, cái làm tôi ấn tượng nhất ở đây là sự đông đúc, ồn ào, và có phần vô tổ chức, xe ôm và taxi đầy đường chèo kéo những người đi vào bến. Phía trước bến xe là để dành cho xe bus, còn phía sau là nơi đỗ xe khách, vì lần đầu đi như vậy nên tôi cũng không khỏi hoang mang, nhìn vào bảng một loạt các tuyến xe về các tỉnh, thành phố, riêng về Hải phòng cũng có dăm ba chuyến.
– Bến xe gần nhà em tên là gì ấy nhỉ ?…..tôi quay sang hỏi em.
– Mình về bến Tam Bạc anh ạ……em lí nhí trả lời, nhìn mặt em thì có vẻ như cũng hơi mệt sau chuyến xe bus vừa rồi.
Hải Phòng là một thành phố lớn, có lẽ vì vậy nên tôi cũng không khó khăn trong việc mua vé và tìm chuyến đi thích hợp ình. Các tuyến xe về Hải phòng rất đông, thời gian giữa mỗi chuyến cũng chỉ khoảng 20’, lại có phòng bán vé riêng nên mọi thứ diễn ra cũng khá nhanh và dễ dàng.
Lên xe tôi và em chọn một chỗ ở vị trí giữa xe, vì những ghế ở hàng đầu đã có người ngồi, tôi nhường cho em ngồi gần cửa sổ cho thoáng, đến khi ngồi yên tại ghế rồi tôi cũng không tin là mình đang cùng em có một chuyến đi dài hơn 100km nữa.
Tôi ngồi yên lắng nghe những bản nhạc được phát với âm thanh vừa phải trên xe, thỉnh thoảng lại liếc sang phía em, đưa ánh mắt ra ngoài khung cửa nhìn cảnh vật cứ vùn vụt trôi qua.
– Em ngủ một chút đi.
– Vâng, anh có mỏi không ?
– Anh không, đi cùng em thì mỏi gì.
Em không nói gì, khẽ mỉm cười rồi ngả đầu vào vai tôi, quả thực tôi không thấy mỏi nhưng cũng khá buồn ngủ, một phần vì thiếu ngủ tối qua, một phần cũng muốn ngủ giết thời gian, chứ ở trên xe cũng chẳng biết làm gì. Bàn tay trái tôi khẽ nắm lấy tay phải em, dựa đầu vào ghế tôi từ từ nhắm mắt lại, trong đầu vẫn nhẩm nhẩm theo lời bài hát được phát trên xe. Không biết là đã bao nhiêu phút trôi qua, tôi đột ngột tỉnh dậy khi cảm thấy có ai lay cánh tay mình.
– Anh….anh.
– Sao thế em.
– Em khó chịu quá, thấy hơi buồn nôn.
– Uh, thế có nhức đầu không, mà em uống nước hay ăn cái gì không.
– Thôi anh ạ, bây giờ em không nuốt được gì đâu, cũng sắp đến nơi rồi mà.
Lúc này tôi không biết làm gì hơn, đành cầm lấy bàn tây em xoa nhẹ mấy cái để an ủi.
– Cho em mượn cái túi giấy…..em vừa nói vừa giật giật tay áo tôi.
Dù nhanh tay lấy một chiếc túi giấy ra khỏi balo, mở nó ra vừa kịp đưa cho em, nhưng ống tay áo tôi cũng không khỏi bị dính một chút nôn. Cũng may mắn một chút là lúc lên xe đã kịp cởi cái áo khoác ra để trên đùi, nên chỉ bị dính bẩn vào áo sơ mi. Một tay tôi giứ chiếc túi, một tay vuốt nhẹ lưng em, cũng có một chút gượng gạo, vì tôi cũng chưa quen chăm sóc một ai đó từ trước đến giờ. Thấy em vẫn cúi mặt xuống, tôi liền hỏi :
– Em có sao không ?
– Em không, cứ để em cúi đầu như thế này một lúc, em thấy dễ chịu hơn.
– Mà ống tay anh dính bẩn rồi kìa….em nói tiếp.
– Kệ đi…..tôi đáp gọn lỏn.
– Kệ sao được, bẩn mà, lại còn mùi nữa chứ.
– Thì biết làm sao được, thế em cởi áo của em cho anh mặc nhé.
– Hic, lại trêu em rồi, anh làm sao mặc vừa áo em được. Thế này thì bẩn chết, lát nữa xuống anh lấy nước rửa nhé…..
