Hoa Ngọc Lan

Chương 38: Rắc Rối


Bạn đang đọc Hoa Ngọc Lan – Chương 38: Rắc Rối


Quá ngạc nhiên với hành động vừa rồi của em, tôi chỉ biết đứng yên, mắt trân trân nhìn thẳng vào khuôn mặt của em không nói lên được lời nào. Một dòng suy nghĩ vụt qua trong đầu tôi….Sao thế nhỉ, mình có làm gì đâu, mà chưa nói câu gì đã động tay động chân rồi lại còn hẹn ra lúc muộn thế này nữa, chắc phải là cái gì nghiêm trọng lắm. Nhưng cái gì nghiêm trọng thì trong một khoảng thời gian ngắn tôi chưa nghĩ ra. À hay là em đang trêu mình, mà cũng không phải, trêu gì lại mạnh tay thế, đệch thiếu mỗi là không lệch mặt thôi, không biết có hằn vết ngón tay không nữa, còn nữa, nếu lỡ tay thì phải xin lỗi mình luôn chứ. E hèm một tiếng, tôi mở lời trước :
– Em sao thế, tự nhiên lại tát anh….trong giọng nói đã có một chút bực mình, quả thật tôi cũng bực mình thật, nếu đây không phải ny mình mà là một đứa con gái không thân thiết lắm, chắc tôi tát lại mất @@.
Em lặng im, không nói câu gì, đi lùi lại 3 bước cách xa tôi đột nhiên em bưng 2 tay lên mặt khóc nức nở, đây không phải là lần đầu tiên tôi chứng kiến em khóc, tuy 2 đứa cũng có khi to tiếng cãi nhau, giận dỗi có, ghen tuông có, nhưng lại là lần đầu tiên mà tôi thấy em khóc thành tiếng, những âm thanh đó như đang vò xé tâm hồn tôi. Tát rồi khóc, em làm tôi đi hết từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác, rồi rốt cuộc vấn đề ở đây là gì thì tôi vẫn chưa rõ.
– Sao em lại khóc thế, em bị làm sao nói cho anh biết được không ?…..giọng nói dịu lại, tôi nhẹ nhàng hỏi em.
– Anh…..anh lúc nào cũng chỉ biết….. biết bắt nạt em thôi.
Em nghẹn ngào nói trong khi những giọt nước mắt vẫn tiếp tục rơi, dù là người cứng rắn nhất lúc này đứng trong hoàn cảnh của tôi cũng không thể không động lòng, hơn nữa trước mặt tôi lúc này lại là em, người mà tôi luôn yêu thương, quý mến. Mặc dù đứng trước cửa nhà không xa, nhưng lúc này tôi chả còn tâm trí nào mà để ý xem có ai trong nhà để ý không nữa, tôi tiến đến, từ từ ôm em thật chặt giữa vòng tay.
– Anh buông em ra đi, đừng ôm em nữa…..em vừa nói vừa cố gắng giãy ra khỏi tay tôi.
– Sao anh lại không được ôm em chứ ?….. càng nói tôi càng ôm chặt em hơn.
– Thả em ra, em không đùa đâu….. em hét to

Dù không muốn nhưng tôi cũng đành buông tay ra vì không muốn chuyện giữa 2 đứa vô tình làm kinh động hàng xóm láng giềng. Bàn tay em lại vung lên một lần nữa, nhưng tôi kịp thời tóm được, dù sao cũng có chút kinh nghiệm rồi @@
– Em làm sao thế, có gì nói không được à ……tôi cảm thấy rất bực mình.
– Em chả sao cả, kệ em đi, ai khiến anh quan tâm…..em vừa nói vừa đưa ống tay áo lên chùi nước mắt rồi dắt xe đạp đi thẳng.
– Hôm nay em sao thế, có gì nói anh nghe xem nào, anh làm gì sai à ?
Tôi chạy theo giữ ghi đông xe em lại. Đôi mắt em đẫm nước mắt, nhìn thẳng vào mặt tôi với sự bực bội, khó chịu, càng nhìn tôi lại vừa thấy giận mà vừa thương.
– Anh để em yên đi, anh làm như vậy rồi mà cứ giả vờ như không có chuyện gì là như thế nào.
Cái gì mà giả vờ chứ, tôi có giấu em điều gì đâu cơ chứ, sao lại giận đến mức này, câu nói vừa rồi của em càng khiến cho tôi cảm thấy khó hiểu hơn. Ngẩn người ra suy nghĩ, đến khi tôi định thần lại thì em đã đi thẳng rồi, có đuổi theo cũng không kịp.
Suốt cả thời gian còn lại buổi tối hôm đó, tôi chỉ biết cầm chiếc điện thoại rồi gọi cho em, nhưng lần nào thì cũng chỉ thấy “ Thuê bao quý…..xin quý khách vui lòng gọi lại sau “, giờ này thì không gọi điện thoại bàn được rồi vì mẹ em ở nhà, mặc dù được sự cho phép của mẹ em, tôi cũng không muốn lôi người lớn vào những chuyện giận nhau vớ vẩn này. 12h, vẫn không liên lạc được cho em, tôi đành nhắn một tin dài, hỏi thăm và chúc em ngủ ngon. Đến lượt mình, tôi cũng chui vào nhà tắm đánh răng rồi cố gắng kéo mình vào giấc ngủ, mọi chuyện chưa rõ ràng, có nóng ruột cũng chả được tích sự gì……..ZzzzZzzzZ
3 tiết học đầu trôi qua nhanh chóng mà tôi vẫn chưa liên lạc được cho em, đã định lên thẳng lớp em để nói chuyện, nghĩ đi nghĩ lại thế nào tôi lại từ bỏ ý định đó, giờ ra chơi cũng chỉ có 10’, chạy sang đến lớp em cũng gần hết giờ, chắc gì em đã ra gặp tôi, rồi thì có ra gặp thì cũng không có thì giờ cho 2 đứa tìm được tiếng nói chung. Hơi……lại chỉ biết thở dài. Sang tiết hóa, cô giáo cho cả lớp ngồi làm đề, nhịn không được tôi đành tường thuật lại việc tối qua cho Trọng Quang.
– Đấy, đại loại là như thế, chú thử nghĩ hộ ae xem sao em nó lại như thế…..tôi nói rồi trầm ngâm nhìn xuống mặt bàn, tay gõ nhẹ chờ đợi câu trả lời từ Trọng Quang.
– Hehe, kém vãi, sao mày lại để nó tát thế, chắc là nó tức mày cái gì rồi.
– Mẹ, lúc đấy đang không để ý, ai mà biết được tự nhiên chưa nói câu gì đã động thủ rồi……mà ai chả biết là em Lan tức, nhưng mà cái gì mới được chứ.
– Mày giấu nó chuyện gì à ?
– Không, tôi hôm qua nghĩ đi nghĩ lại, thấy chả có gì cả, mọi thứ em Lan đều biết, chỉ không biết lúc đi vệ sinh thì mình đi nặng hay đi nhẹ thôi @@.
– Đ.m thế chuyện đi vệ sinh chúng mày cũng kể cho nhau à, bẩn éo chịu được. Hay mày lỡ hẹn với nó ?
– Đùa thế thôi. Không, hẹn thì chắc là không phải rồi, thỉnh thoảng mới hẹn được với nhau thôi mà, lịch học ae gần như kín đặc rồi còn gì.
– Uh, khó nhỉ, mẹ mày nghĩ cả buổi còn không ra chuyện của 2 đứa mày, thì tao biết éo được.

