Bạn đang đọc Hoa Ngọc Lan – Chương 16: Bát Cháo Ấm Cho Mùa Đông
Tất cả những gì khúc mắc giờ đây không còn gì rõ ràng hơn . Hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn. Sẽ phải cố quên thôi , dù sao tôi và em cũng chưa có gì mà , tôi đã định gọi điện cho bất kì một thằng bạn nào đó để nói chuyện cho vơi đi nỗi buồn , nhưng rồi khi cầm chiếc điện thoại lên , tôi lại ném nó vào góc giường .Nhẹ nhàng đóng cửa phòng , tắt điện , tôi ngồi im một mình trong bóng tối, tiếng kim đồng hồ vẫn đều đặn kêu ,có lẽ đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được ban đêm lại dài như vậy , ngồi dựa lưng vào thành giường suốt trong một khoảng thời gian dài , cũng không rõ là bao lâu nữa ,rồi tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào mà không hay ,lúc đó vẫn còn nghe mang máng tiếng bát thìa va vào nhau loảng xoảng từ nhà bán phở đối diện.
Những ngày sau đó diễn ra lại càng tồi tệ, tôi dần trở nên xa lánh mọi người, không biết vì cái gì mà tôi cảm thấy rất sợ khi nói chuyện với những thằng bạn của mình, chả hiểu sao tôi thấy xấu hổ với bọn nó khi thất bại trong việc chiếm được em M.A…
Hôm nay thứ bảy rồi , vậy là sáng mai lại được ngủ dậy muộn rồi, tôi cảm thấy thoải mái với suy nghĩ đó , đang chuẩn bị đặt lưng để chìm vào giấc ngủ trưa thì điện thoại rung ,em Lan nhắn tin:
– Hi anh, ăn cơm chưa ?
– Hỏi thừa thật, bây giờ mà chưa ăn chắc không còn sức rep lại cho em đâu…(không hiểu sao tôi rất thích trêu em mỗi khi 2 đứa nói chuyện)
– Thế chắc là ăn rồi nhỉ, tối nay anh có rảnh không? tầm 7h30 ấy .
Tôi nhíu mày suy nghĩ đôi chút trước khi rep lại em, không biết lại có việc gì đây.
– Cũng không rảnh lắm , nhưng mà người hẹn là em thì sẽ cố gắng
– Oài , thế em vinh dự quá thật đấy hì , tầm 7h30 a ra hàng cháo vịt nhé .
– Ừ , nhưng có việc gì lại mời anh thế , hôm nay phởn à
– Không có gì đâu anh ,anh rảnh thì ra nhé , nếu có gì thay đổi thì trước 5h nhắn lại cho em
– Hehe , hay lại bắt anh ra giả tiền hộ , gì chứ bọn con gái bọn em là tham ăn lắm.
– Xì , không thèm nói chuyện với anh nữa , có anh tham ăn thì có. >:P
– Ừ , thôi được rồi , cứ biết thế đã , anh ngủ đây , bye em
Bất giác tôi lại tự mỉm cười khi nghĩ đến khuôn mặt tức tối của em Lan , không hiểu sao tôi lại thích trêu em đến thế , cứ mỗi lần bắt nạt được em là lại thấy vui hơn một chút, dù sao thì những lần gặp em Lan cũng chưa bao giờ cảm thấy khó chịu.
Mùa đông cũng là mùa mà tôi thích nhất trong năm ( mặc dù sinh ra vào mùa hè ) cái khí trời ảm đạm , có những hôm trời se se ,có những hôm trời lạnh buốt thở ra khói ,đôi lúc có những cơn mưa phùn nhẹ cuối đông , đặc trưng của thời tiết miền Bắc. Trời lúc này có lẽ chuyển hẳn sang mùa đông , tuy không lạnh lắm nhưng mới hơn 4h30 đã nhập nhoạng rồi ,thả nhẹ bàn đạp chiếc xe ngắm nhìn phố xá , xe cộ cây cối vào thời điểm thành phố sắp sửa lên đèn, dòng người hối hả ngược xuôi………. “Bộp” , thình linh một bàn tay đập khẽ vào lưng tôi:
– Tối qua ngủ được không anh ?…em Y xuất hiện từ phía sau một cách đột ngột
– Tối qua à , anh cũng thấy hơi khó ngủ …..có đến 1’ sau , tôi mới nhớ ra là nó đang hỏi xoáy mình
– À ,à vụ anh thích MA có ai ở lớp anh nhiều người biết không ?
– Cũng có một số …. Tôi đáp giọng tỏ vẻ không thích khi em Y đề cập tới
– Mà sao em lại hỏi anh thế? ….tôi nói tiếp
– Tại hôm nay anh Đức Kì như hâm ấy
– Sao mà như hâm chứ ?…… tôi cười thầm, giờ nó mới biết Đức Kì hâm à
– Chắc anh ấy biết vụ anh với MA hay sao ấy, tự nhiên chiều nay nhắn tin cho em bảo là “ Này em đừng có để bạn em bắt nạt bạn anh thế đi “
Chết cười với thằng này, thảo nào ở lớp hay bị gọi là “ thiểu năng” nó cứ làm như tôi bị em MA chèn ép ghê lắm ấy.
– Tính nó vốn thế mà , kệ đi em, cũng là muốn tốt cho anh thôi
– Em cũng biết thế chứ , không thì em đã nói lại vào mặt rồi , nói với MA không nói lại đi nói với em.