– Em nghỉ chút đi, không nói nữa, càng nói càng mệt đấy, anh không sao mà.
– Anh hứa đi.
– Lại hứa, trên xe cũng bắt hứa hả người.
– Vâng, không hứa là em không nghỉ đâu.
– Uh thì hứa, định bắt anh làm gì nào.
– Hứa là nếu có gì phải bảo với em, không được “ Anh không sao “ với lại “ Anh bình thường mà “ mà trong người lại khó chịu đâu đấy. Với lại lát để em phủi bẩn trên áo anh nữa.
Tôi suýt nữa thì phì cười với câu ra điều kiện của em.
– Được rồi, anh hứa, mà không bắt anh hứa anh cũng bắt em giặt áo cho anh…..tôi nói rồi đưa tay khẽ véo mũi em một cái.
Cũng may là phía dưới xe cũng không có nhiều người ngồi, và 2 đứa nói chuyện với âm lượng vừa phải, không thì thành trò cười cho cả xe mất. Xe bắt đầu đi vào bến, tôi nhìn đồng hồ, giờ mới có 9h30, xuống xe, tôi liền cởi áo sơ mi bỏ vào một chiếc túi bóng, buộc chặt lại rồi nhét vào balo, bh trên người chỉ còn mỗi cái áo khoác và áo ba lỗ bên trong. Tôi dắt tay em đi dạo qua những con phố, tất nhiên là do em chỉ đường, dù mới chỉ đi một chút và không có nhiều thời gian chiêm ngưỡng nhưng Hải Phòng quả thực khác xa với những gì tôi tưởng tượng, phố phường sạch sẽ và không bon chen xô bồ như ở Hà Nội, con người cũng không có vẻ gì là “ hiếu chiến “ như lời mấy thằng bạn tiêm nhiễm vào đầu tôi trước chuyến đi, và có một cái đặc trưng nhất mà tôi phải công nhận, đúng là thành phố hoa phượng đỏ, bất cứ dãy phố nào đi qua tôi cũng bắt gặp sự xuất hiện của những cây phượng, không cao lắm nhưng thân to và tán rộng, chắc mùa hè ở đây rực rỡ lắm.
– Em còn nhức đầu không ?…..tôi quay sang hỏi.
– Em hết rồi ạ,hi, chỉ hơi mỏi chút thôi. Mà anh mặc thế có lạnh không ?
– Anh không, trời cũng không lạnh lắm mà, mỏi thì lên đây anh cõng……tôi đề nghị.
Em cười rồi nói :
– Thật không ạ ?
– Nhìn anh giống người thích nói dối lắm hả.
– Không, em hỏi thế thôi, chỉ là em sợ anh mệt ấy.
– Sợ anh mệt thì thôi vậy, cho em đi bộ đấy.
Tôi nói vậy nhưng cũng tháo balo ra rồi hơi cúi xuống để em nhẩy lên.
Anh đã cõng cái người anh yêu rất nhiều trên đôi chân của mình không phải lần đầu, nhưng đây lại là lần mà anh thấy vui vẻ và hạnh phúc nhất Lan ạ. Ngay từ khi còn nhỏ, cái lúc mà mẹ dạy anh chập chững những bước đi đầu đời, anh vấp ngã rất nhiều để được như ngày hôm nay. Đứng dậy – không phải là một việc đơn giản mà ai cũng có thể thực hiện được, sau những thất bại thì người ta hay buồn, hối tiếc vì những gì để xảy ra, có khi còn phải sống trong những ngày tháng u tối, lúc đấy thì trong đầu ai cũng vậy thôi, cái khái niệm đứng lên và bắt đầu lạ từ đầu chỉ xuất hiện khi mà ta đã bình tâm lại. Anh cũng đã rất buồn sau những thất bại với người con gái đầu tiên mà anh có tình cảm, yêu thương anh trao thật nhiều và tự đáy lòng anh, có lẽ vì vậy mà khi anh nhận được kết quả không như ý muốn, thì anh cũng thất vọng thật nhiều. Anh đã từng nghĩ rằng, anh sẽ không thể dành tình cảm ột ai nữa. Cái vị của tình yêu êm đềm mà cũng cay đắng và xót xa lắm, anh đã từng rất hận, hận người con gái mà anh dành nhiều tình cảm, hận lây sang cả cái người mà chiếm lấy người con gái của anh. Nhưng anh nhận ra rằng