Kể ra nó nói cũng đúng, chắc chỉ còn cách là hỏi trực tiếp em thôi, nhưng mà hỏi như thế nào thì tôi cũng chưa nghĩ ra trong khi mà mọi cách liên lạc với em bây giờ đều không được.
– À, hay lúc cao hứng mày lại xí xớn, sờ mó gì nó nên nó ghét, hehe…..Trọng Quang quay sang nhìn tôi nói.
– Fu**, anh không có chơi cái đấy nhé, mà nếu có thì em nó phải tát luôn lúc đấy chứ.
Mãi đến 5h30 chiều tôi mới thu được một chút tích cực, cuối cùng thì em cũng đã bật máy, nhưng mà các các tin nhắn tôi gửi thì không được rep lại, các cuộc gọi cũng chịu chung số phận, đều không có người nghe máy dù chuông vẫn đổ đều 🙁 .
– Ê, rảnh không bạn nhờ tí……tôi nhắn tin cho Quỳnh, đứa bạn cũng khá thân ở lớp, và lại là một trong những đứa bạn hiếm hoi mà tôi có kể về chuyện về mối quan hệ giữa tôi và em Lan.
– Uh, có việc gì thế ku…..15’ sau tôi nhân được tin rep lại.
– Cậu nhắn tin bảo em Lan nhấc máy hộ tớ được không ?
– Uh, được rồi, mà 2 đứa có chuyện gì à ?
– Cũng chả biết nữa, nhưng em Lan giận từ hôm qua không nghe máy, nhờ Quỳnh nói hộ, dù sao con gái nói với con gái cũng dễ hơn
– Ok, để bạn nhắn tin đã, bao giờ được thì báo lại cho.
Thời gian trôi qua lúc này lại chậm chạp hơn bao giờ hết, tôi cầm chiếc điện thoại chỉ mong nó rung lên để mình gọi luôn cho em, tôi nôn nóng và sốt ruột lắm rồi, nhưng sự đời trớ trêu thay, cái gì mình càng muốn nó đến nhanh thì nó càng không đến, 30’ rồi không có tin nhắn nào gửi lại, cứ những lúc như thế này, tôi chả muốn làm gì cả. Thêm 10’ nữa, cuối cùng thì đã có tin nhắn gửi tới.
– Được rồi đấy, gọi cho em Lan đi ^^ .
Tôi vội nhắn nhanh một tin nhắn cảm ơn rồi bấm số gọi luôn cho em. Lần này mới có 3 hồi chuông rung lên thì em đã nhấc máy

– Anh gọi cho em có việc gì thế ? …..giọng em lạnh nhạt
– Anh gọi cho em vẫn như mọi ngày thôi mà, hic, mà em có gì giận anh đấy, nói cho anh biết được không ? nói đi nào cún, anh không biết thật mà…..tôi nài nỉ.
– Anh không biết thật không ?
– Anh không biết thật mà.
– Anh chắc chứ ?…..em hỏi lại
– Không chắc 100% nhưng 98-99% thì có, anh thấy anh không làm gì để em giận đến mức đấy cả.
– Đấy là anh nói nhé. Thế chiều hôm qua ai đi với chị M.A, lại còn ôm nhau nữa hả, anh nói đi…..em nói rồi lại sụt sịt, tôi có thể nghe thấy qua điện thoại
– Ai….ai đi với M.A cơ, em đùa à ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.