– Hehe , a tưởng ngày xưa em làm ny nó còn lạ gì tính nó nữa …. Vừa nói tôi vừa nở nụ cười bí hiểm.
– Thì em cứ tưởng sau đấy anh ấy phải khác chứ
– Vẫn thế thôi @@ , mà thôi anh về nhớ.
Tối nay cuối tuần ,cũng là dịp cả nhà quây quần bên mâm cơm tối , mặc dù mẹ nấu rất nhiều món ngon nhưng tôi phải cố kiềm chế không ăn quá no để lát còn đi ăn theo lời mời của em Lan . Bữa cơm kết thúc , nhìn lên đồng hồ chỉ còn 20’ nữa là đến giờ hẹn rồi , vội vàng cho chó mèo ăn, rửa bát, mặc quần jean vào ,nói với bố mẹ một câu rồi phóng ra ngoài đường. Đến nơi vừa kịp 7h30, em Lan chưa đến ,vào ngồi trước một bàn cho đỡ lạnh vậy, chứ cứ đứng ngoài đường như thế này đến bao giờ. Trong lúc chờ đợi tôi lôi điện thoại ra lướt web một lúc đọc tin tức , bất chợt tôi thấy mắt mình tối sầm, một ai đó đang dùng tay bịt mắt tôi lại, tôi có thể cảm nhậ được những ngón tay mềm mại đặt nhẹ gần má mình. Khi mà tôi định xoay người lại thì đôi bàn tay đó rời khỏi mắt tôi, kèm theo đó là tiếng cười nhẹ.
– Anh làm gì chăm chú thế , em đứng đằng sau mà không biết nè
Em Lan đang đứng ngay bên cạnh tôi , nở một nụ cười nhẹ trong sáng và hồn nhiên, mái tóc em vẫn xõa như mội khi ,do em đứng gần nên một vài lọn tóc khẽ cọ nhẹ lên má tôi, chiếc áo khoác nỉ màu đen càng làm nổi bật làn da trắng của em.
– Thì đợi em lâu quá , đang ngồi nghiên cứu tình hình thế giới chút thì em phá hỏng …. Vừa đáp tôi vừa chép miệng
– Hihi, lại trêu em rồi , mà anh đói chưa , em gọi cháo luôn nhé
– Ừ, mà sao hôm nay lại mời anh thế , có việc gì à ?
– Hi, không có gì đâu anh, tối nay mẹ em 9h mới về , ăn cơm ở nhà một mình mãi cũng chán nên rủ anh đi cho vui .
– Ừ , thế không về nhà nấu cơm ẹ tối về ăn nữa à , mà ăn vặt như thế này thì no thế nào được…… tôi ngừng đưa thìa cháo lên để nói
– Mẹ em đi ăn tối rồi, với lại em cũng quen rồi mà , tuần đôi lần như thế này là chuyện bình thường, ra ngoài ăn còn thấy vui chứ cứ ở mãi trong nhà chán lắm anh ạ…
Lần thứ 2 nghe một cô gái bé nhỏ bộc bạch về sự cô đơn, tôi cũng thấy mủi lòng , tự nhủ lòng thấy mình may mắn hơn em rất nhiều , khi ngày nào cũng được bố mẹ quan tâm, trong khi đôi lúc mình lại thấy khó chịu vì điều đó.
– Ừ, sao em không rủ bạn đi ăn cùng cho đỡ chán? … không hiểu sao lúc đấy tôi lại hỏi một câu vô duyên như vậy…
Khuôn mặt em hơi cúi xuống , em đáp lại tôi
– Nói chuyện với anh em thấy vui hơn bọn nó, ít ra tí nữa lại còn có người đưa về miễn phí nữa chứ .
– Chỉ thế là giỏi thôi, mà ăn nhiều vào không tí về đói lại rủ anh đi ăn nữa là mẹ anh không cho đi đâu đấy.
– Này , lúc nào cũng chỉ rình bắt lỗi người ta là thế nào nhỉ.
– Ừ , thế thôi người ta không dám trêu nữa …. Tôi vừa nói vừa cúi đầu xuống ăn tiếp
2 đứa ngồi nói chuyện với nhau thêm một lúc , ngó đồng hồ lúc này cũng 8h rồi , tôi và em bắt đầu ra về , trên đường đi , tôi suy nghĩ miên man về câu chuyện ban nãy. Dù sau em cũng là người tôi thấy thoải mái nhất khi nói chuyện tính trong những ngày tháng này, lòng hào hiệp ở đâu trỗi dậy,cũng một phần vì chán đời chuyện em MA hôm trước, tôi quay sang em và nói :
– Lan này, em ở hay ở nhà một mình thế chán lắm đúng không?
– Vâng, sao thế anh ….em đáp lại tôi bằng giọng nhỏ nhẹ
– Tầm 2 hôm nữa anh tặng em cái này , chắc là em sẽ thấy bớt cô đơn hơn một chút
– Gì vậy anh? em quay sang hỏi tôi, đôi mắt đen láy mở to
– Bí mật !
Tôi quay sang em nháy mắt một cái, ngụ ý bảo em cứ chờ rồi sẽ biết…
Tối lạnh khô khốc với những cơn gió đầu đông, 2 đứa áo khoác dày đạp xe trông đứa nào cũng như một con gấu bông vậy…Về đến trước cửa nhà tôi không quên giơ tay chào em một cái, em quay lại cười rồi khuất hẳn nơi cuối con đường…