không đến được với người con gái đó không phải là tất cả cuộc đời anh. Chỉ một thất bại nhỏ nhoi vậy thôi mà anh đã đầu hàng thì liệu sau này anh còn làm được điều gì nữa, anh biết rằng mọi thứ cũng không thể miễn cưỡng được, nhất lại là tình yêu. Anh đã tự học cách giấu nỗi buồn trong lòng, học cách quên đi những gì không đáng nhớ. Trước khi quen M.A anh vẫn sống bình thường, vậy thì cớ gì không có M.A mà cuộc sống của anh lại tẻ nhạt đi. Anh sẽ thôi không suy nghĩ về cái người không dành tình cảm ình, anh vẫn sẽ mở lòng và đón nhận sự yêu thương, và rồi em đến làm anh trở lại với chính bản thân mình mà anh đã từng đánh mất, đã cho anh biết thế nào là ngọt ngào, ấm áp. Dĩ nhiên khi nghĩ đến chuyện cũ anh cũng có một chút buồn, buồn một chút thôi, nhưng anh đã thôi không trách móc, không hận, nhờ đó mà con tim anh luôn thấy bình yên, cũng bởi vì nó đã dành phần lớn để chứa tình cảm với em trong đó. Từ khi anh có em, anh cười nhiều hơn, dành thời gian làm những việc mà anh thích hơn là ngồi suy nghĩ, anh thấy cuộc sống của anh thật là thanh bình vì anh luôn có em bên cạnh, là một chỗ dựa to lớn cho anh về mặt tinh thần, hãy cứ mãi bên cạnh anh em nhé.
– Nhà em kia rồi, cho em xuống nào….Câu nói của em làm cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
Đập vào mắt tôi là một ngôi nhà 4 tầng sơn màu xanh lam với một khoảng sân nhỏ có mấy lồng chim cảnh treo ở bên trong, phía trước được quây bởi hàng rào sắt, bên trong nhà thì đồ đạc bày biện cũng không khác ngôi nhà em đang ở là bao. Ông bà nội em tầm khoảng 70 tuổi, trông ông bà hãy còn khỏe mạnh lắm, lại còn vui tính nữa, một điều tôi rất thích ở ông bà là cả hai người đều rất tâm lí, chắc ông bà cũng hiểu tôi về chơi cùng em với tư cách là một thằng bạn trai ( hay là người yêu gì đó @@ ). Tôi cũng không có nhiều thời gian ở trên mảnh đất cảng này, quả thực với 4 tiếng ở đây và phần lớn ở trong nhà nên tôi cũng không có gì ấn tượng lắm về mảnh đất này, em cũng ít về quê nên cũng không thuộc đường để dẫn tôi đi chơi được. Sau bữa cơm trưa tôi phụ giúp em dọn và rửa bát đĩa.
– Ông bà em hiền không….em thúc nhẹ khuỷu tay vào tôi.
– Uh, ông bà hiền thật, mà mẹ em có biết anh về đây không.
– Bây giờ thì không ạ, nhưng chắc sau này thì biết, mà mẹ em quý anh mà, không nói gì anh đâu, hì.
Tôi lấy một chút bọt nước rửa bát bôi lên má em để trêu rồi làm bộ cắt cổ.
– Không sao, nhưng mẹ anh biết thì toi đấy.
– Thế thì làm thế nào bây giờ ạ.
– Thì anh bảo với mẹ anh là em dụ dỗ anh đi chơi chứ sao nữa.
– Eo, thế thì chết em rồi.
– Sao mà chết nào, anh bảo anh về quê “ vợ “ chơi, chắc mẹ không nói gì đâu.
– Xì, ai là vợ anh thế.
– Ờ, ai là vợ anh thì anh cũng không biết, anh chỉ biết là anh đang ở quê vợ anh chơi, đang rửa bát với ai đó nữa, cũng có nhiều nét giống vợ anh lắm, hì.
– Eo ôi, hôm nay lại biết nịnh em cơ đấy.
– À mà, lát nữa chuẩn bị về uống thuốc chống say vào người ạ, không anh hết áo mặc đấy. Mà chị em bao giờ thì đến thế ?
– Chắc tầm hơn 1h chút anh ạ, tầm 1h30 thì mình bắt đầu đi nhé.
Tôi và em vừa nói chuyện vừa xếp đống bát đĩa được rửa xong lên chạn bát