Hoa Ngọc Lan

Chương 32: Câu Chuyện Năm Mới


Bạn đang đọc Hoa Ngọc Lan – Chương 32: Câu Chuyện Năm Mới


Đang mơ màng thì tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, với tay tóm lấy cái đồng hồ thì giờ mới có 4h30, quái thật, ai lại gọi ình vào giờ này. Tôi vội vùng dậy chạy ra bàn học lấy cái điện thoại, mặc dù tối đi ngủ tôi đã đóng kín cửa phòng, nhưng không muốn để tiếng chuông kêu thêm làm đánh thức bố mẹ đang ngủ ở bên dưới. Lan is calling…… không kịp suy nghĩ thêm tôi vội bắt máy.
– Alo, sao lại gọi cho anh vào giờ này thế ?
– Em không ngủ được anh ạ, anh nói chuyện với em một lúc được không ?
– Uh, anh nói chuyện với em thì lúc nào cũng được thôi, sao không cố ngủ một lúc đi, vài tiếng nữa lại về Hải phòng cơ mà.
– Hi, có anh nói chuyện một lúc em mới ngủ được. Mà em làm phiền anh như thế này anh có mỏi không ?

– Anh bình thường, nhưng mà một lúc thôi , không ngủ là anh ghét đấy. Thế làm sao em lại không ngủ được nào ?….. vừa nói tôi vừa bước vào nhà tắm rửa mặt cho đỡ buồn ngủ.
– Em không sao, chỉ là nghĩ chuyện mấy tháng nữa là thấy khó ngủ thôi, hì, em cứ trẻ con như thế này anh mệt lắm đúng không ? Em biết là em không được chững chạc như chị MA……
– Em lại nói vớ vẩn rồi đấy….. tôi nói có to tiếng hơn một chút, nhưng cũng không khỏi cảm thấy khó chịu khi em cứ so sánh mình với MA.
– Em xin lỗi….. giọng nói của em ỉu xìu, tôi có cảm giác như em lại đang sắp khóc =.=
– Không sao, em đừng có tự so sánh mình với MA nữa. Em được như thế này là anh không mong gì hơn rồi, em hiểu chưa ?
– Vâng, mà anh ơi, anh hát cho em nghe được không ?
Cái đề nghị này của em thì đúng là chơi khó nhau rồi, thú thật là từ bé tôi cũng tham gia khá nhiều vào các chương trình văn nghệ tính từ hồi học mẫu giáo, cấp I, cấp II, nhưng cũng chỉ là hát tốp ca chứ chưa bao giờ có đủ tự tin để hát một mình cho người khác nghe cả, cũng tự biết là giọng hát mình chả có gì hay ho nếu không muốn nói là quá dở. Thỉnh thoảng nghe nhạc trên máy tính hay Mp3 thì có lẩm nhẩm hát theo, nói chung việc thể hiện một bài hát với tôi là điều không tưởng.
– Nhưng mà anh không biết hát, thật đấy….. tôi thành thật trả lời.
– Vâng, thế thôi vậy….. chắc em cũng biết cái gì tôi không thích thì không bao giờ làm, dù cho người khác có nói gì đi chăng nữa, tình tôi vốn ngang như vậy.
– À mà anh ơi….. em nói

– Em cứ nói đi.
– Bây giờ lúc nào ở nhà thì anh gọi em là “ cún “ nhé, hì.
– Sao lại gọi em như thế ?
– Thì ở nhà mẹ vẫn gọi em thế mà, em cũng thích anh gọi em như thế mà, hì.
– Uh, thì bây giờ anh gọi thế, chắc tại em sinh năm 94 tuổi Tuất nên mẹ gọi thế, hehe, thế gọi là “ Mích “ được không ?
– Suốt ngày chỉ trêu người ta là giỏi thôi. Mà anh ơi, anh cứ để điện thoại như thế này được không ?
– Uh được, nhưng để làm gì mới được chứ ?….. tôi hỏi lại
– Thì để cho em dễ ngủ ấy mà, em cảm thấy có anh bên cạnh thì ngủ khò như em bé luôn ấy. Hihi, thế cứ để im điện thoại, 10’ nữa mà anh gọi, em không thưa thì anh tắt máy rồi đi ngủ không mai lại mệt nhé.

– Uh, thế em nhắm mắt vào ngủ luôn đi.
Còn lại một mình, tôi nằm nghe tiếng chuông đồng hồ tích tắc từng giây, thỉnh thoảng ở đầu bên kia lại thấy tiếng sột xoạt nhỏ, chắc là tiếng em trở mình. Tôi liền mở cửa ra đứng ở ban công, không gian xung quanh vắng lặng không một tiếng động, những luồng gió lạnh phả vào mặt, tuy vậy tôi lại cảm thấy dễ chịu vì nó làm tôi tỉnh táo hơn, và không khí thì trong lành hơn nhiều so với ban ngày. Bóng đèn cao áp trải dài trên con đường, nó rộng thênh thang hơn lúc nào hết, hoàn toàn không một bóng xe cộ, không một tiếng ồn, nếu mà lúc này mà chưa khóa cửa nhà chắc tôi cũng muốn đi xuống và thả những bước chân chậm chạp dọc theo 2 bên đường. Lần đầu tiên tôi thấy mình tập trung vào khám phá khung cảnh trước cửa nhà mình và thấy nó có một chút gì đó lạ lẫm mặc dù vốn quen thuộc trong cuộc sống của tôi. Những luống hoa phía bên kia đường, sau những phút giao thừa giờ trơ trụi vì bị nhiều người xuống hái lộc, rơi rớt trên sân nhà tôi và mấy căn nhà xung quanh là những mảnh giấy lấp lánh màu sắc, có lẽ nó được tung ra từ một quả pháo giấy nào đó, đâu đó nghe thấy tiếng chổi loẹt xoẹt của những người công nhân vệ sinh. Lướt nhìn mọi thứ một lượt tôi cố gắng đưa vào tầm mắt của mình mọi thứ có thể, rồi đứng lặng nhìn vào một khoảng không một cách vô thức, hơn lúc nào hết tôi thấy tâm hồn mình lúc này thật thanh thản, nhẹ nhàng. Có lẽ bấy lâu nay tôi đã mộng mơ quá nhiều mà quên đi những thứ vốn rất bình dị và thân quen xung quanh mình, cả về cảnh vật và con người. Tôi chợt cảm thấy yêu và trân trọng hơn những gì mình đã và đang có : gia đình, bạn bè và một người bạn đặc biệt nhỏ bé……. Giật mình nghĩ tới em, tôi vội cất tiếng gọi :
– Cún ơi cún, ngủ chưa em.
Không có tiếng trả lời từ đầu dây bên kia, tôi vừa thấy buồn cười vừa thấy yêu thương tràn ngập trong mình. Em…… có thể gọi là một món quà nhỏ bé mà vô cùng ý nghĩa của cuộc đời tôi, làm tôi biết tới những vị ngọt ngào của tình yêu, giúp tôi biết quan tâm và để ý tới người khác, giúp cuộc sống của tôi thêm ý nghĩa hơn, và đã kéo tôi ra khỏi những ngày tháng vốn u tối trong năm lớp 12 này. Chắc em đang ngủ ngon giấc rồi, tôi tắt điện thoại, đóng cửa và lên giường nằm, một giấc ngủ thoải mái với giấc mơ ngọt ngào, trong mơ, tôi thấy một ngày nào đó mình đang nắm bàn tay bé nhỏ của em đi dọc bãi biển, những con sóng cứ đều đặn xô vào bờ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.